8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài tổ của chúng tôi , các tổ đội khác cũng bắt đầu điều tra . Thời gian của chúng tôi là 1 buổi chiều , ngôi trường rất lớn , các giáo viên lâu năm cũng rất nhiều , có vô số nhà kho bị bỏ hoang nữa.

Ở sân thể dục , chúng tôi đi dạo một vòng , cũng đã hỏi rất nhiều người nhưng cơ bản ai cũng trả lời cùng một câu, đó là " không biết".

"Làm sao bây giờ, tất cả đều không biết, vậy phải làm sao bây giờ ?!" Diệp Nhược Tuyết nôn nóng hỏi.

" Chúng ta cứ tiếp tục tìm thêm chút nữa đi, bọn họ chắc sẽ biết chút gì. " Tôi nói.

" Bây giờ biết đi hỏi ai? " Lý Mạc Phàm hỏi.

"Đi tìm ông lão đốt lò đi , ông ở trường này lâu lắm rồi đó." Tôi trầm ngâm một chút, nói. Sau đó cùng Lý Mạc Phàm và Diệp Nhược Tuyết đi tới lò đốt của trường.

Ông lão đốt lò tên là Trần Đầu , người già nhất trong trường . Làn da lão thô ráp , mặt như thần đen , bộ dạng chân thành. Mọi người hay gọi ông ấy là lão Trần Đầu, lâu dần rồi chẳng ai biết tên thật của ông nữa.

Lão Trần Đầu ở đây đã hơn hai thập kỷ, đơn độc không bạn bè, từ lâu, lão đã xem trường học này là nhà của mình, mỗi ngày đều sống trong căn phòng nhỏ bên cạnh nhà đốt.

Khi chúng tôi tới chơi , lão đang xem TV , nhìn thấy chúng tôi lão hơi kinh ngạc .

“Lão Trần Đầu, chúng cháu tới xem ông.” Diệp Nhược Tuyết tùng tăng đi tới, nàng tính cách hoạt bát, cho dù là không quen biết người, đều sẽ  mau trở thành bằng hữu. Đây cũng là lí do nàng ở lớp tôi được hoan nghênh.

“Các cô cậu tìm lão có chuyện gì a?” Lão Trần Đầu nhìn Diệp Nhược Tuyết mỉm cười nói.

“Tụi con có chuyện muốn hỏi ông.” Diệp Nhược Tuyết vào thẳng vấn đề.

“Có gì thì nói đi.” Lão Trần Đầu không cần nghĩ ngợi liền nói.

"Tụi con muốn hỏi, trường mình trước đây có từng xảy ra chuyện gì kỳ lạ không ạ, ví dụ như... có ai chết chẳng hạn.” Diệp Nhược Tuyết hỏi.

“Cái này sao, có.” Lão Trần Đầu trầm ngâm lập tức nói.

“Thật sự tốt quá, rốt cuộc là sự việc gì.” Diệp Nhược Tuyết kinh hỉ nói.

“Đó là ở ba năm trước đây, ở một ký túc xá nữ , đột nhiên có một nữ sinh nhảy lầu tự sát. Sau đó , toàn bộ nữ sinh trong đó , thường xuyên nửa đêm 12 điểm nghe được tiếng kêu than của nữ sinh.” Lão Trần Đầu nói.

“Nghe ông nói con mới sực nhớ, đúng là có chuyện như vậy, nghe đâu nữ sinh kia nghĩ quẩn nên tự sát.” Diệp Nhã Tuyết đột nhiên kể lại.

“Đúng rồi, là chuyện đó đó. Từ đó tới nay ký túc xá nữ không còn hoạt động nữa, là chỗ kia kìa.” Lão Trần Đầu chỉ chỉ ra bên ngoài. Ngồi trường này có rất nhiều công trình bỏ hoang, trong đó có ký túc xá nữ, hiện giờ, chỗ đó đã biến thành nhà kho chứa thiết bị thể dục của trường.

Tôi ở bên cạnh nghiêm túc nghe, nhưng ánh mắt lại đặt ở phòng của lão, gian phòng rất nhỏ, trừ bỏ một đài TV cùng một giường đất, trên tường treo một ít đồ vật, mặt khác cái gì cũng không có. Ở đây bừa bộn vô cùng, mà ở một góc, tôi ngoài ý muốn phát hiện một cái quần lót ren màu đen, trên đó còn dính vết gì trắng trắng.

Tôi lắc đầu thu hồi ánh mắt, lão Trần Đầu vẫn như cũ, luôn nói chuyện . Nghe nói nữ sinh tự sát thực ưu tú, bất luận là thành tích hay là diện mạo đều thập phần tốt. Nói tới đây, lão Trần Đầu còn thở dài một hơi: "Người tốt như vậy, đột nhiên tự sát.”

“Thì ra là vậy.” Diệp Nhược Tuyết gật gù, giống như phát hiện được điều gì đó, đôi mắt cô ấy sáng lên.

“Được rồi, bây giờ tụi con phải đi rồi, khi nào rảnh lại tới chơi với ông ạ.” Diệp Nhược Tuyết nói. Một lát sau, chúng tôi cáo từ, trước khi xoay người rời đi, tôi có liếc nhìn lão Trần Đầu một cái.

Trên đường quay về lớp học, Diệp Nhược Tuyết duyên dáng hỏi tôi: “Cậu nói xem, chuyện nữ sinh kia tự sát có liên quan gì tới việc lớp mình bị nguyền rủa không?”

“Chắc là không đâu.” Tôi lắc đầu nói: “Nếu sau khi chết, cô ấy biến thành quỷ để báo thù, thì cũng đâu có liên can gì tới chúng ta, cô ấy tự sát cách đây ba năm, mà lúc đó chúng ta vẫn còn học trung học sơ cở.”

“ Ừ, vậy thì xem như vô dụng rồi.” Diệp Nhược Tuyết buồn bã.

“Nhưng ít ra chuyện này cũng cho chúng ta biết được ngôi trường của chúng ta không hề yên bình như lời bọn họ nói, nhất định bọn họ đang giấu diếm một chuyện gì đó.” Tôi bình tĩnh phân tích.

“Cậu nói đúng, chúng ta sẽ không bỏ cuộc.” Diệp Nhược Tuyết nói xong, nét buồn bã trên mặt đã tan biến đi, cô ây tự tin quơ một quả đấm, ưỡn ngực lên, khiến tôi không khỏi ngây người.

Thấy tôi nhìn mình chằm chằm, Diệp Nhược Tuyết mới phát hiện không ổn, nổi giận liếc tôi một cái, sau đó bước nhanh chân. Cô ấy hùng hồn đi về phía trước, mái tóc đen tuyền bay trong gió, nhìn thấy dáng hình thanh xuân tươi đẹp của cô ấy, ánh mắt tôi trở nên si mê.

Lý Mạc Phàm đi bên cạnh nói với tồi: “Trương Vỹ, cậu thích cậu ấy à?”

Tôi giật mình, sau đó cười gượng lắc đầu, tự giễu: “Tớ đâu có tư cách đó.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro