Whole

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đây là gì vậy?" anh nghe thấy tiếng gọi lầm bầm của Se Ri từ bên trong phòng quần áo của anh và cô ở trong phòng ngủ chính. Anh ấy đã sử dụng không gian đủ lớn để làm phòng để quần áo và một số đồ khác. Jeong Hyeok bước ra khỏi phòng tắm chính nơi anh hiện đang thu dọn đồ đạc để nhường chỗ cho đồ của Se Ri. Anh thò đầu vào tủ để xem cô đang nói về cái gì.

"Đó là một cây đàn guitar." Anh ấy sẽ nghĩ đó là điều hiển nhiên.

"Nó màu hồng... và lấp lánh... và nhỏ xíu," cô ấy chỉ ra từ chỗ ngồi của mình trên sàn nơi cô ấy đang di chuyển đồ đạc xung quanh để nhường chỗ cho đôi giày của mình.

"Af, đúng rồi, anh đoán về mặt kỹ thuật thì nó là một cây đàn ukulele. Hay nó là một cây đàn guitar thu nhỏ? Đàn ukulele chỉ là một cây đàn thu nhỏ sao?" anh cân nhắc. "Hay là có cái gì khác phân biệt hai loại đàn đó?"

" Anh Jeong Hyeok," Se Ri nghiêm khắc nói, phá vỡ dòng suy nghĩ của anh. "Sao anh lại có cái này?"

Anh ấy đã nhún vai. "Là cho Eun Jung."

"Con bé mới được sáu tháng. Con sẽ không thể cầm một cây đàn guitar, thậm chí là một cây thu nhỏ, trong ít nhất một hoặc hai năm. Đó là chưa kể đến các kỹ năng vận động tinh cần thiết để thực sự chơi nó."

"Được rồi, nhưng một ngày nào đó con sẽ có kích thước bàn tay và khả năng cử động của các ngón tay và khi ngày đó đến, con có thể muốn học chơi guitar."

"Vâng, chính xác! Con có thể chơi! Điều đó cũng có nghĩa là con có thể hoàn toàn không có hứng thú với cây đàn guitar."

"Được rồi, không sao, nếu con có quan tâm, hay con không quan tâm." Anh ấy không hiểu vấn đề lớn là gì. Nếu Eun Jung không muốn, con sẽ không cần phải sử dụng nó. Không có hại, không có sao cả.

Se Ri thở dài não nề, vùi đầu vào tay một lúc. Khi cô ấy lộ mặt lần nữa, cô ấy chộp lấy một thứ khác bên cạnh. "Và cái này là gì?" cô hỏi, giơ món đồ lên.

"Đó là mũ bảo hiểm để cưỡi ngựa. Eun Jung rất hào hứng mỗi khi nhìn thấy một con ngựa trên TV. Anh nghĩ con bé có thể muốn cưỡi ngựa khi lớn hơn một chút."

"Mũ bảo hiểm cưỡi ngựa sao?" Se Ri nhắc lại. Jeong Hyeok gật đầu, vẫn không hiểu vấn đề lớn là gì. "Và một chiếc mũ bảo hiểm trượt tuyết?" Se Ri nói thêm, giơ một chiếc mũ cứng màu tím nhỏ xíu khác lên.

"Chà, anh chắc chắn muốn đưa con đi trượt tuyết vào một ngày nào đó."

Se Ri bực bội, đẩy người lên khỏi sàn và đi ngang qua chiếc tủ rộng rãi đến chỗ anh đứng cạnh cửa. "Anh Jeong Hyeok," cô nói, đưa tay lên ôm mặt anh. "Em thích việc anh nhìn thấy và nghĩ về con gái của chúng ta," cô nói với anh.

"Tất nhiên anh luôn làm vậy."

"Đúng," cô thừa nhận. "Nhưng anh không thể chỉ mua mọi thứ anh nhìn thấy và sau đó nhét nó vào tủ trong nhiều năm với khả năng một ngày nào đó con sẽ muốn nó."

Jeong Hyeok nhún vai. "Tại sao không?" Anh có tiền, anh có không gian, anh muốn mua đồ cho con gái mình. Anh không thấy vấn đề là gì.

Se Ri lắc đầu, nụ cười nửa thích thú nửa bực tức hiện trên gương mặt. "Ừm, ừm, ban đầu thì nó lãng phí. Và thiên về vật chất. Và quan trọng nhất," cô quay một vòng, chỉ vào vô số thứ lỉnh kỉnh trong tủ. "Đối với em, em sẽ có nhiều việc hơn khi chúng ta nhận được một ngôi nhà trong vài tháng nữa và chúng ta phải đóng gói tất cả những thứ vớ vẩn này và chuyển nó đi."

"Đừng lo lắng về điều đó," anh lắc đầu một cách bác bỏ.

"Ồ vậy ư?" Se Ri nhướng mày hoài nghi.

"Tất nhiên," anh đảm bảo với cô. "Chúng ta sẽ có động lực để làm điều đó."

"Ồ vậy ư?" Cô đảo mắt. Anh ấy muốn nhờ những người dọn nhà giúp cô ấy trong việc di chuyển này, nhưng Se Ri đã kiên quyết từ chối. Cô ấy khăng khăng rằng cô ấy sẽ không mang theo nhiều đồ đạc như vậy, và bên cạnh đó, những người chuyển nhà sẽ không biết cái gì ở lại và cái gì sẽ đi. Nhưng cô ấy thật điên rồ nếu nghĩ rằng họ sẽ thay thế cả một gia đình mà không cần sự giúp đỡ.

"Đừng có nực cười, em yêu. Lần này sẽ không chỉ có quần áo và đồ vệ sinh cá nhân. Chúng ta phải đóng gói toàn bộ nhà bếp, tất cả đồ điện tử và đồ đạc. Em có định khuân vác chiếc ghế sofa đó xuống ba tầng cầu thang không?"

"Không," cô hổn hển, đôi vai rũ xuống thất bại.

"Phải, vì vậy coi như là chúng ta đã đồng ý," Jeong Hyeok trả lời với một nụ cười nhếch mép, tiến sâu hơn vào tủ quần áo.

"À, vâng, em đoán vậy..."

"Tốt lắm, vậy thì không có vấn đề gì." Anh dồn cô vào một bức tường chắc chắn không lộn xộn. Anh có thể cảm thấy hơi thở cô gấp gáp, đồng tử cô giãn ra.

"Chà, không... điều đó không... chính xác..." lời phản đối của cô hụt hơi và thiếu thuyết phục khi anh đặt một tay lên cánh tay trên của cô, kéo cơ thể cô chạm vào anh khi anh cúi đầu xuống. Môi anh gặp cô, nhấn mạnh một cách háo hức, lưỡi anh quấn nhẹ nhàng trên môi cô để yêu cầu sự xâm nhập mà cô dễ dàng cho phép.

Khi lưỡi họ chạm vào nhau và tay họ bắt đầu đi lang thang, Jeong Hyeok vô cùng biết ơn vì ba mẹ Se Ri đã đồng ý trông chừng Eun Jung cả ngày trong khi Se Ri sắp xấp đồ đạc trong nhà. Ba cô ấy vẫn không hài lòng về việc chuyển đi, Jeong Hyeok có thể nói . Nhưng ông Yoon Jeung Pyeong đang cố giả vờ rằng ông ấy đang giúp đỡ quá mức. Thêm vào đó, Jeong Hyeok nghi ngờ ba mẹ của Se Ri đang muốn dành nhiều thời gian cho cháu gái của họ nhất có thể trước khi Se Ri và Eun Jung chuyển đi.

Jeong Hyeok hiểu rằng bố mẹ cô đã quen với việc có Se Ri và Eun Jung ở đó và mọi chuyện sẽ không còn như cũ nếu Se Ri và Eun Jung không ngủ chung một mái nhà với ba mẹ cô. Nhưng anh cũng biết ba mẹ cô vẫn sẽ gặp họ mọi lúc. Họ có thể trông Eun Jung bao nhiêu tùy thích để anh và Se Ri có nhiều thời gian riêng hơn cho việc này...

Bàn tay anh lần tìm gấu áo len của cô, kéo tuột chiếc áo lót từ bên dưới nhét trong quần jean và tiếp xúc với làn da của cô. Bàn tay Se Ri luồn sâu hơn quanh cổ anh, những ngón tay của cô luồn qua mái tóc sau gáy anh.

"Anh Jeong Hyeok," cô rên rỉ, lùi lại một chút, nhưng vẫn vòng tay ôm lấy anh.

"Hmm," anh lầm bầm, nhấn vào một nụ hôn khác.

"Cuộc trò chuyện của chúng ta chưa kết thúc," cô nhắc nhở anh.

"Chúng ta đã đồng ý."

"Về việc di chuyển," cô thở hổn hển thì thầm. "Không phải về..." môi anh đáp xuống điểm mạch đập ở cổ cô và đúng lúc ngón tay cái của anh lướt qua núm vú qua áo ngực. Một tiếng thở hổn hển mãn nguyện thoát ra khỏi môi cô ấy, cắt đứt phần còn lại của lời nói, đầu cô ấy ngửa ra sau.

"Em đã nói gì?" anh hỏi, môi anh áp vào da cô.

"Em quên mất rồi..."

Jeong Hyeok mỉm cười chiến thắng. "Hmm, đó là những gì anh nghĩ," anh trả lời khi bắt đầu từ từ cởi quần áo của cô.

....................................

Jeong Hyeok nhìn quanh căn hộ. Bạn bè và gia đình anh ấy đang nói chuyện vui vẻ, cười đùa, uống rượu. Trẻ con ở trong phòng dành cho khách nghịch đồ chơi và trò chơi điện tử. Nó rất khác với kiểu tiệc tùng mà anh ấy từng thưởng thức-- bữa tiệc hoành tráng. Jeong Hyeok hai mươi tuổi sẽ chế giễu khi nhìn thấy anh bây giờ. Nhưng những ngày này, đây là điều khiến anh hạnh phúc.

Sáu tháng trước, khi anh mới chuyển đến, căn hộ có cảm giác rộng lớn và cô đơn. Bây giờ nó đầy những người anh yêu nhất. Và sau đó, khi tất cả họ đã rời đi, anh sẽ kiểm tra con gái mình đang ngủ trong phòng của con, rồi leo lên giường với người phụ nữ anh yêu. Anh ấy có thể yêu cầu gì hơn nữa?

"Tôi phải thú nhận, tôi đã sai." Ahh, một lời nhận lỗi từ người bạn thân khét tiếng bướng bỉnh của anh ấy. Anh thậm chí còn không nghĩ đến việc yêu cầu điều đó.

"Cậu sai về cái gì?" Jeong Hyeok hỏi, nhấp một ngụm rượu scotch.

"Chà," Chi Su thừa nhận, "Khi cậu chuyển đến đây, tôi đã cho cậu ba tháng trước khi hai người về ở với nhau. Cậu phải mất gấp đôi thời gian đó. Người phụ nữ của cậu đã cầm cự lâu hơn tôi nghĩ. Trò chơi của cậu đã hoàn toàn vào cuộc nhà vệ sinh."

"Trò chơi gì?" Se Jun chế giễu.

"Này, điều đó không hoàn toàn công bằng." Cuối cùng cũng có người chống lưng.

"Cảm ơn vì đã bảo vệ tôi, Seung Joon."

"Ý tôi là, anh anh chàng có một vị hôn thê cực kỳ nóng bỏng và một cô bạn gái cực kỳ nóng bỏng ở các lục địa khác nhau. Tôi đã nghĩ rằng anh chàng đó sẽ ra về tay không. Nhưng cuối cùng thì sao? Cuối cùng thì cũng có một cái kết có hậu cho anh chàng đó."

"Seung Joon..." Jeong Hyeok lườm xen vào.

"Vâng?"

"Đừng biện hộ cho tôi."

Seung Joon nhún vai. "Tôi chỉ là nói..."

"Thôi, đừng."

"Chú Jeong Hyeok?" Jeong Hyeok quay lại khi nghe thấy tên mình và thấy cháu mình đang lao xuống hành lang. Jeong Hyeok mỉm cười chào đón cháu trai, mừng là thằng bé đã không đến sớm hơn vài giây. Jun Woo không cần nghe bạn bè của Jeong Hyeok chúc mừng anh ngoại tình thành công.

"Sao vậy! Có chuyện gì vậy nhóc con?"

"Con không phải trẻ con," Jun Woo ưỡn ngực bào chữa. "Con gần 10 tuổi."

"Được rồi, tốt hơn là bắt đầu chuẩn bị cho việc nghỉ hưu," Seung Joon thông báo với anh.

"Và tiền cấp dưỡng," Se Jun nói thêm.

Jeong Hyeok lườm họ.

"Con đã đánh bại Ji Hoon tại Madden," Jun Woo tự hào trả lời.

"Thật tuyệt, tiền vệ của con là ai?" Se Jun hỏi.

"Tom Brady."

"Đó là một sự lựa chọn tốt."

"Cá nhân tôi là một người hâm mộ Cam Newton." Seung Joon nói.

Se Jun ném cho Seung Joon một cái nhìn kinh tởm. "Carolina? Thật à?"

"Cậu và nỗi ám ảnh ngu ngốc của cậu với toàn bộ phiên bản Rugby tội nghiệp này, thật kỳ lạ." Chi Su chen vào.

"Cô Se Ri đâu rồi ạ? Con muốn nói với cô." Jun Woo vươn vai và cố gắng làm cho mình cao nhất có thể.

Jeong Hyeok cố không cười. "Cô Se Ri của con," Jeong Hyeok thông báo với anh, "đang nói chuyện với cô Seo Dan, bạn của cô ấy trong phòng khách."

Jeong Hyeok để ý thấy Seung Joon rất chú ý đến cái tên 'Seo Dan', nhưng anh cố không nghĩ về nó. Anh ấy đã bị tổn thương đủ nhiều bởi sự kết hợp không lành mạnh đó. Thay vào đó, anh tập trung vào cháu trai của mình. "Và chú thật xin lỗi khi phải nói với con, Jun Woo-ya, nhưng cô ấy không thích trò chơi điện tử. Và cô ấy chắc chắn không thích bóng đá."

"Ồ." Gương mặt Jun Woo trầm xuống trong giây lát nhưng sau đó tươi tỉnh trở lại. "Chà, cô Se Ri thích gì ạ?"

"Chú của con." Chi Su thông báo cho anh ta.

Jeong Hyeok lườm lần nữa... Anh ấy đã làm điều đó rất nhiều với bạn bè của mình. Đôi khi anh tự hỏi tại sao anh thậm chí còn là bạn với họ. Nhưng bên dưới... vẻ ngoài thô bạo của họ, họ đã trung thành với anh ấy nửa đời người. Họ không hoàn hảo, nhưng anh luôn có thể tin tưởng vào họ.

"Cô Se Ri thích chính trị," Jeong Hyeok nói với cháu trai mình. "Và sách. Con đã đọc Moby Dick chưa?"

Jun Wo nhíu mày. "Chưa ạ."

"Hmmm, tốt, cô ấy thích âm nhạc."

"Con cũng thích âm nhạc!" Jun Woo phấn khích đứng thẳng dậy.

"Tuyệt vời!" Jeong Hyeok vỗ vai anh. "Con biết Fleetwood Mac?" Jun Woo làm mặt lạ.

"David Bowie?" Jun Woo lắc đầu.

"Những người theo chủ nghĩa tự do?" Bây giờ nhóc chỉ biết ngơ ngác nhìn anh.

"Jun Woo-ya, chú nghĩ có lẽ con nên nói chuyện với cô Se Ri về trường học. Cô Se Ri yêu trường học."

"Cô ấy yêu trường học sao ạ?" Jun Woo bối rối hỏi.

"Đúng vậy. Các cô gái có xu hướng thông minh hơn chúng ta. Họ thực sự thích những người thông minh."

"Vâng ạ! Con cảm ơn chú đã tiết lộ cho con." Jun Woo lững thững đi vào bữa tiệc, dù Jeong Hyeok không chắc mình đã từ bỏ việc tìm kiếm và gây ấn tượng với Se Ri hay chưa.

"Vậy," Seung Joon nói khi Jun Woo đã đi khỏi. "Có vẻ như cậu đang có một chút cạnh tranh ở đó, Jeong Hyeok," anh cười. "Tốt hơn là cậu nên cẩn thận nếu không Se Ri của cậu sẽ bị đánh cắp mất."

"Không sao đâu," Chi Su vỗ vào lưng Jeong Hyeok. "Tôi chắc chắn họ sẽ gửi cho cậu một tấm bưu thiếp từ tuần trăng mật của họ."

"Không biết họ sẽ đi đâu nhỉ," Se Jun ngẫm nghĩ. "Tôi nghe nói Legoland rất tuyệt trong mùa hè này."

"Chà, cậu sẽ biết vì cậu có năng lực tinh thần và cảm xúc của một đứa trẻ chín tuổi." Jeong Hyeok lùi lại. "Cứ thoải mái ở lại đây và tiếp tục chơi. Tôi sẽ đi hòa nhập với vài người khác." Anh thông báo cho họ, nhấc đồ uống của mình lên khỏi đảo bếp. "Và Seung Joon," anh nói, quay lại đối mặt với bạn mình.

"Cái gì?"

"Có trẻ em ở đây tối nay, vì vậy dù cậu làm gì, xin vui lòng không quan hệ tình dục ở bất cứ đâu trong căn hộ của tôi."

Jeong Hyeok bỏ mặc Seung Joon trông có vẻ sốc khi Se Jun và Chi Su bắt đầu tấn công anh bằng những câu hỏi liệu anh có ngủ lại với Seo Dan hay không. Jeong Hyeok không cảm thấy tội lỗi. Nó phục vụ anh ta ngay.

Anh đi vào khu vực phòng khách, thấy vợ chồng Young Ae đang nói chuyện với ba của Se Ri. "Có một lần, Eun Jung đã rất quấy khóc và Jeong Hyeok đã bế con bế lên để xem chuyện gì đang xảy ra và đột nhiên, nước dãi bắt đầu chảy ra từ miệng con bé và Jeong Hyeok bắt đầu hoảng sợ và nghĩ rằng con bé bị nghẹt thở hay gì đó. Vì vậy Jeong Hyeok đã thọc ngón tay vào miệng con bé và CHOMP! Eun Jung cắn mạnh xuống bằng chiếc răng mới mọc." Vợ chồng Young Ae cười sảng khoái trước câu chuyện của ông Yoon Jeung Pyeong.

"Gì thế này? Đêm nay là đêm chế nhạo Jeong Hyeok à?"

"Không phải mỗi đêm sao?" Young Ae trêu chọc, nhấp một ngụm rượu trắng. "Bạn của em đâu?" cô ấy hỏi.

"Họ đang ở trong bếp vui vẻ với câu chuyện của con trai chị."

"Cái gì?!" Young Ae đứng thẳng dậy, ngay lập tức chuẩn bị chuyển sang chế độ gấu mẹ.

"Đừng lo lắng, điều đó thực sự khiến em phải trả giá đắt hơn. Họ chỉ thấy người yêu nhỏ của thằng bé ấy thật thú vị."

"Ồ, tốt," Young Ae cười. "Chị sẽ cho họ một trận. Nó rất không thú vị."

"Thằng bé có người yêu rồi sao?" Ông Yoon Jeung Pyeong hỏi.

"Vâng," Jeong Hyeok đáp. "Cháu trai của con khá mê mẩn con gái của ba."

"Đáng lẽ mọi nguời phải nghe thằng bé nói cả buổi chiều," Young Ae nói với họ. "Thằng bé sẽ không im lặng về việc được gặp cô Se Ri. Tất cả chỉ là... 'Mẹ có nghĩ cô Se Ri sẽ thích chiếc áo này không?' và 'Tóc của con trông ổn chứ?' và 'Món ăn yêu thích của cô Se Ri là gì?"

"Ồ, tốt, con bé đã truyền cảm hứng cho nhiều người mê đắm." Ông Yoon Jeung Pyeong tự hào trả lời. "Đó chỉ là trong gen của Se Ri." Anh quay sang Jeong Hyeok. "Chờ cho đến khi nó bắt đầu xảy ra với con gái của con rồi con sẽ hiểu lòng ta." Anh ấy chỉ và Jeong Hyeok với một cảm giác tự mãn.

"Không ạ." Jeong Hyeok chun mũi. "Làm ơn đừng doạ con. Eun Jung sẽ mãi mãi nhỏ bé và ngây thơ."

"Đó là tất cả những gì người ba mới có con nói vậy thôi." Yoon Jeung Pyeong cười khúc khích.

"Eun Jung sẽ không bao giờ rời khỏi nhà. Con bé sẽ ở nhà với con mãi mãi." Jeong Hyeok nghiêm khắc nói. Anh ấy mỉm cười bất chấp những lời nói nghiêm khắc của mình. Đó là sự thật. Anh ấy là một người ba khập khiễng. Nhưng anh ấy sẽ không còn cách nào khác.

"Ta cần thêm một chai nữa," Ông Yoon Jeung Pyeong tuyên bố, lắc lư ly rượu rỗng của mình để minh họa cho quan điểm của mình.

Jeong Hyeok nhìn ông Yoon Jeung Pyeong đi về phía nhà bếp, sau đó chuyển sự chú ý của anh ấy sang chị gái của anh ấy, người đang nhìn anh ấy chằm chằm với vẻ mặt đăm chiêu, kỳ lạ.

"Chuyện gì vậy?" anh ấy hỏi. "Tại sao chị nhìn em như thể chị vừa được thông báo rằng em còn sáu tháng để sống?"

"Không có gì. Chị chỉ... mừng cho em thôi."

"Đó là khuôn mặt hạnh phúc của chị sao?" anh hỏi, chú ý đến ánh sáng lấp lánh trong mắt cô.

"Ừ," cô sụt sịt, gật đầu. "Em chỉ... em có vẻ thực sự hạnh phúc. Được làm ba... được ở đây," cô chỉ tay về phía họ. "Mừng cho em."

"Cảm ơn chị?" Jeong Hyeok nói như một câu hỏi, vẫn còn bối rối về tính khí thất thường kỳ lạ của chị gái mình.

"Đó là tất cả những gì chị từng muốn, em biết đấy... để em được hạnh phúc." Young Ae gạt đi những giọt nước mắt, lau đi một giọt nước đọng dưới mắt.

"Chị à?" Jeong Hyeok hỏi, bắt đầu lo lắng một cách nghiêm túc. "Về việc này là gì?"

"Chị..." cô thở dài. "Jeong Hyeok-ah, em đã ra đi. Mười năm trước, em đã rời xa gia đình và rời xa Se Ri. Chị vẫn biết em ở đó và em vẫn giữ liên lạc với chị, nhưng chị vẫn cảm thấy như mình đã mất em, bởi vì em đã không còn ở bên chị nữa. Nó đã phá vỡ em. Và cuối cùng, em về nhà và gặp Hye Jin. Em bắt đầu ghép các mảnh ghép lại với nhau. Và từ xa, có vẻ như mọi thứ vẫn ổn nhưng không phải vậy. Những vết nứt đó vẫn còn đó. Và nếu em nhìn kỹ, em có thể thấy vẫn còn thiếu một phần nhỏ của em. Em đã đánh mất một thứ gì đó... một số niềm vui và tình yêu cuộc sống. Và một phần trong chị đã cam chịu sự thật rằng phần đó là ra đi mãi mãi. Một phần của em trai chị đã ra đi mãi mãi."

"Noona..." anh nắm lấy tay cô.

Cô lại sụt sịt, lau mũi nhưng rồi đứng thẳng dậy, mắt bắt đầu khô. "Nhưng chị đã nhầm. Nó không biến mất mãi mãi. Bởi vì nó đã trở lại. Em đã trở lại. Và em đang hạnh phúc. Chị rất vui khi được gặp lại phần đó của em."

Anh biết ý của cô. Tuy nhiên, đây vẫn là một chút khoa trương đối với sở thích của anh ấy. Đây là một bữa tiệc, sau tất cả. Anh ôm chị gái mình vào lòng, cằm tựa lên đỉnh đầu cô. "Chị đang ở thời kỳ tiền mãn kinh hay gì đó?" anh ấy hỏi.

"Chị nghiêm túc?!" Cô xô anh ra, ném cho anh một cái lườm khó chịu. "Chị rất ghét em đấy. Đây mới là lời thật lòng."

"Ồ, nhưng chị có một chút độc thoại từ một phút trước." anh trêu chọc.

"Chị sẽ rút lại. Em thật tệ. Em đáng phải chịu đau khổ," cô vừa nói vừa khoanh tay trước ngực, nhưng nụ cười thoáng qua trên môi cô. Cô vui là em trai đang hạnh phúc. Và anh ấy... rất, rất hạnh phúc.

Cho đến khi anh không.

...........................

"Ri Jeong Hyeok! Cục cưng của con dậy rồi." Jeong Hyeok quay lại khi phát ra âm thanh và thấy ba mình đang ôm cô con gái đang tỉnh như sáo.

"Ôi chúa ơi. Ba vừa đánh thức con bé phải không?"

"Ba không có đánh thức con bé." Ri Chung Ryeol nói, gửi đứa bé vào vòng tay của ba của con.

"Tại sao ba lại đánh thức một đứa bé đang ngủ?"

"Ba không đánh thức con bé dậy." Ông Ri Chung Ryeol khăng khăng. "Ta đang kiểm tra con bé và con bé đã thức dậy và con bé muốn ông nội bế con bé."

"Thật sao?"

"Ta nói thật."

Eun Jung cười khúc khích, thấy cuộc chiến nhỏ của ba của con và ông nội con thật thú vị.

"Sao vậy con?Con có muốn ra ngoài chơi một chút không, cục cưng của ba?" Jeong Hyeok hỏi. Eun Jung lảm nhảm. "Ba coi đó là đồng ý. Chúng ta ra ngồi xuống đằng kia. Nào, ông nội. Ông nội vừa đánh thức cục cưng dậy, ông phải chịu trách nhiệm chứ."

Se Ri nghĩ rằng có lẽ đã đến lúc kiểm tra Eun Jung. Cô chuẩn bị đi đến phòng của con thì thấy con gái mình đang ngồi trong vòng tay của ba.

Cô muốn chọc tức Jeong Hyeok vì sự quái đản này của bữa tiệc, nhưng thật khó để nổi giận với anh khi cô nhìn thấy cách anh nhìn con gái họ-- như thể anh sẽ động trời động đất để khiến con gái cưng của anh được hạnh phúc.

Se Ri nhìn chằm chằm một lúc, trái tim cô tràn đầy tình yêu hơn những gì cô có thể tưởng tượng. Đây chưa bao giờ là kế hoạch của cô-- khung cảnh trong nhà này. Cô ấy đã dành cả tuổi trẻ của mình để mơ ước được đi du lịch khắp thế giới, giao du với các nhà lãnh đạo thế giới và nhận được giải thưởng báo chí quốc tế. Những giấc mơ đó không có chỗ cho việc lập kế hoạch đám cưới và nuôi dạy con cái. Hoặc cô nghĩ vậy.

Trên thực tế, ý tưởng rằng cô ấy có thể cần kết hôn và có con để được hạnh phúc thực sự khiến cô ấy khó chịu. Cô ghét phải thừa nhận rằng cô cần một người đàn ông để được hạnh phúc-- hoặc thiên chức làm mẹ. Cô đã mất một thời gian dài để học, để chấp nhận rằng có thể cảm thấy mãn nguyện khi có Jeong Hyeok và Eun Jung trong đời hơn là khi không có hai người họ. Bởi vì đó không phải là cuộc hôn nhân hay thiên chức làm mẹ khiến cô thỏa mãn. Đó là Jeong Hyeok và Eun Jung.

Nhìn Jeong Hyeok và con gái của họ, cô biết mình thực sự không có gì phải lo lắng. Chàng trai quyến rũ nhưng ích kỷ mà cô yêu lần đầu tiên cách đây nhiều năm đã trở thành một người đàn ông tốt bụng và hào phóng, người sẽ làm bất cứ điều gì cho những người anh yêu. Và tất cả những gì cô ấy muốn là được ở bên họ.

"Se Ri-ya," giọng nói của bà Han Jeong Yeon xen vào.

Se Ri giật mình thoát khỏi cơn mê. "Huh?" cô nói, lau đi giọt nước mắt đi lạc.

"Ở đó ổn chứ?" mẹ cô hỏi.

"Vâng," cô gật đầu.

"Mũi cậu chảy nước rồi đấy," Seo Dan lưu ý.

"Mình ổn, thật đấy," Se Ri trấn an họ. "Nó chỉ..."

"Chỉ cái gì?"

"Hãy nhìn họ," cô nói, một nụ cười buồn vui lẫn lộn trên khuôn mặt khi cô chỉ vào hai người quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Jeong Hyeok đang cười một tràng cười ấm áp và thẳng thắn trong khi Eun Jung cười khúc khích nhờ khuôn mặt ngộ nghĩnh của ông nội.

"Trông họ thật hạnh phúc," Young Ae mỉm cười nhận xét khi tham gia cùng các quý cô.

"Vâng," cô sụt sịt.

"Vậy vấn đề là gì?" bà Han Jeong Yeon hỏi.

"Không có vấn đề gì cả."

"Được rồi..." Han Jeong Yeon cố hiểu.

"Họ thật hoàn hảo," Se Ri ngưỡng mộ. "Hoàn toàn hoàn hảo."

"Và em ghét sự hoàn hảo."

"Em đã ghét..." Se Ri ngập ngừng, liếc nhìn Young Ae bên phải cô. Cô không muốn đem chuyện này ra trước mặt cô. Có khôn ngoan không khi nhắc lại quá khứ trước mặt những người mà cô ấy đã ảnh hưởng? "Em đã ghét... việc em suýt... ​​rằng em đã cố..." Cô nhìn Young Ae lần nữa, khuôn mặt đầy hối hận.

Vẫn có những ngày cô ghê tởm bản thân vì đã cố gắng ngăn chặn Jeong Hyeok khỏi cuộc sống của cô và Eun Jung. Cô đã suýt từ chối mối quan hệ đẹp đẽ này của họ. Cô gần như đã từ chối bản thân niềm vui khi thấy họ có thể hạnh phúc như thế nào. Tất cả chỉ vì cô đã sợ hãi. Sợ rằng Jeong Hyeok sẽ không chọn cô ấy. Và thậm chí còn sợ hãi hơn rằng anh ta sẽ làm vậy. Cô đã chết khiếp với cuộc sống tươi đẹp tuyệt vời mà cô đang sống. Làm thế nào cô ấy có thể đã từng sợ hãi về điều này?

"Này," Young Ae nhẹ nhàng nói, nắm lấy tay Se Ri và siết chặt. "Em đã được tha thứ."

"Nhưng em gần như..."

"Hầu như chỉ tính bằng móng ngựa và lựu đạn," Seo Dan châm biếm. "Cậu muốn tham gia tòa án vành móng ngựa, cậu có thể nói chuyện 'gần như'. Nếu không, hãy cùng nhau hành động và hạnh phúc. Jeong Hyeok hóa ra không phải là một thằng khốn như mình đã ghi công cho anh ấy."

Young Ae lườm Seo Dan mà Seo Dan, là Seo Dan, không hề hay biết.

"Cậu nói đúng," Se Ri đồng tình. Không có ích gì khi sống trong quá khứ. Cô ấy đã làm hỏng việc, nhưng số phận đã can thiệp và mang đến cho cô ấy gia đình.

Và cô ấy... rất, rất hạnh phúc.

................................

Jeong Hyeok đóng cửa sau lưng Chi Su, cuối cùng cũng thuyết phục được cậu ta và những người hầu khác rời đi, rất lâu sau khi phần còn lại của bữa tiệc đã tàn. Anh quay trở lại căn phòng lớn và thấy Se Ri đang ở khu vực nhà bếp đang thu thập những chiếc cốc trên bàn đảo.

"Em yêu." anh bước tới phía sau cô, vòng tay quanh eo cô. Anh đặt một nụ hôn tình cảm vào hõm cổ cô khi tay anh lấy chiếc cốc ra khỏi tay cô. "Kệ nó đi." anh thì thầm.

"Thật là một mớ hỗn độn," Se Ri phàn nàn. "Em không muốn để nó cứ như thế này."

"Thức ăn đã hết." anh chỉ ra. "Không có gì khác không thể làm và chúng ta có thể dọn những thứ còn lại vào ngày mai."

Se Ri thở dài, quay người trong vòng tay anh. "Em quá mệt mỏi với tình dục, Jeong Hyeok," cô nói với anh.

Anh cười khúc khích. "Ai đã nói gì về tình dục?" Se Ri cau mày khó tin với anh. Anh lùi lại một bước, giơ hai tay lên một cách ngây thơ. "Anh thề," anh nhấn mạnh. "Anh đã không nghĩ về tình dục." Ánh mắt hoài nghi của cô không dao động. "Chà, được rồi," anh nghiêng đầu sang một bên với một nụ cười nhếch mép tán tỉnh trên khuôn mặt. "Anh đã nghĩ về nó. Nhưng không phải bây giờ."

"Là vậy sao?" cô ấy hỏi.

"Đúng vậy," anh nhấn mạnh. "Ngay bây giờ, tất cả những gì anh muốn làm là chúc cục cưng của chúng ta ngủ ngon trong phòng trẻ. Sau đó, anh muốn hai chúng ta cùng nhau leo ​​lên giường và anh muốn ngủ bên cạnh em, ôm em ngủ."

"Mmm, em thích kế hoạch đó," cô đồng ý.

Anh gật đầu. "Và sau đó, anh nghĩ rằng anh có thể thức dậy vào một lúc nào đó vào lúc nửa đêm và thấy mẹ của con gái xinh đẹp của mình đang ngủ bên cạnh anh trên giường của chúng ta..."

"Uh-huh ... và sau đó anh sẽ làm gì?"

"Chà," anh kéo Se Ri vào lòng, cúi xuống đặt một nụ hôn khác lên cổ cô. "Anh sẽ đánh thức cô ấy, thật nhẹ nhàng, bằng những nụ hôn..."

"Mmm-hmm, và sau đó?" Se Ri thì thầm mơ màng khi anh tiếp tục vuốt ve cô bằng đôi môi của mình.

"Sau đó, khi cô ấy vừa mới tỉnh, trong thế giới tranh tối tranh sáng giữa mơ và thực, anh sẽ làm tình với cô ấy chậm rãi, uể oải."

"Mmmm," Se Ri rên rỉ tán thưởng, mắt cô nhắm nghiền. "Điều đó nghe có vẻ đáng yêu," cô thừa nhận. "Chỉ có một vấn đề."

"Đó là cái gì?"

"Chà," cô mở mắt, ánh sáng mơ màng đã biến mất. "Con gái cưng của chúng ta đang trong giai đoạn ngủ không sâu. Điều đó có nghĩa là khi anh thức dậy vào nửa đêm, rất có thể là do con bé đang khóc sưng cả mắt. Em nghĩ là do mọc răng. Nhưng dù là gì đi nữa thì cũng là không siêu gợi cảm chút nào đâu."

Jeong Hyeok cảm thấy hơi nhói lòng vì thực tế là anh đã không biết điều đó-- ít nhất là giai đoạn ngủ không sâu của con. Anh ấy biết về việc mọc răng. Nhưng cho đến bây giờ, anh ấy chỉ ở đó để làm những việc trong ngày. Tuy nhiên, không còn nữa, giờ anh đã biết điều đó. Anh ấy sẽ ở đó vì điều đó bây giờ và cho tất cả những đêm sắp tới. Anh không còn phải bỏ lỡ bất kỳ cuộc sống nào của con gái mình chỉ vì chúng xảy ra vào lúc nửa đêm. "Chà," anh gật đầu trước sự thừa nhận của cô, "thế còn kế hoạch này thì sao..."

"Em đang nghe đây."

"Chúng ta đi chúc con gái ngủ ngon trong phòng trẻ."

Se Ri gật đầu.

"Vậy thì hai chúng ta cùng nhau leo ​​lên giường..."

"Được," cô lại gật đầu.

"Anh ngủ ở bên cạnh em..."

"Uh-huh..."

"Và vào một thời điểm nào đó vào nửa đêm, cả hai chúng ta đều thức giấc khi nghe thấy tiếng khóc chói tai qua màn hình trẻ em và anh bảo em hãy đi ngủ tiếp trong khi anh đi lấy cho Eun Jung một chiếc vòng ngậm nướu và bế với con bé cho đến khi con bé ngủ lại. ."

Se Ri thở dài. "Anh luôn biết cách làm hài lòng một người phụ nữ trên giường," cô trêu chọc.

"Mmm, anh sẽ cố," anh nhún vai.

Se Ri cúi xuống trao cho anh một nụ hôn. "Đi nào," cô nói, nắm lấy tay anh. "Đi ngủ thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro