Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phanh! Bóng rổ ở trên không trung vẽ ra một độ cong hoàn mỹ, rơi vào trong khung!

Trên sân thể dục bộc phát ra một trận hoan hô mãnh liệt.

“Trần ca trâu bò!”

“Trần Trúc quá đẹp traiii!”

“Học trưởng cố lên!”

Thập Lục trung là cao trung trọng điểm, ba ngày một bài kiểm tra nhỏ, một tuần một bài thi lớn. Có thể học cao tam còn dư thời gian chơi bóng rổ, cả trường học cũng chỉ mỗi mình Trần Trúc.

Đương nhiên còn có học sinh cao tam ban thể dục, nhưng tiêu điểm trong đám người vĩnh viễn chỉ có Trần Trúc.

Hắn thật sự là quá loá mắt, thân cao 1 mét 87, thân mình cân đối, một thân đồ thể dục trắng bình thường, hắn mặc lên lại giống như cả người đều đang phát sáng.

Đại đa số thời điểm, Trần Trúc là người nội liễm, giống như tu trúc cắm rễ trong núi, u tĩnh mà cứng cỏi.

Nhưng là, thời điểm hắn nhảy lấy đà ném bóng vào rổ, cánh tay nâng lên cao cao ở không trung vẽ ra một độ cong hoàn mỹ, thân hình tuổi trẻ tựa như dây cung căng thẳng, chứa đầy lực lượng, giây tiếp theo liền bộc phát ra năng lượng thật lớn, đốt lửa toàn trường.

Lại là một pha cầu ba điểm! Đám người lại lần nữa bộc phát ra tiếng hoan hô.

Phe đối diện lâm thời yêu cầu tạm dừng thi đấu để đổi mới chiến thuật.

Thời gian nghỉ ngơi, Trần Trúc vặn ra bình nước ngửa đầu uống nước, dẫn tới một trận xôn xao.

“Mau đi, còn thất thần làm gì.”

“Chị em cố lên.”

“Mau lên!”

Một cô gái đầy mặt đỏ bừng bị mọi người đẩy ra ngoài, cô thấp thỏm đi đến bên cạnh Trần Trúc, lại không dám đứng quá gần, gương mặt phấn hồng hơi đổ mồ hôi, tựa như vài giọt nước đọng trên quả đào. 🍑

“Học trưởng, cho anh, khăn giấy...”

Trần Trúc quét mắt nhìn đám người vây xem, hắn sẽ không giáp mặt khiến người khó xử. Huống chi, nữ sinh trước mặt này thật sự quá mức thẹn thùng, phảng phất giây tiếp theo là có thể xấu hổ đến phát khóc.

Vì thế, Trần Trúc nhận khăn giấy trên tay nữ sinh, thấp giọng nói câu cảm ơn.

Không hề quản đám người làm ồn, Trần Trúc chuyên tâm quay về sân thi đấu.

Trải qua một hồi thi đấu, đội Trần Trúc giành được thắng lợi áp đảo.

Có người ồn ào muốn liên hoan, một đám người kề vai sát cánh, ở trên sân thi đấu tận tình hưởng thụ vui sướng của thắng lợi.

Chỉ có Trần Trúc, an tĩnh mà đem bình nước đậy chặt, bỏ vào trong cặp sách.

Học sinh ban Thể dục Phương Húc và Trần Trúc từng chơi cùng mấy trận bóng, hai người cũng tính như quen biết.

Cậu xông tới ôm lấy vai Trần Trúc, tùy tiện cười rộ lên, “Trần ca, ăn cơm không?”

Trần Trúc không thích cảm giác lây dính mồ hôi, không dấu vết tránh đi Phương Húc chạm vào, “Không được, về nhà giải đề.”

“Cmn, học bá chính là học bá.” Phương Húc cào cào tóc ngắn của mình, đột nhiên thoáng nhìn đôi giày vải bạc màu của Trần Trúc, giày tẩy thật sự sạch sẽ, nhưng đế giày đã bung keo.

“A…” Phương Húc có chút xấu hổ mà nhìn lên trời, lại nhìn xuống đất.

“Có 502 không.” Trần Trúc bỗng nhiên mở miệng.

“Hả?” Phương Húc không nghĩ tới Trần Trúc sẽ bỗng nhiên hỏi như vậy, cậu gãi gãi đầu, có chút phản ứng không kịp.

Chỉ thấy Trần Trúc nhấc chân, không e dè mà nói: “Đế giày bung keo, có 502 không.”

Phương Húc nhìn bộ dáng thản nhiên của Trần Trúc, đột nhiên vì chính mình mới vừa rồi xấu hổ mà cảm thấy thẹn.

“Không có.” Phương Húc gãi đầu, cậu không nghĩ tới, Trần Trúc có thể thản nhiên đối diện sự nghèo khó của mình như vậy, thiếu niên ở tuổi bọn họ, trang bức còn không kịp.

“Ừm.” Trần Trúc nhàn nhạt lên tiếng, đột nhiên gọi lại đám bạn học phía trước đang ồn ào muốn ăn cơm, “Có ai có 502 không?”

Phương Húc chớp mắt nhìn Trần Trúc mượn được keo, sau đó bình tĩnh ngồi trên ghế dài, đem giày rách tung toé cởi ra, chậm rãi đem keo nhỏ vào nơi bị bung keo.

Hắn thậm chí không có một tia quẫn bách, bình tĩnh ở trong một đám bạn cùng lứa mang giày AJ, cẩn thận sửa lại đôi giày bạc màu.

Phương Húc nghĩ: Trần Trúc thật trâu bò.

Gần tới giờ tan học, trên trời rơi xuống mưa nhỏ.

Trần Trúc nhìn vũng nước trên mặt đất, lại nhìn đôi giày vừa được dán lại, có chút do dự.

Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của chủ nhiệm giáo dục, “Trần Trúc, sao còn không trở về nhà?”

Chủ nhiệm giáo dục là một phụ nữ trung niên, dáng người nhỏ nhắn, điển hình của phụ nữ phương nam, lại là người học sinh toàn trường sợ nhất.

Nghe đồn cô ấy tức lên thì ngay cả hiệu trưởng đều bị mắng.

Nhưng từ trước giờ đối với Trần Trúc đều là vẻ mặt ôn hoà, “Có phải không có dù hay không?”

“Không phải ạ.” Trần Trúc lễ phép đứng sát bên cạnh hành lang, nhường ra một lối đi nhỏ, “Sợ giày dính nước.”

“À.” Chủ nhiệm giáo dục nhìn nhìn giày Trần Trúc, qua một lúc, có chút do dự mở miệng, “ Bạn học Trần, em xin tiền trợ cấp hoàn cảnh khó khăn mấy ngày nữa sẽ có, đến lúc đó, em tới văn phòng của cô. Cố gắng ——”

Chủ nhiệm giáo dục vỗ vỗ bả vai Trần Trúc, nói, “Đừng để bạn học biết.” Chủ nhiệm nhìn thấy quá nhiều học sinh, tự nhiên minh bạch, lòng tự trọng của người ở tuổi này quan trọng hơn rất nhiều điều khác.

Trần Trúc suy tư trong chốc lát, cuối cùng vẫn mở miệng: “Chủ nhiệm, em cũng không muốn gạt mọi người.”

Thiếu niên cho dù đứng dưới mái hiên, thân mình vẫn thẳng tắp, “Em nghĩ, học sinh nghèo khó giống như em vẫn còn rất nhiều. Nếu ai cũng đều che che giấu giấu, như vậy người khác sẽ cho rằng, nhận trợ cấp nghèo khó là một chuyện gì đó rất khó coi.”

“Chính là, đây là quốc gia trợ giúp học sinh có hoàn cảnh khó khăn, là một phần quan tâm đến từ nhà nước. Hơn nữa cá nhân em cho rằng, bần cùng cũng không phải vấn đề gì đáng giá gièm pha phải che lấp.

Cho nên, cá nhân em cũng không hy vọng giấu mọi người. Như vậy, ít nhất có thể khiến bạn học có hoàn cảnh khó khăn khác nhìn thấy, khi ở chung với mọi người cũng có thể thoải mái hơn.”

Chủ nhiệm giáo dục trầm mặc thật lâu, cuối cùng, vỗ vỗ vai Trần Trúc, thở dài, “Trần Trúc, làm tốt lắm.”

Hết mưa rồi, Trần Trúc tránh đi vũng nước, từ từ đi trên đường về nhà.

Những chiếc xe trên đường chạy thật nhanh, nước bắn lên suýt nữa tưới ướt Trần Trúc.

Nhưng hắn cũng không buồn bực, ngạo mạn từ kẻ có tiền, tựa hồ không ảnh hưởng tới hắn.

Phía sau truyền đến một tiếng còi, Trần Trúc theo bản năng nép vào vành đai nhường đường.

Chiếc Ferrari màu đen hãm lại tốc độ, giống cái đuôi đi theo phía sau Trần Trúc.

Trần Trúc chỉ kém nhảy lên vành đai, chiếc xe kia vẫn chậm rãi đi theo sau hắn.

Hắn rốt cuộc phát giác không thích hợp, hướng cửa sổ xe nhìn lướt qua.

Trong xe, gương mặt rêu rao của Từ Lan Đình lập tức xuất hiện ở trước mắt. Anh giống một con hồ ly ủ mưu đã lâu, ý cười nơi khóe miệng đều như gãi đúng chỗ ngứa, gãi vào lòng người.

“Này, soái ca. Muốn đi nhờ xe hay không?”

Người biến mất gần một tháng bỗng nhiên xuất hiện, nói không vui là giả. Trần Trúc đột nhiên không kịp phòng ngừa, lúc hắn kịp phản ứng, trên mặt đã lộ ra một cái tươi cười thanh triệt.

Bởi vì Từ Lan Đình xuất hiện, sinh hoạt bình tĩnh của hắn lại dâng trào gợn sóng.

Trong xe có chút oi bức, nhưng cũng không gây trở ngại hai người nảy sinh ác độc hôn môi đối phương.

Trần Trúc dùng sức ôm vòng eo thon chắc của người đàn ông, tưởng niệm tích tụ lâu dài chợt bùng nổ, đem Từ Lan Đình ép tới có chút thở không nổi.

“Bé con.” Từ Lan Đình nghiêng mặt, thật sâu thở hổn hển, “Nhớ tôi sao.”

Đáp lại hắn là Trần Trúc hôn môi càng thêm ác độc. Hắn thật sâu dây dưa cùng Từ Lan Đình, như là muốn đem người trước mắt toàn bộ ăn vào bụng mới có thể thoáng giảm bớt khô nóng trong lồng ngực.

Trong nụ hôn nhiệt liệt, Trần Trúc nghĩ, chính mình cũng không có bình tĩnh như mọi người thấy.

Hắn cất giấu một tình yêu đầy mảnh vỡ, ôm ấp một phần tình cảm tội ác tày trời. Trần Trúc biết, chính mình sẽ có một ngày bị thẩm phán.

Nhưng, hắn cam tâm tình nguyện.

Chung quy, hắn cũng không phải là một chính nhân quân tử, bất quá chỉ là một người nhỏ bé bồi hồi bên lằn ranh đạo đức.

Từ Lan Đình, chính là một hồ ly tinh khiến hắn thất bại thảm hại.

“Tê.” Từ Lan Đình liếm vết máu trên môi, vừa bực mình vừa buồn cười nhéo mặt Trần Trúc, đem người đẩy ra, “Cắn người, hả?”

Trên môi Trần Trúc cũng đồng dạng thảm không nỡ nhìn, nơi bị hung hăng mút qua toát ra tơ máu nhè nhẹ.

Xong, ai cũng đừng trách ai. Từ Lan Đình cười, nâng tay xoá đi vết máu bên môi Trần Trúc.

Đều mẹ nó đói khát đến muốn mạng.

Nhưng Từ Lan Đình là một con hồ ly, Trần Trúc càng khát, anh càng thích khoanh tay đứng nhìn nhóc con này bị dục vọng thiêu đốt.

Anh khởi động xe, oán giận, “Vừa mới xuống phi cơ, tốt xấu cho tôi ăn cơm cái đã.”

“Vâng.” Trần Trúc lên tiếng, an tĩnh ngồi trên xe.

Từ Lan Đình nghiêng đầu nhìn hắn một cái, cười, thằng nhãi này vậy mà lại ngồi giải đề.

Không có biện pháp, hồ ly cũng không thắng được kì thi đại học sắp tới.

Bất quá, Từ Lan Đình xác thật đói bụng. Anh dẫn Trần Trúc đi đến một tiệm cơm gia đình bình thường, chuẩn bị ăn bữa chính trước, lại ăn món "tráng miệng" sau.

“Cá hầm cải chua, cải mai úp thịt, canh vịt, bánh…”

Nhìn Từ Lan Đình kêu một loạt món ăn, Trần Trúc mở miệng đánh gãy hắn, “Ăn hết không?”

Từ Lan Đình nhướng mày nhìn hắn, do dự trong chốc lát, thỏa hiệp, “Món khác không cần, chỉ ba món này, cảm ơn.”

Cũng không phải Từ Lan Đình dễ nói chuyện, người gặp qua Từ Lan Đình đều rõ ràng, vị thiếu gia này nhìn như văn nhã khéo léo, trong xương cốt lại là đại gia nói một không hai, phải cẩn thận hầu hạ.

Nhưng Trần Trúc bất đồng —— Trần Trúc ngoan cố đến không giống người thường.

Lúc vừa mới bắt đầu, Từ Lan Đình mang theo Trần Trúc ăn cơm, thiếu gia ăn xài phung phí theo thói quen gọi một bàn đồ ăn, ăn chưa được hai đũa đã muốn đi.

Ai ngờ, Trần Trúc luôn luôn trầm mặc lại chết ngoan cố không chịu đi, nói thế nào cũng phải gọi người đến đóng gói mang về.

Quán ăn ngày đó bọn họ đi là chỗ quen của Từ Lan Đình. Đóng gói? Truyền ra ngoài chỉ sợ Từ Lan Đình phải đem mặt mũi đi quét rác.

Không đóng gói? Được, Trần Trúc một đũa lại một đũa, chậm rãi đem đồ ăn còn dư nhét hết vào trong miệng.

Từ Lan Đình muốn cùng hắn nói hai câu, Trần Trúc còn lấy lời nói nghẹn hắn, “Một cháo một cơm, bữa ăn này không dễ có.”

Từ Lan Đình thấy thế là đủ rồi.

Từ đó về sau, Từ Lan Đình xem như lĩnh giáo bản lĩnh của Trần Trúc.

Đồ ăn lên bàn, Từ Lan Đình cho dù cực kỳ đói, cũng vẫn thong thả ung dung ăn.

Trần Trúc nhìn dáng ăn tao nhã của người đàn ông, nâng khoé miệng mỉm cười.

Hắn đột nhiên nhớ tới chính mình đã tích đủ tiền, nhìn Từ Lan Đình nói: “Đợi chút anh đi mua một món đồ vật cùng em được không.”

“Hửm?” Từ Lan Đình buông thìa, lau lau miệng, “Mua cái gì.”

“Bóng rổ.” Trần Trúc lời ít mà ý nhiều. Hắn không có nói cho Từ Lan Đình, chính mình tích cóp thật lâu, mới tích cóp đủ tiền, rốt cuộc có thể mua bóng rổ trong tủ kính mà hắn nhớ thương thật lâu.

“Được.” Từ Lan Đình đáp ứng.

Ferrari một đường chạy như bay, Trần Trúc nhéo một góc bài thi, đốt ngón tay trắng bệch —— hắn có chút say xe.

Bất đồng với vẻ ngoài văn nhã, tốc độ xe của Từ Lan Đình nhanh như bay. Dù sao cũng là người từng đua xe trên đường núi, tuy rằng đã sớm không ở trong vòng đó nữa nhưng thói quen nhấn ga vẫn còn.

Lại là một cái khúc ngoặt, Trần Trúc ẩn ẩn đau đầu.

Xe rốt cuộc dừng lại, Trần Trúc giương mắt trông thấy một toà cao ốc, cũng không phải ngõ nhỏ chính mình quen thuộc.

“Bé con.” Từ Lan Đình đối đãi tình nhân luôn luôn thân sĩ đến không thể bắt bẻ, chẳng qua, Trần Trúc xem như là người đứng đầu. Anh kéo cửa xe, làm thủ thế mời, “Tôi mang em đi chơi.”

Trên đường, siêu xe vô số, cao ốc san sát nối tiếp nhau.

Trần Trúc đi theo phía sau Từ Lan Đình, một cô gái thời thượng vội vàng lướt qua người, hương nước hoa nhàn nhạt xông vào mũi.

Trong không khí tràn ngập mùi hương ngọt nị, dạ dày Trần Trúc cuồn cuộn, nhưng vẫn cường chống, cùng Từ Lan Đình đi vào một cửa hàng thể thao.

Hắn tìm vị trí ngồi xuống, chờ Từ Lan Đình mua xong sẽ chạy lấy người.

Lại nói tiếp, hắn cũng không ít lần bồi Từ Lan Đình dạo phố, đều là Từ Lan Đình tiêu tiền như nước chảy, hắn tìm cái ghế ngồi chờ liền tốt.

Nhưng Từ Lan Đình lại đem Trần Trúc từ trên ghế kéo xuống, cười sủng nịnh, “Lại đây nhìn xem, có thích không?”

Hả? Lúc này Trần Trúc mới phát hiện, cửa hàng này —— không chỉ là cửa hàng này, thậm chí là tầng lầu này, đều không có một bóng người.

Đương nhiên, không tính một loạt nhân viên hướng dẫn theo phía sau bọn họ.

Từ Lan Đình tùy ý đem bóng rổ trên giá lấy xuống, cầm ở trong tay.

“Cái này thế nào?” Anh ngoái đầu nhìn lại, nhìn Trần Trúc cười, “Không phải muốn mua bóng rổ sao, tự mình chọn.”

Trần Trúc nhìn bản giới hạn trên tay Từ Lan Đình, nhấp nhấp môi, không nói gì.

“Không thích?” Từ Lan Đình chậc một tiếng. Loại đại thiếu gia giống như Từ Lan Đình, cho dù thân sĩ, cũng chẳng qua là xuất phát từ gia giáo hàm dưỡng, kiên nhẫn đối với tình nhân xưa nay có hạn.

Thấy Trần Trúc không có hứng thú, Từ Lan Đình cũng không có hứng thú. Thậm chí có chút khó chịu vì không được cảm kích.

Không biết vì sao, mấy ngày nay ở nước ngoài, bộ dáng nhóc đáng thương Trần Trúc mua không được bóng rổ khiến hắn nhớ thương mấy ngày.

Vì thế, Từ Lan Đình trở về nước cố ý bao tầng này, muốn dỗ bạn nhỏ nhà mình.

Chưa từng nghĩ, Từ đại thiếu gia cũng có ngày bị người quét mặt mũi.

“Cái này thì sao?” Từ Lan Đình nhẫn nại tính tình, ôm bả vai Trần Trúc, dỗ hắn, “Cái món hai trăm kia chất lượng không tốt bằng cái này. Nghe lời, mua cái quý một chút, có thể chơi mấy năm, còn có lời. Có phải hay không?”

Trần Trúc trầm mặc, không nói gì.

“Chậc.” Từ Lan Đình mất đi kiên nhẫn, buông người ra, ôm cánh tay đi về phía trước.

Trần Trúc giống như cái bóng, nhắm mắt theo đuôi đi sau anh.

Lâu dài trầm mặc ngăn giữa hai người, tựa một cái lạch trời.

Khi đi ngang qua biển quảng cáo lớn ở trung tâm, Trần Trúc thoáng nhìn đôi giày vải tẩy đến trắng bệch của mình.

Minh tinh trên biển quảng cáo ăn mặc ngăn nắp lượng lệ, tạo hình phản nghịch không kiềm chế, bên cạnh lóng lánh mấy chữ to —— tuổi trẻ, chính là như thế này.

Trần Trúc nhìn đôi giày dính đầy keo 502 của mình, thậm chí đế giày đều đã mòn, mím môi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro