About "Lost"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍒 Thực ra đoạn này mình muốn chèn vào phần đầu tiên nhưng không biết cách chèn 😢

--------

"Em là một thiên thần bị nguyền rủa, bởi vì em đã mất đi đôi cánh của mình.

Hắn ta như một tên ác quỷ, thường chỉ xuất hiện trong đêm tối. Ánh mắt đỏ ngầu điên loạn, hơi thở như chìm trong sự chết chóc.

Hắn ta là nam tước của đêm tối bí ẩn.
Còn em chỉ mà một thiên thần bị nguyền rủa giữa chốn này."

Mình thích nhất là stage Joker của Santa, ngạo mạn, và ma mị. Ánh mắt sắc bén tràn đầy tự tin và khiêu khích. Vậy nên truyện này đã ra đời, vẽ lên một nam tước không chịu khuất phục trước bất cứ ai. Ngài đứng trên vạn thảy, nắm giữ những giấc mộng đêm tàn, là nỗi sợ của muôn loài trong đêm đen tăm tối.

Một điều có lẽ đã quá quen thuộc, kẻ nắm giữ quyền lực nhất thế gian, sẽ phải chịu cảnh cô độc tới thảm hại. Thực ra Santa, hắn vốn không biết, cũng không nhận ra bản thân cô độc tới nhường nao. Chỉ tới khi gặp em, thiên thần nhỏ của hắn, hắn mới biết có một người ở bên hạnh phúc tới thế nào.

"Em đã từng là một thiên thần xinh đẹp vô lo vô nghĩ. Đôi cánh em trắng muốt lấp lánh những hạt bụi tiên chao nghiêng trên nền trời xanh thẳm.
Em gặp hắn lần đầu vào ngày hè năm ấy. Giữa tiết trời nắng chói chang, muôn hoa như muốn khô héo bởi khí trời, thì em thấy hắn nằm đó, yếu ớt dựa vào gốc cây. Nước da trắng bệch, hai mắt hằn đầy những tia máu và vết thương trên ngực thì cứ liên tục chảy dài những hàng máu đỏ.
Em tiến tới gần hắn, nghe tiếng động, hắn mở choàng mắt ra. Giây phút nhìn thấy em, ánh mắt hắn khẽ đen lại một chút. Bàn tay giấu dưới tán cây khẽ cử động, một con rắn ẩn sâu trong tán lá như nghe theo chỉ thị bò dần về phía em mà em chẳng hề hay biết.

"Chỉ còn cách em một chút nữa thôi, có lẽ mạng hắn được cứu rồi." Hắn đã nghĩ thầm như vậy đấy. Nhưng khi con rắn chỉ còn cách em một bước chân nhỏ, hắn thấy em cúi xuống nắm lấy tay hắn, em nở nụ cười xinh đẹp và vô hại biết nhường nào. Hắn nghe thấy em nói:
"Đừng sợ, tôi là thiên thần. Tôi sẽ cứu được anh mà."

Em quá đỗi xinh đẹp, em là hoa cỏ của trời xuân thanh mát, là nắng mai của trời đông tuyết dã, là hết thảy dịu dàng của trần gian này.

Hắn vốn không lường trước việc bản thân sẽ yêu em. Ngay từ ban đầu, thứ hắn hứng thú là vẻ đẹp của em, sức chiếm hữu của hắn quá mạnh, thứ vừa mắt hắn, hắn sẽ không muốn cho ai khác ngắm nhìn. Vậy nên, hắn giam cầm em.

Thế nhưng mỗi một ngày qua đi, hắn cảm thấy thời gian hắn ngắm nhìn em càng lâu hơn. Không chỉ đơn thuần là chiêm ngưỡng vẻ đẹp, hắn cảm giác tim hắn đập loạn mỗi khi chạm mắt với em. Và phút giây ôm em trong lòng khiến hắn như trầm mê, quyến luyến.

Lần đầu tiên, hắn tha thiết được trở về lâu đài sớm hơn.
Để gặp em, gặp thiên thần nhỏ của hắn.

Nam tước tự tin ngút ngàn, vậy nên, với tình yêu của bản thân, một khi nhận ra sẽ chẳng cần giấu giếm.

"Santa nhiều khi ngắm nhìn em, hắn sẽ nghĩ tới chuyện mang em về là đúng hay sai. Thuở đầu giam cầm em nơi đây, hắn chỉ đơn thuần là bắt giam một thứ hắn yêu thích, hắn muốn ngắm nhìn vẻ đẹp của em. Nhưng thứ lỗi cho kẻ ác quỷ tội đồ lại khát khao có được thứ yêu thương đáng quý, hắn muốn yêu em.

Hắn muốn yêu em.

Và hắn bị đày đoạ bởi thứ cảm xúc đó. Hắn biết rồi sẽ có một ngày, chính thứ tình yêu này sẽ giết chết hắn, nhưng hắn vẫn không ngăn được bản thân trầm mê bởi em.
Có những đêm dài, khi mà răng nanh của hắn chỉ cách mạch máu nơi cần cổ em một chiếc hôn, mùi máu thơm ngọt kích thích xúc giác của hắn, hầu kết hắn đong đưa lên xuống, cảm nhận được mùi màu thuần khiết làm hắn run rẩy không ngừng.
Sau cùng, hắn lại chỉ đặt lên cần cổ em một nụ hôn.

Hơn cả bản năng của một con quỷ khát máu, hắn quá đỗi yêu em."

Hắn quá đỗi yêu em,
Thế nhưng, hắn lại quên mất,

"Em là thiên thần nhỏ,
Nhưng không phải thiên thần nhỏ của hắn."

Và hỡi ôi,

"Nam tước của bóng đêm huyền bí, ngài có thể yêu sao?
Điều này chẳng thể đâu, người tắm trong tội lỗi để lớn lên, sao có thể yêu cơ chứ?"

----------
🍑: Thực sự đây là bộ truyện mình thích nhất, vì yêu thích quá nên hay gọi đùa là con cưng của mình =)))))))

Truyện mang màu sắc u ám xuyên suốt, không biết mn có cảm nhận này không, nhưng màu truyện khi mình đang viết, hai màu duy nhất mà mình cảm nhận và viết lên, là hai sắc màu đen trắng.

Có những chi tiết sẽ không miêu tả kĩ như các truyện khác, thậm chí sẽ chỉ thoáng qua, nhưng nếu hình dung thì sẽ cảm nhận thấy nỗi đau vô hạn.
Giả dụ như chi tiết trong cảnh làm tình của Santa và Lưu Vũ của chap 5. Mình viết H nhưng mình lại mong mn cảm nhận đc sự đau lòng trong cảnh nóng đó.

Khi thiên thần đưa tay chạm vào khuôn mặt ác quỷ, em không nhìn đc mặt hắn, chỉ cảm nhận thấy hàng nước nóng ấm.

Khi nam tước cao ngạo nhất ôm chặt lấy em, cầu xin em đừng rời xa gã.

Tại sao lại cầu xin ư? Vì hắn vốn biết, em mãi mãi chẳng thuộc về hắn.

Có thể nói cho tới hiện tại, đây là bộ truyện ngược nhất của mình. Hi vọng mọi người sẽ yêu thích nó nhé.

"Yêu em là đớn đau, là thương tổn. Nhưng tôi nguyện giam cầm trái tim mình trong lòng bàn tay em.
Nhìn em xé toạc, đâm rách chúng thành ngàn mảnh.
Không phải của tôi, em mãi mãi vẫn không phải của tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro