Vì Tôi Có Cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi, Vũ Hạ Thảo Nguyên - một cô bé vô cùng bình thường, học lực cũng tạm ổn, gia thế cũng tạm ổn, sắc đẹp cũng tạm ổn nốt, tóm lại tôi chẳng có gì nổi bật. Cậu - một chàng trai tài sắc vẹn toàn, luôn đứng nhất trường về học lực, mái tóc nâu hạt dẻ xoăn nhẹ, cùng với cặp kính cận càng làm tăng nét đẹp trai của cậu. Có thể nói cậu là crush của cả lũ con gái trường tôi, à, tôi cũng không ngoại lệ. Cái tên của cậu cũng đẹp vô cùng Vĩnh Hoàng Nhật Minh. Cậu là ánh mặt trời, mang đến cho tôi những khoảnh khắc đẹp nhất đời, tôi mãi chỉ là hoa cỏ, chỉ có thể ngắm nhìn chứ chẳng thể chạm tới cậu. Tôi vẫn luôn nghĩ vậy.
Trời đã bắt đầu vào hè, những bông hoa phượng rơi khắp mọi lối đi của sân trường, ôi nhanh thật, thế là đã gần hết ba năm cấp ba, mùa hè năm nay sẽ rất khác. Bầu trời trong xanh, những tia nắng gay gắt, tôi chỉ mong sao cơn mưa đầu mùa đến thật nhanh để có thể xua bớt đi cái nóng như đổ lửa này.
Hôm nay là ngày cuối cùng tôi ở ngôi trường này. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, tôi nhớ quá cái ngày còn bỡ ngỡ bước vào cổng trường, ngôi trường này để lại cho tôi thật nhiều kỷ niệm, tôi nhớ đã cùng Hiền, Linh cột tà áo dài trắng trèo tường vào trường vì đến trễ, lần đầu thì trót lọt đến lần thứ hai thì bị bắt, thế là ba đã cho tôi một trận đòn nhớ đời. Tôi đã cùng Phong, Hương chơi chọi cầu, không may làm bể chậu cây thế là cả đám mặt xanh như đít nhái xách chậu cây đi thủ tiêu nhưng không may bị ông thầy phụ trách đội bắt được thế là đi tong hạnh kiểm tháng đấy, còn rất nhiều kỷ niệm khác, ngẫm nghĩ lại, bất giác mỉm cười, những kỷ niệm cuối cùng của thời học sinh.
Chuyện tình cảm ư? Tôi có một mối tình, nói đẹp cũng không đẹp, mà nói xấu thì càng không. Bởi tôi đang đơn phương cậu.
Ngày ấy cậu mới chuyển đến, cậu đã học ở Mỹ từ nhỏ nên giọng nói có chút lơ lớ. Có thể cậu không biết nhưng lúc cậu đứng trên bục giảng nở nụ cười xin chào cậu đã làm bao con tim điêu đứng. Tôi cũng vậy, tôi thích cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Lúc đầu tôi cứ nghĩ chắc chỉ là cảm nắng nhất thời, cũng không nghĩ tôi thích cậu lâu đến vậy, cũng đã ba năm rồi.
Cậu ngồi bàn cuối cùng dãy hai, tôi ngồi bàn cuối cùng dãy cạnh cửa sổ, tính ra ta cũng tạm được coi là ngồi cạnh nhau. Cậu với tôi vẫn có trò chuyện, vẫn có vui đùa, nhưng chỉ dừng lại ở mức bạn cùng lớp.
_ Hey, Thảo Nguyên mai cậu có lên trường dự buổi cắm trại không?
_ Có chứ, cậu cũng phải đi đấy.
_ Ok, chắc rồi
Vẫn là cậu lôi tôi ra khỏi dòng suy nghĩ, cậu không nhắc tôi cũng quên mất ngày mai là hội trại chia tay học sinh lớp 12 chúng tôi. Xem ra ngày mai là ngày cuối cùng tôi gặp cậu rồi. Chiều hôm sau tôi đến trường với bộ đồng phục áo dài trắng truyền thống. Cậu đến rồi, bộ đồng phục sơ mi trắng với cà vạt xanh nhạt và gilê xanh cùng màu. Cậu đến cạnh tôi đưa tôi lon nước ngọt, mỉm cười nhẹ khiến tin tôi đập nhanh hơn bao giờ hết. Tôi chỉ biết nhận lấy và cảm ơn. Nếu ánh mắt có thể giết người tôi ắt hẳn đã chết không toàn thây với đám con gái xung quanh.
_ Sao cậu lại đưa tớ? - tôi hỏi nhỏ
_ Dư nên cho cậu. - tôi có chút hụt hẫn.
_ Ừ, Thanks
Tôi và cậu suốt buổi lễ chẳng nói với nhau câu nào, cùng lắm chỉ bình luận về tiết mục trên sân khấu. Đến gần 7h chúng tôi đốt lửa trại, ngọn lửa lớp tôi là đẹp và cao nhất, cậu đến bên tôi đưa tôi một xiên thịt nướng, ưm khá ngon.
_ Tớ hỏi tí
_ Ừ
_ Tớ đang thích một người, chỉ tớ cách tỏ tình đi.
Tớ đang thích một người, tớ đang thích một người, tớ đang thích một người, từng câu chữ như xé rách tim tôi, tại sao cơ chứ, tôi rất thích cậu, rất thích cậu rồi đấy, cậu có biết không, tôi đau lắm. À, làm sao cậu biết được nhỉ, là tôi sai, tôi chẳng có ý định cho cậu biết. Tự nuốt nước mắt vào trong tôi nói tiếp.

_ Là ai thế, có trong khối 12 trường mình không?
_ Có, một người rất bình thường.

Vừa nói cậu vừa mỉm cười, ánh mắt đầy ắp hạnh phúc. Tôi đau lắm, xót lắm, muốn khóc lắm. Cảm nắng nhất thời có đau vậy không hay là tôi yêu cậu mất rồi. Tôi chạy vội vào nhà vệ sinh chỉ bỏ lại đằng sau câu đợi tớ chút. Phải rồi, chẳng có gì phải khóc, mạnh mẽ lên, mày phải vui chứ, nói rồi tôi hất dòng nước lên mặt, bình tĩnh lại rồi bước ra. Cậu nở nụ cười, vỗ vỗ vào chiếc ghế cạnh cậu, vẫn vậy là nụ cười ấm áp nhất tôi từng thấy và những cử chỉ quan tâm nhẹ nhàng nhất.

_ Xong rồi
_Ừ, giờ chỉ tớ tỏ tình đi

Tôi lại tiếp tục tự làm đau mình

_Nếu cô ấy cũng ở đây sao không đăng kí một tiếc mục đơn ca, vừa đánh đàn vừa hát, tiện tỏ tình luôn
_Yes, rất hay, thanks nhá

Cậu có biết để nói ra những chữ đó tôi phải cố gắng lắm không? Đau lắm, đó là ước mơ của tôi, tôi rất muốn cậu thực hiện ước mơ đấy, giờ cậu thực hiện rồi, nhưng không phải với tôi...
Giờ phút định mệnh cũng tới, tôi đã sẵn sàng tâm lý để nghe cậu nói lời yêu với người con gái khác, vui nhỉ?

_ Tiếp theo là tiết mục đệm đàn và đơn ca của Vĩnh Hoàng Nhật Minh 12A1.

Giọng nói đều đều của thầy phụ trách đội vang lên khiến cả trường tập trung vào sân khấu.

«When that day
I hear your voice
I have some special feeling
Let me always think
I don't wanna forget you

I remember at the day
You are always on my mind
Eventhough I just
can think
about you

If the day in the future
This love will becoming true
I've never change
my mind that I will
love you forever

I don't care how fool it is
I will let my dream come true
I will tell you something
I wanna let you know

I let you know

I love you
loving you
As the mouse love the rice
Even every day has storm
I will always by your side
I miss you
missing you
I don't care how hard it is
I just want you be happy
Everything
I do it for you
Saraheyo
...»
''Chuột yêu gạo''
-Kelvin Khánh, Khởi My-

Giọng hát ngọt ngào cất lên, cùng với tiếng đàn guitar nhẹ nhàng, giọng hát ấy, những ngọn đèn mờ ảo, tôi đắm chìm trong nó, thật ấm áp, thật lãng mạn. Bất chợt nghĩ, nó không dành cho tôi, lại đau rồi.

_ Bài hát này tôi dành cho cậu, người tôi thương, cậu biết không có những người khi gặp nhau chữ thương có trước chữ yêu, yêu rồi có thể không yêu còn thương là day dứt cả một đời, và tôi gặp cậu, tôi thương cậu. Giá như có cỗ máy thời gian tôi sẽ cho cậu thấy cậu đã thay đổi một con người như thế nào. Cảm ơn đời đã cho tôi gặp cậu, làm bạn gái tớ nhé, tớ muốn thử ở bên cậu, anh yêu em Vũ Hạ Thảo Nguyên.

Tim tôi như đứng lại, Nhật Minh cậu vừa nói gì? Cậu yêu tôi, không phải đùa chứ, không phải là cô bạn khác à, là tôi sao? Hạnh phúc, lâng lâng, bất ngờ, tất cả mọi cảm xúc dồn vào tôi, con tim tim tôi đập nhanh hơn bao giờ hết. Mọi người đang nhìn tôi, cậu khẽ gác cây đàn guitar bước xuống bật thang, tiến về phía tôi. Cậu đến gần rồi, tôi chẳng nói gì cả, bất ngờ quá mà, cậu nắm lấy tay tôi, hỏi lại một lần nữa.
_ Do you want to be my girlfriend? Cậu có thích tớ không?
Đáp lại ánh mắt mong chờ ấy tôi ngắn gọn, bởi lẽ mọi sức lực của cơ thể tôi đều dồn vào tim, khiến nó đập mạnh quá, tưởng chừng như sắp vỡ.
_Yes, có
Tôi nghe xung quanh tiếng vỗ tay vang lên, tôi chẳng quan tâm, tôi chỉ quan tâm cậu ấy nắm lấy tay tôi giơ cao lên dõng dạc nói.
_ Từ nay cô ấy là của tôi, ai đụng vào cô ấy là đụng vào tôi!
Ấm áp vậy đấy!

Tối hôm đấy cậu dắt tay tôi đi bộ về nhà, dừng chân bên con sông gần nhà.
_Bất ngờ không?
_Có
_Hạnh phúc không?
_Có
_Hối hận không?
_Không
Cậu đặt đầu tôi lên vai cậu.
_Hứa tuyệt đối không để cậu hối hận.
Bầu trời đêm nay đẹp quá, đẹp hơn mọi ngày, hôm nay ấm quá, ấm hơn mọi ngày, mùa hè năm nay khác quá, khác hẳn mọi năm tất cả vì hôm nay tôi có cậu.

Hoàn văn: 7/6/2017
Tác Giả: Diệp Mộc Thảo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#love