Dưới cơn mưa với người (V762)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ngữ phi thương mại, chưa có sự đồng ý của tác giả, xin đừng mang đi đâu

Tác giả: V762

Link: https://archiveofourown.org/works/51369760 

____________________________________________________________

Tóm tắt:

Câu chuyện về bài thơ chưa hoàn thiện của anh bạn nhà thơ

Một câu chuyện về khoảng thời gian ngắn ngủi họ bên nhau ở Tingen, lúc Leonard viết một bài thơ để đưa cho người hắn yêu khi trời tạnh mưa, nhưng mặt trời lại chẳng đến với họ

Lưu ý:

Leonard POV (chủ yếu), đáng lẽ ra nó là Leonard trung tâm nhưng leoklein làm tui lú rồi

Viết vô nghĩa và OOC, tắt não trước khi đọc

Fic đầu tiên của tui trên ao3, tui không biết trang này hoạt động thế nào, tiếng anh cũng không phải tiếng mẹ đẻ của tui nên hãy bỏ qua lỗi nhé. Tui viết cái này như một ít luyện tập cho bài thi CET-6*cúi chào*

____________________________________________________________

Không có cách nào để mô tả thời tiết ở Tingen ngoài "không thể đoán trước".

Trên thực tế, nếu bạn hỏi bất kỳ người bản xứ Tingen nào cách phân biệt giữa người dân quanh đây và khách du lịch, họ sẽ nói đùa với bạn rằng hãy nhìn vào tay họ và xem liệu họ có mang ô hay không. 

Ở đây rất hiếm những ngày nắng, bầu trời u ám và xám xịt hầu hết những ngày trời không đổ mưa. 

Leonard dựa lưng vào ghế nhìn cơn mưa từ bên trong công ty Gai Đen. Con đường ảm đạm bên ngoài có một cảm giác trống vắng nhất định khi chỉ có vài người qua đường trông có vẻ vội vã trên vỉa hè, chạy nhanh trong đêm như thể mưa sẽ tan ra và làm bỏng da họ nếu dính phải. 

"Anh quên ô à?" 

Sau lưng vang lên một giọng nói nhẹ nhàng, Leonard vui vẻ quay đầu lại đối diện với người kia. 

"Ừa." 

Ánh vàng đột ngột phản chiếu từ đôi mắt nâu của cậu dưới bóng đèn thắp sáng khoảnh khắc ảm đạm này, khi Klein đang bước về phía hắn với tư thế thoải mái. 

"Ha, anh thậm chí còn chưa thăng cấp lên Ác Mộng nữa." 

Leonard kêu lên một tiếng bất bình khi ngồi thẳng dậy, đóng tấm rèm phía sau lại sau một cái búng tay. 

Klein mỉm cười, đôi mắt cong một đường trăng khuyết khi nhắc tới chiếc ô màu đen trong tay mình. 

"Có vẻ như mưa sẽ không tạnh sớm đâu." 

"Muốn theo tôi không? Tôi sẽ cho anh mượn ô sau khi tôi về nhà."

"Được chứ, để tôi lấy áo khoác." 

… 

Họ sánh bước cùng nhau trên con phố im lặng chỉ còn tiếng mưa làm nền, quảng trường thị trấn nhộn nhịp lúc nào giờ đây bị rửa trôi bởi trận mưa như trút nước với tông màu nhợt nhạt, ngay cả con đường cũng trở nên xám xịt vào thời khắc này. 

Đôi mắt của Leonard nhìn xuống vỉa hè khi hắn bước đi, những con đường cằn cỗi của Tingen trong mưa vẫn in sâu trong tâm trí hắn. 

Kể từ khi hắn có kí ức, hắn đã luôn ghét những ngày mưa này. 

Thành phố bị rửa trôi không bao giờ ngừng ảm đạm đối với hắn ngay cả trong những ngày tươi sáng nhất, khi con phố đầy màu sắc tràn đầy những người bán hàng rong và những người dân đi dạo đột nhiên biến mất nhanh như bong bóng bật ra bởi giọt mưa đầu tiên, khiến bạn nghi ngờ rằng liệu bong bóng như vậy có tồn tại ngay từ đầu hay không. 

Thành thật mà nói, không phải Leonard không thích mùa mưa. 

Cơn mưa luôn cuốn trôi cái nóng khó chịu của mùa hè một cách dễ dàng và mang đến cho thành phố nhiệt độ dễ chịu, và thậm chí nỗi cô đơn của một trận mưa như trút nước trên những con đường nhợt nhạt đôi khi cũng có thể là một cảnh tượng khá thư giãn. 

Trên đường về nhà không có ánh sáng nào ngoại trừ ánh trăng đỏ thẫm, hắn đi cùng Klein, người dễ dàng bắt lấy những suy nghĩ thơ thẩn của hắn khi hắn bắt đầu trò chuyện. 

"Leonard." 

"Hở?"

Leonard lơ đãng trả lời, đá tung một vũng nước lên, và nhận được một tiếng cười kì lạ của Klein

"Trước đây anh đã bao giờ viết thơ về mưa chưa?" 

Giọng nói của cậu nhẹ nhàng trong nền trời mưa tầm tã, nhưng Leonard rõ ràng đã nghe rõ cậu bởi hắn đứng thẳng lên và giả vờ như không biết người đàn ông đang đá vũng nước như một đứa trẻ ngoại cỡ là ai. 

"Có gì để viết đâu?" 

Leonard mỉm cười khi Klein đảo mắt, ánh trăng đỏ thẫm nhạt khi so với đôi mắt nâu trong trẻo của cậu. 

"Không, thật đó, có gì để viết đâu? Những con đường vắng? Ống quần ướt? Hay là cái lỗ trên ô của tôi…" 

Klein dường như nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu. 

"Nhưng thực sự chẳng có gì để viết ư?" 

"Chà, ít nhất với tôi, tôi không thấy mưa có gì lãng mạn cả…" 

Leonard không thích mưa, vì nó thực sự chẳng lãng mạn chút nào. 

"Thật ư? Không có gì ư?" 

Klein nhướng mày nhìn hắn ta khi hắn hắng giọng làm điệu bộ khoa trương như đang đọc thơ, tay trái ấn vào ngực, tay còn lại giơ lên ​​với vẻ mặt nghiêm túc. 

"Mưa, ngươi đầy nước." 

Leonard gần như bị vấp ngã trước khi dựa vào tường vào giây cuối cùng và gần như không thể kéo được chiếc ô lên để che cho cả hai. 

"…Tôi trả tiền để cậu quên đi chuyện vừa rồi nhé?" 

Hắn ta đề nghị một cách nghiêm túc, nhưng câu trả lời chỉ là một tiếng cười. Leonard lộ ra vẻ mặt kỳ quái khi nhìn Klein tựa vào vai mình để chống đỡ, cười đến mức rơi nước mắt. 

Đôi mắt Leonard giật giật ngay trước khi đột nhiên cầm ô bỏ chạy, khiến tiếng cười của Klein dừng lại, vẻ mặt ngơ ngác. 

"Anh thật trẻ con!" 

Trong giọng điệu của Klein lộ rõ ​​vẻ bất bình khi cậu tức giận hét lớn, đuổi theo người cầm ô của mình. 

Cuối cùng cậu cũng đuổi kịp Leonard, cậu vươn tay nắm lấy vai hắn, nhưng con đường trơn trượt khiến Klein trượt chân và ngã sấp mặt xuống con đường ẩm ướt. 

Leonard cười ha ha nhìn Klein biến sắc, chắc chắn đang chỉ trích hắn một trăm lần trong lòng trước khi bắt được một tiếng chửi muộn màng từ quý ông Loen.

"Chết tiệt!" Hắn cố gắng nhảy đi nhưng đã quá muộn. Klein tóm lấy ống quần của hắn kéo xuống, hai người đàn ông to lớn cùng nhau lăn lộn trong nước mưa lầy lội khi ngã xuống.

Khi họ quay trở lại nhà Klein trên số 2 phố Hoa Thủy Tiên, cả hai người ướt sũng như những con cún dầm mưa vì họ đã sử dụng ô một cách vô ích.

Klein tiến lên mở cửa, Leonard đứng sau lưng cậu lẩm bẩm điều gì đó, nhưng cơn mưa lớn như trút nước đã lấn át tiếng của hắn.

"Anh vừa nói gì vậy?"

"Tôi nói-" Cánh cửa mở ra khi Leonard đang nói, một màu vàng sáng ấm áp tràn ra từ khoảng trống phía sau họ.

"Rằng mưa thực sự chẳng có gì lãng mạn cả."

Màu vàng phản chiếu lên thân hình Klein, khiến cậu như được nhuộm trong vàng khi mỉm cười lịch sự với Leonard.

Lời nói của Leonard bị nghẹn lại trong cổ họng, Klein khó hiểu nghiêng đầu nhìn hắn.

Ôi Chúa ơi.

Không phải những ngày mưa ở Tingen không có gì lãng mạn mà chỉ là vẻ đẹp nhỏ bé này luôn ẩn giấu khỏi hắn trong làn sương mù.

Đôi mắt của Leonard đón nhận ánh đèn từ mọi con phố và những ngôi nhà ở đó, ánh vàng rực với hương thơm dễ chịu thấm vào đầu hắn, vậy là mặt trăng không phải là nguồn sáng duy nhất của họ sao?

Ánh đèn ấm áp dường sáng đến lạ trong màn đêm u ám, tiếng cười và những cuộc trò chuyện mơ hồ vang lên từ từng ô cửa sổ, từng cánh cửa mở, khi gia đình cùng nhau vui vẻ, xua đi cái lạnh thấu xương trong đêm đầy gió.

Và một lần nữa, Leonard là người ngoài cuộc đối với tất cả những điều này.

Giống như lần hắn dầm mưa khi sống ngoài đường, giống như lần hắn trốn dưới tấm chăn mỏng trong nhà thờ mong được sưởi ấm.

Giống như bây giờ, khi hắn nhớ lại cảnh tượng sẽ chào đón hắn khi hắn về nhà.

Căn nhà tối tăm, lạnh lẽo và không có ai chờ đợi hắn.

Leonard cảm thấy khóe môi mình nở một nụ cười cay đắng khi nhìn Klein.

"Không có gì."

Klein ậm ừ đáp lại, bối rối quay đầu nhìn Leonard đang đứng ngoài cửa như một bức tượng cẩm thạch tuấn mỹ.

"Hôm nay anh có muốn ở lại không?"

"Hở?"

Hai cặp mắt nhìn nhau, nhà thơ có cảm giác như có ai đó đột nhiên đưa tới một phương trình toán học phức tạp ra trước mặt mình, hắn hoàn toàn bối rối.

"Anh ướt sũng rồi…"

"Hôm nay ở lại chỗ tôi nhé."

Klein thản nhiên đáp ứng điều ước hai mươi năm của Leonard như thể chẳng có gì, đón chào hắn vào trong hơi ấm, nhìn hắn đầy mong đợi.

"Tôi có thể ư?"

"Tại sao không? Hay là anh đã có việc khác rồi?"

Leonard sợ hãi, nghĩ rằng mình gần như đã đánh mất cơ hội duy nhất để có được hơi ấm, hắn vẫy tay như thể nó đang bốc cháy, một ngọn lửa mà ngay cả không khí ẩm ướt lạnh lẽo của Tingen cũng không thể dập tắt được.

"Không, không, tôi rất vui khi được ở lại."

"Vậy anh giúp tôi chuẩn bị bữa tối, Benson và Melissa sẽ sớm về nhà."

Và thế là, lần đầu tiên trong đời, Leonard bước vào sắc vàng mà hắn luôn nhìn thấy qua cửa sổ nhà ai đó lúc hắn đứng bên ngoài như đám mây mưa bị xa lánh.

"Cơn mưa thực ra khá lãng mạn…"

Leonard đột nhiên lên tiếng mơ hồ, cởi áo khoác ướt và bỏ vào giỏ đựng đồ giặt theo chỉ dẫn của Klein.

"... Anh gay à?"

"Hở? Klein, gay nghĩa là gì?"

"Quên đi…"

"Này nhóc?"

Leonard bị một giọng nói già nua đánh thức khỏi cơn mơ hồ.

"Ông lão… Ông làm tôi sợ quá."

Hắn ngáp dài, chiếc bút trong tay trượt xuống, rơi thẳng xuống sàn.

"Ôi chết tiệt, đó là ngòi bút cuối cùng của tôi."

Leonard lộ ra vẻ mặt chua chát cầm cây bút gãy trong lòng bàn tay, giọng nói già nua thở dài, rõ ràng là hận rèn sắt không thành thép, mắng một phát vào tên đầu mất tập trung này.

"Nhóc con, cậu yêu đến mức không nghĩ được gì khác à?"

Leonard càu nhàu một cách mơ hồ khi bác bỏ ý tưởng đó.

"Yêu gì cơ… tôi không thể thưởng thức lòng tốt của một người bạn sao?"

"Tôi đang cảnh cáo cậu đấy nhóc."

"Tình yêu dành cho những danh sách thấp luôn kết thúc một cách bi thảm."

"Vâng, vâng tôi hiểu rồi ông lão." Leonard thì thầm bác bỏ Palez, người chỉ giận dữ và ngừng nói chuyện với hắn.

Dù sao thì rõ ràng hắn thấy lời nói của ông lão thật buồn cười, hắn đứng dậy và duỗi lưng.

Ý tôi là, yêu Klein? Làm thế nào mà có thể được?

Mặc dù Leonard chưa từng yêu trước đây, nhưng hắn nghĩ rằng hắn biết đủ về nó qua những bài thơ và câu chuyện để chắc chắn rằng bất cứ điều gì hắn cảm thấy về Klein không phải là tình yêu.

Nghiêm túc mà nói, Klein thậm chí không phải gu của hắn.

Không phải đôi mắt nâu mật ong để lại vị ngọt ngào trong miệng bạn dù chỉ nhìn vào, không phải đôi môi nhợt nhạt chắc sẽ mềm mại nếu bạn lướt ngón tay cái lên chúng… Không phải nụ cười dịu dàng khiến trái tim Leonard đập rộn ràng mỗi khi hắn nhìn thấy nó.

Cậu ấy…

Ồ.

Ồ.

Ông lão đã nói đúng.

Leonard im lặng đứng bên cửa sổ, thế giới của hắn dường như chậm lại trong giây lát.

Có lẽ hắn đã yêu vị đồng nghiệp kiêm bạn của mình, Klein Moretti.

Phát giác điều này chẳng làm hắn vui lên chút nào, hắn lơ đãng nhìn hạt mưa rơi ngoài cửa sổ.

Leonard đột nhiên cảm thấy nhột nhột trong người, ruột gan nhộn nhạo đến mức hắn muốn xé nó ra, mở nó ra và nghiền nát bất cứ thứ gì đang quậy phá trong đó cho đến chết.

Trong nỗ lực tuyệt vọng, Leonard lấy chìa khóa và chạy ra con đường còn đang đổ mưa, đứng dưới làn gió lạnh với hy vọng điều này có thể xua tan đi sự nóng bức trong người hắn.

Mọi người luôn thích khoe khoang về việc họ có thể yêu sâu sắc đến mức nào, nhưng chỉ những ai từng trải qua điều kiểu vậy lần đầu tiên mới biết cảm giác rơi vào lưới tình đáng sợ đến thế nào.

Nếu như.

Nếu như lúc này Klein đột nhiên bảo hắn đi chết đi.

Thì Leonard sẽ vui vẻ đào mộ cho chính mình.

Đây là một phép ẩn dụ tồi tệ, nhưng nó không khác thật là mấy. Leonard cảm thấy như mình đã chui vào nửa mét bên trong quan tài, sự sống và cái chết của hắn, và bất cứ thứ gì thuộc về hắn đột nhiên không còn thuộc về chính hắn nữa.

Nó đến quá đột ngột, giống như cơn mưa trút xuống giữa buổi sáng đầy nắng.

Hắn không có thời gian để mở chiếc ô của mình và chỉ có thể chấp nhận số phận ướt sũng.

Leonard đứng dưới mưa tầm tã một lúc lâu, với vầng trăng màu máu là nguồn sáng duy nhất.

"Leonard?"

Vai hắn rung nhẹ khi hắn chớp mắt mở ra, giơ tay lên dụi cơn buồn ngủ khỏi mắt.

"Ồ, xin lỗi Klein, tôi vô tình ngủ quên à?"

"Quá nhiều cho một người phi phàm con đường Kẻ Không Ngủ…"

Klein châm chọc khi chỉ vào cánh cửa phía sau họ.

"Đội trưởng cần anh vào văn phòng của ông ấy."

Leonard gật đầu, bước đi loạng choạng đứng dậy, bước đi như một người say rượu không thể giữ thẳng chân.

Hắn vừa mới đi qua cánh cửa thì cánh tay của hắn đã bị ai đó kéo lại.

"Chờ đã."

Klein kéo tay áo hắn lại, trái tim Leonard nhảy lên khi hắn đột nhiên cảm thấy mu bàn tay áp lên trán mình.

Cậu ấy sẽ hôn tôi ư?

Nhưng Klein chỉ rụt tay lại, dùng vẻ mặt 'Tôi biết ngay mà’ nhìn Leonard đang bối rối.

"Anh bị sốt rồi, Leonard, mặt anh còn đỏ bừng…"

"À…"

"Có lẽ hôm qua tôi đã đứng dưới mưa quá lâu."

Leonard vừa xoa xoa sau đầu vừa giải thích, sau đó quay người lại bắt đầu bước đi, nhưng chưa đi được bao xa thì đột nhiên lại bị kéo lại.

"Anh đi đâu?"

"Gặp đội trưởng?"

"Ở lại đây, tôi xin đội trưởng cho anh một ngày nghỉ."

Điều này khiến cho người nghiện công việc chưa bao giờ nghỉ một ngày trong đời bối rối, chớp mắt nhìn đồng nghiệp như một con thỏ lớn.

"Tôi không sao đâu Klein, chỉ là sốt thôi."

"Không."

Hôm nay Klein hiếm khi kiên nhẫn khi dẫn Leonard quay lại ghế sofa.

'Việc khám chữa bệnh ở thế giới này vẫn còn ở trình độ khá thấp... Điều gì sẽ xảy ra nếu thi nhân đồng học chết vì làm việc quá sức trong khi bị bệnh?'

Những suy nghĩ như vậy lướt qua trong đầu Klein, hiển nhiên cậu đã quên mất Leonard là một người phi phàm sẽ không chết dễ dàng như vậy, cậu đẩy người đàn ông cao hơn xuống ghế sofa trong tư thế khó xử.

"Đợi tôi ở đây, tôi sẽ nói chuyện với Đội trưởng."

Leonard nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng lại với vẻ mặt ngơ ngác, khuôn mặt sống động như quả cà chua chín.

Khi Klein quay lại phòng, thứ chào đón cậu là khuôn mặt bị che khuất bởi tay ghế sofa của Leonard.

'Tội nghiệp anh chàng... Có lẽ hắn bị chóng mặt.'

"Leonard?"

Có tiếng kêu lên khi Leonard ngồi dậy, khuôn mặt vẫn đầy sắc khi nhìn sang.

"Klein."

"Anh ở đâu?" Klein vừa lấy chiếc ô của mình từ nơi gần nhất vừa hỏi, nhận lấy câu trả lời "Cái gì?" đầy bối rối từ thi nhân đồng học của cậu.

"Anh bị ốm, tôi sẽ đưa anh về nhà."

Cậu nói như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên thế giới, có lẽ đúng vậy, sau tất cả, bạn bè và bạn học luôn đi bộ về nhà cùng nhau. Nhưng đối với một người u mê như Leonard, điều đó gần như giống bất cứ điều gì ngoại trừ điều hiển nhiên ấy.

"Cậu sẽ…đưa tôi về nhà ư?"

Klein gật đầu, lấy áo khoác của Leonard từ trên giá xuống ném cho hắn ta.

"Ừ, anh không muốn ư?"

"Không, không, không, tôi muốn mà."

Leonard vội vàng xua tay, cầm lấy áo khoác, hoảng loạn mặc vào rồi đi đến chỗ Klein, tay cầm ô theo yêu cầu của Thầy Bói.

Đường về nhà của họ im lặng đến mức Leonard cảm thấy như thể chỉ cần hắn mở miệng ra một chút, trái tim hắn sẽ nhảy ra khỏi miệng.

Ông lão! Giúp đỡ! Người phi phàm có thể chết vì đau tim không?

Trong đầu chỉ có một tiếng cười khúc khích, hắn cảm giác như bị ai đó cướp đi khả năng di chuyển của mình trong một giây, chân Leonard vấp ngã và suýt ngã xuống vỉa hè. Cũng may Klein nhạy bén chú ý tới điểm này, liền giữ cánh tay hắn lại. Đáng tiếc tư thế này gần như khiến Klein có cảm giác như đang ôm cánh tay hắn.

Leonard thậm chí còn không có cơ hội kiềm chế biểu cảm trước khi máu lại dồn thẳng vào đó.

Nếu trước đây hắn ấy chưa từng chết vì đau tim thì bây giờ hắn chắc chắn sẽ chết vì nó.

Sau nhiều nỗ lực (ít nhất là đối với Leonard), cuối cùng họ cũng quay trở lại được căn hộ của hắn, hắn mở khóa cửa.

Klein đỡ hắn ngồi xuống rồi bật công tắc đèn. Leonard quan sát cách cậu tò mò nhìn quanh nơi này trong giây lát trước khi quay lại hắn, có lẽ đang phàn nàn trong đầu rằng việc nhìn chằm chằm vào không gian riêng tư của ai đó như thế này không phải phép lịch sự.

Dễ thương ghê.

Leonard đang muốn nói gì đó thì Klein lên tiếng trước.

"Tôi có thể mượn nhà bếp của anh được không?"

"Ồ… cứ tự nhiên."

Cậu cứ lấy cả nhà tôi nếu muốn.

"Cảm ơn."

Klein nhíu mày đi kiểm tra tủ lạnh.

"Xin lỗi, tôi chủ yếu ăn đồ ăn sẵn…"

"Không, không sao đâu, tôi xử lí được."

'?'

Leonard nhớ rõ ràng trong đó hắn có nhiều nhất là một ít rau củ linh tinh và một hộp sữa.

Klein sẽ làm gì với mấy thứ đó?

Vì vậy, Leonard chờ đợi với tâm lý bất cứ thứ gì Klein mang lên cho hắn, dù tệ đến đâu, rất có thể hắn sẽ nuốt chửng như một chú chó đói.

Tất nhiên, sự lo lắng của hắn đã tan thành mây khói khi hắn vui vẻ ăn bát súp hầm thơm ngon, ấm áp.

Lớp kem đặc sánh hòa quyện với rau củ giòn, mùi sữa càng tăng thêm nhờ những miếng ớt thơm. Hắn vui vẻ ngâm những miếng bánh mì mềm cho đến khi chúng thấm đẫm nước hầm ấm, ăn sạch bát của mình tới từng giọt cuối cùng.

"Klein, Đội trưởng đã đúng… tài nấu nướng của cậu thật tuyệt vời."

Klein ngồi đối diện, gối má lên cánh tay, nở nụ cười tự hào.

"Cảm ơn."

Sau bữa tối, Klein ngăn cản Leonard đang vội vàng dọn dẹp bát đĩa, bắt hắn đi nghỉ ngơi, Leonard chỉ có thể chuyên tâm nhìn Klein rửa bát.

"Anh nên đi tắm trước rồi đi ngủ."

"Anh có cần thuốc gì không? Tôi có thể đi mua cho anh một chút."

"Không…không sao đâu Klein, tôi chắc chắn rằng ngủ một giấc là hết thôi."

Trên mặt Klein lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng cũng không thúc giục hắn nữa, cầm ô đến trước cửa.

"Vậy ngày mai gặp lại nhé?"

"Ừ… Hẹn gặp lại vào ngày mai, Klein."

Cậu gật đầu và mở cửa, Leonard nhìn chằm chằm vào ngôi nhà trống rỗng với nhiều suy nghĩ đua nhau, và hắn nghe thấy ai đó tặc lưỡi trong đầu mình.

"Nhóc không biết cách tận dụng cơ hội như thế này sao?"

"Ông lão, ý ông là sao…"

"Quên đi, ta sẽ giúp nhóc lần này."

"Tại sao ta phải đối phó với những tên ngốc này chứ ?"

Những lời phàn nàn của ông lão chạy trong đầu hắn như sấm sét, và đột nhiên có tiếng gõ cửa. Leonard có vẻ mặt bối rối trước khi một khả năng nảy ra trong đầu hắn, đôi mắt hắn mở to.

Hắn lê bước tới cửa và thậm chí không buồn kiểm tra xem đó là ai trước khi mở cửa ra.

Klein ướt đẫm đứng trước cửa nhà với nụ cười bất lực.

"Ô của tôi bị gió cuốn mất rồi… Tôi có thể ở lại qua đêm nay được không?"

'?!'

'Ông lão!!'

‘Cậu ta, tôi sẽ không làm phiền các người trẻ mấy người nữa.'

Dù cho hắn có gọi thế nào cũng không có phản hồi, ông lão thực sự đã ngủ rồi! Ông lão đã cướp chiếc ô của Klein rồi đi thẳng vào giấc ngủ!

Miệng Leonard khô khốc khi nghĩ tới hôm nay mình sẽ ngủ cùng nhà với Klein, suýt nữa quên cho đồng nghiệp vào.

Klein bước vào và cảm ơn hắn, lắc lắc chiếc áo khoác ướt sũng một cách vô ích.

"Tôi có thể…mượn một bộ quần áo được không?"

Ca ngợi Nữ thần, hôm nay hắn sẽ chết sao?

Leonard chạy vào phòng ngủ, vứt đống quần áo vương vãi trên sàn rồi lấy ra một chiếc giỏ dưới gầm giường, trong đó có một bộ quần áo hắn tùy hứng mua về và chưa bao giờ mặc đến.

Klein đứng ở cửa nhìn cảnh này, trước khi Leonard đi tới đưa cho cậu một chiếc áo sơ mi có đường xẻ chữ V sâu ở ngực.

Chà, đây chắc chắn là một điều gì đó rất Leonard.

Nụ cười của hắn đông cứng trên môi khi cậu ngẫu nhiên lấy một bộ đồ ngủ màu xanh lá cây từ trong giỏ.

"Tôi có thể mượn cái này được không?"

Klein đang cầm quần áo của hắn, cầm trong tay quần áo của Leonard Mitchell và hỏi rằng cậu ấy có lấy nó được không.

Klein định mặc bộ quần áo mà hắn đã từng mặc.

Leonard đột nhiên cảm thấy trong phòng nóng quá, hắn gật đầu nhìn xuống sàn nhà, ôi, trên sàn này có một cái sàn kìa.

Hắn nghe thấy tiếng bước chân và tiếng mở cửa khó mà nghe thấy dưới nhịp tim ồn ào của hắn, sau đó là tiếng vòi hoa sen đang được mở.

Leonard đứng đó và đếm từng vân gỗ trên sàn nhà.

Chỉ có trời mới biết hắn đã chờ bao lâu, tiếng nước đột nhiên không còn nữa, cánh cửa mở ra, Klein đứng đó trong bộ quần áo hiển nhiên là quá rộng so với mình, sắc mặt quái dị, có lẽ trong lúc tắm cậu đã châm chọc hàng trăm lần về việc bộ quần áo này to đến mức nào đối với cậu.

Leonard đếm được 172 vân gỗ trước khi hắn đứng thẳng lên, Klein kéo ghế và ngồi xuống cạnh bàn và sấy tóc. Một cuốn sổ tay đang mở trên bàn đột nhiên thu hút sự chú ý của cậu.

"Anh đang viết một bài thơ à?"

"Tôi tưởng anh không viết được?"

Klein đang nói về bài thơ nào? Làm sao Leonard có thể không biết?

Hắn ta trông có vẻ hoảng hốt khi ngồi trên giường một cách máy móc đối diện với Klein.

"Tôi muốn thử…"

Hắn khó khăn lắm mới thốt ra được lời, miệng khô khốc và mặt nóng bừng. Liệu Klein có nhận thấy có điều gì đó không ổn không nhỉ?

Nhưng Klein chỉ nghĩ đó là cơn sốt và nhìn vào cuốn sổ bìa da màu đen trên bàn.

"Tôi có thể đọc nó không?"

Leonard có cảm giác tội lỗi như một đứa trẻ ba tuổi giật mình khi bị bắt gặp đang vẽ lên tường.

"Cậu có thể."

"Dù sao thì nó cũng được viết cho cậu mà."

Klein có vẻ buồn cười khi cầm cuốn sổ nhỏ lên, Leonard thề rằng hắn chưa bao giờ nhìn thấy cảm xúc sống động như vậy trên khuôn mặt đồng nghiệp của mình.

Vẻ mặt vui tươi của cậu nhanh chóng chuyển sang sốc khi cậu nhận ra, sau đó hoàn toàn không thể tin được, nhưng cuối cùng, trước sự phấn khích của Leonard, khuôn mặt cậu dần dần chuyển sang đỏ mặt bối rối và đặt cuốn sổ xuống.

"Cậu thấy sao…"

"Nó đã hoàn thành chưa?"

Leonard lắc đầu và Klein hít một hơi.

"Nó khá tốt…"

"…"

"Anh nên hoàn thành nó."

"Klein, cậu thực sự có ý đó à?"

Leonard lúc này muốn nhảy lên lay người cậu, hắn có hiểu đúng cậu đang nói gì không?

Klein né tránh giao tiếp bằng mắt và đếm những vân gỗ trên sàn.

"Trước hết hãy hoàn thành bài thơ, rồi tôi sẽ nói cho anh."

Đây là chút mặt mũi cuối cùng của cậu với tư cách là một tên trai thẳng đang đấu tranh với chính mình, nhưng việc cậu không từ chối thẳng thừng Leonard đã là bằng chứng cho thấy có lẽ ngay từ đầu cậu đã không phải là một tên trai thẳng.

Leonard chớp mắt nhìn cậu, màu xanh ngọc đặc biệt rực rỡ dưới ánh vàng, đẹp quá, trông giống như một viên ngọc quý vậy. Klein cố gắng đánh lạc hướng bản thân nhưng cuối cùng lại nghĩ đến những suy nghĩ còn gay hơn.

"Tôi sẽ hoàn thành nó, Klein."

"Tôi sẽ hoàn thành nó nhanh nhất có thể."

"Thực ra, tôi sẽ hoàn thành nó ngay bây giờ."

"Không… Anh cũng phải viết nó thật tốt."

Klein châm chọc.

Tiếc thay, thời gian của họ quá ngắn ngủi, giống như một khoảnh khắc nắng nhỏ ở Tingen trước khi cơn mưa ập đến nhấn chìm tất cả.

Bài thơ của Leonard chưa bao giờ được hoàn thành, ít nhất là chưa bao giờ được hoàn thành đúng thời hạn.

"Klein…?"

Cơ thể đồng nghiệp của hắn đầy máu đen, cậu nằm bất động trong đống đổ nát của công ty Gai Đen.

Leonard muốn lắc mạnh cậu, muốn hét lên để cậu tỉnh lại, nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng di chuyển người đàn ông trong tay, giọng nức nở khi ôm lấy cơ thể lạnh giá.

"Làm ơn mà Klein…"

"Làm ơn…"

Tingen đối mặt với sự xuất hiện của một vị thần tà ác, may mắn thay hai vị Kẻ Gác Đêm đã dũng cảm chiến đấu với mạng sống của mình để bảo vệ thành phố. Ngăn chặn mối đe dọa kịp thời.

Và thế là Dunn và Klein được chôn cất tại nghĩa trang như những anh hùng thầm lặng.

Họ đã cứu Tingen.

Đối với các nhà thờ và với mọi người, đây là kết luận tốt nhất có thể xảy ra.

Chỉ có hai người chết trong một việc nguy hiểm như thế này, đây chẳng phải là một điều tuyệt vời sao?

Thay vì hủy diệt cả một thành phố, hai mạng sống đã được trao đổi để mọi người ở đây có thể tiếp tục cuộc sống của mình mà không biết họ vừa tránh được cái chết trong gang tấc đến mức nào.

Đây là một điều tốt và Leonard nên cảm thấy hạnh phúc. Rốt cuộc, họ đã chiến đấu hết mình và đạt được kết quả như mong muốn.

Thành phố của hắn không bị phá hủy, mạng sống của hắn không bị tước mất.

Vậy tại sao hắn lại ước mình có thể đi cùng hai người đã khuất? Ước được chôn trong quan tài.

Leonard chợt nhận ra một điều, sự thật là ngày hôm đó hắn đã không sống sót.

Ngày hôm đó, hắn chết, tay ôm lấy xác người thân yêu nhất.

Leonard Mitchell được chôn cất trong đống đổ nát của công ty Gai Đen, cùng với Klein và đội trưởng.

Và bất cứ thứ gì còn sót lại, chẳng qua là một linh hồn khao khát được báo thù.

Leonard đang đứng đây lúc này không còn trái tim đang đập nữa mà thay vào đó, toàn bộ cơ thể hắn còn sống chỉ nhờ ngọn lửa báo thù.

"Tôi sẽ vào Găng tay đỏ."

Thế là câu chuyện về Tingen đã đi đến hồi kết.

Leonard đeo chiếc găng tay màu đỏ như máu khi đến thăm người yêu quá cố lần cuối.

"Tôi đã viết xong bài thơ rồi, Klein."

Hắn mỉm cười, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve tấm bia mộ.

"Cho đến khi."

"Đến khi tôi giết được Ince Zangwill."

"Và cùng cậu đến Vương quốc của Nữ thần."

"Tôi sẽ đọc bài thơ này cho cậu nghe."

Đặt lại những lời cuối cùng này, Leonard để lại những trang thơ được ép dưới một hòn đá, bước đi mà không quay đầu lại.

Klein phủi bụi bẩn trên bộ vest rồi đứng thẳng, cúi lạy tấm bia mộ của Dunn khi rời đi thì đột nhiên có vài tờ giấy bay vụt qua.

Cậu bắt được chúng trong gió, nhìn lại nét chữ quen thuộc lần cuối trước khi tiếp tục cuộc hành trình đơn độc của mình.

'Ở đây trên đường phố,

  Sắc vàng không màu xám nào có thể làm lu mờ.

Đôi mắt em long lanh,

  Như tia nắng sau mỗi cơn mưa trút nước.

Báo hiệu một hơi ấm được tìm thấy,

  Trong mái ấm, và trong em.

Trong sự ấm áp nơi đây,

  Thật bình dị, thật thân mật.

Như mặt trời tỏa nắng sau cơn mưa tháng Tư lẻ loi,

  Em đang ở gần.

Anh muốn hỏi, mong được cùng em trốn đi,

  Khỏi cơn mưa tầm tã.

Từ bây giờ và mãi mãi về sau.

Nhưng mặt trời đến thật nhanh,

  Và đi mất lời hứa của anh, niềm vinh hạnh chẳng được thấy

Rồi cơn mưa lại đến,

  Đột ngột như mọi khi.

Và bây giờ một lần nữa,

  Anh lại là người ngoài cuộc.

Ngắm nhìn hơi ấm từ những ngôi nhà có ánh đèn.

  Trên con phố cô độc không ai gọi tên anh.'

"Đó không phải là một bài thơ tệ."

"Nhưng tôi nghĩ anh nên bỏ bốn câu cuối đi."

Một ngày nào đó Klein sẽ nói với hắn điều này,

Một ngày nào đó ở tương lai xa.

Nhưng hiện tại, câu chuyện về thành phố Tingen kết thúc tại đây.

____________________________________________________________

Lời của tác giả:

Tui không biết viết thơ cho lắm… nhưng điều đó ổn với tính cách của Leonard mà.

Này là HE nhỉ? Với tui nó có vẻ đủ HE rồi QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro