12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Vũ đắc ý bước ra ngoài, có vẻ là tính đi thỉnh đạo sĩ tới đây.

Tôi và Diệp Nhược Tuyết cũng bắt đầu triển khai hành động, hai người chúng tôi chuẩn bị tới ký túc xá nữ. Chỗ đó đúng là khu vực cấm của trường, dù vào ban ngày cũng chẳng có người nào tới đó.

Khi chúng tôi đến nơi, cảnh vật trước mắt đều hoang tàn cũ nát, không gian tĩnh mịch vô cùng. Diệp Nhược Tuyết sợ hãi chụp lấy cánh tay của tôi, khiến tôi vô cùng khoái chí.

“Đừng sợ, tớ sẽ bảo vệ cậu.” Tôi nói với Diệp Nhược Tuyết.

Diệp Nhược Tuyết cười dịu dàng, nói: “Vậy thì thật cảm ơn cậu.”

Hai chúng tôi đi sát nhau bước vào trong ký túc xá, đây là một nơi cực kỳ tĩnh mịch, không có bất cứ âm thanh nào, đi sâu vào trong, tôi nhất thời có cảm giác lạnh buốt toàn thân, cả cái ký túc xá này, giống hệt như địa ngục.

Tuy rằng là ban ngày, nhưng ký túc xá nữ sinh vô cùng âm u, đi vào một lúc sau, một trận gió lạnh tức khắc thổi qua. Phảng phất làm nội tâm chúng tôi lạnh lẽo. Diệp Nhược Tuyết gắt gao lôi kéo cánh tay của tôi, không dám buông.

Bất quá tôi lúc này cũng không bận tâm Diệp Nhược Tuyết, lôi kéo tay cậu, tôi đánh bạo đi hướng lên cầu thang. Toàn bộ nữ sinh ký túc xá đã bị vứt đi, toàn bộ đại lâu trống rỗng, không có bất luận kẻ nào.

Tiếng bước chân của chúng tôi vọng lại từ các căn phòng trống đó, đi trên hành lang tối thui, thỉnh thoảng tôi đảo mắt nhìn vào các phòng, trong đó vốn không có người, chỉ có mấy cái giường tầng cũ kỹ mà thôi.

Cả một cái ký túc xá rộng lớn này, khắp nơi đều là tro bụi, nhìn sơ cũng biết nó đã được bỏ hoang rất lâu rồi. Chúng tôi dè dặt đi lên tầng hai, bắt đầu quan sát thật kỹ, tất cả phòng ốc ở đầy, đều là ‘vườn không nhà trống’, không có chút sự sống.

“Nghe nói nữ sinh nhảy lầu tự sát là ở  tầng năm, chúng ta đi tầng năm nhìn xem đi.” Tôi đối Diệp Nhược Tuyết nói.

“Không bằng chúng ta vẫn là trở về đi.” Diệp Nhược Tuyết thoạt nhìn có chút sợ hãi nói.

"Đừng lo lắng, tớ sẽ bảo vệ cậu.” Tôi nghiêm túc nói. Diệp Nhược Tuyết gật gật đầu, đi theo tôi đi hướng tầng năm. Nhưng khi chúng tôi liên tục đi lên một lúc, lại kinh ngạc phát hiện. Chúng tôi vẫn như cũ ở lầu hai.

Nhìn chữ lầu hai ở trước mặt, Diệp Nhược Tuyết có chút sợ hãi, nàng vội vàng nói: “Chúng ta vẫn là rời đi đi, đừng điều tra nữa.”

“ Vậy đi!” tôi cũng có chút sợ hãi, vội vàng lôi kéo tay nàng muốn đi xuống. Nhưng một màn quái dị lại đã xảy ra. Chúng tôi đi xuống một lầu , lại phát hiện chúng tôi vẫn như cũ là lầu hai.

“Đây là có chuyện gì?” Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn trước mắt bảng. Mặt trên biển số viết 2. Này đại biểu cho nơi này đúng là lầu 2. Chúng tôi lại về tới điểm cũ.

“Không thể nào, chúng ta tiếp tục đi thôi.” Diệp Nhược Tuyết có chút sợ hãi nói, sau đó nàng vội vàng xuống phía dưới lầu đi. Mà tôi cũng đi theo nàng đi xuống thang lầu. Nhưng là đi tới dưới lầu sau, lúc này đây sắc mặt của tôi hoàn toàn tái nhợt.

Ở trước mắt tôi, treo cao ký hiệu số 2. Hiện tại đúng là ở lầu hai. Cái này khiến Diệp Nhược Tuyết trực tiếp khóc lên: “Chúng ta rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Chúng ta vĩnh viễn cũng không thể đi xuống.”

Bình tĩnh, phải thật bình tĩnh, tôi không ngừng tự nhắc bản thân mình. Nhìn những thứ quỷ dị đang xảy ra trước mắt, tôi biết rằng, nếu mình không thỉnh táo, thì kết quả chỉ có một, là chết.

“Đi tiếp, nhất định chúng ta phải ra khỏi đây.” Tôi kéo Diệp Nhược Tuyết, đồng thời lén lấy cây dao nhỏ khắc một chữ lên tường làm dấu, sau đó nắm tay Diệp Nhã Tuyết tiếp tục bước xuống cầu thang.

Những bước chân cẩn trọng đi xuống, lúc này, chúng tôi đã tới tầng dưới. Và rồi, đợi chúng tôi vẫn là tấm bảng ghi một số ‘2’ lạnh lẽo.

Nhìn thấy nó, Diệp Nhược Tuyết như sụp đổ, cố ấy ngồi bệt xuống đất, khóc lớn: “Sao lại như vậy được? Chúng ta đi kiểu nào cũng không thể ra ngoài, nhất định là có quỷ rồi.”

“Khoan đã.” Nói xong, tôi quay đầu lại nhìn vách tường. Trên tường, đúng là có dấu vết tôi vừa khắc lên lúc nãy, đồng tử của tôi nhất thời co lại, dấu hiệu tôi để lại sao có thể xuất hiện ở đây được chứ.

“Cậu đợi một lát, tớ nghĩ tớ đã có cách rồi.” Mắt tôi chợt lóe lên, sau đó nhìn Diệp Nhã Tuyết đang khóc rồi vội chạy lên lầu, đúng là vẫn tầng hai.

Tôi nói vọng xuống dưới: “Diệp Nhược Tuyết, cậu nhìn dấu khắc trên vách tường, rồi nhìn lại bảng số, xem có phải cả hai đều có không?”

“Có hết, cả hai đều có.” Giọng của Diệp Nhược Tuyết vang lên. Câu trả lời này khiến tôi sửng sốt, tôi nhìn tấm bảng trước mặt, lắc đầu bất lực. Ban đầu tôi nghĩ, có ai đó đã thay đổi tấm bảng ghi số tầng, nhưng hiện giờ xem ra là không phải.

Hai chúng tôi như đang bước đi trên một cầu thang vô hạn không có điểm cuối, cho dù đi xuống hay đi lên, điểm đến vẫn là tầng hai. Không có bất kỳ thay đổi gì, chúng tôi đang bị kẹt lại trong cái cầu thang ma quái này, cuối cùng vẫn chưa thoát được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro