Chương 4+5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Chết cũng không đáng sợ thế này!

-         Anh,anh thấy anh ta có đáng ghét không?

Tôi chạy ra chỗ cửa hàng anh Tùng làm thêm để kể tội Tae Kyung.Toàn bộ ảnh của tôi đã bị anh ta xoá sạch sẽ.

-         Ừm…cũng không hẳn là thế.

-         Hả?Lại còn không nữa?Như thế nào thì mới bị coi là đáng ghét nữa chứ?

-         Cậu ta chỉ là trêu em thôi mà!

-         Sao không trêu người  khác ấy,anh ta luôn tỏ ra lạnh lùng,nhưng lúc mà nổi hứng lên thì làm cho người ta tức muốn chết!Ở cùng nhà với Tae Kyung đúng là tai hoạ,bí mật này mà lộ ra thì em không dám đảm bảo chắc chắn mình còn có thể mở mắt.

-         Không sao đâu,anh nghĩ Tae Kyung sẽ không để một mình em gánh chịu đâu.

-         Biết sao được chứ,suy nghĩ của anh ta khác thường lắm!

-         Vậy là bây giờ em đang không dùng điện thoại hả?- Ca ca nhắc tới cái điện thoại đáng thương của tôi.

-         Vâng,tất cả là tại anh ta hết!

-         Bố mới gứi tiền về cho em,hay đi mua luôn một cái khác đi!

-         Bố…vẫn đi công tác dài hạn hả anh?

-         Ừm…

-         Anh không thấy nhớ bố hả?

-         Đã quen rồi!

Tôi nhìn anh nhưng anh chỉ cười nhẹ,tôi thấy nụ cười ấy…có gì đó buồn và mất mát.

-         Em nhớ bố!

-         Không sao đâu.Anh sẽ là bố của em lúc này!- Ca ca xoa đầu tôi nói.

Có lẽ tôi yêu anh trai hơn bố …!Kí ức của tôi về bố rất mơ hồ,nó không nhiều mà thật ra là rất ít.

Tôi ngồi yên,tựa đầu vào vai anh Tùng và nghĩ về bố,nghĩ về nhưng gì bố đã làm cho tôi.Nhiều thì không phải,bình thường...?Àh,không,nói đúng hơn là hơi ít.Nhưng nó đủ để tôi thấy hạnh phúc,đủ để tôi biết thể nào là được quan tâm.Tôi vẫn muốn bố ở bên tôi hơn,làm nhiều việc cho tôi hơn như những ông bố bình thường khác,mặc dù tôi biết bố chỉ làm được có vậy.

Tôi có anh Tùng thay thế một người cha,từ nhỏ luôn có anh trai chăm sóc,coi anh là tất cả của mình…!Thế đấy,bố tôi là thế,không giống như mọi người,bố khác biệt,tôi vẫn yêu bố…nhưng tiếc rằng tôi dành tình cảm cho anh Tùng nhiều hơn là danh cho bố.

Tôi muốn làm gì đó,muốn nói gì đó với bố để bớt thấy có lỗi khi không thể ở bên cạnh bố.Bố mẹ chia tay nhau một phần vì công việc bận rộn của bố nhưng cũng một là do mẹ.Bố từng trải qua nhiều thứ kể cả nỗi đâu mất đi người thân từ khi còn nhỏ,bố là trẻ mồ côi nên phải tự lập tạo dựng sự nghiệp cho riêng mình đến khi gặp mẹ-một tiểu thư xinh xắn đáng yêu không biết thế nào là khổ cực-bố yêu mẹ nhưng cố điều họ không hợp nhau.Mẹ luôn sống trong sung sướng,chẳng thể hiểu được nhưng suy nghĩ,nhưng lo toan của bố và thế là họ dẫn đến li dị…

-         Em chọn đi!

Anh Tùng chỉ vào quầy bán điện thoại.

-         Cái nào vừa tiền thôi nhé,chứ lại mất nữa thì em tiếc lắm.-Tôi cười ngượng.

-         Ừm.- Ca ca gật gật.

Cuối cùng tôi chọn một chiếc máy trượt màu trắng cũng khá xinh xắn mà không quá đắt tiền.

-         Anh!Em muốn nuôi chó!- Tôi chỉ vào một cửa hàng thú cưng.

-         Chó?Được thôi,nhưng anh chỉ sợ nó không sống được với em thôi.

-         Anh đừng có mà trù ẻo thế chứ,em còn chưa nuôi mà!- Tôi đấm anh.

-         Mau vào xem đi đã.

Nhìn vào bên trong cửa hàng tôi chỉ muốn bê hết về nhà mà ngắm,nhiều chó xinh vô kể.Nhưng khi thấy một chú cún nhỏ trong góc lồng bỗng nhiên tôi lại có cảm tình.Trông nó thật tội nghiệp với đôi mắt vừa ướt vừa trong khiến người ta phải động lòng.

-         Em muốn lấy nó!

Tôi chỉ cho anh Tùng thấy.Tôi và anh Tùng mỗi người sẽ trả một nửa sos tiền coi như nuôi chung luôn.Tũn-là cái tên tôi đặt cho nó vì nó có vẻ bụ bẫm tròn tròn ngăn ngắn,tôi cũng không nó là giống chó gì nữa.

Ra khỏi cửa hàng anh Tùng nói phải đi có việc nên tôi bế Tũn về thẳng nhà luôn.

“Sao chẳng thấy ai ở nhà cả?”Tôi xích Tũn lại dắt lên trên tầng.

-         Oppa,phòng này của ai ở vậy?- Có giọng nói của con gái.

Nghe rất quen…”Hyun Ly!Cô ta đến đây?”

Tôi vội vào kéo Tũn vào phòng Tae Kyung.

-         Cô?Sao…- Tae Kyung nhìn thấy tôi xông vào phòng thì ngạc nhiên kêu lên.

-         Suỵt!Anh làm ơn khẽ miệng thôi!

-         Này,sao cô lại vào phòng tôi?

-         Hyun Ly…cô ta đang đứng ở cửa phòng tôi.

Tôi rón rén đóng cửa phòng anh ta lại.

-         Thì sao?

-         Anh bị sao vậy?Chẳng lẽ anh muốn cô ta biết tôi ở đây sao?

-         Cô ta biết hay không thì cũng không phải chuyện cần quan tâm.- Anh ta dửng dưng nói.

-         Anh không quan tâm nhưng tôi quan tâm.Hyun Ly,cô ta mà biết điều này thì mai tôi không dám đến lớp đâu.

-         Rùa rụt cổ.

-         Anh nói gì vậy hả?Chẳng qua tôi không muốn mọi chuyện rắc rối thôi.Anh thì không sao,còn tôi chỉ là một sinh mạng bé ở cái trường đây thôi.Nên nhớ anh và tôi khác nhau đấy.

-         Cô đúng là phiền phức!

-         Thôi anh cho tôi phiền nốt lần này nữa đi,mau sang đó đuổi cô ta về giúp tôi đi!

Tôi cầu xin anh ta.

-         Từ từ đã.Nó ở đâu ra vậy?

Tae Kyung chỉ vào Tũn hỏi.

-         Là chó của tôi,anh không thích động vật hả?- Tôi trả lời e dè.

-         Không phải là không thích…mà là tôi thấy nó giống dáng vẻ của ai đó.-Anh ta vừa nói vừa nhìn tôi theo kiểu không-bình-thường-chút-nào-cả!

-         Này ý của anh là gì hả?

-         Cô tự hiểu đi!

-         Không cãi với anh nữa,mau nghĩ cách đối phó với Hyun Ly đi!

Tôi đẩy anh ta ra khỏi phòng rồi xích tạm Tũn vào chân giường.

Áp tai vào cửa tôi thử xem Hyun Ly thế nào.

-         Gâu…gâu..!-Chết Tũn bỗng nhiên sủa to.

-         Sunbae,anh nuôi cún hả?

Tiếng Hyun Ly vọng vào.

-         Không có gì đâu,mau về đi!-Tae Kyung ngăn cản.

-         Thôi,cho em vào xem chút đi!-Bước chân cô ta ngày càng gần

-         Này!đừng có vào!- Tae Kyung

“Làm sao đây?!Không thể để cô ta thấy mình được”

Tôi đưa mắt nhìn căn phòng của Tae Kyung xem có chỗ nào trốn được không.

“Ah!tủ quần áo!”-Tôi nhanh chóng chui vào tủ quần áo trốn đi,vừa lúc Hyun Ly mở cửa bước vào.

“Thật may quá!”-Tôi hé cánh cửa ra nhìn

-         Ôi đáng yêu quá!- Cô ta tới gần Tũn vuốt ve.

Phải nói thật nhìn cảnh này tôi thấy hơi không vừa lòng cho lắm.

-         Gâu…Gừ…!- Rất tiếc Tũn không để cho Hyun Ly sờ vào người.

-         Sao mà dữ thế oppa?-Cô ta nhăn mặt nói với Tae Kyung.

-         Chắc tại nó không thích cô rồi.

-         Hả?không thích?

-         Ừh!Vậy nên cô mau về đi tôi còn phải đi có việc nữa.

Tae Kyung ra sức đuổi cô ta.

-         Vậy ngày mai gặp oppa ở lớp nhé!

-         Ứm..!

Nói xong cô ta cầm túi đi xuống nhà,Tae Kyung cũng đi theo.

“Amen!Thoát nạn!Chết cũng không đáng sợ thế này!”-Tôi lò dò đi ra khỏi tủ quần áo.

-         Cô trốn ở đâu đấy?

Tae Kyung đóng cổng xong đi lên.

-         Ở tủ quần áo của anh.

Tôi chỉnh lại áo đang bị nhăn bước đến chỗ anh ta…

-         Ah!...

Chân tôi trượt phải thứ gì đó rất trơn trên sàn nhà,người đổ ập về phía trước…chính xác là phía Tae Kyung.

Tôi nhắm tịt mắt lại,sợ không dám mở ra…Tae Kyung nghiêng người đỡ lấy tôi và cả hai cùng rơi xuống…

-         Đau chân quá!- Tôi thấy nhói đau ở bàn chân nhưng mặt lại cảm thấy rất ấm mềm.

Không thấy đọng tĩnh gì,tôi lén mở mắt ra không ngờ lại gặp ngay Tae Kyung đang nhìn tôi ở khoảng cách rất gần.Hơ!Tôi đang nằm trên người anh ta và điều đáng nói hơn là ở trên giường.

-         Tôi…tôi!-Tôi lại bị nói lắp.

-         Còn không mau xuống!-Tiếng anh ta nói nghe rất nhỏ rất nhẹ.

-         Ờ!Tôi …xin lỗi!

Tôi vội vàng bật dậy.

-         Không sao.

Anh ta cũng đứng lên.

-         Cái gì vậy nhỉ?- Tôi nhìn xuống sàn nhà xem tại sao mình lại ngã.

“ÔI!Lậy chúa!”

Là Tũn tè bậy ra phòng Tae Kyung!

Kết quả tôi phải lau phòng cho anh ta đến mấy lần,mệt muốn chết.

***

Chương 5:Nấu ăn.

Sáng thứ hai đầu tuần có khác xe buýt đông người quá!

Tôi cố chen chân lên xe sau Tae Kyung.Cái ông chú này to quá cứ chắn không cho tôi vào hẳn bên trong.Tôi bị mắc kẹt ở gần cửa,rõ ràng ông ta cố tình chặn tôi không để tôi vào.

Tay tôi bị kéo bất ngờ,cả người tôi bị lôi cả vào bên trong và ông béo đó bị đẩy ra.Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tae Kyung đang cầm cổ tay mình.Hoá ra là anh ta…

Tôi định bỏ tay ra thì lại bị anh kéo lại một chỗ trống gần cửa sau,để tôi đứng trong đó còn anh ta đứng đối diện,một tay cầm vào khung sắt,tay kia bám vào ghế…hình như là muốn chắn cho tôi…

Lưng anh ta bị mọi người chen lấn xo đẩy đủ kiểu màvẫn không lên tiếng nói câu nào.Tôi cũng giữ im lặng ngây người nhìn …khuôn mặt Tae Kyung ửng hồng vì nóng nhưng nét mặt không hề khó chịu.

“Hôm nay có lẽ …cảm ơn anh,Tae Kyung!”

Trên lớp có giờ dạy nấu ăn,hoạt động này rất thích,ở Việt Nam chẳng mấy khi có dịp được học nhiều cái hay như này.

-         Lần này chúng ta sẽ phân nhóm để cùng thực hành nấu,mỗi nhóm là một trai một gái.Các bạn nữ hãy giúp đỡ các bạn nam một chút!

Cô giáo nói và bắt đầu phân chia nhóm.

-         Tae Kyung,em sẽ cùng nhóm với ai?- Cô hỏi đến lượt anh ta.

“Trời ơi!Bão!”- Cả lũ con gái dơ tay lên rất quyết liệt.Tôi không dám đắc tội nên ngồi yên.

-         Oh,sao nhiều người  thế này?Yoona,chỉ có em là không dơ tay.

Câu nói của cô rất có vấn đề!

-         Dạ?Em không dơ tay thì có sao không ạ?

Tôi e dè hỏi.

-         Tốt,em cùng nhóm với Tae Kyung!

-         Hả?Sao phải thế hả cô?- Tôi giật nảy mình nói to.

-         Người dơ tay nhiều quá cô không biết chọn ai nên mới chọn người  không dơ tay là em thôi.- Cô cười nói.

Nụ cười của cô rất có vấn đề!

-         Cô chọn đại một người là được rồi mà,em không đồng ý cùng nhóm với Tae Kyung.-Tôi lắc đầu.

-         Thưa cô,em đồng ý. –Tae Kyung lên tiếng

Cả lớp lập tức nhốn nháo hết cả lên.

-         Thật vô lý mà!- Hyun Ly tức tối nói.

-         Thôi không bàn cái nữa để cô phân nhóm tiếp.

Cô!Ngàn lấn em muốn nói rằng: “tại sao cô lại đối với em như vậy?Kiếp trước em đắc tội gì với cô cơ chứ?”

 Tôi ngồi cắn răng chịu dựng những lời bàn tán.

Phòng thực hành nấu ăn ở dưới tầng một,tôi đi chung với Yuri xuống đó.

Vào đến bên trong tôi và Tae Kyung dùng bàn thứ 3 dãy- trung tâm của lớp đấy.Nguyên liệu đã được chuẩn bị đầy đủ cho từng bàn chỉ việc bắt tay vào nấu thôi.

-         Này…anh có biết nấu không đấy?-Tôi hỏi Tae Kyung.

-         Còn cô?

-         Có…nhưng tôi đang hỏi anh mà?

-           Vậy sao còn trả lời?

-         Anh…

“Thôi bỏ đi,càng nói càng bị thiệt!”

Yêu cầu của cô hôm nay là làm một món xào.

-         Cô làm trứng cuộn đi kèm còn tôi làm món xào chính.

Tae Kyung vừa nói vừa bắt tay vào làm luôn.

-         Anh đang chỉ đạo tôi đấy hả?

Tôi vẫn đang phân vân không biết có nên làm theo lời anh ta hay không

-         Còn không mau làm thì sẽ nhận điểm F đấy.

-         Hả?Ờ tôi làm ngay đây.- Tôi cuống cuồng làm .

Oh!Tae Kyung anh ta cũng không phải một tay vừa đâu,thái hành rồi cắt tỉa đủ các loại rau quả.Sao đến cả nấu anh ta cũng giỏi chứ?

Sau khi chuẩn bị xong mọi nguyên liệu tôi bắt tay vào làm trứng luôn.

Đầu tiên là xào thịt rồi tráng trứng cuộn với rong biển.Tôi cắt trưng ra thành miếng nhỏ hình chữ nhật đặt vào chiếc đĩa hình vuông.Nhìn miếng trứng màu vàng ở giữa có màu xanh rêu của rong biển tạo thành dòng xoáy thật sự rất đẹp.

Tae Kyung cũng đã xào xong vào bày biện trên chiếc đia hình thoi.

-         Ok.Xong rồi.- Tôi vỗ tay.

-         Cô thích đến thế cơ àh?

-         Ứm tôi thích nấu ăn!Chẳng lẽ anh không thích?

-         Không!Tôi chỉ học để bản thân giỏi được mọi thứ thôi.

-          Giỏi được mọi thứ?Thế cũng có thể nói là hoàn hảo.

-         Tuỳ cô nghĩ.

-         Anh…sẽ không thể nào hoàn hảo được đâu,trên đời này làm gì có ai hoàn hảo cơ chứ.

Tôi nói với anh ta một cách nghiêm túc.

-         Tôi có nói là mình hoàn hảo chưa?

-         Anh…Tôi cũng chỉ làm góp ý thôi,anh nghĩ thế nào chả được.-Tôi quay ra chỗ khác,cái con người này đúng là chưa thấy được khuyết điểm nào quá đáng cả.

Cô giáo bắt đầu đi kiểm tra từng bàn một.

Lớp này đúng là ít người  khéo tay.Nhóm thì mặn quá,nhóm thì còn hơi sống …nhìn lại có vài nhóm là làm tốt.

Đến nhóm tôi cô có vẻ rất hài lòng.

-         Chắc là sẽ được điểm cao rồi.-Tôi lẩm bẩm.

-         Cô mà cũng tự tin vậy hả?- Tae Kyung cúi xuống hỏi tôi,nói bé thế mà anh ta vẫn nghe thấy.

-         Xì !- Tôi không trả lời mặc kệ anh ta.

Cô chấm xong bọn con gái liền xông vào đĩa xào của Tae Kyung tranh nhau ăn,để lại mỗi trứng cuộn của tôi.

“Tại sao không ăn của mình,cũng ngon chứ bộ.!”

Đã thế còn thi nhau khen ngợi nào là “Tae Kyung oppa giỏi quá”,hay “sunbae là số một”…

Khổ thân món trứng của tôi!

Dọn đồ xong tôi đứng ăn đĩa trứng của mình,không thèm động đến một cộng rau nào của Tae Kyung,mà cũng chẳng còn để mà động.

“Đáng ghét,lúc nào cũng như đứng trên đỉnh.”

Tôi lấy đũa gắp tiếp một miếng nữa nhưng chưa kịp ăn thì đã cướp.

-         Để xem nào!

Anh ta vừa nói liền kéo miếng trứng từ tay tôi đưa lên miệng.

“Giật cả mình!”

Bỗng dưng anh ta cười.Cái này là khen hay chê đây?

-         Thấy thế nào?Có được không?-Tôi vội hỏi.

-         Ngon thì ích gì?Cũng chỉ có mình tôi thưởng thức thôi mà!

Anh ta vỗ vào đầu tôi .

-         Anh không thể nói nghe dễ chịu hơn hả?Xì!Đồ nhàm chán!

-         Nhàm chán vậy mà sao lại được nhiều người  thích vậy nhỉ?- Anh ta lại cười.

-         Anh…,dù sao thì anh cũng là đồ nhàm chán.

Tôi bực mình bỏ đi trước.

“Anh ta đúng là tự cao,mới tốt bụng được một chút buổi sang mà đã lật mặt ngay được.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro