Một câu chuyện nhỏ về ly latte (Lunetic)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chuyển ngữ phi thương mại, chưa có sự đồng ý của tác giả, xin đừng mang đi đâu

Tác giả: Lunetic 

Link: https://archiveofourown.org/works/43157407 

____________________________________________________________

Tóm tắt:

Ở thế giới hiện tại, trong một quán cà phê nhỏ dưới con phố, Klein làm nhân viên pha chế ở đó, Leonard làm việc ở tòa nhà gần đó.

Như bình thường, không có gì mới lạ. Một cơ hội (hài hước) sẽ làm thay đổi điền đó.

____________________________________________________________

Khi ngươi tan biến gần hết,

ngươi còn gì để mất? 

~

"

Cho tôi một ly latte, với một trái tim. Cảm ơn" 

Klein ngẩng đầu nhìn khách hàng.

"Một trái tim?" 

Khách hàng nghiêng đầu. Klein chưa từng nhìn thấy hắn ta, nhưng lại có cảm giác kỳ lạ cậu chưa từng thấy. Và, đó có thể là cái nón rộng vành mùa hè lạ nhất cậu từng thấy. Bên dưới, có một mái tóc ngắn màu đen lộn xộn bao quanh một cặp kính tròn. 

"Vâng, latte art," hắn ta nói với một nụ cười nhẹ. 

"Tôi có thể làm được." Cậu nhập đơn hàng vào hệ thống và gọi giá, sau đó đã được thanh toán ngay lập tức. 

Khi Klein chuẩn bị hoàn thành các đơn hàng khác của mình, cậu nhìn thấy vị khách hàng đang ngồi một mình ở ghế cạnh cửa sổ, mũ để sang một bên. Vì sao hắn lại gọi một ly latte như vậy, Klein không biết, cũng không đặc biệt quan tâm. Đó chỉ là một trong nhiều câu chuyện kỳ ​​quặc hằng ngày được thêm vào bộ sưu tập của cậu. 

Cuộc sống vốn dĩ là như vậy. Cậu nhận đơn đặt hàng, tìm cách tối ưu hóa quy trình làm việc của mình và phục vụ khách hàng. Vào cuối ngày, cậu sẽ hoàn thành công việc của mình và đó mới là phần quan trọng. 

Klein luôn muốn trở thành một thợ pha cà phê; cậu không thể nói rằng cậu không hài lòng về công việc của mình. Nhưng khi ngày tháng trôi qua, nó chỉ trở thành một phần khác trong cuộc sống bình lặng của cậu. 

Cậu không khỏi than thở về cách cuộc sống làm lu mờ dần những khoảnh khắc thú vị theo thời gian. Cậu nhớ lại cảm giác tuyệt vời như thế nào khi lần đầu tiên cậu nhận được vị trí đó tại quán cà phê nhỏ ở góc phố sầm uất. Cậu thật may mắn biết bao khi tìm được việc làm ở gần căn hộ mới của mình. 

Tuy nhiên, hơn bất cứ điều gì, cậu bị thu hút bởi sự đơn giản của nó. Cậu không hoàn toàn chắc chắn tại sao, nhưng sâu thẳm trong thâm tâm cậu cảm thấy một sự kiệt sức còn xa xăm hơn cả chính mình. 

Dù sao thì việc hoàn thành hết đơn hàng này đến đơn hàng khác cũng có điều gì đó rất thú vị, dù đó vẫn là công việc nhưng cuối cùng cậu vẫn nóng lòng muốn hoàn thành nó. 

Cậu đã học cách pha latte, hệt như ly latte cậu đang làm. Có lẽ đó là một tác phẩm nghệ thuật thoáng qua, với mỗi lần lặp lại chỉ được nhìn lướt qua trong vài giây trước khi nhấp một ngụm sẽ làm biến dạng hình dạng của nó. Klein thích việc di chuyển bàn tay của mình theo một cách nhất định sẽ tạo ra một thức uống có tính thẩm mỹ. 

Một trái tim trắng đối xứng hoàn hảo hình thành, nổi trên lớp bọt màu nâu. Klein tự hào về công sức lao động của mình. 

"Latte của tôi đã sẵn sàng chưa?" 

"À, xin lỗi." Có phải cậu đang mơ màng không? Klein có chút xấu hổ về điều đó. "Của anh đây." 

Vị khách hàng nhìn xuống ly của mình một lúc. Sau đó, hắn lại ngẩng đầu nhìn Klein, nở một nụ cười có phần kỳ lạ. 

Vào lúc Klein nhận ra mình vừa đưa ly latte có hình trái tim cho một người chắc chắn không phải là người đội mũ trước đó thì hắn đã nhấp một ngụm.

"A..." Cậu than thở. Cậu không thể lấy lại nó bây giờ được. 

"Nó ngon lắm," vị khách hàng hết lời khen ngợi. "Xin lỗi vì đã làm hỏng trái tim, nó rất đẹp." 

Klein chưa có phản hồi về dịch vụ khách hàng ngay lập tức. Những lời khen ngợi thật tuyệt vời, nhưng trước đây chưa có ai khen đồ pha chế của cậu như vậy. 

"Không sao đâu, đừng để ý về nó, ừm, nhưng..." 

Câu nói nửa vời diễn ra không đủ nhanh. Người đàn ông đã quay lại chỗ ngồi của mình và đặt chiếc ly xuống. Hắn ta nhặt một cây bút từ một cuốn sổ đã mở ra đang đặt trên bàn phím máy tính xách tay của mình. Hắn quay lại nhìn thì thấy Klein đang ngơ ngác nhìn mình. 

Người đàn ông ném cho cậu một cái nhìn tự mãn. Đó là kiểu mà ít người có thể thực hiện được, nhưng hắn ta đã làm được điều đó một cách dễ dàng với khuôn mặt xinh đẹp đến kinh ngạc của mình. 

Sau đó nó chợt xảy ra với Klein. 

Ôi trời ơi. 

Cậu nhanh chóng nhìn đi chỗ khác và quay lại làm việc. Sao cũng được, cậu sẽ phải pha thêm một ly latte nữa. 

Nhưng điều tồi tệ nhất là thỉnh thoảng anh chàng lại nhìn cậu trong khi cậu tưởng hắn không nhìn. 

Klein muốn hét lên. 

Cậu thà bị sét đánh còn hơn pha một ly cà phê hình trái tim đặc biệt cho một người hoàn toàn xa lạ, nhưng đó không phải là vấn đề. Vấn đề là thay vì làm rõ chuyện này như một con người bình thường… 

Tại sao tôi lại đứng đó trông như một kẻ ngốc si tình? Tất nhiên là hắn sẽ nghĩ đó là chuyện khác! 

Nhưng cậu nên làm gì? Nói với hắn rằng latte đó thực ra không dành cho hắn. Khoảng thời gian để đưa ra câu trả lời như vậy một cách bình thường đã hết từ lâu. Bây giờ nó sẽ thật khó xử. 

Klein tự nhủ rằng đó chỉ là một đơn lỡ làm sai mà thôi. Anh chàng đó sẽ cười phá lên vì chuyện đó, hoặc có thể sẽ nói với ai đó. Vậy thì sao? 

Tuy nhiên, cậu không thể không cảm thấy mình khá ngu ngốc. Không thể nào cậu có thể nhầm lẫn hắn ta với người khác một cách hợp lý được. Vị khách hàng này có mái tóc đen dài, dáng người thanh lịch và đôi mắt xanh lục sáng nổi bật. Hắn là kiểu đẹp trai mà không thể nhầm lẫn được. 

Chắc hẳn hắn ta rất nổi tiếng với các cô gái, Klein chua chát nghĩ. Với vẻ ngoài của hắn, hắn thậm chí có thể trở thành một thần tượng. Có lẽ đây không phải là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện như thế này. 

Một lần nữa, Klein cảm thấy nhục nhã muốn chết. 

Cái gã đội mũ chết tiệt gọi một ly latte trái tim là ai vậy?

Klein cầm chiếc ly trong tay bước tới. Cậu có thể thề rằng anh chàng đội mũ vô cùng thích thú với điều gì đó. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng cậu nhanh chóng xua nó đi. 

Cậu có việc phải làm, chết tiệt. Và sau khi vùi đầu vào sự tẻ nhạt hàng ngày, cậu gần như quên hết toàn bộ sự việc. 

Gần hết.

Người đàn ông có đôi mắt xanh lục đứng dậy khỏi chỗ ngồi và rời đi. Klein bước tới dọn bàn thì nhận thấy một chiếc khăn ăn được đặt ở vị trí dễ thấy có viết gì đó trên đó. 

Gửi cậu nhân viên pha chế dễ thương đã pha đồ ​​uống cho tôi

XXX-XXX-XXXX 

xo, Leonard 

Klein gần như chửi bới thành tiếng. 

~

Bất chấp chính mình, cậu vẫn mang chiếc khăn ăn về nhà. 

Không đời nào cậu sẽ gọi hay nhắn tin vào số đó. Chắc chắn là không rồi. Và có khả năng thực tế đó là một trò chơi khăm. 

Tại sao cậu lại mang nó về nhà khi ngay từ đầu cậu đã không có hứng thú với nó? Cậủ ủ rũ suy nghĩ về điều này khi đang tắm. 

Sự thật đơn giản là nó đã in sâu vào tâm trí cậu kể từ khi cậu nhận được nó. 

‘Dễ thương'? Người đàn ông đó thấy cậu dễ thương à? 

Theo những gì cậu biết, cậu trông rất bình thường. Chắc chắn không gì có thể so sánh được với vẻ ngoài của người đàn ông tên Leonard này. Đó hẳn phải là một trò đùa, nó phải là như vậy. Theo những hiểu lầm có thể xảy ra, Klein rõ ràng là một chàng trai. Khả năng người đàn ông đó thực sự quan tâm đến một người đàn ông khác là bao nhiêu? 

Nhưng… hắn có vẻ khá gay. 

Không phải là cậu có vấn đề với điều đó. Trên thực tế, cậu sẽ coi đó như một lời khen. Chết tiệt, cậu không biết xấu hổ mà giữ lấy nó vì mục đích nâng cao cái tôi. 

Đó là điều cậu tự nhủ. Nhưng dù có quay qua quay lại thế nào đi chăng nữa, cậu cũng không thể bỏ được nụ cười đẹp trai đó ra khỏi đầu. 

Khi chìm vào giấc ngủ, cậu dường như thoáng nhìn thấy một người đàn ông đang dựa vào bức tường đá, nhìn cậu một cách tò mò… và trong lòng cậu dâng lên một cảm giác không chỉ có lo lắng. 

~


Toàn bộ sự việc này sẽ là một câu chuyện vui vẻ đối với Klein nếu nó kết thúc theo cách đó. Rồi cuối tuần trôi qua và thứ hai lại đến. 

Leonard bước qua cửa kính, thu hút nhiều ánh nhìn trong lúc hắn đi tới một chiếc bàn gần cửa sổ. Klein đang lau bàn trong phòng và đứng khựng lại khi họ không tránh khỏi chạm mắt. 

Klein nở một nụ cười thân thiện trong khi dòng suy nghĩ của cậu đang chạy đua trong đầu. Leonard mỉm cười đáp lại, nhìn chằm chằm thêm một giây nữa trước khi ngồi xuống với chiếc túi đựng đồ làm việc treo trên chiếc ghế kia. 

Ặc, hắn nhận ra mình. 

Tất nhiên là đã nhận ra. Klein đang hết sức mong rằng mình đã quên hết sự việc xảy ra vào tuần trước, nhưng thực tế lại không dễ dàng như vậy. Leonard đứng dậy, đi tới quầy thu ngân, khiến Klein phải vội vàng chạy tới phía sau quầy thu ngân. 

Klein cố gắng nở nụ cười tươi nhất có thể với khách hàng, và Leonard cũng mỉm cười đáp lại. 

"Xin chào." Hắn nhìn xuống bảng tên của Klein. "Xin lỗi, tên của cậu đọc là… Klein?" 

Một cái gật đầu lịch sự. "Đúng vậy." 

Trong lòng cậu đang hoảng loạn. Tại sao hắn ta lại hỏi tên mình thay vì gọi món như một khách hàng bình thường? 

"Chao ôi, tôi đọc đúng ngay lần đầu tiên. À, cậu có nhận được ghi chú của tôi không?" 

Tệ thật. Không có lối thoát nào cho chuyện này. 

"À, về chuyện đó…" 

Leonard nhướn mày. Klein hít một hơi thật sâu. Chỉ cần một khoảnh khắc bối rối là cậu sẽ toi ngay lập tức.

"Ừm, toàn bộ chuyện đó... chuyện đó, thực ra đó chỉ là một hiểu lầm. Ly latte đó là một yêu cầu đặc biệt của người khác. Xin lỗi, tôi không—tôi không có ý tạo ấn tượng rằng tôi..." 

"À." Leonard nhếch miệng sang một bên như đang hờn dỗi, nhưng chỉ được nửa chừng. "Ồ, lời mời của tôi vẫn như cũ." 

Lời mời...? 

"Muốn tôi viết lại lần nữa không?" 

Ồ, hắn đang nói về số điện thoại của mình. 

"Không, không sao đâu, tôi vẫn giữ nó." 

Leonard nhìn cậu một lúc, đôi mắt hắn mở to trước khi từ từ nheo lại thànhhình cung tròn. "Được rồi. Cứ gọi điện hoặc nhắn tin bất cứ lúc nào. Nhân tiện, cho tôi một ly cà phê nhé?" 

...Klein, mày đồ ngu ngốc. 

~

Klein không chắc Leonard thường ghé qua trước khi vụ việc xảy ra không, vì cậu chưa bao giờ nhớ bất kì khách hàng sau khi ngày làm việc kết thúc. Tuy nhiên, cậu đã bắt đầu chú ý đến việc Leonard thường đến vào giờ ăn trưa hầu hết những ngày Klein làm việc. 

Klein không thể nói chắc chắn trước đây Leonard có phải là khách quen thuộc hay không, nhưng cậu có cảm giác rằng cậu chắc chắn sẽ để ý nếu có một khách hàng quen thuộc với gương mặt ấy. 

Những đơn của hắn hiếm khi khác với thường lệ, điều này cũng không có gì lạ cả - chết tiệt, Klein biết rằng cậu cũng tự pha cho mình một tách cà phê như vậy vào mỗi buổi sáng. Phần hơi khó chịu là đồ uống thường gọi của hắn, vẫn nói với giọng vui vẻ như vậy, là "một ly latte có hình trái tim, làm ơn." 

"Tôi nên bắt đầu hỏi tiền tip về việc này." Klein nhẹ nhàng nhận xét một lần. 

"Ha ha." Leonard đã sải bước được. "Đó là một bài tập tốt, phải không?" 

"Đúng, và tôi nên tính thêm phí cho kiến ​​thức chuyên môn mà tôi có được." 

Lần này Leonard cười một cách trọn vẹn. Klein vẫn pha latte cho hắn và hắn thực sự tip thêm. Nếu hắn ta nhắm một mắt lại, nó thậm chí còn trở thành một trò đùa thầm kín giữa hai người. 

"Anh làm việc ở gần đây à?" Trong một lần khác, Klein hỏi. 

Đó là vì tò mò và dường như đó là lời giải thích hợp lý duy nhất cho sự xuất hiện thường xuyên của hắn. 

"Ừ, ở tòa nhà bên cạnh." 

"Kinh doanh, tôi đoán vậy?" Với bộ vest là trang phục thường ngày của hắn, đó không phải là một phỏng đoán khó. 

"Cũng kiểu vậy. Tôi làm việc cho một công ty an ninh." 

"Không bất ngờ cho lắm. Tôi đang định nói, chẳng phải đến đây mỗi ngày có hơi phung phí sao?" 

"Thôi nào, không phải ngày nào cũng vậy đâu. Hơn nữa, giá cả ở quanh đây đều cao tầm này. Tại sao không chi trả thêm một chút để đi gặp bạn bè nhỉ?" 

"Một người bạn à..." 

Trong suốt quá trình đó, họ đã thực sự bắt đầu trở thành bạn bè. Klein bắt đầu mong chờ nhìn thấy hắn bước qua cửa và để ý bất cứ khi nào hắn không đến. 

Tuy nhiên, với cách Leonard nói câu đó, Klein không tin rằng hắn thực sự coi họ chỉ là "bạn bè". Hoặc có lẽ tính cách của hắn chính là như vậy. Có lẽ hắn cư xử như vậy với tất cả mọi người, và chỉ có Klein là thấy kỳ lạ mà thôi. 

Klein ghét phải thừa nhận điều đó, nhưng... 

Ngay cả sau lần gặp gỡ xấu hổ đó, cậu vẫn không nỡ vứt khăn ăn đi. 

Cậu thậm chí còn chưa nhập số vào điện thoại của mình. Sẽ không có vấn đề gì nếu cậu đánh mất nó. Cậu luôn có thể hỏi trực tiếp Leonard, nhưng đó hoàn toàn là một chuyện khó hiểu đáng xấu hổ khác. 

Nếu họ thực sự chỉ là bạn bè thì chuyện này sẽ không thành vấn đề. Có lẽ thực sự chỉ là Klein đang khiến bản thân cảm thấy kỳ lạ mà thôi. Tuy nhiên, dường như cậu không thể nghĩ khác được.

"Tôi để ý thấy gần đây cậu và anh chàng xinh đẹp đó đang rất thân mật."

Phản ứng đầu tiên của Klein là tiếng chuông báo động vang lên trong đầu cậu, nhưng cậu đã kiềm chế rất tốt. Cậu ngước lên thì thấy một khuôn mặt khá quen thuộc đang ôm chiếc mũ trước ngực. 

Ồ, là anh chàng này. Lần này, chiếc mũ của hắn ta có vẻ là một chiếc mũ vải kỳ lạ thay vì mũ rơm, và chiếc kính của hắn ta cũng bị mất, nhưng không thể phủ nhận đó là hắn. 

"Ừm, chúng tôi không—" 

"Đừng lo lắng." Anh chàng mỉm cười. "Tôi chỉ tò mò thôi, thế thôi. Cậu ta có vẻ khá quan tâm đến cậu." 

Klein sững người. "Anh ấy có à?" 

"Thật ra thì điều đó khá rõ ràng." 

Thật vậy sao? 

Klein đã định nghĩ ra lời bào chữa cho mình. Nhưng cũng không phải là điều đó hoàn toàn không thể tin được. Và nếu ngay cả một người hoàn toàn xa lạ cũng có thể nhìn thấy nó thì điều đó cũng không thể bỏ qua được. 

"...Ồ." 

Anh chàng dường như đang nghiên cứu kỹ về cậu. "Vậy… bây giờ cậu biết rồi, cậu định làm gì?" 

Có một khoảng dừng ngắn. 

"Không gì cả, tôi đoán vậy. Tôi tương đối không có hứng thú với đàn ông." 

"Tương đối không hứng thú à?" 

Klein im lặng. 

Có phải cậu thực sự vừa nói thế không? Cậu sẽ không nói thế. Ít nhất, đó là những gì cậu nghĩ. Cậu nghĩ rằng mình khá chắc chắn vào xu hướng tính dục của mình. 

Nhưng nếu đúng như vậy thì... 

"Chà," anh chàng đội mũ nhún vai, "dù sao thì đó cũng không phải việc của tôi. Tôi muốn một ly long black." 

Thật là một tên rắc rối. 

~

Chiếc khăn ăn được giữ nguyên vị trí dưới một núi giấy tờ và sổ ghi chép. Klein lấy nó ra, cẩn thận vuốt phẳng bề mặt. Cậu nhớ lại lời khen đã làm cậu cảm thấy tốt hơn suốt cả tuần như thế nào, ngay cả khi cậu không thừa nhận chuyện này vào thời điểm đó. Quan trọng hơn là cảm giác vui sướng, hoài nghi và lưỡng lự kỳ lạ đó. 

Nó có cảm giác gần gũi hơn cậu mong đợi. 

Cậu cẩn thận bấm số. Cậu đang cân nhắc xem có nên nhắn tin hay không trước khi nhấn vào biểu tượng cuộc gọi màu xanh lá cây. 

Reng, reng... 

Cậu không biết liệu mình có hối hận hay không. 

Reng, reng... 

"Xin chào?" 

Một cảm giác nhẹ nhõm ập đến với cậu. Cậu nhận ra giọng nói của hắn. 

~

K

lein nhìn mình trong gương, cảm thấy bản thân ăn mặc có phần hơi quá giản dị. Cậu không thích tiêu tiền vào quần áo, vì vậy những gì cậu mặc theo đúng nghĩa đen là số tiền ít nhất cậu có thể chi mà vẫn trông có vẻ chỉnh tề. 

Cậu quàng một chiếc khăn quàng cổ khá đẹp để đề phòng. Dù sao thì trời cũng đang trở nên lạnh hơn. 

Lúc cậu rời khỏi nhà đã là buổi chiều muộn. Giữa lịch trình của một người làm công ăn lương và một nhân viên pha chế, việc sắp xếp thời gian gặp nhau thật khó khăn, nhưng việc Klein sống rất gần nơi làm việc của hắn giúp cậu khá nhiều. 

Klein đi loanh quanh một lát. Sau đó, cậu phát hiện người đàn ông đang vẫy tay từ lối vào tòa nhà văn phòng. Cậu vẫy lại có chút lúng túng. 

Hôm nay Leonard mặc thứ gì đó giản dị hơn một chút, nhấn mạnh là một chút. Hắn cởi áo khoác ngoài, để lộ phần còn lại của chiếc áo sơ mi với vài nút trên cùng được cởi. 

"Klein! Xin lỗi đã để cậu phải đợi." 

"Không có gì, tôi mới tới đây thôi."

"Tôi thích chiếc khăn quàng cổ của cậu." 

"Ồ." Klein không hề ghét lời khen này. "Cảm ơn." 

Họ đi dạo cùng nhau, Klein đi theo hắn. Có vẻ như việc dã ngoại ở công viên gần đó là thú vui tiêu khiển phổ biến của người dân ở đây. Leonard phàn nàn về việc hắn đã nói rõ ràng với đồng nghiệp rằng hôm nay mình phải về sớm, nhưng họ vẫn cố gắng giao mọi việc cho hắn vào phút cuối. 

"Anh tan sở sớm để đi dã ngoại với một tên đàn ông nào đó. Nếu tôi là họ, tôi cũng sẽ làm như vậy." 

"Này, buổi hẹn hò đầu tiên rất quan trọng, phải không? Cậu nên thấy may mắn là tôi đã lẻn ra ngoài kịp lúc." 

Klein không khỏi chế giễu. "Đồ trốn việc." 

Leonard khoanh tay và mỉm cười tự hào. Klein lắc đầu, càu nhàu hắn. 

Họ tiếp tục bước đi và sự im lặng ngày càng lớn, Klein nghịch nghịch đuôi chiếc khăn quàng cổ của mình. 

"Nhân tiện, xin lỗi tôi… đã trễ." 

Klein hôm nay hiển nhiên không có đến muộn, nhưng Leonard tựa hồ cũng hiểu được ý tứ của cậu. 

Hắn vẫy tay. "Đừng lo lắng về điều đó, bạn của tôi. Hãy tùy theo thời gian của cậu." 

Klein không khỏi ngạc nhiên trước sự thoải mái của Leonard trong mọi chuyện. Một lần nữa, đối với một chàng trai xinh đẹp như hắn, không có gì ngạc nhiên khi một cuộc hẹn hò chẳng có gì to tát cả. Mặt khác, Klein có rất ít hoặc không có kinh nghiệm hẹn hò chứ đừng nói đến việc hẹn hò với một người đàn ông khác. 

Cậu rất lo lắng. 

Leonard nhẹ nhàng thúc cùi chỏ vào anh. "Đừng suy nghĩ quá nhiều. Hãy đi chơi thôi." 

Klein gật đầu. Cậu sẽ làm điều này bằng một cách nào khác sao? Một phần trong cậu tự hỏi liệu rốt cuộc mình có đưa ra một quyết định bốc đồng hay không. Tuy nhiên, ít nhất, cậu có thể kết bạn mới trong thế giới nhỏ bé của mình. 

Cậu dành thời gian còn lại của buổi tối để trò chuyện về những điều nhỏ nhặt. Klein nghĩ rằng cậu rất hưởng thụ thời gian này. 

~

Đúng vậy, có lẽ cậu có thể thích thú với ý tưởng gắn bó với một ai đó. 

Sau vài lần 'hẹn hò' - liệu cậu có thể gọi đó là hẹn hò không? — Klein dời lịch trình để có thể dành một buổi chiều với Leonard. Luôn có phần đó trong tâm trí cậu, che mờ suy nghĩ của cậu với sự nghi ngờ. 

Xuyên qua sương mù, cậu nhìn thấy Leonard đưa tay qua, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu. Lòng bàn tay hắn mềm mại đến bất ngờ, những ngón tay mảnh khảnh nhưng khỏe khoắn. Họ chạm mắt nhau và Klein nhìn lâu hơn một chút vào màu xanh ngọc lấp ló qua đồng tử của mình, đến mức Leonard nhận thấy và bắt đầu nhìn lệch, đưa tay xoa xoa gáy. 

"Klein, bạn của tôi... Tôi đã viết một bài thơ cho cậu." 

"Ồ?" Điều đó bất ngờ, nhưng không phải là không mong muốn. Ý nghĩ rằng ai đó sẽ nghĩ về cậu đủ để viết cho cậu một bài thơ khá là... 

Leonard lấy từ trong túi ra một mảnh giấy. Klein nhìn thấy mấy chữ được viết cẩn thận, chồng chéo lên nhau những nét chữ nguệch ngoạc và gạch ngang. 

"Vào một ngày nắng bình thường, 

Tôi mỉm cười với cậu ấy

Cà phê trong tay tôi ấm áp

Nếu chúng ta có thể nắm tay nhau

Tôi nghĩ nó cũng sẽ ấm áp." 

Leonard ngước nhìn cậu và mỉm cười. Đó là nụ cười thể hiện sự chân thành của hắn, Klein cũng mỉm cười đáp lại. 

Có một sự im lặng dài đến khó xử. 

Klein có chút đổ mồ hôi. "Vậy thôi hả?" 

Leonard gật đầu. "Cậu thấy thế nào?" 

Klein chợt lo lắng về sự im lặng của mình. Khi Leonard nhìn cậu đầy mong đợi, cậu cân nhắc việc nói dối để thoát khỏi tình huống này, nhưng... 

"Nó... có một thông điệp hay. Nhưng, tôi không biết liệu nó có thể được coi là một bài thơ không...?" 

Klein thoáng có chút hối hận khi nói ra điều đó, nhưng Leonard dường như không để ý. Dù sao đi nữa, nó chỉ khiến hắn cười tươi hơn trước, mặc dù có chút bối rối. 

"Ồ, vậy thì có vẻ như tôi sẽ phải cải thiện nó rồi." 

Klein phải thở ra một hơi vì quên mất mình đang nín thở. 

Hóa ra Leonard không bao giờ viết thơ tốt hơn. Còn Klein chưa bao giờ có đủ can đảm để nói thẳng với hắn. 

~

Họ ngồi trong góc của một nhà hàng trông khá sang trọng. 

Trong số tất cả những nơi họ từng đến, đây hẳn là địa điểm hẹn hò truyền thống nhất, ngoại trừ lần họ cùng nhau đi xem phim. Ngoại trừ lần đó, lần đó giống như sự chia sẻ niềm đam mê chung dành cho bộ phim họ đang xem hơn bất cứ điều gì khác. 

Klein vẫn đang xem qua thực đơn thì Leonard đã sẵn sàng gọi món. Trong khi chờ đợi, Leonard có vẻ thích thú khi quan sát Klein cân nhắc lựa chọn thực đơn của mình. 

"Sao thế?" Klein tự hỏi có gì buồn cười đến thế. 

Leonard ngả người ra sau, nhưng vẻ mặt vẫn như cũ. "Tôi thực sự thích vẻ ngoài tập trung của cậu lúc này." 

"Tôi chỉ muốn chắc chắn về món tôi sẽ gọi. " 

"Cậu có thể hỏi tôi mà. Tôi đã đến đây vài lần, tôi có thể nói cho cậu món nào ngon." 

Anh... anh có thể nói với tôi sớm hơn! 

"Nhưng món anh thấy ngon có thể không phải món tôi sẽ thấy ngon." 

"Cậu sẽ không biết nếu chỉ nhìn vào menu toàn chữ." 

Klein mơ hồ càu nhàu. 

Tôi chỉ thích suy nghĩ mọi chuyện một cách chậm rãi thôi, được chứ? 

Sau đó, cậu lại cảm thấy thật tệ nếu điều đó có nghĩa là Leonard sẽ phải đợi quá lâu để có được đồ ăn của mình. Cậu quay lại xem thực đơn, lần này có vẻ ủ rũ hơn một chút.

Lần này Leonard to gan cười lớn. 

Klein đành phải kiềm chế bản thân không đưa tay ra đánh vào đầu Leonard. Vô tình, cậu cũng bắt đầu mỉm cười. 

Cuối cùng, cậu cũng có sự lựa chọn cho món ăn của mình. Cậu quay sang Leonard sau khi họ gọi món. 

"Mà cái đó là sao vậy?" 

"Hở?"

"Anh cười như đươc mùa khi thấy tôi chẳng làm gì cả. "

"Cậu chỉ là cậu mà thôi." Leonard nhún vai. "Thật sự rất dễ thương." 

Klein cứng người. Leonard dường như đã nhận ra và nghiêng đầu, kiên nhẫn chờ đợi trong khi quan sát nhiều suy nghĩ xoay quanh trong mắt Klein. 

"Anh…" Khóe miệng Klein nặng trĩu. "Anh thực sự nghĩ tôi… dễ thương à?" 

"Tất nhiên rồi." 

Anh chỉ nói được vậy thôi. 

" 'Anh chỉ nói được vậy để thò vào quần tôi thôi', đó có phải là điều cậu đang nghĩ không?" 

Klein ném cho anh một cái nhìn khinh bỉ. 

Tôi thậm chí còn không nghĩ đến cái quần của mình, đồ biến thái. 

Leonard cười khúc khích. "Vậy tôi sẽ hỏi cậu: tại sao tôi không thể thấy cậu dễ thương? Đặc biệt là với cách cậu đang bĩu môi lúc này?" 

Giây phút Klein chợt nhận ra mình đang bĩu môi, Leonard lại bắt đầu cười lớn. 

"Tôi không thực sự nhìn vào vẻ ngoài của một người nào đó. Nói thật, tôi chỉ thấy mình bị thu hút bởi tính cách của cậu. Đơn giản như vậy thôi. Và cá nhân tôi nghĩ cậu khá vừa mắt."

Klein khó có thể nhìn thẳng vào mắt hắn. Không nhất thiết phải là những lời nói đã thuyết phục cậu. Đó là cách Leonard nói. Đó là lý do tại sao ngay cả những điều ngớ ngẩn nhất Klein làm cũng có thể gây ra những phản ứng yêu mến không cần thiết từ hắn. Và trên hết, đó là cách Leonard nhìn cậu. 

"Vẫn còn nghi ngờ tôi à?" Đến lượt Leonard bĩu môi, lần này theo một cách rõ ràng đến đáng ghét. Klein khoanh tay lại, có vẻ như đã xong việc với hắn ta. 

"Tôi thực sự nghi ngờ việc anh để ý đến tôi nếu không phải vì cái ly latte chết tiệt đó." 

"Hừm? Có lẽ đó chính xác là lý do khiến tôi quan tâm đến cậu. Rốt cuộc, thế giới hoạt động theo những cách bí ẩn." 

Và thật buồn cười là, Klein đã đồng ý với hắn. Có rất nhiều điều kỳ lạ trên thế giới. Vậy nếu có thêm một cái nữa thì sao? 

"Tôi... tôi có thể có cái này được không?" 

"Ý cậu là sao?" 

Klein nuốt khan một ngụm khí, khó có thể giải thích loại cảm giác này, biết chính mình thật sự muốn cái gì cảm giác, lại lại do dự cho đến giây cuối cùng.

"Tôi… tôi không biết nếu tôi có thể… không, điều đó vô nghĩa. Nhưng tôi chỉ… không biết liệu mình có đưa ra quyết định đúng đắn hay không." 

Leonard đặt tay lên tay Klein. 

"Tôi cũng không biết nữa. Nhưng tôi biết rằng tôi thực sự đang tận hưởng khoảng thời gian ở bên cậu, Klein." 

Vào khoảnh khắc đó, với nụ cười dịu dàng và sự đụng chạm ấm áp của hắn, đó có phải là khoảnh khắc Klein bắt đầu yêu hắn không? 

Có lẽ. Có lẽ... 

~

Klein đột nhiên có cảm giác bị theo dõi một cách kỳ lạ nhất. 

Căn hộ của cậu không ở tầng cao nhất, nhưng nó đủ cao để ngăn người đi bộ nhìn vào. Cũng không có chỗ cho người trốn. Sau đó, cậu phát hiện ra một con chim ở cửa sổ nhỏ bên cạnh bàn làm việc, đậu trên tấm kính đang mở. Có vẻ như nó đang tò mò nhìn xung quanh trước khi hướng ánh mắt về phía Klein. 

Nó dường như ở lại một lúc, quan sát. Đó là một cái nhìn đơn giản, một cái nhìn đơn giản chỉ để quan sát. Nếu nó đã đưa ra phán xét, thì đó sẽ là điều khiến nó hơi bối rối khi nó nghiêng đầu. Sau đó, với một tiếng kêu, nó bay đi. 

Klein nhìn dư ảnh của nó một lúc lâu, mỉm cười ôn hòa. 

Ánh sáng ban mai chiếu xuyên qua căn phòng, và hôm nay cậu có thời gian để tận hưởng nó thay vì phải vội vã đi làm. Bên cạnh cậu, một hơi thở nhẹ nhàng lên xuống đồng điệu với cậu. 

Đó là một căn phòng nhỏ trong một mái ấm nhỏ, Klein luôn thích điều ấy. Bằng cách nào đó, cậu thích điều ấy hơn bất cứ khi nào sự hiện diện của Leonard khiến nó có cảm giác nhỏ bé hơn nữa, bằng ánh sáng và sự ấm áp của mình. 

Klein quay người sang bên cạnh. Có điều gì đó về cách mái tóc xõa ra sau lưng khi hắn cuộn tròn về một bên khiến trái tim Klein bồi hồi. 

Cậu dựa vào gáy hắn và nằm đó một lúc. 

~

thậm chí mất đi nhân tính của ngươi cũng không làm mất đi cuộc sống mà ngươi đã sống cho đến nay;

để mặc giấc mơ trong giây phút cuối cùng của nó, 

ngay cả khi nó biến mất 

hết thảy ký ức là thật 


tình yêu của ngươi vẫn như xưa
____________________________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro