6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Santa không giam hãm em nơi lồng son ấy nữa, hắn chuyển em vào phòng chính của tòa lâu đài, cũng là phòng ngủ của hắn.

Nói phòng ngủ cũng chỉ trên danh nghĩa vẻ ngoài, thực chất chẳng khác chốn dừng chân, loanh quanh vài ba bữa hắn lưu tới đây khi bị thương bởi những trận máu tanh mưa gió.

Lần đầu tiên em bước chân vào căn phòng này, những hạt bụi như bị đánh động, bay nhảy tán loạn trong không khí. Em bị ho sặc cả lên, và hắn thì hốt hoảng xoay mặt em vào trong lồng ngực hắn, tay đưa lên xoa xoa không ngừng sống lưng em, chờ những cơn ho của em dịu lại.

Hắn ngó nghiêng chung quanh, hàng mày khẽ nhíu lại vì chẳng cảm nhận được gì, thứ bụi này so với thứ mùi mặn chát của vị máu những kẻ quỷ quyệt tanh tưởi ngoài kia thì chẳng đáng là bao. Hay là những hạt bụi li ti này đâu thể sánh với bão táp sấm rền của những đêm đen trăng treo cao ngút ngàn trên đầu ngọn cây cơ chứ? Vậy nên hắn không cảm nhận được mùi ẩm mốc của căn phòng và cả bụi mờ giăng phủ quanh đây.

Hắn chỉ để tâm tới em đang khó chịu nép trong lòng gã, chiếc mũi nhỏ đỏ ửng lên vì sự nhạy cảm với không khí.

Thế nhưng, hắn lại chẳng thể cảm nhận được điều chi. Em vốn đâu như hắn, em trong sạch và thuần khiết biết bao, thứ bụi mỏng manh này thôi cũng đủ khiến đôi mày xinh của em phải nhíu lại.

Nếu nói về thứ tanh tưởi duy nhất chạm tới em, có lẽ chỉ có hắn..

Santa đưa tay với loạn trong không khí, muốn cảm nhận dù chỉ một chút "thứ vô hình" kia, nhưng đáp lại hắn chỉ là hơi lạnh của trời đông tuyết giá.

Em nép trong lòng hắn, nhìn thấy hết loạt hành động vô thức kia. Em khẽ ngẩng đầu lên, hàng mi cong cong rung rinh theo từng cái liếc mắt, em nắm lấy tay hắn kéo xuống, rồi lại nhìn vào mắt hắn, em hỏi:
- Ngài không thể cảm nhận nó sao?

Santa nhìn chằm chằm vào bàn tay em đang nắm lấy tay hắn, hắn muốn vuốt ve đôi gò má em, nhưng một tay lại luyến tiếc hơi ấm của bàn tay em, một tay lại không muốn xa rời vòng eo nho nhỏ hắn ôm ấp mỗi đêm về. Vậy là khóe miệng hắn chợt hạ xuống, răng nanh giận giữ nhô ra.

Em bật cười khúc khích trong lòng hắn, tay nhỏ cầm tay hắn di chuyển về phía má hồng, để hắn vuốt ve sườn mặt em, và rồi chạm lên nốt lệ chí kiều diễm ngự trị nơi con tim hắn.

Santa cúi xuống hôn em, hắn dùng cả hai tay dịu dàng ôm lấy hai bên sườn mặt em, trải dài từng chiếc hôn ngắn. Hắn hôn khắp nơi, lên khóe mắt luôn phiếm hồng mỗi buổi đêm, lên hàng mi dày che phủ đôi mắt nai đẹp đẽ, và cả chóp mũi nho nhỏ luôn đỏ ửng mỗi ngày đông giá tràn về. Hắn sẽ dừng lại lâu hơn tại bờ môi ấm nóng, như muốn nhấp nháp chút vị ngọt của ly sữa em mới uống buổi ban trưa.

Hôm nay em đã nói hai câu với hắn rồi. Chỉ nhiêu đó thôi đã khiến hắn hãnh diện như gặt được một chiến tích lẫy lừng. Đôi khi hắn sẽ thần người ra so sánh một lúc, nhớ về cái ngày hắn đâm xuyên dao bạc qua đầu tim của kẻ đứng đầu Tộc Rắn lãnh thổ xứ nam, hắn cũng không thấy tự hào như những tháng ngày này.

Biết sao được đây, hắn yêu em nhiều quá.

Em bắt đầu nói chuyện với hắn được một tuần trăng rồi, tuy chỉ thảng hoặc vài ba câu ngắn ngủi. Có ngày trời vẫn chưa hửng sáng, hắn thức dậy vì nghe tin cảm âm từ thuộc hạ, rằng có kẻ lại tranh giành qua địa bàn của nam tước hắn. Em đang say ngủ trong vòng tay hắn sau trận cuồng hoan mê mải đêm qua, hắn vừa rời khỏi, em liền cảm thấy lạnh lẽo, mắt em mở to hoang mang nhìn gã chẳng hiểu chuyện gì, em hỏi, "Ngài đi đâu vậy?" Ánh mắt em mơ màng biết mấy, em khi đó chỉ như ái nhân nhỏ sợ sệt người thầm thương rời đi. Santa lặng người, hóa ra em cũng sẽ nói chuyện với hắn sao? Bằng chất giọng êm dịu tới như thế.

Và xin có trăng cao soi tỏ cho đáy lòng của kẻ tình si, tim hắn mềm nhũn như muốn tan đi. Hắn nằm lại chỗ cũ, ôm lấy em, vỗ về cho giấc ngủ của người hắn mến thương.

.

Em chờ hắn hôn cho thỏa thích rồi mới đẩy hắn ra, tiến về phía ô cửa sát cạnh giường bị đóng kín. Em quay lại lặp lại một lần nữa câu hỏi kia:
- Ngài không thể cảm nhận nó sao?

Santa biết, "nó" trong ý em là gì, là thứ khiến em phải nhíu mày khó chịu cựa mình trong những cơn ho. Thật nhiều lúc hắn đã có những suy nghĩ nực cười biết mấy, đôi khi hắn có cảm giác em với hắn như một định mệnh được tạo ra của kiếp này, vì em quá đỗi hiểu hắn, chẳng cần để hắn phải cất lời.

Như vừa ban nãy thôi, em biết hắn không cảm nhận được thứ kia, và cũng biết hắn muốn chạm vào mặt em nhiều tới thế nào.

Nhưng có lẽ, chỉ đơn giản vì em là một thiên thần nhỏ thông minh, còn định mệnh giữa em và hắn thì đã chấm dứt từ phút giây đầu tiên hai người gặp nhau ấy rồi.

.

Em vẫn nhìn hắn, hắn nhớ lại câu hỏi của em một chút rồi khẽ gật đầu. Em nắm lấy thanh cửa, ánh mắt sáng trong vẫn luôn dán chặt vào hắn, và giọng em thì nhẹ tênh như cơn gió đầu thu tháng 9.
- Có thể cho phép em mở cửa chứ?

Hắn có thể làm gì đây khi em nhìn hắn như thế. Cảm giác sợ em trốn chạy cùng cảm giác muốn chiều lòng em khiến hắn như bị xé đôi nửa. Và rồi em vẫn như nhìn thấu được linh hồn hắn, âm giọng em êm dịu như mê hoặc đẩy hắn vào trầm luân chẳng lối thoát ra.
- Em sẽ không chạy trốn đâu, sẽ không.

Santa nhìn em, hắn đưa tay phẩy nhẹ một cái, ô cửa trong phút chốc mở toang, căn phòng mờ tối bỗng tràn ngập trong ánh nắng của đất trời. Hắn đã quá quen trong bóng tối mà hắn cầm quyền, thứ ánh sáng giăng quanh tứ phía khiến mắt hắn đau nhức, Santa theo phản xạ đưa tay lên che lấy tầm mắt mình. Nhưng chưa được 5 giây, hắn đã vội bỏ tay xuống.

.

Cơn đau nhức của hắn cũng không bằng cơn co giật nơi lồng ngực chứa đựng trái tim đang đập dồn dập kia.

Hắn sợ em chạy trốn,

À không,

Nói đúng hơn, là hắn sợ em sẽ bỏ lại hắn..

.

Em vẫn đứng vị trí cũ, tay em giơ lên giữa không trung, cảm nhận từng tia nắng ấm áp mơn man trên da thịt.
- Ngài nhìn này, ngài có thấy những hạt nhỏ bay lượn trong không khí này không? Nó được gọi là bụi đấy.

Santa nhìn theo lòng bàn tay em, hắn thấy được những hạt li ti nhỏ xíu trong ánh nắng, trước nay hắn đâu để tâm tới những thứ như này.

- Em không thích bụi đâu. Vậy nên, ngài nhớ phải lau dọn phòng thường xuyên nhé.

Santa gật đầu ba lần. Từng lời em nói hắn sẽ luôn khắc ghi thật kĩ, chỉ hận thời gian của một ngày quá ngắn, không đủ để hắn hồi tưởng đi hồi tưởng lại từng câu nói của em.

- Còn nữa, ngài nhìn ánh nắng này, có phải rất đẹp không?

Santa lại gật đầu, nhưng thay vì nhìn ánh nắng, hắn lại chỉ nhìn em. Nắng vàng dàn trải trên người em, em đang đứng ngược phía hắn. Hắn vẫn chìm trong mảng tối của căn phòng, còn em được phủ lên thứ ánh sáng của tự nhiên, đầy cao quý và đẹp đẽ xiết bao.

Hắn bỗng nhiên chẳng thể cất bước, chân hắn như bị đóng đinh tại sàn nhà. Hắn không dám tiến về phía em, chạm vào thứ ánh sáng quý giá ấy.

- Em chỉ muốn đắm mình trong ánh nắng này mãi mãi thôi.

Em quay lưng lại phía hắn, ngước nhìn lên nền trời bao la rộng lớn. Đột nhiên hắn như thấy lại được đôi cánh thiên thần trắng muốt của em đang không ngừng vỗ cánh chờ bay lên. Em sẽ thoát khỏi trốn ngục tù này của hắn, hòa với nền trời xanh thẳm kia, ngâm mình trong nắng mai ấm áp và hát vang khúc hát của thiên nhiên diệu kỳ.

Santa cảm thấy lồng ngực chợt đau nhói, nắm tay hắn nắm chặt lại, ánh mắt hắn mất đi tiêu cự, đôi con người nhuốm màu đen thẫm của bóng đêm.

Nhưng rồi,

Hắn lại thấy em tiến về phía hắn.

Em rời xa ánh nắng rạng ngời kia, nhập vào mảng tối đang bao phủ lấy hắn.

Tóc mây mềm mượt dụi không ngừng nơi con tim đang đập loạn, lời xoa dịu thủ thỉ vỗ về cơn sóng dữ của đáy lòng.
- Em sẽ không trốn chạy đâu, em nói là sẽ không.

Mây đen kéo đi, để lại trăng thanh soi tỏ trên mặt biển khơi.

Hắn nhìn thấy em trong tầm mắt hắn, và như bao lần khác, hắn thành kính nâng mặt em lên, vội vàng đặt môi hôn khẳng định sự tồn tại này là thật.

Rõ ràng là bắt giam em, rõ ràng là muốn đọa đày em sa vào bùn lầy cùng hắn,
Nhưng lại cũng chính hắn lo sợ, chính hắn dè chừng.
Cõi lòng lúc nào cũng thấp thỏm không yên, sóng sau xô sóng trước, lay động cả một vùng tâm trí.

.

Santa chỉ giật mình khi thấy em chạm tới cảnh cửa tủ bị khóa chặt kia. Em mân mê chạm theo từng vân gỗ được trạm trổ kĩ lưỡng. Thế rồi chẳng kịp để em cất lời, hắn đã nắm lấy tay em, dịu dàng hôn lên từng đốt ngón tay bé xinh, hắn hỏi em trước.
- Em muốn xem sao?

Em gật đầu, hắn nắm lấy thanh khóa, chờ cho luồng khí xám bạc chảy từ kẽ tay hắn qua đầu ổ khóa, một tiếng "rắc" gãy gọn vang lên, ổ khóa đã được mở ra. Bên trong chỉ vọn vẹn một chiếc hộp nhung đỏ.
- Em biết trong này là gì không?

Em lắc đầu, bàn tay đặt lên nắp hộp, cảm nhận sự chuyển động rất nhỏ của vật nằm bên trong. Hắn ghé sát vào vành tai em, lời nói ra lại như chẳng đáng khiến hắn phải để tâm.
- Bên trong có thứ sẽ giết được tôi.

Hắn lại hỏi em:
- Em sẽ giết tôi sao?

Lòng bàn tay hắn ướt đẫm, lời nói ra như vô thưởng vô phạt nhưng chỉ trong lòng hắn mới rõ hắn có bao nhiêu để tâm vào lời nói của em. Đáy lòng cồn cào, hầu kết vì hồi hộp mà đong đưa lên xuống không ngừng.

Em không nhìn hắn, em hỏi lại hắn sau một khoảng lặng dài:
- Ngài sẽ tin em sao?

Santa nhìn tay em đặt trên đầu hộp nhung đỏ, tay em như luyến tiếc không rời tấm vải nhung mượt mà kia.
Tia hi vọng thấp thoáng trong đáy mắt vụt tắt từ lúc nào. Hơi thở hắn bình ổn trở lại. Hắn cầm lấy tay em đặt lên ổ khóa, em thấy tay mình chợt lạnh lên một chút, một lúc sau hắn mới buông tay em ra. Em nghe hắn nói:
- Em có thể mở cánh tủ này ra bất cứ lúc nào. Chỉ cần em muốn.

Em quay lại ôm lấy cổ hắn, kiễng chân hôn lên môi hắn, ngón tay đẹp đẽ ve vuốt nốt lệ chí trái ngược với em. Em chợt nhớ về lời hắn nói trong lúc làm tình vào một đêm trăng nào đó, rằng "Ta sẽ đặt em trong lòng ta, chỉ có em thôi, em sẽ chấp nhận chứ?"

Không phải là "em cũng thế chứ?" mà là "em sẽ chấp nhận chứ?"

Hắn đang sợ hãi điều gì đây? Và cả em nữa, em đang đắn đo điều gì vậy?

.

- Cảm ơn ngài vì đã tin em.

Em mỉm cười với hắn, chờ hắn ôm em lên và cuốn em vào nụ hôn sâu mê mải.

Tin em sao, hắn nào có thể tin em đây? Nhưng hắn nguyện đặt sự sống của hắn trong tay em, buồn khổ biết bao khi sự thật là hắn đã quỳ phục vì em, dâng lên con tim chân thành chỉ rung động bởi em rồi.

"Yêu em là đớn đau, là thương tổn.
Nhưng tôi nguyện giam cầm trái tim mình trong lòng bàn tay em.
Nhìn em xé toạc, đâm rách chúng thành ngàn mảnh.
Không phải của tôi, em mãi mãi vẫn không phải của tôi."

-----------
~ hạnh phúc qué, đăng đc chap mới của con cưng rùi uhuhu, đền bù lấp hố lâu quá nên dài hơn mọi khi nhóooo. khum cmt là dỗi bỏ hố lunnn 🥺😠

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro