Love fiction 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua một lúc, Wonbin chợt mở choàng mắt, trông thấy Eunseok đang đứng bên cạnh tháo túi ni lông và nhìn xuống cậu.

"Không phải đi về rồi à?" Cậu ngồi bật dậy nhìn chằm chằm vào anh.

" 'Về rồi à?' là nói trống không đấy."

Rõ ràng cậu chỉ định nghĩ trong đầu...

"Sao anh lại ở đây?"

"Tiền phòng là anh thanh toán mà?"

"Không.. không phải ý đó..."

Eunseok bật cười không rõ hàm ý, đưa qua vài viên thuốc và chai nước đã mở nắp.

"Uống đi. Ở tạp hóa chỉ bán có thế này."

"Cảm ơn ạ..."

Wonbin nhận lấy thuốc mà trong đầu đầy dấu hỏi chấm. Gì thế này?

Eunseok nhoài người đến bên giường. "Ngủ một lát đi rồi về. Mệt không lết nổi nữa". Có vẻ là cách anh trả lời cho thắc mắc của cậu.

Kẻ gây tai họa là Wonbin không dám nói thêm gì, chỉ ậm ừ đáp lại "À... dạ..."    

"Ngủ đây."

"... ..."

"Tắt điện đi."

"À. Vâng."

Wonbin ngoan ngoãn đi tắt điện, rồi nằm dính xuống một bên mép giường. Xong lại nghĩ nhỡ đâu Eunseok cười cậu cố tình làm mình làm mẩy, bèn nhích thêm một chút vào giữa. Nhưng trớ trêu đây là một chiếc giường cỡ không đủ hai thằng con trai cùng nằm. Vậy nên khó tránh khỏi Wonbin từng giây từng khắc cảm nhận được động tĩnh của người nằm bên cạnh. Thật phát điên mất... Hay cứ thế bỏ về luôn được không... Rượu đã tỉnh từ lâu, lúc này lại vì một vấn đề khác mà muốn chợp mắt lại cũng không thể nữa.

"Khụ... Ừm..." Wonbin phát ra vài tiếng ho khan rồi nhè nhẹ trở mình. Nhưng bên cạnh chỉ truyền đến tiếng hơi thở đều đặn. Ôi... Cậu chỉ biết thở dài.

"Lạ thật."

"Ách" Làm người ta giật cả mình.

"Tự dưng không ngủ được."

Eunseok mở mắt. "Không ngủ được thì đi về thôi...". Nghe Wonbin nói, anh bật cười tỏ vẻ thích thú.

"Tại sao chứ? Đã bảo anh thanh toán rồi mà."

Wonbin chỉ muốn ngay lập tức rút ví trả tiền tiễn người, nhưng đồng thời lại nghĩ nếu Eunseok bỏ về thật thì cũng hơi tủi thân, nên cuối cùng vẫn tiếp tục ngậm bồ hòn. "Em ngủ đây". "Ừ, ngủ ngon". Nói xong cậu nhắm mắt lại, một.. hai.. ba...

"Hyung, vì sao anh lại chia tay?"

"Vì sao lại hỏi vậy?"

Eunseok nhìn Wonbin đầy khó hiểu. Wonbin thì biết chắc đây là cơ hội có một không hai để giải quyết nghi vấn trong lòng mình. Là do đầu óc mơ màng từ hơi rượu còn sót lại, do không gian lúc này chỉ có hai người, do Eunseok là người đầu tiên gợi ra câu chuyện không ngủ được... Cậu có đủ những cái cớ cần thiết.

Sự thật là cậu đã muốn biết từ rất lâu về trước. Người khác cho dù biết dù không đều không ngừng nói ra vào về chuyện chia tay của Eunseok, nhưng đó chỉ là những suy đoán bâng quơ. Wonbin cũng không nén được tò mò, tuy làm như không để ý vẫn sẽ lén lút nghe những lời bàn tán không đầu không đuôi ấy, nhưng tất cả đều không phải những gì cậu muốn nghe được. Vậy thì giờ đây đối với Eunseok người kia có thật sự đã không còn ý nghĩa gì hay không... Nếu đúng thì vì cớ gì mà thành ra như vậy... Wonbin tin chắc rằng Eunseok đã từng yêu thật lòng. Tuy chỉ nhìn thấy dáng vẻ hai người bên nhau trong một thoáng nhưng sự hiển diện đó đủ rõ ràng. Bởi thế cuộc chia ly này khiến cậu không ngừng thắc mắc. Vì vậy, dù biết hỏi ra điều này là vô cớ và đường đột, nhưng nghi vấn ấy không ngừng đeo bám buộc cậu phải có được câu trả lời.

Eunseok chưa nhận được lời đáp lại, liền hỏi thêm một lần nữa, giọng đều đều như đọc thoại.

"Anh vẫn chưa hiểu tại sao lại có câu hỏi này đâu?"

"Thì do...tò mò thôi ạ."

"Trên đời có nhiều chuyện dù tò mò đến mấy vẫn phải cho qua đấy."

Đúng thật là.. Wonbin hờn dỗi nhìn Eunseok. Chuyện yêu đương thì ai mà chẳng giống ai chứ, sao đến chuyện của mình lại xem thành ngoại lệ. Cậu lẩm bẩm như có như không. Eunseok nhìn dáng vẻ ấy mà không biết phải nói gì. Có thể là do ủ trong chăn hồi lâu khiến tinh thần được thả lỏng rồi cơn mộng mị kéo đến, hoặc là do đã hạ quyết tâm đâm lao phải theo lao, Wonbin không còn ngại ngần mà đối Eunseok dây dưa gặng hỏi. Kết quả là Eunseok nhận thua.

"Để anh nói."

"Thật ạ?" 

Wonbin vẫn nằm nghiêng đầu một bên, chỉ riêng hai mắt mở to sáng rỡ ngước lên nhìn Eunseok. Dáng vẻ mới lạ này khiến anh thấy buồn cười. Vẻ mặt tò mò sinh động trái ngược hẳn ban nãy, như thể thúc giục anh nói mau đi. Rốt cục là em ấy muốn nghe được điều gì? So với những lời mình sẽ nói ra, Eunseok nhận thấy sự kì vọng quá mức một cách khó hiểu trong đôi mắt đó.

"Anh xuất ngũ xong thì cả hai đều đã tình cảm nguội nhạt, rồi chuẩn bị lo xin việc, hoàn cảnh thay đổi nên quyết định chia tay. Hết."

"Thật á?"

"Lại nữa, 'Thật á' là nói trống không."

"Vậy là chị ấy chờ được anh xuất ngũ xong thì anh đá người ta."

"Là anh bị đá."

"Chắc chắc là anh đá người ta. Chứ anh sao mà bị đá được."

Eunseok không nói nên lời. Rõ ràng phía kia là người mở lời chia tay, cũng là người lấy cớ bận rộn nên không có thời gian liên lạc. Nhóc con này dựa vào đâu mà nói chắc như đinh đóng cột thế?

"Em thử quen anh rồi hay sao mà biết?"

"Không thử cũng biết."

"Chưa chắc."

"Vì sao ạ?"

"Vì em nói sai rồi."

Thật tình... Wonbin chẳng tin. Người này sẽ không đời nào có chuyện bị đá. Vì sao ư? Vì đây là người không bao giờ biết đến mùi vị bị người khác rời bỏ. Kể cả vì đối phương mà bồn chồn trông ngóng là cảm giác gì hẳn cũng chưa từng biết đến. Đá hay bị đá không phải vấn đề có thể nhìn vào hoàn cảnh, mà là vấn đề ở tình cảm hai bên. Có lẽ lời của Eunseok không phải nói dối. Chuyện yêu đương đều như vậy, trừ khi một bên gây ra lỗi lầm làm tổn thương mối quan hệ, bằng không đều sẽ âm thầm trải qua một quá trình rồi dần dà trở nên nguội nhạt. Nhưng không hiểu vì sao, quá trình ấy từ phía người con trai này hẳn sẽ càng đặc biệt khiến đối phương khó mà tiếp nhận. Wonbin vô thức đặt mình vào vị trí của phía còn lại mà nghĩ như vậy.

Để mặc cho Wonbin chìm trong suy nghĩ của riêng mình, Eunseok lại mở tivi, giống như ban nãy lơ đễnh bấm đổi kênh này đến kênh khác. Nhưng chẳng có cái nào thú vị. Thường vào khung giờ này chiếu toàn mấy chương trình tẻ nhạt.

Wonbin lại gọi một tiếng "Hyung". Eunseok vẫn không ngoái đầu lại.

"Sao bây giờ anh không quen ai?"   

Wonbin tự nhận câu hỏi lần này là do bốc đồng. Ngón tay đang bấm chuyển kênh dừng lại, Eunseok hỏi ngược lại, giọng có chút sắc bén.

"Hôm nay thắc mắc nhiều thứ nhỉ?"

"Tại em say."

"Đâu thấy say chỗ nào."

Eunseok nói lảng đi như thể sẽ không cho cậu câu trả lời, phải qua một lúc lâu sau mới đáp cụt lủn. "Vì phiền phức".

Phiền ư? Đúng là lời này rất ăn nhập với con người Song Eunseok. Nhưng tại sao mình cứ... Wonbin dựng thẳng lưng ngồi dậy.

"Không ngủ à?"

Wonbin gật đầu đáp lại câu hỏi không mấy mặn mà của Eunseok.

"Hyung."

"Sao."

"Anh đã bao giờ ngủ với đàn ông chưa?"

Sao mình lại tò mò về Song Eunseok đến thế? Sự tò mò một khi đã nhen nhóm lên thì khó lòng dập tắt. Đôi khi cuộc đời của Wonbin cũng diễn ra như vậy. Thường là những quyết định quan trọng nhất lại nương nhờ men rượu để đưa ra. Một số việc mà cậu không đời nào dám làm khi đầu óc tỉnh táo, lại cứ thế một cách vừa ẩu thả vừa ngẫu nhiên mà diễn ra vào thời khắc không ngờ tới nhất. Vốn lẽ cách thức đưa ra quyết định của Park Wonbin là vô cùng cẩn trọng, cũng hết sức rụt rè. Chính vì thế cũng sẽ có những khoảnh khắc ngẫu hứng một cách kì lạ. Cứ như dồn nén để chờ một cú nổ tung, bùng lên, đường đột.

"Chà..."

Giờ phút này Eunseok không chỉ là không nói không nên lời, anh nhìn sang Wonbin bằng ánh mắt chứa đầy sự nghi hoặc khó hiểu. "Chuyện này phiền phức đến thế sao..." Wonbin như thể bị nhìn cho nhụt chí, vừa nói giọng rì rầm vừa lảng tránh đi ánh nhìn của Eunseok.

"Tại sao anh phải làm vậy?"

"Vì em muốn."

"Với ai?"

"Với anh."

"Em say rồi đấy à?"

"... Một chút, chắc vậy.. mà không, có thể là nhiều hơn..."

Sau đó, rõ ràng nhìn như anh sẽ không đồng ý, cậu đã định ngay lập tức cắn lưỡi chết quách đi để không phải đối mặt với hậu quả do hành vi điên rồ của mình.

"Nhắm mắt lại."

Eunseok nói và đem môi ép lên môi cậu.

Việc xảy đến quá ngoài sức tưởng tượng của cậu. Cho dù về sau Wonbin thử hồi tưởng lại thời khắc này vô số lần, nhưng có lẽ đến hết đời cậu cũng không tài nào hiểu được Song Eunseok của ngày hôm ấy. Hoặc biết đâu ngay cả đối với Eunseok cũng vậy. Thời khắc giao hội của sự tò mò, sự bối rối, nghi hoặc,.. những thứ đã tích tụ ở một góc sâu thẳm trong lòng. Vậy ban nãy lúc hỏi từng thử với đàn ông chưa thì sao lại không nói... Cuối cùng, phải đến khi trải qua Wonbin mới có được câu trả lời. Bởi Song Eunseok hết sức không dịu dàng, cũng không hề biết bất kỳ một cái gì hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro