chap 4( chuong6+7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Anh ta là thiên thần hay ác quuỷ đây?

Tôi và Yuri ngày càng thân hơn,cô bạn này kể cho tôi rất nhiều chuyện trong trường,có thể nói đến giờ thì tôi đã hiểu một quy tắc luật bất thành văn rằng: Nếu muốn sống yên ổn ở ngôi trường này thì đừng bao giờ động đến hai từ Tae Kyung !

-         Bọn họ đáng sợ vậy sao?- Tôi nuốt nước bọt hỏi Yuri

-         Đúng thế,ở trường chỉ có hai người dám động đến sunbae thôi.

-         Ai thế?

-         Hye Jin và Hyun Ly,bọn họ đều là người thân quan từ nhỏ của Tae Kyung.

-         Oh!

“Bí mật ở cùng nhà anh ta mà bị lộ thì mình chết sớm thôi.”

Buổi học kết thúc sớm hơn mọi ngày nên Yuri rủ tôi đi chơi một lúc cho vui.

-         Yoona,cậu có thích Hàn Quốc không?- Cô ấy vừa lai tôi bằng xe đạp vừa hỏi.

-         Cũng có thích nhưng mà tớ vẫn muốn ở Việt Nam hơn.

-         Tại sao?

-         Vì ở đó có bạn thân,có họ hàng,có cả người  tớ thích nữa.

Trái tim tôi trùng xuống một nhịp khi nhắc tới người đó…Đã lâu lắm rồi tôi không được ngắm nhìn cậu ấy…

-         Cậu có người yêu rồi hả?

-         Không,không phải vậy,chỉ là tớ thích cậu ấy thôi chứ không có nói ra…

-         …!- Yuri không nói gì,chắc cô ấy biết tôi không muốn nghĩ đến chuyện này.

Thực ra,đến giờ tôi vẫn chưa thể vứt bỏ được tình cảm đơn phương dành cho Tuấn trong ba năm qua...Tôi muốn nhìn thấy nụ cười của Tuấn,muốn nghe Tuấn nói chuyện vui...nhưng tiếc là tôi phải dời xa người ấy sớm quá!

Đi loanh quanh vài shop nhạc tôi nhờ Yuri chở về nhà…khoan đã nhà…không được!

“Chết rồi!Nhà Tae Kyung đấy,làm sao mà để Yuri biết được đây?”

-         Yuri àh cậu chỉ cần để tớ ở chỗ cửa hàng KFC kia thôi nhé!- Tôi chỉ tay vào cửa hàng nơi anh Tùng làm thêm.

-         Ờ mình biết rồi!

“Cầu trời cô ấy không biết khu vực này là gần nhà Tae Kyung.”

Chiếc xe dừng ngay trước cửa hàng đó,đối diện với đường đi vào nhà Tae Kyung.

-         Yuri,hôm nay cảm ơn cậu đã đưa tớ đi chơi!-Tôi xuống xe nói.

-         Cậu không định mời tớ vào nhà hả?- Yuri hỏi một câu tỉnh bơ.

-         Cái gì?Không được!- Tôi giật mình thốt lên.

-         Cậu sao thế?- Cô ấy ngạc nhiên hỏi.

-         Àh…không có gì đâu!- Tôi lúng túng nói- Yuri này,thật sự xin lỗi nhé, hôm nay tớ hơi mệt hay là để hôm khác hãy đến nhà tớ nhé!

Tôi nói dối trắng trợn.Bạn thân yêu àh!cậu không thể vào đó đâu,nếu cậu vào thì tớ chết chắc!

-         Tớ chỉ đùa thôi,bây giờ cũng phải về luôn rồi.- Yuri cười .

-         Vậy hả?Thế cậu về nhé,tớ vào nhà đây!bye bye!

Tôi nói rồi quay đi luôn.

-         Ơ,hình như nhà cậu cùng khu với nhà anh Tae Kyung!

-         Làm gì có.- Tôi quay lại nhìn Yuri vội vàng chối.

-         Thật mà mình nhớ rõ đường này vào anh sunbae mà!

-         Thôi cậu về nhé!

Tôi đánh trống lảng vẫy tay chào cô ấy rồi đi nhanh.

-         ÁH!- Tôi vấp phải cục đá ngã xuống đất rất mạnh.

-         Cậu không sao đấy chứ?

Yuri hỏi định chạy đến chỗ tôi.

-         Không sao đâu,cậu cứ về đi muộn rồi!

“Thật sự là rất đau đấy!”-Tôi cắn răng nén cơn đau xuống.

-         Tae Kyung sunbae!- Yuri tự nhiên thốt lên.

Làm gì có Tae Kyung gì ở đây?Cô ấy mơ ngủ hả?

-         Này,cô đi điứng kiểu gì đấy?

“Giọng nói này quen quen!” Tôi ngước lên nhìn…Tae Kyung đang đứng ngay đằng sau.Tôi dụi mắt nhìn lại,đúng là anh ta rồi!Sao lại xuất hiện đúng lúc này chứ?

-         Hơ,sunbae!

Tôi loạng choạng đứng dậy,ôi Yuri vẫn chưa về,làm sao đây?

-         Không về nha…òn…ưng…ây…àm…gì thế?-Tae Kyung lên tiếng.

 Vừa nói đến từ “nhà” tôi vội vàng với lên bịt miệng anh ta lại và đẩy đi.

-         Yuri àh, cậu đi nhé!-Tôi cười với Yuri

-         Ừm mình đi đây!- Dù ngơ ngác không hiểu gì nhưng cô ấy vẫn đạp xe đi.

Tôi bỏ tay xuống khỏi mặt Tae Kyung.

-         Cô làm cái gì thế?

-         Anh mau đi đi cho tôi,Yuri vừ ở đó đấy không thấy hả?- Tôi trợn mắt lên đe dọa.

-         Thì sao?

-         Nhỡ cô ấy biết tôi và anh ở cùng nhà thì sao hả?

Tôi vừa đi vừa nói.”Cái chân đau quá,bịchảy máu rồi!”

-         Cô ta biết thì có việc gì đâu?

-         Anh khờ đến mức đấy hả?Anh không sao nhưng tôi thì rất nhiều sao đấy hiểu chưa?

-         Tôi muốn xem bọn họ phản ứng thể nào nếu biết chúng ta ở chung nhà.

-         Đồ độc ác,tôi không thích có bất kì cái gì liên quan đến anh cả,rất nguy  hiểm.

Tôi nói rồi bỏ đi trước một đoạn.

Cuối cùng cũng về đến nhà,mới mở cứ tôi đã nghe thấy tiếng người từ trong vọng ra:

-         Oppa về rồi hả?

Là Hyun Ly!

-         Tae Kyung,Hyun Ly ở trong đó hả?

Tôi kinh ngạc quay lị hỏi anh ta.

-         Ừh,vì thế tôi mới phải ra ngoài cho dễ thở.

-         Sao không nói cho tôi biết?

-         Mau vào nhà đi!

-         Không được,bị cô ta phát hiện mất.

Đầu óc tôi bấn loạn,cô ta đang ra ngoài này.

-         Àh,anh vào nhà để đuổi khéo Hyun Ly đi!

-         Thế còn cô?

-         Tôi ở ngoài này đợi.Vào đi!

Tôi đẩy anh ta vào rồi lảng ra chỗ khác trốn.”Trời ơi sao cô ta cứ xuất hiện là như khủng bố thế này?”

Tae Kyung đã đi vào nên Hyun Ly cũng không ra đây nữa.Tôi ngó vào trong nhà,bây giờ cô ta đang ở trong bếp. “Nếu được mình vẫn có thể lẻn vào phía cầu thang mà chuồn thẳng lên phòng.”

Cái chân của tôi đang rỉ máu rất đau, “thôi đánh liều một lần vậy!”.Tôi nhẹ nhàng mở của đi vào bên trong nhà.Tae Kyung thấy tôi thì liền ra hiệu “mau lên phòng đi”rồi sau đó tiếp tục uống nước để giữ Hyun Ly trong bếp.

Không chần chừ chút nào,tôi chạy nhanh đến cầu thang nhưng … “ah” va ngay cái đầu gối đang bị thường vào ghế sofa.

-         Ah!- Tôi vội vàng bịt miệng lại.

-         Tiếng gì vậy?-Hyun Ly lên tiếng. “Sao tai cô ta thính thế không biết.”

Tôi cúi người  xuống trốn sau ghế sofa,cầu trời cô ta đừng ra đây.

-         Không có gì đâu,uống nước nhanh rồi mau về đi!-Tae Kyung nhanh chóng kéo cô ta lại trong bếp.

-         Rõ ràng em nghe thấy tiếng người  kêu mà.

-         Chắc là người làm vườn thôi!

-         Oh!

Tae Kyung lại quay ra ngoắc cho tôi.

Bất chấp cái chân đau tôi đi thật nhanh lên phòng.

“Phù,hai con người  đó đúng là khắc tinh của mình!”- Tôi đóng cửa lại ngồi bệt xuống đất.

-         Không được em phải đợi bác gái về để đưa chỗ bánh này đã!- Tiếng Hyun Ly nhõng nhẽo từ dưới nhà vọng lên.

-         Tôi đưa là được rồi,lần sau không phải sang đây nữa đâu,bảo người qua đưa cũng được!- Tae Kyung nói một cách vô tình.

-         Sao anh lại nói thế chứ?Hai gia đình chúng ta quen nhau,quan tâm là điều đương nhiên rồi.Dù sao sau này có lẽ chúng ta cũng thành một đôi mà!hìhì.-Cô ta nói mà không biết ngượng,Tae Kyung không thích được là phải thôi.

-         Hãy về nhà mà tưởng tượng đến ngày đó đi,đừng lên gác nếu cong muốn đến đâymột lần nữa,tốt nhất là về đi!

Vài phút sau đó tôi nghe thấy tiếng đóng của rất mạnh “Rầm”,có lẽ anh ta đã lên phòng thật.

-         Sunbae!Không thể làm thế được!

Hyun Ly kêu lên sau đó là tiếng mở cổng dười nhà.Ra sân thượng tôi thấy cô ta đang lên một chiếc ô tô đen đi về.

Hoà bình đã được lập lại!Haha!-Tôi vui mừng quá nhảy lên mà quên cái chân đau.

-         Au ui!-Đau quá!

Tôi chạy vội vào nhà tắm lấy giấy lấy lau chỗ máu đang chảy ra.

-         Chảy máu nhiều quá,làm sao đây?

“Hộp cứu thương biết tìm đâu bây giờ?Xuống nhà xem sao.”Tôi nhảy lò có ra mở cửa phòng:

-         Ơ,sao anh lại…?

Vừa mở cửa tôi đã thấy Tae Kyung đang định vào.

-         Muốn đi đâu?- anh ta hỏi.

-         Tìm đồ!

-         Cái này hả?- Anh ta dơ hộp cứu thương ra trước mặt tôi.

-         Sao…sao biết?

Tae Kyung tại sao tôi nghĩ gì anh ta cũng biết vậy?

-         Cái chân cô rõ ràng nó muốn nói là “hãy cứu tôi”.

Nói rồi anh ta ném hộp đó vào tay tôi và về phòng

-         Chảy nhiều máu lắm đấy!

“Thực ra thì anh ta cũng không đến nỗi xấu xa tàn ác lắm.Tạm chấp nhận.”

Tôi lại lò cò về giường để lau chỗ bị xước.

“Nhưng mà biết sơ cứu băbg bó thế nào đây?Hình như là ccần có oxi già,băng gạc hay gì gì đó...ôi trời chẳng nhớ nổi nữa!”

Tôi mở hộp cứu thương ra,nhiều thứ thế này thì biết bôi cái gì vào chân?Chẳng biết lấy cái nào cả.Trên đời này có hai thứ làm khó tôi đó là tiếng anh và y tế.

Đang loay hoay với đống đò thì Tae Kyung ở ngoài cửa đi vào:

-         Này,cô là gì vậy hả?

-         Anh nói cái gì thế?-Tôi ngơ ngác chẳng hiểu ý anh ta là gì.

-         Tôi hỏi cô là gì vậy?Gà hay vịt?Sao có mỗi việc băng vết thương mà cũng không biết?

“Anh ta vào chỉ để hỏi thế thôi sao?”

-         Không!Tôi không phải gà hay vịt,tôi là Kim Yoona!- Tôi trả lời để trêu người anh ta

-         Cô đúng là Kim Yoona.Rất chính xác đấy.- Hình như anh chả bị kích động chút nào.

Tae Kyung còn cười rồi đến chỗ tôi lấy hộp cứu thương và nhặt vài thứ ra.

-         Đưa chân đây!

Anh ta nhấc chân tôi lên giường và lấy bông thấm vào lọ oxi già.

-         Ya!làm gì thế?- Tôi bị bất ngờ nên kêu lên.

-         Cô nhìn xem tôi đang làm gì?

Anh ta lấy bông ướt lau vào chỗ đang chảy máu ở chân tôi.

-         Ah!Đau!

Vừa mới lau vào chỗ đó đã nhói lên khiến tôi rùng cả người :

-         Này,anh nhẹ tay thôi!

Tôi la lên vì xót.

-         Cái này gọi là sơ cứu đúng không?-Tôi hỏi anh ta

-         Đúng rồi!Tôi đang sơ cứu cho một cái chân lợn.

“CÁI GÌ?TAE KYUNG!SAO ANH DÁM?”

-         Ya!Anh vừa nói gì hả?-Tôi nhổm người dậy.

-         A!

Đau quá cái chân!

-         Đã bảo cô ngồi im rồi cơ mà!

Anh ta ấn đầu tôi xuống.

-         Tôi là lợn thì anh là gì?Hả?-Tôi quát lên hơi to.

-         Tôi là người,hơn nữa là người được nhiều con người khác ngưỡng mộ.- anh ta cười như trêu tức tôi.

-         Anh là đồ chết tiệt,đồ kí sinh trùng,đồ sâu bọ,đồ kén sán,tôi muốn đạp chết anh ngay bây giờ đấy sao chổi ạh!- Tôi tuôn một tràng ra bằng tiếng Việt.

-         Mặc dù không hiểu nhưng tôi biết cô đang chửi tôi bằng nhưng lời cay độc.

Tae Kyung dán băng cho tôi xong,ngẩng lên nói với vẻ đắc ý rồi đứng dậy ra khỏi phòng.

“Được rồi,anh cứ đắc ý đi,tôi sẽ cho anh biết tay!”

Trước khi ra tôi phải cho anh một trận:

-         Ya!- Tôi gọi.

Tae Kyung quay lại…tôi phi ngay cái gối vào mặt anh và tiếp theo đó một cái nữa cho đủ đôi luôn.

-         Cô làm gì thế?

Anh ta quát lên.Lần đầu tiên tôi thấy cái vẻ mặt tức giận của anh ta.

-         Vừa nãy ai bảo chân tôi là chân lợn hả?- Tôi lè lưỡi trêu anh ta.

-         Haizzừ!

Tae Kyung xoa xoa cái đầu bực mình đi về phòng.

-         Haha!-tôi bật cười.Không ngờ nhìn anh ta tức lên lại đang yêu ra phết.

Nhìn xuống cái chân được băng rất cẩn thận bỗng thấy kì lạ… “anh ta rất biết quan tâm đến người khác…”.

Nhiều lúc thật không biết anh ta thuộc phái nào nữa…thiên thần hay ác quỷ đây?

Chương 7: Trộm!!!

-         Chết!Chân đau thế này sao mà học thể dục chiều nay được đây?

Tôi ngồi trong dưới nhà xem tivi chợt nhớ ra tiết học thể dục chiều nay.Chắc phải gọi điện co mẹ thôi.

“Alo,gì vậy con?”- mẹ tôi cầm máy.

“Mẹ ơi,con vừa bị ngã mẹ xin cho con nghỉ tiết thể dục chiều nay đi!”

“Ngã?Có nghiêm trọng lắm không?”

“Cũng không sao đâu ,nhưng chiều nay chắc không học được thể duc rồi.”

“Con bảo Tae Kyung xin phép hộ đi,mẹ không có số điện thoại của giáo viên.”

“Bảo anh ta xin phép áh?Thôi cũng được,con cúp máy đây,chào mẹ!”

Ôi đời ơi là đời!Nhờ làm sao được mình vừa mới trọc tức anh ta xong mà!

-         Sunbae!

Tôi ngó vào phòng anh ta gọi thử.

Hắn quay ra nhìn tôi không thèm trả lời.

-         Hì hì,chiều nay học thể dục anh có thể…xin phép giúp tôi được không?

Tôi lễ phép hỏi.

-         Tôi không rảnh!

Ya!Đồ đáng ghét,nhỏ mọn vừa thôi chứ nói hộ người ta một tiếng với thầy giáo thì có sao đâu mà rảnh với chả không rảnh.

-         Làm ơn xin phép hộ tôi được không?Mẹ tôi không có số điện thoại của giáo viên nên không xin phép cho tôi được.

Tôi cố năn nỉ anh ta.

-         Nói xong rồi thì đi ra ngoài đi!

-         Haizz,cái tên này…!

Tôi bực bội đi ra. “Đúng là vô lương tâm”. Đành về phòng vậy,mong là chiều nay thầy không điểm danh.

Buổi trưa bác giúp việc lại phải đi thăm con gái mới sinh ở bệnh viên nên chỉ có tôi và Tae Kyung anh cơm ở nhà.

-         Nè,xuống ăn cơm đi!- Tôi đứng ở cửa gọi anh ta

-         Cứ xuống trước đi.- Anh ta nói rôìo quay vào tắt máy tính.

Tôi cũng chẳng nói gì thêm,xuống bếp lấy cơm ra cả hai bát chuẩn bị ăn.Tae Kyung từ trên gác xuống không vào bàn ngay mà đi lấy một cốc nước lạnh để ở bàn ăn.

-         Anh thức uống nước khi ăn cơm àh ?

-         Đề phòng lúc cô phát biểu tôi sẽ bị nghẹn!

-         Anh…!- Tôi không thèm nói lại vì sợ người bị nghẹn trước là mình.

Đang ăn bỗng anh ta đặt đũa xuống sau đó nhìn tôi và chìa tay ra:

-         Gì thế?-Tôi ngạc nhiên hỏi.

-         Đưa đây!

-         Hả?

-         Mau đưa đây!- Anh ta nói chẳng rõ ràng gì cả.

-         Đưa cái gì?

-         Đưa điện thoại của cô đây!

-         Để làm gì?- Tôi hỏi lại.

-         Cứ đưa đây rồi sẽ biết.

Vốn dĩ tôi không định đưa nhưng thấy anh ta cũng không có ý định xâu xa gì nên mới lấy điện thoại trong túi ra đưa cho anh ta.Tae Kyung cầm nó và bấm liên tục:

-         Anh làm gì với điện thoại của tôi đấy?

-         Lưu số của tôi,số thứ mấy đây? Số một luôn nhé!

Không đợi tôi trả lời anh ta đã nói luôn.

-         Không được đâu,số một tôi lưu rồi.

Tôi nhổm dậy định lấy lại điện thoại nhưng anh ta đã ngả về đằng sau nhanh chóng.

-         Làm gì mà hoảng hốt vậy?

-         Không được lưu vào số một.

-         Vậy số một là của ai?

-         Anh trai tôi!

Tôi bất lực khi không lấy được điện thoại đành ngồi xuống.

-         Oh,vậy tôi lưu vào số hai!

“Số hai?mình có định lưu gì không nhỉ?Đúng rồi số hai là để dành lưu số người yêu mà!”

-         Này đừng!

Tôi bật đậy.

-         Lưu rồi!

Anh ta đưa điện thoại cho tôi.

-         Lưu vào đâu là quyền của thôi chứ,anh đúng là vô duyên!

-         Tôi cũng lưư cô là số hai rồi,không thiệt đâu mà lo!

Anh ta cất điện thoại của mình đi và tiếp tục ăn cơm.

Dọn xong bát đĩa tôi lên phòng đi ngủ luôn vì đằng nào lát nữa cũng không đi học.

Pa-nai-a!- Điên thoại của tôi kêu.

-         Cái quái gì thế?

Tôi uể oái với tay lên đầu giường.

Hoá ra là tin nhắn của Tae Kyung: “Trông nhà,tôi đi học đây!”. Có thế mà cũng phải dặn dò kĩ vậy,mình có phải trẻ con đâu!

Đành dậy học bài thôi đằng nào cũng mất giấc ngủ rồi.Tôi vừa bước xuống giường đã thấy Tũn chạy đến vẫy đuôi rối rít.

“Nó bị gì thế nhỉ?Tầm này đáng ra phải đang ngủ mà?”

Toi rồi,quên không cho Tũn ăn cơm! Bây giờ làm gì còn đò ăn nữa chứ:

-         Tũn ngoan chịu đói chút nhé,tối sẽ cho ăn bù hìhì!

Tôi xoa đầu nó “an ủi”.

“Bài khó quá sao mà làm đây?!”

Tôi ngán ngẩm nhìn đống bài tập trên bàn.

-         Tae Kyung chắc là làm rồi đấy nhỉ?

Tôi sang phòng anh ta tiện thể xuống bếp uống nước.

-         Aigoo!hả…?

Tôi đứng ở cầu thang nhìn vào phòng bếp đang rất bừa bãi,còn có tiếng động nữa!

Rõ ràng là đã dọn sạch rồi mà!

“Không lẽ…là trộm?”- Tôi vội bịt miệng lại chạy lên phòng.

Làm thế nào đây? Tae Kyung,anh ta không khoá cửa sao?Tôi nhìn từ ban công xuống thì thấy cửa đã khoá rồi,chắc chắn là hắn trèo tường.

Bọn chúng có mấy người ?Nếu nhiều quá thì không ổn đâu.Gọi cho ai bây giờ?Gọi cho mẹ cũng không được,mẹ đâu có biết đáng nhau,cách duy nhất là gọi cho Tae Kyung!

“Số mấy đây?Hình như là số hai.”

“Alo?”

“Tae Kyung cứu tôi với!”- Tôi vừ nói vừa run.

“Có chuyện gì?”

“Ở nhà…ở nhà có trộm!”

“Cái gì?Vậy bây giờ cô đang ở đâu?”

“Tôi đang trong phòng,bọn chúng ở dưới bếp.”

“Mau lấy cái gậy bóng chày ở phòng tôi đi,nếu có chuyện xảy ra thì đánh mạnh vào đầu chúng. Tôi sẽ về ngay!”

“Được anh mau về đi?”

Tôi tắt máy rồi sang phòng Tae Kyung lấy cái gậy đó để phòng bị.Chốt của phòng lại tôi đứng nấp ngay sau cánh cửa,tay cầm chặt gậy,người thì run lên bần bật.

Một lúc sau vẫn chưa thấy đọng tĩnh gì,sao lâu thế?Chẵng lẽ chúng đi rồi?

Tôi mở cửa khe khẽ,đi lò dò xuống cầu thang bỗng có tiếng bước chân đi lên. “Hơ,là tên trộm!”.Tôi vội vàng chạy lại nấp sau cánh cửa.

Vài giây sau,cửa phòng từ từ mở ra…Một bóng người cao lớn đi vào…Trộm!...Tôi nín thở vung gậy lên…

“Pịch”- Tôi đánh vào lưng tên đó một gậy.

-         Yoon…cô?- Hắn quay người lại…

Hơ!Gì thế này?Đó…đó là…là Tae Kyung !!!!!

-         Tae Kyung…áh!

Cả người anh ta ngã vào tôi rồi ngất đi.

Trời ơi!Mình gây hoạ lớn rồi,sao lại là anh ta chứ?

-         Này!Tae Kyung tỉnh lại đi,này!

Tôi lay anh ta liên hồi nhưng vẫn không tỉnh lại.Chắc phải cõng anh ta vào giường quá!

-         Aizz, người… gì mà nặng thế …không biết!- Tôi thở hồng hộc kéo anh ta tới giường.

Lau mặt cho rồi mà sao anh ta vẫn chưa tỉnh lại?Tae Kyung àh,anh làm ơn tỉnh lại đi!

-         Tae Kyung!tỉnh lại đi!

Tôi vỗ vào mặt anh ta.

Đột nhiên anh ta nắm chặt cổ tay tôi kéo xuống làm người tôi ngã hắn vào người anh ta.

-         Ah!Ya,anh làm gì thế?

Tôi hoảng hốt trợn mắt lên mặt đối mặt với anh ta.

-         Tôi phải hỏi cô cau đấy mới đúng!

-         Tôi…tôi xin lỗi,lúc đấy tôi nghĩ anh là trộm…nên…Đúng rồi trộm!Nãy giờ mải lo cho anh nên tôi quên mất tên trộm,đâu rồi anh có gặp không?

-         Cô hỏi tên trộm đó hả?

Anh ghé sát mặt về phía tôi cười nói.

Ầy ầy điệu cười này là có vấn đề rồi nha!

-         Sao vậy? Anh bắt được rồi hả?

-         Bắt được rồi!

Anh ta nói rồi bật dậy bất ngờ kéo tôi xuống nhà.

Lại…lại gì nữa đây?Hôm nay là ngày quái quỷ gì vậy?Tên trộm đó là …là …Tũn!

-         Chính hắn tên trộm mà cô quý như vàng đấy!

-         Tôi…tôi…sao lại thế này?Tại lúc đó vừa xuống bếp đã thấy bừa bãi nên mới nghĩ là trộm rồi chạy ngay lên gác.

“Thật sự là có chết tôi không nghĩ do Tun lục lọi đồ trong bếp!”

Tất cả đồ ăn dều bị Tũn lôi ra hết,thảo nào cái bếp lại lộn xộn đến thế!Tôi đành dọn dẹp lại cái bếp,nhiều thế này dọn đến bao giờ mới xong đây?!

Cái chân lại bắt đầu đau rồi.Tae Kyung không giúp tôi tí nào mà đi tắm luôn,trước khi vào nhà tắm anh ta còn vứt lại một câu”

-         Dọn nhanh lên,trước khi bác giúp việc về,không bác ấy lại phải dọn mệt lắm!

“Tôi cũng nhọc chứ bộ!”

15’ sao tôi mới dọn được gần một nửa,còn Tae Kyung đã tắm xong và đang ngồi xem ti vi.

Tôi vẫn tiếp tục dọn còn cái chân càng ngày càng đau hơn…sắp không ổn rồi,nhanh chóng dọn thôi không thì vết thương sẽ nặng hơn mất.

Đang ngồi lau sàn nhà bỗng Tae Kyung kéo tôi đứng dậy đột ngột nên hơi choáng:

-         Hả?lại gì nữa?

-         Tôi kéo cô dậy chứ gì nữa!

Anh ta không chịu để tôi yên hả?

-         Tôi còn chưa dọn xong mà,nếu muốn mắng chửi đợi lát nữa đi!

-         Cô còn dọn nữa thì tôi sẽ ném cô đến bệnh viện đấy!

-         Tại sao? Tôi bình thường mà!

-         Cái chân cô nó sắp chảy máu đến nơi rồi!

-         Đâu? Tôi có thấy đâu?

-         Cô vận động nhiều chắc chắn sẽ gây chảy máu!

-         Thế sao tôi vận động nãy giờ mà anh không nói?

-         Tôi muốn xem cô có đủ thông minh hay không thôi nhưng kết quả lại khiến cho người  ta thật thất vọng.

-         Vậy vừa rồi là ai bắt tôi dọn nhanh lên chứ!- Tôi bĩu môi nói

-         Đồ ngốc! Thôi đi ra chỗ khác đi!

-         Còn chưa xong mà!

-         Tôi sẽ dọn.

-         Thật?

-         Ừh còn không mau đi đi tôi đổi ý bây giờ!

-         Đừng,được …được tôi biến liền!

Tôi nói rồi lên tầng lấy quần áo đi tắm luôn.

“Xót quá!”.Vừa mới mở nước nóng lên vếy thương đã đâu nhói đền tận óc.Cái vết thương chết tiệt! Đau quá mức luôn.

Mãi mới bước ra khỏi nhà tắm ,tôi ngồi bịch xuống giường.Phải băng lại chân thôi không để thế này được! Hộp sơ cứu để phong Tae Kyung mất rồi.

Tôi khập khiễng đứng bật dậy định ra mở của thì “bộp”- cả cánh cửa đã mở ra đập vào đầu tôi:

-         Ah!

Tôi loạng choạng,đứng không vững …cuối cùng trượt chân ngã ngửa ra phía sau một cách vô định do cái chân ướt vừa tắm xong.

“Không xong rồi,ngã như này thì đau lắm đây!!!”

Ủa,không thấy đau!

-         Mở mắt ra đi!- Giọng nói của Tae Kyung vang lên bên tai tôi.

Tôi giật mình hé mắt ra,người tôi đang nằm ngang,trước mắt tôi mọi thứ đều ngang đi?!

Quay mặt ra phía trước …Tae Kyung đang ở sát mặt tôi!

Hương thơm nhẹ toả ra từ người anh ta,chiếc vòng thánh giá mà Tae Kyung đeo đang nằm trên cổ tôi,tóc anh ta vẫn còn ướt,vài giọt rơi xuống má tôi một cách rất tự nhiên…Ôi chúa ơi!Cái gì thế này?Người tôi như bị điện giật cứ ngỡ gặp phải thiên thần…

-         Muốn được tôi đỡ thế này mãi hả?

Anh ta nói làm tôi giật mình vội vàng đứng thẳng dậy thoát khỏi cánh tay đang đỡ lấy eo tôi.

-         Anh...anh vào đây làm gì?- Tôi xoa cái trán đang sưng u lên của mình

-         Đưa cái này!- Anh ta dở cái hộp cứu thương lên.

-         Cũng phải gõ của chứ!Đập cả cánh cửa vào đầu tôi.

-         Tại cô không may thôi!

Anh ta nói dửng dưng rồi đi ra ngoài luôn.

“Xì,tại gặp anh nên tôi mới không may thế đấy!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro