Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ấp ủ một mối tình đơn phương chưa bao giờ là dễ chịu nhưng người chìm đắm trong mối tình đó vẫn lấy làm vui vì những yêu thương góp nhặt.
Nhiều người bảo đơn phương buồn lắm. Ừ thì đơn phương mà, sao không buồn cho được nhưng thứ tình cảm đó là một điều kì diệu nhất trước giờ tôi từng thấy.
Tôi và Thắng là đôi bạn thân. Bọn tôi đã gắn bó với nhau từ hồi tiểu học nên có thể nói tôi là người hiểu anh ấy nhất. Thắng đã sống suốt những năm tháng học trò của mình bằng mối tình đơn phương ấp ủ cho riêng mình. Nó ru anh những lúc mỏi mệt hay yếu lòng cũng lại giúp anh những lúc khó khăn, chùn bước. Khoa, một cô gái xinh đẹp, giỏi giang là một nửa bất đắc dĩ của mối tình ấy. Cô là người mà Thắng luôn gửi lại yêu thương dù chỉ trong suy nghĩ. Trong anh, hình ảnh về Khoa đã quen thuộc đến độ đi vào tiềm thức cùng với sắc vàng rực rỡ của hoa cải cuối Đông – sắc vàng tỏa nắng, ấm áp hệt như nụ cười của cô ấy...
Như những ngày bình thường khác, hôm nay là một ngày nắng đẹp, anh ngồi đợi Khoa trên ghế đá bên dưới tán bàng đã trơ cành khô và rụng đầy lá đỏ. Nhìn cô bước ra từ phía căng tin, miệng khẽ hát vu vơ điệu gì tôi không rõ nữa, chỉ thấy hình ảnh đó thật quen, phải, rất quen là đằng khác. Cô có một nụ cười duyên dáng, cặp mắt lóng lánh chứa đựng những xúc cảm chẳng hề đơn giản. Không biết cô ấy thu hút người ta bằng thứ gì đặc biệt. Với nhiều người, Khoa là một cô gái xinh đẹp với ngoại hình thì khỏi bàn, nhất là nụ cười không thể rạng rỡ hơn đã làm đốn tim không ít thằng con trai trong trường và Thắng cũng không ngoại lệ. Đặc biệt là cách cư xử không thể thân thiện hơn của cô làm cho biết bao nhiêu chàng trai phải điên đảo. Thắng thích Khoa thật đấy, nhưng anh lại không hiểu rõ lí do vì sao anh thích cô ấy đến như vậy. Vì nhan sắc ư? Không hẳn là vậy, Thắng thích cô ấy có lẽ vì cái tính thân thiện, vì cái tính thương người và biết nghĩ cho người khác.
Đang ngẩn ngơ trước vẻ đẹp duyên dáng ấy thì bỗng cái vỗ vai của Khoa làm anh giật mình, cô cười nhẹ rồi kéo tay anh ra vườn cải sau trường.
Cả 2 đi loanh quanh vườn cải, vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ với nhau...
Khoa thích hoa cải lắm, anh cũng không hiểu rõ vì sao nữa. Có lần Khoa kể với anh:
- Mình thích nghĩ đến hoa cải những khi mệt mỏi, muốn được trở về để tự an ủi lòng rồi nghe bà ru nhỏ: “Gió đưa cây cải về trời/ Rau răm ở lại chịu đời đắng cay”...
- Cậu cũng hay mỏi mệt và chán nản thế à? – Anh hỏi cô bằng giọng ngạc nhiên vì trước giờ anh luôn thấy Khoa tươi cười và vui vẻ.
– Sao lại không chứ? Nhưng bây giờ ít rồi, mình chỉ nhớ bà thôi!
– Sao lại thế?
– Vì ở đây có hoa cải rồi, nắng đẹp không khác quê mình.
Cô không biết sự thật rằng anh là người đã xin trồng vườn cải này. Chỉ vì mỗi khi nhắc đến hoa cải thì trên mặt cô lại ánh lên một vẻ buồn bã đến lạ lùng khác hẳn với cô ấy lúc bình thường...
---
Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro