CHAP 4: ĂN BOM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà: mà nè, Thái Anh, cây trâm má nhờ con mua đâu rồi.

Thái Anh: trời con quên mất, để con dô buồn lấy cho má- Thái Anh đứng dậy đi vô buồn lấy ra một cái trâm gói lại bằng khăn- nè má.

Bà: ừm cám ơn con, hời ơi, đẹp quá!

Thái Anh: con lựa mà.

Bà: Ưng Hoa, bà tặng con nè.

Nàng: dạ?!- nàng nãy giờ im lặng ăn cơm, được bà kêu liền giật mình.

Bà: bà tặng con cây trâm nè, thấy con cứ lấy nhánh tre cột hoài bà sợ hư tóc con. Cái này bà tặng con nè.

Nàng: dạ thôi mắc lắm con hông lấy đây bà.

Bà: thôi nè, con hông lấy là bà buồn đó! Lấy nhe con lấy cho bà vui- bà dúi cây trâm vào tay nàng.

Nàng: dạ, vậy con nhận, con cám ơn bà.

Bà: có gì đâu, ăn cơm đi con.

Nàng: dạ.

Tới chiều, nàng theo cô ra ngoài chơi. Mà đúng thiệc, cô báo quá trời. Mới đi chơi chưa được nửa canh giờ đã bị người ta chửi té tát. Giờ cô đang ôm trên mình ba bốn trái ổi, thêm chùm chôm chôm, còn thêm hai ba trái mãng cầu.

Nàng mớ "thành tích" của cô giờ dũng cảm cỡ nào nàng cũng chịu thua.

Nàng: cô Út hay mình đi dạo, đi chơi thôi được không, cô Út cứ vậy hoài tui sợ.

Cô: hổng sao đâu, yên tâm! Hổng ai làm gì được tụi mình đâu, em đừng có lo.

Nàng: nhưng mà tui sợ...

Cô: yên tâm hổng có sao hết á. Mà nè, em muốn ăn bom không?

Nàng: dạ?

Cô: tui hỏi em muốn ăn bom hông?

Nàng: trái bom mà ăn được ạ?

Cô: được chứ sao hông? Ngon lắm luôn á! Bữa nay người ta gửi tới nhà mình nè, có gì tui lấy cho em ăn.

Nàng: thôi thôi, tui hổng ăn đâu.

Cô: yên tâm, lát chiều chiều là trên Gia Định người ta đem dìa tới, rồi có gì tui lấy cho em ăn.

Nàng hết đường từ chối nên thôi cũng đành chấp nhận lấy một quả, mà sợ chưa kịp ăn nó nổ cho banh xác.

Cô: giờ chơi gì giờ, chán quáaa- bỗng mắt cô sáng rỡ quay sang nàng- hay mình chơi rượt bắt đi!

Nàng: dạ, cũng được- *miễn cô Út không phá làng phá xóm là được*

Cô: giờ ai thắng thì rượt, ai thua thì bị bắt nhen.

Nàng: dạ.

Cô: giờ em ra cái gì?

Nàng: em ra cây kéo.

Cô: em ra cây kéo thì tui ra cây búa.

*oảnh tù xì*

Nàng vẫn ra kéo, nhưng mà cô ra bao. Bày đặt tính kế, âm mưu đồ cho cố vô, thua sấp mặt, thấy cũng vừa. Cuối cùng nàng là người rượt cô, cô là người bị rượt.

Cô: giờ tui đếm một hai ba là chơi nhen. Một! Hai! Ba!

Trò chơi bắt đầu. Cô nhờ vào mấy lần chọc chó bị rượt tuột quần cộng thêm mấy lần bị mấy người hàn xóm rượt quánh nên cũng lẹ giò dữ lắm. Nàng lại không vội rượt cô, cứ chạy rồi nhìn sang xung quanh xem.

Cô: em hổng bắt được tui đâu.

Nàng: đợi đó cô không thoát được tui đâu.

Thế là hai con người đầu giờ chiều nắng chưa kịp xuống đã rượt nhau chạy vòng vòng xóm, thấy cũng khùng khùng rồi đó. Cô nhảy một bước thẳng qua cái bên kia cái mương chạy ra ruộng. Nàng rượt cô tới nơi cũng nhẹ nhàng nhảy qua bên kia, xong cũng rượt tới nơi. Giờ hai người đứng đối diện nhau, cô còn chảnh lắm, sao mà bắt được cô.

Cô: em thua đi, em hông bắt được tui đâu.

Nàng: cô Út, tui sẽ bắt được cô.

Cô: em mà bắt được tui, tui sẽ cho em sắp vải lụa mới luôn.

Nàng: cô hứa rồi đó nhen- và thế là một cái vèo.

Nàng nhảy từ mõm đã vồ vào người cô. Nàng ôm được cô rồi.

Nàng: tui bắt được cô út rồi nhaaaa!

Cô đâu dễ gì chịu thua, cô lăn qua lăn lại, cuối cùng thì! Hai người nằm dưới ruộng luôn, hên quá trời hên. Lăn vô trong hông lăn đâu, lăn ra ngoài mé ruộng, giờ cái người bùn sìn thúi rình luôn. Đúng là không sai cái danh cô Nhi báo tí nào hết trơn.

Hai người dìu nhau xuống ngồi lên bờ, cô cũng hỏi han nàng mấy câu, nhìn người nàng dính dơ còn trầy mấy vết tự nhiên cô thấy có lỗi ghê gớm.

Cô: tui xin lỗi, hồi nãy tui mà chịu thua thì đâu có chuyện gì đâu.

Nàng: thôi hổng sao, dìa rồi tui tắm cái là sạch trơn à.

Cô: thôi tụi mình dìa đi, giờ chắc mấy trái bom tui mua cũng tới rồi đó.

Nàng: dạ.

Hai người về nhà, tới khúc đi tắm mới vui nè.

Cô: em đi tắm đi, tui nhờ người nấu nước đem dô phòng tui lau người được rồi.

Nàng: thôi thôi, cô Út tắm trước đi, mắc công ông bà, cô cậu thấy cô Út vậy la tui chết, cô Út tắm đi.

Cô: em cứ tắm đi tui lau người sơ qua được rồi.

Nàng: thôi không được, cô út tắm đi.

Cô: giờ oảnh tù xì đi, ai thua đi tắm trước.

Cuối cùng vẫn là cái trò hên xui may rủi. Cô đã th...thắng.

Nàng: cô Út đi tắm nhanh lên!!!

Cô cũng đành đi tắm trước, nàng tranh thủ lúc đó ra ngoài sau rửa sơ qua cho bớt khó chịu. Con Mót ở sau vườn nhìn nàng dính bùn sìn đen thui mà giật mình.

Con Mót: trời đất cơi, chị đi đâu mà cả người sìn không vậy?

Nàng: chị đi chơi cô Út, lỡ té xuống ruộng nên vậy nè.

Con Mót: hời ơi, em nói rồi, cô Út Báo dữ lắm mà chị hổng tin.

Nàng: có sao đâu, cô Út còn trẻ còn khoẻ nên vậy thôi, em đứng trách cô Út.

Con Mót: chưa gì hết trơn là chị bênh cô Út rồi.

Nàng: có gì đâu, nè em có biết vòng đây có cây gòn hay cây trôm nào hông?

Con Mót: chi vậy chị?

Nàng: chị định lấy mũ ngâm cho Út uống cho mát.

Con Mót: ở cuối vườn nhà có mấy cây trôm á, để em lấy cho.

Nàng: mà nhà còn hột é hông?

Con Mót: còn luôn, hôm bữa bà dặn mua cho cô Út uống á.

Nàng: vậy hay quá, để chị vô ngâm miếng hột é rồi ngầm miếng mũ trôm cho cô Út uống.

Con Mót: lo cho cô Út quá hen.

Nàng: cô chủ của chị thì chị lo thôi mà.

Con Mót: dạ rồi của chị hết á. Em đi hái mũ trôm cho, chị cứ ở đây đi, tắm lẹ chứ nãy giờ chị thúi quá luôn á.

Nàng: xí.

Cô vừa tắm ra xong, vừa mở cửa đã la làng kêu nàng đi tắm.

Cô: Ưng Hoaaaa, em đi tắm lẹ lên.

Nàng: tui biết rồi cô Út.

Nàng đi tắm, cô ở ngoài đi lên nhà trên nằm trên bộ ngựa chờ nàng. Ở ngoài bỗng dưng có tiếng kêu.

?: nhà ông Hội đồng Định có ai không?

Cô nghe vậy lật đật đeo guốc chạy ra, ra là mấy trái bom về tới nơi rồi. Cô hớn hở mang tiền ra trả sẵn tiện kêu đám gia nhân lấy vào hứa sẽ cho mỗi đứa một miếng.

Cả đám chia nhau ăn trước, đứa nào cũng vỗ tay khen ngon số dách. Nàng sau khi tắm ra cũng nghe mọi người bàn nhau về trái bom, tự nhiên thấy cũng lạ. Bộ bom ăn được hả?

Cô bây giờ cũng hớn hở kéo tay nàng lên nhà trên ăn thử mấy trái bom mình đặc từ trên xì phố mấy ngày mới về tới nơi.

Cô: ngon lắm, đảm bảo em sẽ thích.

Nàng: thôi tui hông ăn đâu.

Cô: ăn đi mà, năn nỉiiii.

Mấy đứa nhỏ ở dưới cũng hớn hở đòi nàng nếm một miếng, nàng bị tụi nhỏ ép nên cũng ậm ừ thử một miếng. Cô cắt ngay cho nàng một miếng rồi đưa cho nàng.

Nàng miễn cưỡng cắn một miếng. Một hương vị giòn ngọt ở trong miệng nàng.

Cô: ngon hông?

Nàng gật đầu.

Cô: đó thấy chưa, tui nói mấy trái bom này ăn ngon lắm mà hông tin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro