Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường Trung học phổ thông chuyên Sư Đại (*) nếu tính trong thành phố thật ra là một trường học rất tốt, mặc dù đây cũng không phải là nguyện vọng một của Ôn Hội Niên, nhưng học qua được nửa năm rồi mới thấy ở đây cũng không tệ lắm.

(*) Trường Trung học phổ thông chuyên Sư Đại (師範大學|师范大学): trường trung học chuyên của Đài Loan, ở Đài Bắc. Trường cũng khá nổi tiếng ở mảng đào tạo chuyên sâu một ngành nào đó. Tiền học hàng năm cho học sinh nước ngoài là tầm 79 triệu/năm (2014), trong nước là 40 triệu/năm (2014). Hiện tại thì mình không biết, mọi người có thể search thử hình ảnh trường trên mạng, bự, đẹp, cổ kính. Khi search nó sẽ ra University, nhưng trong nguyên tác để là Trung học phổ thông nên mình để vậy luôn, với cả vì lần trước có nói hai bạn học Trung học cơ sở, mà hệ thống giáo dục ở Đài Loan là Trung học cơ sở lên Trung học phổ thông rồi mới lên Đại học.

Người thích an tĩnh như Ôn Hội Niên ghét nhất nơi này ở chỗ học sinh cấp ba lẫn Đại học đều tụ về một cơ sở. Chính vì vậy mỗi lần ra chơi vào lớp chuông đánh một cái mọi người đều rùm beng chen lấn, còn có mỗi lần tan học cũng không khá khẩm hơn là bao, cho nên mỗi khi tan học nàng đều phải ở lại đợi hết mất mười lăm phút mới về.

Mặt khác, Hùng Tư Lộ lại là người không thể chậm trễ việc về nhà. Ôn Hội Niên mới vừa nhìn một chút hai đề mục quay qua quay lại đã không thấy nàng đâu.

Ôn Hội Niên chậm rãi thu xếp lại sách vở vào trong ba lô, đi ra ngoài. Gió chiều mát mẻ nhẹ nhàng thổi qua, bãi tập thể thao dưới lầu ồn ào gì đó, còn có nam sinh đang chơi bóng rổ.

Tầm mắt của Ôn Hội Niên tự động bỏ qua thanh xuân tươi mát vui vẻ gì gì đó, bỏ qua luôn cả mấy nam sinh trên người mồ hôi như suối, tiến thẳng tới căn tin bên cạnh đó.

Nhớ tới lần trước bạn học Hùng hình như có mua một ống khoai sọ rất thơm rất ngọt, bạn học Hùng còn chưa có ăn miếng nào liền bị Ôn Hội Niên chạy qua cạp một cái, sau đó đành bó tay đưa luôn cho Ôn Hội Niên...

Bởi vì thèm cái vị đó, cho nên không quản cặp sách nặng trịch toàn sách vở, Ôn Hội Niên mới đi xuống căn tin để kiếm ăn. Lúc đi ngang qua sân tập giữa chừng thì Ôn Hội Niên bị một trái bóng mạnh mẽ vọt tới trước mặt nàng, mà nàng cũng không ngại ngùng xoay người lại đá trái bóng ra tới tận cuối sân tập bên kia, sau đó thong dong bỏ đi. Mấy bạn học nam người thấm đẫm mồ hôi gần đó đều há hốc mồm nhìn nàng, ai cũng không thể tin nổi.

Nàng mua một ống khoai ngọt ở căn tin xong rồi, ăn luôn rồi mới thấy hình như mùi vị không ngon như nàng nhớ. Vì sao ống khoai họ Hùng mua lại ngon đến vậy?

Lợi dụng tiết Mỹ Thuật cuối cùng, Ôn Hội Niên làm cho bằng hết bài tập được giao về nhà. Ôn Hội Niên lúc này đã muốn gỡ bỏ hết mọi gánh nặng ở trường học mà về nhà nằm nghỉ một chút, lại nhìn ánh mặt trời diễm lệ phút chốc sắp biến mất, đột nhiên lại không muốn trở về.

Nàng ngồi vào bậc thang xi măng, dựa vào cửa gỗ của căn tin, chú tâm ăn ống khoai ngọt.

"Lần này là Hùng Tư Lộ của lớp Bốn nha?" (*)

(*) giống như lớp 5A1, 5A2 bên VN mình á, kiểu chia lớp ấy mà.

Đằng sau lưng truyền tới thanh âm của một nam sinh, lại còn nhắc đến tên của Hùng Tư Lộ, Ôn Hội Niên đang ăn ống khoai ngọt dừng lại một chút.

"Cậu thật sự muốn theo đuổi nhỏ đó hả?" Thanh âm đó lại tiếp tục.

"Cậu nghĩ mình thích con nhỏ đó thiệt sao?" Một thanh âm khác nói lại, "Con gái con đứa như vậy ai mà thèm theo đuổi chứ? Mà không phải con nhỏ đó là hoa khôi lớp Bốn sao? Vì lẽ đó cho nên mình mới định thu thập (*) đó."

(*) kiểu giống như quen được rồi thì đá, quen qua đường để chứng tỏ là mình đã quen người này, trong ý này là vậy :v tóm lại là bạn muốn quen theo kiểu quan hệ yêu đương

Ôn Hội Niên cảm thấy thanh âm này nghe rất quen tai. Đúng là không thể tin được, vừa nhắc Tào tháo là Tào tháo tới rồi... Đây nếu không phải là vị Mã đồng học đẹp trai phóng khoáng người gặp người yêu, nở nụ cười trăm hoa đua nở thì là ai? Cái vị buổi sáng còn hỏi han quan tâm họ Hùng đây mà.

"Thu thập cái gì? Thu thập hoa khôi hả?"

"Đúng rồi, mình đây muốn tất cả hoa khôi khóa Năm đều phải về tay mình."

Ôn Hội Niên nghiêng người sang một bên, cầm ống khoai ngọt ăn được một nửa ném đi. Không sai lệch chút nào, ống khoai ngọt nằm ngay bước chân đi xuống của bạn học Mã còn đang vui vẻ hưởng thụ hư vinh trong trí tưởng tượng, mặt đều hếch lên trời. Kết quả là bạn nam này một cước dẫm lên ống khoai ngọt, bạn của hắn từ lúc nào đã biến đi đâu mất. Theo vài tiếng có nhịp điệu rõ ràng, "ôi ôi ôi ôi ôi" mấy lần thì bạn nam họ Mã cũng đáp mông ở bậc thang thấp nhất tầng Mười lăm.

Ôn Hội Niên nghe được tiếng rủa xả phía sau liền đắc ý rung đùi chạy ra ngoài cổng trường. Cái ba lô to oành vừa không nữ vừa không sành điệu choáng hết cả cơ thể nhỏ nhắn của nàng, lại càng khiến cơ thể nàng càng thêm nhỏ bé.

"Hình như mình có hơi xấu tính?" Ôn Hội Niên nhìn mặt trời dần tan biến, giác ngộ.

(*) giác ngộ: nhận ra

Ngồi xe buýt để trở về nhà, chưa gì đã thấy Hùng Tư Lộ mặc váy ngắn dắt con chó nhà mình đi tản bộ.

"Cậu làm gì về trễ như vậy? Đi hẹn hò à?" Hùng Tư Lộ để lộ hai cái chân dài của nàng, được màu xanh dịu nhẹ của đèn đường bao phủ lấy, nhìn lên thật sự rất hấp dẫn.

Ôn Hội Niên nhìn nàng một cái, hoa khôi ấy à?

"Làm gì vậy!? Sao lại dùng cái loại ánh mắt say đắm đó nhìn tôi?" Hùng Tư Lộ nhanh chóng ôm lấy mình, bày ra tư thế phòng ngự sói lang.

Ôn Hội Niên về cơ bản là không quan tâm đến Hùng Tư Lộ, một bước đi ngang qua nàng, mà Hùng Tư Lộ thì một mực đứng phía sau le lưỡi làm mặt xấu hướng tới Ôn Hội Niên.

"Hừ, cái đồ kỳ quái!" Hùng Tư Lộ tiếp tục dắt chó nhà Ôn Hội Niên đi dạo, đi được nửa cái khu nhà thì dừng lại quay đầu nhìn con chó nhà Ôn Hội Niên. Mà Đậu đỏ (tên chó nhà bạn Niên) cũng không hiểu ngẩng lên nhìn chủ, Hùng Tư Lộ cũng nhìn lại, đột nhiên nói, "Không lẽ Ôn Hội Niên thật sự đi hẹn hò á?" Càng về cuối thanh âm càng nâng lớn.

Đậu đỏ liếc liếc con mắt, quay mặt đi.

"Quên đi... Cậu ta đi hẹn hò chả liên quan gì đến bà đây!" Hùng Tư Lộ tự sướng, còn đứng đó khinh bỉ nhún vai, nói tiếp, "Hơn nữa, con trai ai mà thèm đi hẹn hò với cậu ta, bà nói đúng không, tên kia!? Mau nói đúng!"

Mà Đậu đỏ cũng không trả lời ngoảnh cái mông về phía Hùng Tư Lộ.

"Họ Hùng kia làm cái gì vậy a?" Ôn Hội Niên ôm bim bim ngồi trên giường cạnh bệ cửa sổ nhìn xuống, có vẻ như Hùng Tư Lộ đang nói chuyện với con chó nhà nàng, nhưng mà banh lỗ tai cỡ nào cũng nghe không ra đang nói cái gì.

Đối với Ôn Hội Niên mà nói, buổi tối cũng không có gì thú vị, bình thường nàng cũng chỉ ôm bim bim ăn, không ăn thì đi coi sách một chút, coi xong rồi thì nghịch máy tính, nghịch xong đến coi tivi...

Còn Hùng Tư Lộ thì đương nhiên là ngồi trước bàn học trừng mắt nhìn trang giấy trắng, nhìn mãi cũng không biết phải ghi cái gì. Nàng không hiểu đề bài muốn nàng làm cái gì mà đề bài hình như cũng không muốn nàng biết. (*)

(*) Nôm na như kiểu mấy giáo viên cấp ba hay nói, mình biết chữ chứ chữ không biết mình, ý nói chữ thì đọc được nhưng hiểu hay không thì còn tùy :v tóm lại là bạn Hùng tự mắng bạn Hùng ngốc, thế thoy

"Ôi, phiền muốn chết nha..." Hùng Tư Lộ bất lực nằm lên bàn, mà nằm được một hồi lại ngủ thẳng cẳng tới chín giờ rưỡi, còn chảy nước miếng ướt hết tập.

Hùng Tư Lộ liếc nhìn cuốn vở bài tập đang hấp hối, suy nghĩ trong đầu bây giờ không cần làm, cứ kiếm cớ ướt phải đem đi phơi, đến thứ hai có thể đi cướp vở của người khác quay cóp.

Đang định bỏ hết sách vở vào cặp rồi đi ngủ thì lão ba đến gõ cửa.

"Tư Lộ, bài tập con làm xong rồi sao?" Bắt đầu từ lần trước bị vạch trần chuyện đứng thứ hai từ dưới đếm lên, lão ba nhìn nàng cũng không còn hiền dịu như trước.

"Đã làm xong nha..." Dù sao cũng còn trẻ, năng lực nói dối vẫn cần phải trau dồi thêm.

"Lấy ra cho ba xem."

Nàng có thể cho ba xem vở bài tập bị nước miếng của nàng làm cho ướt sao? Nếu đưa cho ba rồi không phải là nàng đang không đánh mà khai vừa nãy nằm ngủ đã đời hay sao?

"Thực ra hôm nay không có bài tập về nhà ba à..."

Hùng Tư Lộ nói dối quá vụng về khiến cho Hùng ba nhìn một cái là ra, vì vậy nửa đêm còn xách nách nàng kéo qua nhà của Ôn Hội Niên.

"Ơ này, họ Hùng à." Ôn Hội Niên mặc áo thun trắng rộng thùng thình ăn bỏng ngô, "Trễ như vậy còn thấy cậu thức quả là kỳ tích nha, cứ tưởng giờ này đã nằm trên giường ngủ được mấy chục giấc rồi chứ?"

"Nói nhiều vậy!" Hùng Tư Lộ tức giận trừng nàng, "Ăn nhiều như vậy làm gì ? Trễ như vậy còn ăn đêm không sợ mập chết sao?"

"Nguyện vọng từ trước tới giờ của tôi là tăng cân ha, vừa nãy đi cân chỉ có 80 cân (40 ký), còn đang buồn muốn chết nè."

"Khốn nạn ghê! Ai thèm nghe chuyện riêng tư của mấy người chứ? Mau lên giảng cho tôi mấy cái đề Toán này coi! Ba ba nói tôi làm không xong không cho tôi ngủ!"

"Vậy thôi đừng ngủ nữa." Ôn Hội Niên thuận tay đóng cửa.

"Hu hu hu, mình sai rồi, Hội Niên đừng vứt bỏ mình mà... Mình bây giờ cảm giác được mình sẽ không được ngủ rồi! Bây giờ mình đang mệt muốn chết rồi!"

Ôn Hội Niên nấp bên trong, ló mắt ra khe cửa nhăn mày nhìn nàng, "Cậu ở đây ăn vạ với tôi làm cái gì hả họ Hùng? Không phải nên đi làm nũng với bạn học Mã mới đúng bài hay sao?"

"Hội Niên à..." Nước mắt lưng tròng.

"..."

Hùng Tư Lộ cũng không biết là từ khi nào chiêu làm nũng của nàng sẽ có tác dụng với Ôn Hội Niên. Cho dù là trước đó Ôn Hội Niên có cực lực phản đối cỡ nào, chỉ cần nàng làm nũng một cái, Ôn Hội Niên đều đầu hàng.

Đương nhiên là chuyện này Hùng Tư Lộ không có nói cho ai biết, một mình độc chiếm lấy cảm giác này, thoải mái đến không ngờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro