đồi hoa tĩnh lặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: OOC.

Note: Anh - Louis, cậu - Noé, em - Domi.

Tên: Đồi hoa tĩnh lặng.

Nội dung: Anh đi lạc đến một ngọn đồi đầy hoa. Và đó đã là nơi tràn ấp tiếng cười.

____________

Chắt chút nắng bình minh thêu dệt dải lụa phảng phất hương trời lên môi. Nụ cười ướp nắng cả sắc thu. Anh bước thật nhanh, một bước tiến trong chuỗi gạch nhòe nhoẹt lộn xộn trong cuộc đời hỗm độn của anh. Phía rạng đông ươm màu lên đơm hoa như cốt lõi mùa kỉ vị ngát hương.

Những sợi tóc đen ôm lấy gương măt chi chít vết trầy của anh, đôi mắt Đôi mắt anh phiếm phiếm màu chạng vàng, thấm nhuần nắng bị hàng mi đen huyền tựa loài bưỡm vĩ đen che lấp. Vầng trăng lưỡi liềm như rơi rớt xuống khóe miệng anh, nhẹ bẫng hồ mảnh vỡ bạc của nữ thần bóng tối dệt nên.

- Louis.

Noé hớt hải chạy ra cầm lấy tay anh, bàn tay trần trụa rướm máu.

- Tớ đi lạc, và bắt gặp một cây trinh nữ, tính hái mang về cho cậu xem, nhưng nó có gai.

Những ngày cũ rũ nắng vàng lang đãng, những du miên mùa hạ kỉ vị tràn ngập phù hoa dệt dải áo lênh loang trên nền đất. Dấu chân anh in hằn trên con đường mòn dẫn lên ngọn đồi hoang vu vắng lặng với những khóm hoa ngũ sắc xinh đẹp.

- Vào sát trùng nào.

Noé nắm lấy cổ tay anh kéo đi.

Bạch Lạc Mai đã nói:

“Có lẽ chúng ta chỉ là một hạt bụi nhỏ nhoi trôi dạt, không đến không đi; một chén nước sôi bình đạm, không màu không vị; nhưng cuối cùng, đều thành một nắm đất vàng, bị tháng năm phủ đầy rêu biếc, bao trùm lên một đời dung dị.”

Điều đó thật đúng khi anh quay ngược trở về khoảng thời gian trước lúc anh gặp em. Anh chỉ cười và nghĩ rằng anh là một kẻ quá đỗi lánh đời, mang lòng dạ non trẻ ganh ghét, cõi lòng trầm tư dễ rơi vào vực thẳm.

Một ngày nào đó.

Cả ba chúng ta lại đến chỗ đầy hoa ấy.

Nụ cười anh hẳn sẽ êm đềm mãn nguyện cùng mái tóc đen ngửa đầu hứng gió hòa vào sắc màu hoa tung bay, hương hoa dịu nhẹ loáng thoáng trong vòm trời đầy nắng.

Em và cậu thì lại thao thao bất tuyệt cho anh nghe về niềm hạnh phúc bé nhỏ nơi họ. Về những vệt nắng còn vương lại trên màu tóc em ngày cả hai cũng rảo bước trong rừng, về bầu trời cao xanh ngày đầu họ gặp nhau, về một gia đình có anh mà em nguyện làm cái cây hướng về nơi ấy cùng ánh nhìn trìu mến.

Noé kể họ nghe về tiếng thủ thỉ tâm tình của những vận động rất khẽ của thế giới. Về đám mây hình thù kì lạ ngày hè tán mà cậu ngày tuổi nhỏ không biết mình có thể đuổi kịp nó hay không. Về khóm hoa xinh đẹp không biết tên. Họ kể cho anh nghe nhiều lắm, anh chẳng nhớ hết được đâu. Anh chỉ nhớ rằng những câu chuyện giản đơn ấy đã vẽ nên một khung cảnh bình yên chầm chậm, mộc mạc, giản dị, đơn thuần làm sao.

__________
Written by Hei.
Xin đừng mang đi đâu nếu không có sự cho phép, cám ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro