Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chợ bán thức ăn vào buổi chiều ruồi muỗi bay loạn, lá cải phơi đầy đất, căn bản không có chỗ đặt chân.

Chẳng qua người giờ này đi mua thức ăn cũng sẽ không để ý hoàn cảnh bát nháo này.

Trần Trúc đứng kế một đống cà chua nhăn dúm lựa chọn, bác gái bán hàng nhận biết hắn, có lòng tốt đưa hắn một bó hành tây, “Cháu vẫn là học sinh đúng không, sao mỗi ngày đều tự đi mua đồ ăn? Người nhà của cháu đâu?”

“Cảm ơn dì.” Trần Trúc không ngẩng mặt lên, nhanh nhẹn đem đồ ăn bỏ vào túi, đưa tiền chạy lấy người.

Bác gái bán đồ ăn tán gẫu với người bán thịt heo bên cạnh, “Thằng nhóc lớn lên thật đẹp trai, còn đi học a, mỗi ngày đều phải tự mình mua đồ nấu cơm, thật là đáng thương.”

Người bán thịt heo phất tay đuổi ruồi bọ, thở dài, “Quanh năm suốt tháng cũng không thấy nó mua mấy lần thịt, trong nhà khó khăn sao.” Ông nhớ tới con gái bảo bối tiêu tiền như nước nhà mình, cười nói, “Ai, đứa bé nhà chúng ta không thể so, không thể so!”

Trần Trúc đi đường rất nhanh, nhiều tầm mắt tìm tòi nghiên cứu đảo qua người hắn, sau đó bị hắn vứt sau người.

Hắn đã quen cuộc sống bị người nhìn chăm chú, cũng đã quen một thân một mình.

Âm thanh bàn tán của người khác chưa bao giờ vào lỗ tai của hắn, hắn cũng chưa bao giờ đối với sinh hoạt của người khác khoa tay múa chân.

Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe.

Hắn hiểu được, cuộc sống trên đời trăm mùi trăm vị, đều do bản thân tự nếm trải. Ấm lạnh sương hàn tự mình hiểu rõ là tốt, không liên quan đến người khác.

Đột nhiên, thiếu niên vừa rồi còn đi thật nhanh bỗng dừng bước chân.

Trần Trúc bình tĩnh như đã nhìn thấu cuộc đời suy cho cùng vẫn là thiếu niên mười chín tuổi.

Tủ kính trước mặt hắn dán một tấm poster đỏ rực. Bóng rổ nằm trên giá được dán thêm một tờ giấy màu đỏ “giảm giá một trăm đồng”.

Poster đỏ rực dao động đáy lòng Trần Trúc.

Tháng trước giá vẫn là 200, lần này lại giảm tới 50%. Trần Trúc bỏ tay vào túi, yên lặng đếm đếm tiền.

Tiền không đủ… Trần Trúc nhíu mày, nhìn chằm chằm quả bóng rổ một lát, sau đó cưỡng bách chính mình dời tầm mắt.

Còn thiếu khoảng 30 đồng, hắn có thể tích đủ trong một tuần.

Trần Trúc nắm những tờ tiền nhăn dúm trong túi, chưa nói tới thất vọng bao nhiêu, bởi vì từ lúc bắt đầu hắn đã hạ thấp sự chờ mong của mình, cũng chuẩn bị tâm lý quả bóng sẽ bị người khác mua đi.

Nhưng bỗng nhiên giảm giá, làm hắn có loại ảo giác bản thân có thể mua nổi. Nghĩ đến nếu không kịp mua, cảm giác mất mát liền đào ra một lỗ nhỏ trong lòng thiếu niên, không cam lòng, khó chịu.

Thiếu niên còn chưa đủ lông đủ cánh đã nhấm nháp tư vị muốn mà không được.

Hắn sờ túi tiền, lẳng lặng đứng ngoài cửa kính trong chốc lát, sau đó không quay đầu lại, rời đi.

Cảm xúc đang hạ xuống ở lúc đẩy cửa ra lập tức biến mất, Trần Trúc ngơ ngác đứng ở cửa, nhìn người nửa dựa vào đầu giường chơi game.

Từ Lan Đình giơ một bàn tay búng tàn thuốc, thoáng nhìn người ngoài cửa, nhướng mày cười, “Đứng ngốc ở đó làm gì, lại đây.”

Trần Trúc trầm mặc đổi dép lê, đóng cửa lại, đem đèn pin đặt vào trong tủ, sau đó từ xa bước vọt vào lồng ngực Từ Lan Đình, đem người đè ở trên giường.

Giọng nói rầu rĩ của hắn vang lên: “Không phải phải đi sao.”

Từ Lan Đình chống đỡ không được, tàn thuốc thiếu chút thiêu cháy tóc Trần Trúc, anh dập thuốc, một bàn tay ấn lên trán Trần Trúc đẩy người ra, “Bé con, luyến tiếc tôi như vậy, hửm?”

Trần Trúc cắn lên đầu vai của anh một cái, nhẹ nhàng dùng hàm răng cọ sát.

“Đức hạnh đâu.” Từ Lan Đình mặc hắn gặm cắn, một tay tiếp tục chơi game, một tay vuốt ve tóc ngắn mềm mại của thiếu niên.

Anh có thể cảm nhận được biến hóa cảm xúc của Trần Trúc.

Trong vòng của Từ Lan Đình đều là tinh anh. Người cùng anh giao tiếp đều đã thành tinh, anh trà trộn trong tình trường nhiều năm như vậy, loại mao đầu tiểu tử như Trần Trúc ở trước mặt anh, trong suốt giống như nước suối.

Ủy khuất, hưng phấn ẩn giấu dưới sự trầm mặc của Trần Trúc, Từ Lan Đình liếc mắt một cái đã nhìn thấu.

Từ Lan Đình chọc chọc người giả chết trước mặt, không chút để ý mở miệng: “Làm sao vậy?”

“Không có gì.”

Từ Lan Đình thoáng nhìn đồ ăn trong túi, tùy ý hỏi: “Tiền không đủ dùng?” Anh vỗ vỗ đầu Trần Trúc, đem đồng hồ rolex trên đầu giường bỏ vào tay Trần Trúc.

Chỉ là, động tác này không biết chạm vào dây thần kinh mẫn cảm nào của thiếu niên, Trần Trúc dùng sức đẩy tay anh ra, lạnh giọng nói: “Không cần.”

Từ Lan Đình chậc một tiếng, không miễn cưỡng.

Trần Trúc luôn luôn như thế, tự mình căng túi tiền cũng không chịu tìm anh.

Lúc vừa mới ở cùng nhau, Từ Lan Đình cho Trần Trúc không ít thẻ, cộng vào không dưới trăm vạn. Chỉ là Trần Trúc như thế nào cũng không cần, cũng không chịu xài tiền của anh.

Hai người vì thế cãi nhau, còn trở mặt. Bất quá, sau đó Từ Lan Đình lại nghĩ, hắn không cần là chuyện của hắn, chính mình cho, hắn không cần lại có quan hệ gì với mình?

Từ Lan Đình không tiếp tục miễn cưỡng hắn. Tuy rằng Trần Trúc chưa bao giờ dùng tiền trong thẻ, nhưng mỗi tháng anh vẫn chuyển tiền vào trong đó.

Tiền thanh toán xong, không ai nợ ai.

Từ Lan Đình không để ý nội tâm yếu ớt của thiếu niên, dù sao tiền anh đã cho, không thẹn với lương tâm, không cần thừa nhận gánh nặng tâm lý.

Trần Trúc thích thắt lưng buộc bụng, Từ Lan Đình liền tùy ý hắn.
Nói đến cùng, bèo nước gặp nhau quan trọng nhất là tận hưởng thú vui trước mắt, hà tất vì chút việc nhỏ mà cãi nhau?

Từ Lan Đình: “Được được được, em thích thế nào cũng được.” Anh không hề giằng co, nhìn như thoái nhượng, thật ra là không thèm để ý.

Trần Trúc ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm anh một lúc, bỗng nhiên nói: “Anh tựa như một quả bóng rổ.”

Gì? Từ Lan Đình tức cười, “Em nói ông đây là bóng?”

“Ngay từ đầu em rất muốn, chỉ là em mua không nổi.” Trần Trúc nói, “Sau đó em tự nói với mình, em cũng không thích nó đến vậy, không nhất định một hai đều phải mua. Chậm rãi, giống như cũng không quá muốn nữa.”

Từ Lan Đình cười, bị nhóc con của anh chọc cười. Anh ôm cổ Trần Trúc, đem người kéo gần lại.

Từ Lan Đình hôn hôn hai má hắn, lại thân mật cọ cọ chóp mũi Trần Trúc.

“Thì ra là muốn mua bóng rổ lại không đủ tiền, chậc, nhóc đáng thương.” Nội tâm Từ Lan Đình bị hung hung chọc chọc, lộ ra ánh mắt ôn nhu mà bản thân anh cũng không biết, “Bạn nhỏ còn thiếu bao nhiêu tiền?”

“Chú mua cho em.” Từ Lan Đình nhẹ nhàng xoa vành tai Trần Trúc, dỗ hắn, “Được không?”

Trần Trúc đẩy anh ra, xoay người xách túi vào phòng bếp.

“Trở mặt không nhận người.” Từ Lan Đình bất đắc dĩ trở về trên giường.

Gần đây bạn nhỏ càng ngày càng khó dỗ, trong lòng anh hơi nghi hoặc nhưng không vội tìm đáp án.

Dù sao, chơi chán lại tìm người khác.

Anh không tính toán dành quá nhiều tâm tư lên người Trần Trúc, càng chưa từng nghĩ sẽ treo cổ trên một thân cây.

Thế giới phồn hoa, trời cao đất rộng, còn có rất nhiều lạc thú và mạo hiểm chờ anh thăm dò.

Bữa tối rất đơn giản, một dĩa cà chua xào trứng, một dĩa rau luộc.

Từ Lan Đình cũng không kiều khí, cho cái gì ăn cái đó, một chén cơm rất mau đã sắp hết.

Nhìn người đang há mồm ăn cơm, một chút tức giận tự nhiên dâng lên trong đáy lòng Trần Trúc giống như bị gió thổi qua, lập tức tan hết.

Lúc Từ Lan Đình ở cùng với hắn thật sự không có nửa điểm làm giá. Ngõ nhỏ cũ xưa, phòng nhỏ rách nát, đồ ăn đơn giản, anh đều không thèm để ý.

Có lẽ, đây là điểm thản nhiên của kẻ có tiền. Bởi vì của cải đủ nhiều, cho nên ngắn ngủi khốn cùng cũng không khiến anh bất mãn, ngược lại xem như thể nghiệm sinh hoạt mới mẻ.

Trần Trúc không giống vậy, hắn nóng lòng thoát khỏi quẫn cảnh hiện tại.

Trước đó, hắn còn có thể nói với mình cứ từ từ, nhưng từ khi Từ Lan Đình xuất hiện trong sinh mệnh của hắn, một phút Trần Trúc cũng không muốn chờ.

Hắn muốn nhanh chóng mọc lên cánh chim, muốn lập tức lớn lên, phá kén thành điệp.

Hắn nghĩ nhanh lớn lên để xứng đôi với Từ Lan Đình.

Sau khi ăn xong, Từ Lan Đình tự giác đi rửa chén, sau đó co cóng tay chân chạy vào phòng tắm tắm rửa.

Lại nói tiếp, Từ Lan Đình cũng đã nửa ngày không xuống giường. Loại ngày tháng bị người trẻ tuổi ấn ở trên giường làm đến nhũn chân này anh thật có chút ăn không tiêu.

Trong phòng tắm truyền đến giọng nói ý vị thâm trường của Từ Lan Đình, “Trần Trúc, gần đây em đến kì nghiến răng có đúng không.”

“Có thể lăn lộn như vậy.”

“Chân của tôi cũng sắp bị em chơi hư.”

Trần Trúc không để ý anh, mở bài thi bắt đầu giải đề.

Giải đề đến nửa đêm, Trần Trúc ngửi được mùi thuốc lá. Hắn đè đè ngòi bút, xoay người thấy Từ Lan Đình không biết đã dậy từ bao giờ, đang tựa đầu bên giường, vừa hút thuốc vừa chăm chú nhìn hắn.

Trong khói thuốc hỗn độn, gương mặt Từ Lan Đình trở nên mơ hồ, môi mỏng đóng mở, phun ra nuốt vào khói thuốc, giống một con hồ ly chuyên mê hoặc lòng người.

Trần Trúc nhìn chằm chằm môi anh, “Tỉnh?”

“Ừm.” Ban ngày lăn lộn quá mức, Từ Lan Đình vừa đau eo vừa đau mông, áo sơ mi biếng nhác mở rộng, da thịt bạch ngọc tràn đầy dấu vết, “Giờ nào rồi, còn làm bài tập?”

Trần Trúc thu dọn sách vở, “Làm mấy dạng đề, tuần sau phải thi.”

Từ Lan Đình khẽ cười một tiếng, dập tắt thuốc, xuống giường.

Anh ngồi vào sau hắn, ôm hờ vòng eo gầy của Trần Trúc.

Quỷ nhỏ này suốt ngày ăn mặc cần kiệm nên ở tuổi phát triển hơi thiếu dinh dưỡng.

Từ Lan Đình nhớ rõ lúc mình tới tuổi dậy thì, lượng cơm ăn nhiều đến kinh người, nhưng Trần Trúc, giống như chưa bao giờ ăn uống thoải mái, dáng người sao…. Tuy rằng cũng không tệ lắm, nhưng vẫn có thể chạm đến xương cốt.

Ừm, vẫn là không ổn, nên giám sát tiểu tử thúi này ăn cơm.

Từ Lan Đình một bên miên man suy nghĩ, một bên đặt đầu lên vai Trần Trúc, tùy tay lật vài trang sách, “Muốn tôi ôn tập trọng điểm cho em không?”

“Vâng.” Trần Trúc biết thành tích của Từ Lan Đình rất nổi bật, trước đó còn ôn tập tiếng anh cho hắn. Từ Lan Đình bám vào bên tai hắn, thanh âm trầm thấp đọc thơ tình, mỗi lần Trần Trúc nhớ lại đều tim đập không thôi.

Ngón tay Từ Lan Đình vừa thon dài vừa trắng, bút bi giá rẻ được anh cầm trong tay giống như cũng trở nên quý giá hơn.

Anh gạch vài chỗ trọng điểm lên sách, nói: “Những chỗ này, em tìm vài đề giống vậy làm thêm là được.”

“Dạ.” Trần Trúc vào lúc này là ngoan nhất, Từ Lan Đình nói gì chính là cái đó.

Việc này khiến Từ Lan Đình có một loại ảo giác, phảng phất Trần Trúc chưa bao giờ là một nhãi con khó thuần, ngược lại cảm thấy hắn là một bé ngoan.

Từ Lan Đình: “Em nghe lời, tiền trong thẻ cần xài thì xài. Hiện tại em đang tuổi lớn, có vài thứ không nên tiết kiệm, biết không, hửm? Ngoan, cao lên một chút.”

Tuy Trần Trúc đã cao 1 mét 8 mấy, nhưng vẫn thấp hơn Từ Lan Đình một khúc.

Lòng tự trọng mẫn cảm của thiếu niên bị chọc trúng, có chút tức giận đẩy người sau lưng ra, “Không liên quan đến anh.”

Từ Lan Đình bị đẩy suýt ngã, anh nhìn bóng dáng của hắn, tức đến bật cười.

Xem, chó con hất mũi lên mặt, một lời không hợp liền cắn người.

Ngoan? Trần Trúc nếu mà ngoan, sẽ không chết ngoan cố ở căn nhà rách này.

“Sao lại không liên quan đến tôi?” Từ Lan Đình nâng tay, nhẹ nhàng nắn vuốt vành tai mềm mại của Trần Trúc, “Em nói rõ một chút.”

Trần Trúc không thèm quan tâm hắn, dọn dẹp gọn sách vở trên bàn, giơ tay tắt đèn.

Căn nhà nhỏ lâm vào bóng tối, Từ Lan Đình không thấy rõ mặt Trần Trúc, chỉ nghe thấy thanh âm làm người tức giận.

“Anh không phải nói chơi chán liền đi hay sao, quan tâm nhiều vậy làm gì?”

“Được.” Đôi mắt Từ Lan Đình nhíu lại, cười nói, “Tùy em.”

Anh quả thật không cần quản nhóc con này sống hay chết, một đầu lừa chết, có chết đói cũng xứng đáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro