Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiết đầu tiên là tiết tự học, Hùng Tư Lộ rất khổ não.

Phiếu kiểm điểm tới 3000 từ làm sao mà viết cho được đây? Bình thường bắt nàng làm văn chỉ 800 từ không cũng đã là khó gần chết rồi, huống hồ nàng sửa bảng điểm thì có hề gì mà bị phạt chứ!

Mọi người suy nghĩ thử đi, làm học sinh đã khổ cực lắm rồi, đến thời điểm thi muốn không thi cũng không được, vả lại không phải ai cũng có thể đi thi toàn quốc. Chưa kể giáo viên chấm bài bụng dạ khó lường làm sao mà có thể biết được.

Còn nữa, thành tích học tập của nàng tệ đến mức không vực dậy nổi, hóa học hay gì gì cột nào cũng như cột nấy. Nhà trường còn không biết điều gửi bảng điểm về nhà kiểu đó, chắc chắn là không nhìn thấy được hình ảnh bạo lực gia đình sắp xảy ra! Vì một gia đình hòa thuận yêu thương nhau, sửa bảng điểm một chút thôi hại gì a! Nàng phí công sức sửa tới sửa lui như vậy không phải là vì muốn nhị vị phụ huynh vui vẻ hay sao? Nàng hiếu thảo như thế mà nàng còn không thèm đề nghị được đứng trên cột cờ nghe thầy cô tuyên dương về duy trì đức tính truyền thống của người dân Trung Hoa, không những thế lại bị cho viết bảng kiểm điểm! Người muốn nàng viết kiểm điểm chắc chắn là giáo viên dạy Hóa rồi! Ở trên lớp dạy đã không ra gì, đến lúc chấm điểm lại chỉ cho những con điểm nhìn xong đều thấy tự ái, giáo viên dạy Hóa không phải nên cảm thấy xấu hổ hay sao chứ? Muốn viết kiểm điểm cái gì kêu luôn cả giáo viên dạy Hóa đến đây mà viết chung đi!

Nếu để cho Hùng Tư Lộ viết lời mắng chửi nàng chắc chắn có thể viết còn nhiều hơn ba ngàn từ nhưng mà... kiểu gì giáo viên chủ nhiệm đọc xong rồi cũng sẽ đánh chết nàng.

Ở tiết tự học, Hùng Tư Lộ ngột ngạt ngồi suy nghĩ một chút về hành vi của mình, rồi suy ra một cái đạo lý. Nàng sửa bảng điểm cũng không dưới hai lần, giáo viên chủ nhiệm cũng chưa có phát hiện, tại sao lần này lại bị vạch trần cơ chứ? Tuyệt đối là cái tên Ôn Hội Niên ngỗ nghịch kia đi báo cáo với giáo viên! Tối hôm qua cậu ta biết chuyện nàng sửa bảng điểm trong lúc ăn tối xong nên mới ghi nhớ, sáng hôm nay chạy tới trường liền đi mách lẻo! Nàng đương nhiên không muốn người hại mình xong lại có thể thoải mái cao chạy xa bay!

Hùng Tư Lộ càng suy nghĩ càng khó chịu, quyết định không biết chọn ai tới xử cho nàng cái bảng kiểm điểm này!

Nàng viết lên giấy bọc kẹo cao su, sau đó ném vào người Ôn Hội Niên, cục giấy đáp xuống gáy của Ôn Hội Niên, không biết có phải đang ngẩn người hay không, lại không thấy có động tác gì.

Không phải chứ! Hùng Tư Lộ ôm đầu gục xuống bàn: Không phải là tức giận chứ!?

Qua khoảng chừng ba mươi giây Ôn Hội Niên mới chậm rãi quay đầu lại, sờ cái gáy bị ném trúng một chút, khẽ cau mày hỏi, "Làm gì vậy?"

Mẹ ơi tức cái quỷ gì a! Cái tên này là mắc bệnh phản ứng chậm hả trời!? Hùng Tư Lộ bụm miệng cười, trong lòng ghi nhớ điểm yếu thích ngồi ngây ngốc của vị lớp trưởng đáng kính này, để tiện sau này còn lôi ra chọc khoáy nàng!

Hùng Tư Lộ chỉ cục giấy nằm trên đất, Ôn Hội Niên nói, "Phiếu kiểm điểm tự viết đi."

"Á?" Hùng Tư Lộ hết hồn há mồm, "Cậu không xem tôi viết cái gì cũng hiểu được á?"

"Nếu không phải nhờ viết kiểm điểm thì cậu cần tôi việc gì được?"

"Làm bài tập cũng cần nha."

"Vậy để tôi nói trước, bài tập của cậu cậu cũng tự xử đi. Lần sau khỏi cần mở miệng hỏi cũng tự biết tôi không làm giúp nhé."

Hùng Tư Lộ thật sự bị tổn thương, Ôn Hội Niên mà không quan tâm nàng thì sẽ không có ai quan tâm nàng!

"Hồi học Trung học cậu đều giúp tôi làm mà!"

"Trung học là Trung học, hồi đó tôi ngu người."

Hùng Tư Lộ gục xuống bàn thêm lần nữa, sau đó giống như nghĩ ra điều gì lóe mắt ngẩng lên làm nũng, dịu dàng nói, "Hội Niên ơi, giúp mình viết đi mà..."

Ôn Hội Niên hắng giọng một cái, "Tự viết đi."

"Hội Niên nhà mình là tốt nhất mà ~"

Ôn Hội Niên dời mắt nhìn đống sách vở trên bàn, "Tự viết đi."

"Hội Niên, cậu mặc kệ người ta sao? Cậu lớn lên rồi liền không cần người ta có phải hay không, hu hu hu..."

Ôn Hội Niên có thể im lặng, có thể nhắm mắt, chỉ hận nhất không cắt bỏ được đôi tai của chính mình.

Tiết thứ hai là tiết Ngữ Văn, các bạn trong lớp lẫn Ôn Hội Niên đều nghiêm túc ngồi thẳng lưng nghe giảng, Ôn Hội Niên còn thỉnh thoảng hiểu ý giáo viên, sẽ trả lời một vài vấn đề để lớp học thêm hứng thú.

Nếu nhìn kĩ lớp trưởng đại nhân trong lúc cẩn thận nghe giảng, sẽ phát hiện ra nàng thật ra đang múa bút thành văn tay sau chồng sách vở xếp trên bàn.

Hùng Tư Lộ nghiêng người nhìn nhìn xong liền cảm thấy chóng mặt, Ôn Hội Niên lại học được cái kĩ năng cao siêu gì kia!? Không nhìn giấy bút gì đó mà vẫn có thể viết nhanh như một vị thần... Nhớ lại hồi trước có lần nàng bị phạt chép lại bài giảng đủ một trăm lần, Hùng Tư Lộ đã thấy qua kĩ năng viết bằng cả hai tay mà không bị lệch dòng của Ôn Hội Niên, hiện giờ đã học thêm tuyệt kĩ mới, lớp trưởng đại nhân càng lúc càng tiến bộ ha.

Hùng Tư Lộ ôm trong lòng cảm giác về sau đem hết bài tập với phiếu kiểm điểm cho Ôn Hội Niên viết là được. Tài năng như thế này làm sao nàng có thể lãng phí được.

Nhìn gò má không lồi lõm của Ôn Hội Niên, tóc mái bởi vì thỉnh thoảng lông mi dài của nàng chớp chớp lại rung động một chút, chiếc mũi thanh tú cùng bờ môi mũm mĩm... Kỳ thực ngoại hình của cái tên lạnh lùng như quỷ này rất là không xoàng mà. Chỉ tiếc là nàng chỉ thích quanh năm mặc một bộ đồ đồng phục, người ngợm lúc nào cũng quy củ, chẳng trách không có nam sinh để ý nàng!

"Cầm lấy." Tiết Ngữ Văn xong rồi cũng là lúc phiếu kiểm điểm 3000 từ cũng được xử xong. Ôn Hội Niên đập tờ giấy trắng đập xuống bàn của Hùng Tư Lộ xong, xoa cổ tay đau nhức rồi trở về chỗ ngồi.

Ngay lập tức Hùng Tư Lộ đột nhiên cảm thấy cái đồ quỷ họ Ôn này cũng không tới nỗi đáng ghét như thế, nhảy đến ôm Ôn Hội Niên một cái, "Mình biết là Hội Niên của mình dễ thương nhất mà ~"

"Vô liêm sỉ quá, tránh ra giùm..." Ôn Hội Niên bị nàng ôm chặt, mặt đều bị dí vào trong ngực nàng thành ra thở không nổi, rối loạn muốn đẩy nàng ra một bên.

"Không được, đứng yên cho bà đây ôm ôm một hồi!" Hùng Tư Lộ kéo mặt Ôn Hội Niên lên đè vào mặt nàng, cọ cọ mấy phát. Bạn ngồi bên cạnh thấy cảnh này xong lại lầm bầm:

"Ý ý ý, vợ chồng son lại làm hòa rồi ha."

Hùng Tư Lộ trừng mắt nhìn: "Thì sao? Nhà ngươi ghen tị hử?"

Hùng Tư Lộ giải quyết xong phiếu kiểm điểm 3000 rồi, mới nhớ ra quyển bài tập Vật Lý của mình đã bị xé làm đôi.

Làm ơn đi, một quyển bài tập mỏng thôi cũng tốn mất 30 đồng rồi đó, chất lượng cùi bắp ném đi một cái liền bị rách ra thành hai mảnh như vậy, học sinh làm sao có thể yên ổn học tập đây?

"Bây giờ không có quyển bài tập ra làm sao học bài đây, làm sao làm bài tập được đây, làm sao có thể nộp bài tập cho cô giáo đây, lại không viết được bài tập rồi!" Hùng Tư Lộ hữu khí vô lực (*) gục đầu xuống bàn rên to, đột nhiên một quyển bài tập Vật lý đùng một cái được ném lên trên bàn của nàng, mạnh đến nỗi tóc nàng đều bay lên, sau đó lại không có tiếng động gì khiến nàng mở tròn hai mắt.

(*) hữu khí vô lực: bất lực

"Cầm lấy rồi viết vào đi, chép lại bài tập Chủ Nhật vừa rồi làm vào, một lát nữa tôi đem đi nộp giúp cậu." Ôn Hội Niên ngồi một bên, vừa nhai kẹo cao su vừa nói.

Gặp quỷ. Hùng Tư Lộ đang tự sướng ra lý do không phải nộp bài tập không phải làm bài tập thế mà Ôn Hội Niên lại làm như không có gì giải quyết theo cách này... Cái người này chẳng dễ thương xíu nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro