A garden of dandelions

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiếng vo vo lớn cắt ngang bầu không khí vùng ngoại ô đang khuếch đại dây thần kinh của cô, khiến mọi tế bào trong cơ thể cô rung động theo nhịp năng lượng hỗn loạn của máy cắt cỏ. Cô co rúm người lại, một cơn sợ hãi xẹt qua người khi người làm vườn rẽ hơi quá gấp so với ước tính của cô.

Nó phải vừa phải. Nếu người làm vườn cắt đi nửa trước của chữ 'M', nó sẽ trông giống như chữ 'N' và mọi thứ sẽ bị hủy hoại. Điều mà cô ấy biết là hơi cường điệu, nhưng vẫn... cô ấy muốn điều này thật hoàn hảo. Sự khởi đầu hoàn hảo cho cuộc sống hoàn hảo của họ trong ngôi nhà mới hoàn hảo của họ.

Cô nhớ chính xác thời điểm cô biết đây là nơi họ sẽ sống. Họ đã bắt đầu săn lùng nhà khoảng một tháng trước, mặc dù hợp đồng bán nhà của Jeong Hyeok vẫn còn chưa xong-- mùa xuân là khi tất cả các ngôi nhà được rao bán, anh lập luận. Thêm vào đó, sẽ mất thời gian để hoàn thành việc sửa nhà. Và nếu họ muốn sửa chữa ngôi nhà trước khi họ chuyển đến thì sao? Việc Jeong Hyeok chuẩn bị tiền để đặt cọc ngôi nhà mới của họ trong khi chưa bán nhà chung cư của họ khiến cô lo lắng một vài phần cho anh. Nhưng không phải Jeong Hyeok không đủ khả năng... không, không phải là họ không đủ khả năng, anh cứ nhắc nhở cô. Và sự thật mà nói, cô ấy có một chút phấn khích.

Khoảnh khắc họ dừng xe trước cửa nhà, cô đã cảm thấy hơi hồi hộp. Với diện tích hơn 5600 mét vuông, nó là ngôi nhà xa hơn nhiều so với những gì Se Ri từng tưởng tượng về việc sống trong đó, nhưng bằng cách nào đó, nó vẫn mang lại cảm giác cổ kính và ấm cúng. Mặc dù vậy, khi họ đi thăm quan 6 phòng ngủ, 5 phòng tắm, 2 phòng gia đình, phòng khách và văn phòng, một cuộc chiến đã nổ ra trong cô. Ý nghĩ ngồi trong văn phòng đó, nhìn ra ngoài qua bức tường có cửa sổ và những cánh cửa kính kiểu Pháp mở ra sân hiên bằng đá lộng lẫy... điều đó làm cô thích thú.

Nhưng cô ấy dường như không thể buông bỏ mối nghi ngờ dai dẳng bên trong mình, nói với cô ấy rằng điều đó là quá nhiều. Nói với cô ấy rằng điều đó là quá xa hoa và không cần thiết. Nói với cô ấy rằng bất chấp tiền đặt cọc chung của cô và anh, ngôi nhà này sẽ được mua và trả bởi Jeong Hyeok và cô ấy không xứng đáng với điều đó.

Nhưng sau đó, họ đã bước ra sân sau.

"Tôi rất tiếc về cái sân," người môi giới lập tức nói. "Những người làm cảnh đáng lẽ phải đến vào tuần trước. Nhưng những người chủ đang ở Vermont. Dù sao đi nữa, hai người có thể tưởng tượng việc sắp xếp mọi thứ khó khăn như thế nào khi bạn sống cách xa hàng ngàn dặm. Vì vậy, dù sao đi nữa, do ngày giờ giữa Hàn và Mỹ bị xáo trộn. Tôi sẽ không đến cho đến tuần sau."

Tay Se Ri nắm chặt lấy tay Jeong Hyeok. Đó là một dấu hiệu. "Không," cô lắc đầu. Người môi giới quay lại nhìn cô.

"Tôi thề một khi họ dọn sạch nơi này..."

"Không," Se Ri nói khi mắt cô quét qua bãi cỏ. Khoảng sân rộng lát đá nhường chỗ cho khoảng sân rộng thênh thang tràn ngập màu vàng ngút tầm mắt. "Ông có thể nói với họ rằng họ có thể hủy bỏ lịch với những người làm vườn."

Người môi giới nhìn cô bối rối. Se Ri quay sang Jeong Hyeok, nở một nụ cười rạng rỡ trên môi. "Cả sân đầy bồ công anh," cô thở ra hào hứng. Lần thứ hai cô ấy để mắt đến bãi cỏ hào hứng. Ngay giây phút cô nhìn thấy bãi cỏ đầy cái gọi là cỏ dại, mọi e ngại của cô tan biến. Jeong Hyeok mỉm cười lại với cô.

"Tôi biết bồ công anh có thể là một nỗi nhức đầu để diệt trừ, nhưng--

Jeong Hyeok cắt ngang người môi giới bằng một tiếng cười khúc khích. "Đừng lo," anh trấn an cô. "Những bông bồ công anh không ảnh hưởng đến việc bán nhà của anh, chúng đang giúp ích cho việc bán nhà của anh đấy."

Người môi giới dường như vẫn không hiểu.

"Đó là... một chuyện, cứ tin anh," Jeong Hyeok quay lại với Se Ri. "Vì vậy cứ coi như là ngôi nhà này có duyên với chúng tôi?" anh yêu cầu xác nhận, mặc dù cô biết rằng anh biết điều đó. Cô hào hứng gật đầu. Họ đã có ngôi nhà đầu tiên.

"Ba xong rồi," Ông Yoon Jeung Pyeong cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Cô quay mặt về phía ba mình.

"Cảm ơn, Appa. Nó trông rất tuyệt." Ông vừa treo xong những chiếc đèn lấp lánh ở mái hiên nhà cũng như dọc giàn che. Bà Han Jeong Yeon đang chăm sóc em bé và ngay sau khi những người làm cảnh đã thổi cỏ cắt khắp nơi xong, sẽ đến lúc dựng những chiếc đèn lồng luminaria, trải chăn và gối cùng với giỏ dã ngoại mà cô ấy đã làm.

"Con có chắc đây là những gì con muốn?" ba cô nhẹ nhàng hỏi con gái nhưng không thể át tiếng máy thổi lá.

Có phải cô ấy đây không? Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm thế. Và một phần trong cô ấy vẫn còn khá mơ hồ về toàn bộ ý tưởng. Nhưng rồi cô nghĩ đến Jeong Hyeok. Anh đã nói với cô nhiều tháng trước rằng anh sẽ hạnh phúc dù có chuyện gì xảy ra.

Và sau đó anh ấy đã bỏ qua chủ đề này và anh ấy đã không đề cập đến nó kể từ đó. Và anh hạnh phúc, cô chắc chắn về điều đó. Anh ấy chưa bao giờ cho cô ấy thấy bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy anh ấy không hạnh phúc khi có cô ấy và Eun Jung trong đời. Tuy nhiên, cô biết, bất chấp sự im lặng của anh về vấn đề này, bất chấp tiếng cười và nụ cười hàng ngày của anh, bất chấp cách anh ngủ ngon lành trên giường của họ mỗi đêm cuộn tròn quanh nhau, rằng có điều gì đó có thể khiến anh hạnh phúc hơn nữa. Vậy làm sao anh có thể không muốn làm điều này cho anh-- sau tất cả những gì anh đã làm cho cô. Và cô ấy đã cho phép anh làm những việc đó cho cô ấy với tiền đề rằng đây là một mối quan hệ đối tác... rằng cô ấy sẽ cho đi nhiều như những gì cô ấy nhận được.

Vì vậy, có, cô muốn đưa cái này cho anh. Cô muốn, hơn bất cứ điều gì, được nhìn thấy khuôn mặt anh bừng sáng niềm hân hoan, được anh bế bổng lên và đung đưa cô một cách tưng bừng, được nghe những lời "Uhmm, em yêu. Anh sẽ cưới em," thoát ra khỏi môi anh.

Không khí đột nhiên im lặng khi những người làm vườn hoàn thành công việc của họ.

Cô quay mặt về phía ba mình. "Con chắc chắn," cô trả lời mà không có một chút thắc mắc nào.

"Tốt," ông gật đầu. "Ba phải thừa nhận rằng Jeong hyeok đã trưởng thành hơn ba. Và ba muốn bạn được hạnh phúc. Cả hai con. Và Eun Jung."

"Eomma của Eun Jung đâu rồi? Ồ... eomma đây rồi!" Bà Han Jeong Yeon nói khi bà đến gần hai ba con Se Ri với Eun Jung trong vòng tay. Bà đặt đứa bé xuống hiên cách đó vài bước chân và Eun Jung loạng choạng bước vài bước về phía mẹ trước khi nắm lấy chân mẹ để được hỗ trợ. Eun Jung đã lớn lên rất nhiều, và Se Ri gần như không thể tin rằng con đang bắt đầu biết đi. Thời gian đa trôi đi đâu rồi?

"Chào con yêu." Se Ri mỉm cười với con gái rồi cúi xuống bế cô bé lên, luồn một ngón tay vào tóc con gái

"Chúng tôi xong rồi, cô Yoon," một trong những người làm vườn thông báo với cô. "Cô muốn tới xem sao?"

"Con nghĩ sao, cục cưng?" Se Ri hỏi con gái. "Con có muốn đi xem những người làm vườn đã làm gì cho Appa không?" Cô ôm đứa bé ngày càng lớn trong tay và đi theo người làm vườn ra bãi cỏ giờ đã xanh mướt.

"Chúng tôi đã cắt thô bằng máy cắt cỏ, sau đó quay lại và dọn dẹp nó bằng máy xén hàng rào."

Se Ri nhìn những bông bồ công anh còn lại được điêu khắc ngay ngắn thành chữ "MARRY ME". Cô cảm thấy mắt mình rưng rưng trước những cảm xúc dâng trào trong cô.

"Appa sẽ thích nó chứ, Eun Jung?" Se Ri cảm thấy bàn tay mẹ nhẹ nhàng đặt lên vai mình.

"Con nghĩ sao?" cô ấy hỏi. Đó là một lời cầu hôn, cô ấy chắc chắn hy vọng anh ấy thích nó chỉ vì lý do đó. Tuy nhiên, cô không thể ngăn được sự lo lắng và căng thẳng đang dâng lên trong cô. Họ sẽ kể câu chuyện này cho đến hết đời. Cô ấy cần tất cả để đi một cách hoàn hảo.

"Mẹ và Ba ổn với điều này chứ?" Se Ri hỏi mẹ.

Han Jeong Yeon bật cười. "Con 33 tuổi và có một cô con gái gần 1 tuổi. Mẹ không nghĩ ba mẹ thực sự có tiếng nói nữa."

"Cả hai người đều có ý kiến." Se Ri trấn an cô. "Ý kiến ​​​​của con là ba mẹ vẫn còn rất quan trọng với con."

"Vậy ý con là nếu một trong số chúng ta bảo com đừng kết hôn thì con sẽ không kết hôn sao?"

"À, không." Se Ri thừa nhận.

Bà Han Jeong Yeon gật đầu. "Chúng ta không sao cả. Mẹ và ba chỉ muốn con được hạnh phúc", bà trấn a con gái. "Và Jeong Hyeok tốt với con, và Eun Jung."

"Anh ấy thực sự như vậy."

"Vậy thì, ba mẹ mừng cho con."

Se Ri chuyển sự chú ý của cô ấy trở lại người làm vườn. "Nó trông thật tuyệt," cô nói với anh. Cô vội vã lấy một cuốn séc để trả cho người đàn ông. Khi những người làm cảnh đã được trả tiền và rời đi, cô nhìn đồng hồ, để ý thời gian. "Anh Jeong Hyeok sẽ sớm xong việc ở văn phòng. Con sẽ gọi cho anh ấy, sau đó sẽ hoàn thành mọi việc," cô nói với ba mẹ. "Cảm ơn vì sự giúp đỡ của ba mẹ, và đã chăm sóc cho Eun Jung trong đêm qua."

"Không sao," Han Jeong Yeon nói. "Ta chấp nhận thanh toán dưới hình thức một cuộc gọi với tất cả các chi tiết vào ngày mai."

Se Ri bật cười. "Chà, hy vọng không phải tất cả."

"Chúc con gái của ba may mắn" Ông Yoon Jeung Pyeong ôm con gái.

"Cám ơn ba, Appa." Se Ri ôm ba, Eun Jung rúc vào giữa họ. "Tạm biệt, tình yêu của mẹ. Hẹn gặp lại con vào ngày mai." Se Ri vừa nói vừa hôn lên trán con gái trước khi trao con gái cho ông ngoại.

Se Ri nói lời tạm biệt với Eun Jung xong, cảm thấy một chút buồn khi nói lời tạm biệt với con gái mình. Chắc chắn, Eun Jung thỉnh thoảng vẫn qua đêm với ông bà ngoại của con, nhưng dường như việc cô ấy ra đi chưa bao giờ dễ dàng hơn thế. Sau đó, có một thực tế là họ đang bước vào giai đoạn lo lắng về sự chia ly. Gần đây, mỗi khi Se Ri rời khỏi tầm mắt của Eun Jung, con bé bắt đầu khóc gọi mẹ mình, ngay cả khi Se Ri chỉ đơn giản là bước sang phòng bên cạnh. Eun Jung cũng thường ổn định với ba Jeong Hyeok, nhưng bị ở lại với bất kỳ ai khác ngoài Eomma hoặc Appa là điều hoàn toàn không thể chấp nhận được đối với con.

Khi ba mẹ và con gái đã đi hết, Se Ri lấy điện thoại ra và gọi cho Jeong Hyeok.

"Có chuyện gì vậy, em yêu?" anh ấy hỏi. Giọng anh lơ đãng.

"Anh cần phải về nhà ngay, anh Jeong Hyeok." cô nói với anh, cố làm cho giọng mình có vẻ hoảng hốt. Chắc hẳn cô ấy đã không làm tốt lắm vì Jeong Hyeok vẫn có vẻ như chỉ chú ý một nửa khi trả lời.

"Sao vậy em?"

"Em nghĩ đó là nhà mình bị vỡ ống nước." cô nói với anh. Điều này đã thu hút sự chú ý của anh ấy.

"Cái gì!?" anh ấy hỏi.

"Cả sân ngập nước. Em không biết nó có thể là gì nữa."

"Cái quái gì vậy?" anh nổi cơn thịnh nộ. Se Ri cảm thấy hơi tệ vì đã lừa anh, nhưng cô hy vọng cuối cùng thì tất cả đều xứng đáng. "Chúng ta vừa có một cuộc kiểm tra cách đây ba tuần. Làm thế quái nào mà họ có thể bỏ qua việc này? Em có biết chúng ta đã trả cho họ bao nhiêu không?"

"Em không biết làm thế nào cả ... Anh về ngay được không?"

"Em đã gọi thợ sửa ống nước chưa?"

"Em chưa."

"Được, anh sẽ gọi họ ngay."

"Không." sự hoảng loạn của Se Ri không còn giả vờ nữa. Điều cuối cùng cô ấy cần là một anh thợ sửa ống nước cầu hôn lãng mạn vì một sự cố bể phốt giả. "Em sẽ gọi cho họ," cô đảm bảo với anh. "Chỉ cần anh về đây ngay thôi."

"Anh đang trên đường về, nhưng với tình trạng kẹt xe, có lẽ anh sẽ mất ít nhất một giờ, có thể hơn một chút."

Điều đó sẽ đưa anh ta về nhà vào khoảng 7 giờ, ngay khi mặt trời lặn. Thời gian hoàn hảo.

"Đừng vội. Hẹn gặp lại anh." Cô cúp điện thoại và chờ đợi.

Se Ri ngồi ở bậc thềm phía trước, đợi Jeong Hyeok đánh xe lên. Cô ấy không thể ở sân sau lâu hơn nữa, nếu không cô ấy sẽ tiếp tục cố gắng sửa chữa những thứ không bị hỏng.

Có một chiếc đèn lồng cô đã điều chỉnh ít nhất nửa tá lần, mỗi lần di chuyển nó không quá một phần tư cm theo bất kỳ hướng nào. Trong nhà chưa có đồ đạc gì, vì họ mới nhận nhà cách đây hai ngày, vả lại, hôm nay trời quá đẹp để ở trong nhà. Vì vậy, cô ấy đã chuyển đến phía trước của ngôi nhà. Cô lo lắng di chuyển và cố tập trung sự chú ý của mình vào cuốn sách trong lòng, nhưng cô đã đọc cùng một đoạn sáu lần. Rõ ràng là cô ấy sẽ không thể tập trung được.

Vì vậy, khi cô ấy nhìn thấy chiếc xe ô tô màu đen của anh đi tới, cô ấy vừa sợ hãi vừa cảm thấy nhẹ nhõm. Đó là thời gian của cô.

Ngay khi chiếc xe vừa dừng trước cửa nhà, cánh cửa bật mở và Jeong Hyeok nhảy ra ngoài, chạy đến chỗ cô. Anh dừng lại cách đó vài bước, nheo mắt tò mò nhìn xung quanh.

"Thợ sửa ống nước còn chưa tới sao?" anh hỏi, giọng bối rối và hơi khó chịu.

Se Ri đứng dậy đón anh, cô lo lắng nuốt khan. "Ừm, chưa. Họ chưa tới." cô khàn giọng đáp. Cổ họng cô đột nhiên khô khốc.

"Cái quái gì vậy chứ?" anh gầm gừ trong sự thất vọng. "Làm sao mà anh có thể đánh bại họ ở đây? Anh chạy xe về từ Gangnam và bị kẹt xe."

"Họ đang hoàn thành một công việc khác. Họ sẽ sớm đến đây thôi."

Jeong Hyeok thở dài, mệt mỏi lùa những ngón tay vào tóc. "Chà," anh nói, ngồi phịch xuống bậc thềm. "Anh đoán là chúng ta sẽ đợi vậy. Anh không thể tin được chuyện này lại xảy ra. Chúng ta sở hữu nơi này được hai ngày và nó đã bị hư hỏng rồi sao? Anh thề là những thanh tra đó sẽ bịt tai." Anh nhìn quanh một lần nữa. "Eun Jung đâu rồi em?"

"Con đang ở với ông bà ngoại."

"Vậy là tốt rồi." anh thở phào nhẹ nhõm. "Ai biết được chuyện này sẽ kéo dài bao lâu."

Se Ri nhìn xuống anh, chớp mắt bối rối. Tại sao anh ấy chỉ ngồi ở đây?

"Anh không đi xem chuyện gì đang xảy ra sao?" Cô cẩn thận hỏi.

"Anh biết gì về ống nước chứ?" anh ấy đã nhún vai. "Đó là công việc của thợ sửa ống nước."

"Phải, nhưng... anh không muốn xem sao?" cô ấy hỏi.

"Anh sẽ tin tưởng những gì em nói ."

"Nhưng..." cô há hốc mồm nhìn anh không thể tin được. Cô đã gọi anh về đây và bây giờ anh sẽ ngồi ở bậc cửa trước, đợi mãi một người thợ sửa ống nước sẽ không bao giờ đến? Cô cần phải đưa anh vào sân sau. "Tại sao anh lại vội vã về đây nếu anh thậm chí còn không xem chuyện gì đang xảy ra?"

"Em nói đằng sau ngập hết rồi mà."

"Ừ." cô gật đầu.

"Với nước thải."

"Ừm," tào lao. "À, có thể là vỡ đường ống hay gì đó. Ý em là, nó không thực sự có mùi."

"Em yêu, đây là đôi giày lười Prada," anh chỉ vào tay mình vào bàn chân. "Chúng ta hãy đợi thợ sửa ống nước."

"KHÔNG!" Se Ri khăng khăng, sự thất vọng của cô ấy về việc anh ấy không thể làm theo kịch bản mà anh ấy thậm chí còn không biết là có tồn tại, cuối cùng cũng bùng lên. Cô dứt khoát chỉ tay về phía cổng bên hông nhà. "Em cần anh đi ra cái sân sau chết tiệt và xem những gì đang xảy ra."

"Ôi chúa ơi, tốt thôi, anh sẽ đi. Em đừng nổi giận." anh mủi lòng. Se Ri nắm lấy tay anh và bắt đầu kéo anh đứng dậy. "Điều gì đã làm em như vậy chứ?" Anh nhìn cô như thể cô có ba cái đầu.

"Cứ đi theo em là được." cô đảo mắt khi bắt đầu đi về phía sân sau. Cô có thể thấy qua khóe mắt rằng hai tay anh đang giơ lên ​​đầu hàng.

"Anh đang đi rồi." anh thừa nhận.

Se Ri đến hàng rào và dừng lại. Tay cô đặt trên chốt cổng. Cô hít một hơi thật sâu, khẽ xoay người để có thể nhìn thấy vẻ mặt của Jeong Hyeok. Hít một hơi thật sâu, cô mở chốt và đẩy nó ra để lộ một con đường làm bằng đèn lồng. Cô quan sát thấy đôi lông mày của Jeong Hyeok nhướng lên một cách ẩn ý và khuôn mặt nhăn nhó của anh dần biến thành một nụ cười nhếch mép.

"Anh nghĩ rằng em đã bị lừa." anh lưu ý.

Cô ấy nhún vai. "Đó là vì một lý do chính đáng, em đảm bảo với anh."

"Vậy thì tốt," Jeong Hyeok gật đầu. "Tốt hơn là tốt vì anh đã lái xe như một kẻ điên để về đây."

"Đằng sau anh, anh Ri Jeong Hyeok..." cô ra hiệu cho anh vào sân. Anh bước qua cổng và cô đi theo, đến bên cạnh anh và luồn tay vào tay anh. Jeong Hyeok chầm chậm đi trên con đường đã vạch sẵn, dừng lại để xem những khung ảnh mà Se Ri đã đặt dọc đường. Bắt đầu từ bức ảnh đầu tiên khi họ hẹn hò, Giáng sinh đầu tiên họ ở bên nhau như một gia đình và tiếp tục theo trình tự thời gian cho đến khi họ có được bức ảnh hai người họ đứng cùng Eun Jung trong chính cái sân phủ đầy bồ công anh đó.

Cô nhận thấy khoảnh khắc mắt anh nhìn lên từ bức tranh cuối cùng và dừng lại ở những từ được đánh vần trong những bông hoa ở cuối con đường. Đôi mắt anh mở to đáng kể và anh nắm chặt tay cô hơn. "Em yêu," anh thở ra, nhìn cô cầu khẩn. Cô lo lắng nuốt xuống.

"Em biết rằng em không phải lúc nào cũng dễ yêu..."

"Không, Se Ri... cái đó..."

Cô giơ tay ngăn cản sự phản đối của anh. "Làm ơn, hãy để tôi nói điều này."

Anh gật đầu.

Cô hít một hơi thật sâu và bắt đầu lại. "Em biết rằng em không phải lúc nào cũng dễ yêu. Em đã giữ khoảng cách với anh. Em đã đẩy anh ra xa. Em chưa bao giờ hoàn toàn để anh bước vào vì em yêu anh rất nhiều, và điều đó làm em sợ hãi. Và không phải vì em nghĩ anh có thể làm tổn thương em." cô lắc đầu. "Em biết anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em, rằng anh sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để khiến em hạnh phúc. Đó là điều khiến em sợ hãi nhất... khi biết rằng anh sẽ luôn ở đó để nhặt những mảnh ghép, để đẩy em về phía trước, để làm cho mọi thứ tốt hơn, để xoa dịu nỗi đau của em. Em sợ tất cả những cách anh làm cho cuộc sống của em tốt hơn, làm cho em tốt hơn. Giống như bằng cách nào đó nếu điều đó đến từ anh khiến nó trở nên kém giá trị hơn hoặc ít thành tích hơn. Điều đó thật điên rồ bởi vì anh làm cho em cảm thấy một người tốt hơn. Và em muốn trở thành em mà anh tạo ra. Làm sao em có thể không muốn trở thành em tốt nhất có thể cho con gái của chúng ta? Nhưng vấn đề là, cho dù em có đẩy anh ra xa thế nào, anh vẫn luôn quay lại với em. Ngay cả khi em đã làm điều không thể tha thứ, anh vẫn tìm ra cách để tha thứ cho em và yêu em vượt qua tất cả."

Những giọt nước mắt đang trào ra trong mắt cô và cô gạt chúng đi. Cô có thể thấy Jeong Hyeok đang cố gắng đứng yên và không chỉ vươn tay để phủi nước và ôm cô vào lòng. Cô ấy cũng muốn điều đó. Se Ri chỉ quan tâm đến lời nói, nhưng giờ cô ấy đã sẵn sàng bỏ qua chúng.

Và vì vậy, cô ấy nhắm chặt mí mắt để tập trung vào bản thân khi cô ấy quỳ xuống, ngước nhìn người đàn ông cô ấy yêu.

"Em không muốn đẩy anh ra xa nữa. Em không muốn sống một ngày mà không có anh. Em muốn trở thành một gia đình hạnh phúc, yêu thương mà con gái chúng ta xứng đáng có được. Vì vậy, anh Ri Jeong Hyeok..." cô có thể cảm thấy tim đập thình thịch trong lồng ngực khi cô chuẩn bị nói ra những lời đó. Cô hít một hơi thật sâu, đều đều. "Anh sẽ lấy em chứ?"

Anh im lặng một lúc, chỉ nhìn xuống cô. Khuôn mặt anh hoàn toàn không chút cảm xúc. Tim cô còn đập nhanh hơn. Thời gian đang chuyển động theo từng bước vô nghĩa. "Anh Jeong Hyeok?"

"Anh xin lỗi," anh nói, giọng nghẹn lại. "Anh chỉ... chuyện này... chuyện này đang thực sự xảy ra lúc này sao? Ý anh là, anh không đang mơ hay, vừa uống một số loại thuốc gây ảo giác hay trong một thực tế máy tính mô phỏng, phải không?"

"Điều này đang thực sự xảy ra," cô trấn an anh từ chỗ của mình trên mặt đất. Điều này thật kỳ lạ ... cô ấy có nên ở lại không? Thức dậy?

"Em thực sự muốn lấy anh? Em không làm điều này chỉ vì đó là điều anh muốn chứ?" Chà, về mặt kỹ thuật, đó không phải là một câu trả lời, nhưng ít nhất nó cũng là một sự thừa nhận rằng anh ấy vẫn muốn kết hôn.

Cô quyết định đứng dậy, một tay phủi ống quần, tay kia đưa tay vuốt ve khuôn mặt Jeong Hyeok. "Anh Jeong Hyeok, em muốn dành cả cuộc đời mình với anh. Và vâng, em vẫn sẽ rất vui khi làm điều đó dù có hay không có giấy đăng ký kết hôn. Vì vậy, em đoán, theo nghĩa đó, em đang hỏi anh vì đây là điều anh muốn. Nhưng những gì em muốn, là để làm cho anh hạnh phúc. Để làm cho anh hạnh phúc như mỗi ngày như anh đã làm cho em. Và biết rằng đây là điều anh muốn và em có thể trao nó cho anh... có ý nghĩa với em nhiều hơn những gì em có thể nói. Vì vậy, vâng, em thực sự muốn kết hôn với anh."

"Trời ơi! Em cầu hôn thật đấy hả!"

Cô gật đầu, một nụ cười nhỏ thoát ra khỏi môi. "Em đang cầu hôn anh thật."

Anh vươn tay ôm lấy mặt cô để họ đặt một tay lên má người kia. Anh nghiêng người về phía trước để tựa trán mình lên trán cô. "Anh cũng muốn gả cho em."

"Vậy ... ý của anh là đồng ý đúng không?" Cô ấy hỏi với vẻ mong đợi.

Anh ấn mạnh môi mình vào môi cô một lúc trước khi rút ra. "Uhm. Đúng rồi, anh sẽ cưới em. Anh yêu em rất nhiều, bây giờ và mãi mãi."

Vậy là tới lúc kết thúc một hành trình dài của Se Ri và Jeong Hyeok. Chúc mừng anh Jeong Hyeok, sau hơn 13 năm dài chung thủy yêu một người con gái thì anh cũng đã có một cái kết có hậu cho bản thân. Chúc mừng chị Se Ri vì đã vượt qua nỗi sợ hãi để đón nhận tình yêu thương. Cuối cùng là chúc gia đình của Se Ri, Jeong Hyeok và Eun Jung sẽ mãi mãi hạnh phúc.
Cảm ơn các cô gái đã cùng mình theo dõi một hành trình hơi dài từ năm trước tới năm nay. Chúc mọi người có một người để yêu và trân trọng. Hạnh phúc nhé, các cô gái của mình. Hẹn gặp lại các bạn vào một câu chuyện khác nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro