Fireworks

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Ri Jeong Hyeok và Yoon Se Ri tự hào thông báo về sự ra đời của em bé đầu lòng, Eun Jung. Em bé chào đời vui vẻ và khỏe mạnh vào ngày 25 tháng 11 năm 2021 tại Bệnh viện Đại học Nữ giới Ewha ở Seoul. Eun Jung là cháu gái của chủ tịch Ri Chung Ryeol và phu nhân Kim Yun Hui, cùng chủ tịch Yoon Jeung Pyeong và phu nhân Han Jeong Yeon. Ba mẹ trẻ Ri Jung Jeong Hyeok và Yoon Se Ri rất vui mừng chào đón Eun Jung đến với thế giới và cả hai mong muốn sự riêng tư trong thời gian gắn bó và làm quen với chức vụ mới này.

"Công báo có vẻ ổn đó anh." Se Ri trả lời, ngồi cạnh Jeong Hyeok ở bàn bếp, Choco Pie trên tay. "Ý em là, tất cả đều khá cơ bản."

"Anh tưởng em diễn giải ẩn ý tốt hơn thế," Jeong Hyeok quở trách khi mắt lướt qua thông báo một lần nữa.

"Từ lúc em sinh con tới giờ. Đã lâu rồi em mới phải sử dụng bộ não xã hội của mình."

"Chà, ba anh có ý nói rằng đây là đứa con đầu lòng của chúng ta. Một hàm ý rõ ràng rằng ít nhất chúng ta sẽ có một đứa con thứ hai."

"Hoặc, ba chỉ đề cập đến việc Eun Jung hiện không có anh chị em nào." Jeong Hyeok gửi cho cô một cái lườm nghi ngờ. "Tốt thôi. Ba của anh đang thầm chúc chúng ta có nhiều em bé mập mạp và hạnh phúc hơn." Se Ri chỉnh sửa bằng một cú đảo mắt.

"Ông ấy không quan tâm chúng ta có bao nhiêu đứa con. Ông ấy quan tâm đến việc công chúng tin rằng chúng ta là một gia đình hạnh phúc".

"Thật kinh khủng," Se Ri hổn hển chế giễu.

"Và 'cả hai mong muốn sự riêng tư trong thời gian gắn bó' là cái quái gì vậy?", Jeong Hyeok chỉ ra.

"Không phải riêng tư là một điều tốt sao?"

"Em hãy nhìn vào từ ngữ. Một người bình thường sẽ nói 'trong khi họ gắn bó với con gái mình'. Nhưng, không, ông ấy viết nó như một lời mở." Anh ấy đã cố gắng không chỉ ra những gì nó mở ra-- thực tế là anh ấy và Se Ri cũng đang yêu nhau. Anh ấy không biết họ đang làm gì, nhưng anh ấy nhận ra một sự ám chỉ trực tiếp đến thực tế rằng họ không phải là một gia đình lớn, hạnh phúc là đủ cho một cuộc trò chuyện. "Và yêu cầu quyền riêng tư cũng giống như đăng một tấm biển neon khổng lồ 'có thứ để xem ở đây'. Daily Star và Dispatch sẽ có mặt trên bãi cỏ của nhà em ngay lập tức."

"Son Ye Jin và Hyun Bin vừa sinh con trai. Tại sao giới truyền thông lại quan tâm đến con của chúng ta chứ?"

"Son Ye Jin và Hyun Bin đã kết hôn. Và Son Ye Jin không có con riêng với vị hôn phu của người phụ nữ khác."

"Họ là những ngôi sao hạng A. Chẳng ai quan tâm đến em đâu, em chỉ là một nhà văn. Đại khái hơn thì họ sẽ để ý em bởi vì là em là một tiểu thư của một gia đình chaebol, Jeong Hyeok." Se Ri đáp lại, cúi xuống đưa cho Yorkie một miếng bánh Choco Pie.

"Trời ạ! Nó từ đâu tới vậy?" Jeong Hyeok giật mình hỏi khi thấy một chú chó lông xù đột ngột xuất hiện ngay bên cạnh mình.

"Ý anh là gì?" Se Ri hỏi. "Thằng bé ấy sống ở đây."

"Em có một con chó?"

Se Ri cau có. "Yorkie rất khó chịu khi anh không nhớ đến thằng bé."

"Yorkie?"

"Thật sao, Jeong Hyeok? Làm sao mà anh quên được?"

"Anh không có quên!" Jeong Hyeok bào chữa. "Anh chỉ... đại loại... cho rằng thằng bé, à, em biết đấy..."

Se Ri há hốc mồm, lấy tay bịt tai chú chó. "Anh nghĩ thằng nhỏ đã chết rồi sao?" Se Ri thì thầm. "Anh cho rằng thằng bé bao nhiêu tuổi?"

"Chó không sống được lâu đâu, Se Ri. Và anh đã ở đây hai ngày rồi và bây giờ anh mới gặp nó."

"Thằng bé đang trốn trong phòng tắm của Eomma." Se Ri giải thích. "Thằng bé sợ tiếng khóc của Eun Jung và anh có mặt khiến nó sợ hãi."

"Ồ, vậy ý ​​em là thằng bé không nhớ anh à? Bây giờ anh mới cảm thấy thấy bị xúc phạm."

"Thằng bé là một con chó, Jeong Hyeok." Se Ri nghiêm túc mắng mỏ. Như thể anh là kẻ ngốc trong kịch bản này.

"Ừ, anh..." Jeong Hyeok dừng lại. "Cuộc trò chuyện này thật điên rồ", anh ấy trả lời. "Ba xin lỗi con, Yorkie," anh ấy xin lỗi con chó, biết rằng đó là điều Se Ri muốn. "Thật tốt khi ba gặp lại con."

"Bây giờ anh hãy để thằng bé uống hết sữa trong ngũ cốc của anh đi." cô hướng dẫn.

"Gì cơ?"

"Anh cần phải thực hiện một đề nghị hòa bình."

Jeong Hyeok đảo mắt, "Không phải chó không uống được đường sữa sao?"

"Không phải đối với con. Sữa là một trong những nhóm thực phẩm chính của nó. Đừng cho nó ăn bỏng ngô hay đậu Hà Lan. Yorkie ghét chúng."

"Được rồi." Jeong Hyeok đảo mắt đáp, đặt bát xuống sàn cho Yorkie. "Điều anh muốn nói là anh và Hye Jin có thể không phải là tin tức lớn ở đây, nhưng tụi anh đang ở châu Âu. Hye Jin rất nổi tiếng ở đó. Đó là lý do tại sao ba của anh chỉ đăng thông báo ở đây. Ông ấy muốn cố gắng để có được những người ở đây đã đầu tư vào em và anh trước khi họ có cơ hội chọn bên. Hơn nữa, em có bạn bè trong ngành, vì vậy các phóng viên ở đây có nhiều khả năng sẽ đối xử tốt với em. Tất cả đều nằm trong kế hoạch của ông ấy."

"Chà, mặc dù em không biết ba của anh có tính toán gì và không tin tưởng vào mọi động cơ của ông ấy, nhưng tất cả là để em không bị mang tiếng là một cô gái điếm đi quyến rũ anh, và tất cả những gì xảy ra đều là kế hoạch của em."

Jeong Hyeok thở dài, đưa tay ra đặt lên tay cô một cách an ủi, xoa nhẹ ngón cái lên cổ tay cô. "Anh xin lỗi," Anh trả lời. "Anh chỉ hơi khó tính thôi. Mọi thứ đang thay đổi và anh thực sự không biết phải mong đợi điều gì. Và để bất cứ thứ gì vào tay ba của anh còn tệ hơn gấp ngàn lần."

"Em biết," Se Ri nói. Cô dừng lại, miệng hé mở, và anh chắc rằng cô sẽ xin lỗi lần nữa. Anh không chắc mình có thể nhận thêm lời xin lỗi nào từ cô nữa không. Nhưng vào giây phút cuối cùng, cô ấy dường như cảm nhận được điều này. Cô ấy ngậm miệng lại và sau đó bắt đầu cảm nhận được điều này. Cô ngậm miệng lại và bắt đầu lại từ đầu. "Nếu có bất cứ điều gì em có thể làm để giúp anh để điều này dễ dàng hơn..."

Anh nhìn cô và anh biết cô nghĩ mình có ý đó, nhưng có một điều anh muốn... cần. Một thứ sẽ mang lại cho anh ấy cảm giác an toàn trong cuộc sống mới mà anh ấy đang bắt đầu. Và cô đã từ chối đưa nó cho anh. Đó là lý do tại sao anh ấy đã không chỉ ra hành động thao túng rõ ràng nhất của ông Ri Chung Ryeol trong thông báo.

Ri Chung Ryeol đã không nhắc tới họ của Eun Jung trong công báo.

Anh ấy biết theo mặc định, mọi người sẽ cho rằng con gái họ là Ri Eun Jung, và nhận thức đó đã trở thành hiện thực. Nếu mọi người biết con bé là Ri Eun Jung, cô ấy sẽ như vậy. Sau đó, tất cả những gì còn lại sẽ là làm cho nó chính thức.

...................................

"Anh đã sẵn sàng xong hết chưa?" Se Ri hỏi lần thứ tám khi họ hoàn thành việc đưa Eun Jung vào xe đẩy của con.

"Gạo đã nấu thành cơm rồi, Se Ri." Jeong Hyeok nhắc nhở cô. "Tất cả tầng lớp xã hội thượng lưu đều biết chúng ta có con, em nghĩ anh có thể xử lý hàng xóm của em không?" Ba người họ đang chuẩn bị cho chuyến đi chơi đầu tiên của họ.

"Anh có nhớ bà Lim không?" Se Ri hỏi thẳng thừng.

"Em nghĩ rằng anh chưa từng gặp những phụ nữ lớn tuổi, đẹp trai trong các bữa tiệc xã hội?" Luôn có một 'bà Lim' ở mọi chức năng mà bố mẹ anh ấy từng tổ chức.

"Chà, còn Jae Yeol? Hay Soo Kwang? Anh phải nhớ Soo Kwang."

"Anh có Chi Su. Soo Kwang không làm anh phải sợ."

"Vậy anh thật sự chắc chắn?" Se Ri hỏi thêm một lần nữa khi họ đứng trước ngưỡng cửa nhà Se Ri. "Em biết anh nghĩ đây chỉ là một kiểu tiệc họp mặt cấp cao nào đó. Nhưng tin em đi, nó còn hơn thế nữa."

"Được chứ--"

"Em không cố làm anh sợ nhưng chúng ta luôn có thể đi nếu mọi thứ trở nên căng thẳng một chút." Se Ri nói thêm, cầm túi tã của Eun Jung và đưa cho Jeong Hyeok, "Đi thôi."

Jeong Hyeok lắc đầu nhận lấy chiếc túi rồi theo Se Ri ra khỏi nhà. Chỉ cần đi bộ một đoạn ngắn và họ đã có thể nghe thấy lễ hội từ cách đó vài dãy nhà. Khi họ đến một quảng trường đông đúc, mọi gian hàng có sẵn đều được xếp thành hàng khắp quảng trường bán đủ loại thực phẩm và đồ ăn nhẹ.

"Se Ri à!" một giọng nói vang lên giữa đám đông, Jeong Hyeok quay lại và thấy một người phụ nữ lớn tuổi, năng động đang đi tới. "Cô đã sinh rồi à! Ta đang tự hỏi khi nào ta mới có cơ hội gặp cô bé dễ thương này!" bà nói, đến bên xe đẩy và cúi xuống để nhìn Eun Jung. Bà thủ thỉ với Eun Jung vài phút trước khi đứng dậy. "Xin chào, cậu Ri Jeong Hyeok," bà nói thêm. "Ta thấy tuổi tác đã tạo nên bạn rất tốt. Ta không biết liệu cậu có nhớ tôi không nhưng ta...."

"Bà Lim," anh ngắt lời cô bằng nụ cười quyến rũ nhất và đưa tay ra. "Làm sao tôi có thể quên một người khó quên như bà?"

Bà Lim quay sang Se Ri. "Cậu ấy tốt đấy."

"Sức quyến rũ của anh ấy là không có giới hạn." Se Ri đồng ý.

"Vậy, Jeong Hyeok, bây giờ cậu sẽ ở lại Seoul chứ?"

"Chà, bây giờ tôi đang ở đây với Se Ri, vì vậy tôi có thể dành nhiều thời gian với Eun Jung nhất có thể. Nhưng tôi sẽ sớm cần tìm một chỗ ở của riêng mình gần văn phòng hơn một chút."

"Vậy hai người sẽ không kết hôn sao?"

"Chà, đó là-- Chúng tôi chưa có kế hoạch," Qua khóe mắt, Jeong Hyeok nhận thấy Se Ri đang cúi xuống sửa chăn cho Eun Jung, mặc dù họ hoàn toàn ổn. Cô ấy có vẻ hơi căng thẳng. Anh định kéo cô trở lại cuộc trò chuyện, nhưng anh bị gián đoạn bởi bài hát quen thuộc phát ra từ điện thoại của anh. Nhạc chuông Chi Su. Jeong Hyeok tròn mắt.

"Tôi xin lỗi," anh nói với bà Lim, "Tôi phải nghe điện thoại..."

"Tất nhiên, một người đàn ông quan trọng như cậu không bao giờ được nghỉ ngơi."

Jeong Hyeok bước đi trong khi bà Lim tiếp tục cưng nựng đứa bé và nói chuyện với Se Ri.

"Xin chào, Chi--"

Jeong Hyeok đã bị ngắt lời trước khi anh ấy có thể kết thúc lời chào của mình. "Làm sao cậu có thể đối xủ như vậy với tôi?" Giọng nói rên rỉ. "Tôi bị tổn thương, Jeong Hyeok! Đau! Bị dao đâm xuyên tim. Bị người bạn đời tốt nhất phản bội."

"Tôi không phản bội cậu." Jeong Hyeok tròn mắt trước màn kịch của bạn mình. Anh đáng lẽ phải quen với họ sau một thập kỷ rưỡi làm bạn, nhưng vẫn...

"Cậu không có nói cho tôi biết!"

"Tôi vừa tìm cách đây không lâu."

"Và cậu không nghĩ rằng tôi xứng đáng được gọi sao? 'Pyo Chi Su, đoán xem? Tôi đã đánh gục Người phụ nữ đó và giờ tôi là chú.' Có phải đó là quá nhiều để yêu cầu?"

"Tôi còn có vài việc cấp bách phải giải quyết, Chi Su." Jeong Hyeok bình tĩnh trả lời.

"Cậu đã có thời gian để nói với Seung Joon!"

"Seung Joon là luật sư của tôi. Và đừng la hét nữa, được không?"

"Tôi phát hiện ra từ Se Jun! Tên khốn đó biết trước cả tôi."

"Chà, tôi cũng không nói với Se Jun nên cậu không thể trách tôi vì điều đó."

"Không, cậu ấy biết được từ lúc đọc báo. Cậu biết là tôi không đọc mà."

"Hãy nhắc lại cho tôi biết cậu đã tốt nghiệp SNU như thế nào?"

Chi Su phớt lờ lời đào bới, tiếp tục bài xích của mình. "Đây là điều tồi tệ nhất mà bất cứ ai đã từng làm."

"Tôi ghét làm vỡ bong bóng tự cao tự đại của bạn ở đó, nhưng Se Ri hoàn toàn không nói với tôi trong chín tháng hơn là tôi không nói với cậu trong một tuần." "Ồ, điều đó tốt thôi, bây giờ hãy chế nhạo nỗi đau của tôi. Dễ thôi, qua điện thoại, nhưng cậu cứ đợi đấy..."

Lúc đó, toàn thân Jeong Hyeok căng thẳng khi mắt anh lướt qua quảng trường đông đúc trước khi dừng lại ở một hình bóng quen thuộc cách đó khoảng trăm mét. Chết tiệt!

Jeong Hyeok ngay lập tức cúp điện thoại và nhét nó vào túi sau, chạy về phía Se Ri. "Cậu ấy không được mời tới!"

"Gì vậy anh?" Se Ri quay sang anh, khuôn mặt đầy bối rối.

"Thực xin lỗi, chuyện này anh không có liên quan..."

"Với cái gì?"

"Người đàn bà!" Giọng nói cắt ngang tiếng ồn.

Se Ri và Jeong Hyeok đều nhìn lên để thấy một gã điên đang lao về phía mình. Se Ri ném cho Jeong Hyeok một cái nhìn không hài lòng trước khi nở một nụ cười và quay sang Pyo Chi Su, người vừa mới tiến đến chỗ họ.

"Pyo Chi Su!" cô nói với sự nhiệt tình giả tạo nhất có thể khi anh vòng tay ôm lấy cô.

"Em thích Chi Su, nhớ không?" Jeong Hyeok thì thầm vào tai cô. Phản ứng của cô ấy không phải là bất cứ điều gì cá nhân. Chỉ là cô ấy bị choáng ngợp thôi. Chuẩn bị cho tất cả các bữa tiệc họp mặt cấp cao là quá đủ cho một ngày. Thêm vào một Chi Su và thế là đủ để khiến ngay cả những người không bị mất ngủ cũng phải lo lắng.

Chi Su cuối cùng cũng rút lui. "Để anh nhìn em một cái, Người phụ nữ," anh nói, dang rộng hai cánh tay ôm lấy cô. Đôi mắt anh quét Se Ri từ trên xuống dưới. "Woah, lần cuối cùng anh nhìn thấy em là khi nào?"

Se Ri cười gượng và lắc đầu. Jeong Hyeok đập vào đầu Chi Su một cái. "Ow! Cậu làm gì vậy?"

"Đừng có nhìn ngực mẹ của con gái tôi." Jeong Hyeok mắng.

"Tôi không có nhìn! Có vẻ như cậu không còn sử dụng chúng nữa ... trừ khi cậu?" Chi Su thẳng thắn hỏi.

Jeong Hyeok nghiến răng và hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén ham muốn đánh Chi Su lần nữa.

"Anh làm gì ở đây, Chi Su?" Se Ri hỏi, cố gắng phá vỡ sự căng thẳng.

"Anh nghe tin đương nhiên là tới ngay. Anh phải đi gặp cháu gái."

"Lại là chuyện cháu gái..." Se Ri lầm bầm trong hơi thở.

"Gì cơ?" Jeong Hyeok hỏi.

"Không có gì, chỉ là... Eun Jung sẽ có rất nhiều chú phải không?"

"Con gái chúng ta sẽ được nhiều người yêu mến. Điều đó không một điều tồi tệ như vậy."

"Không," Se Ri đồng ý với một nụ cười chân thật hơn. "Không, không phải."

"Vậy, đây là tiểu mỹ nhân sao?" Chi Su hỏi, cúi xuống để nhìn Eun Jung. "Chúa ơi, đó là những gen tốt," anh nói. "Mặc dù con bé đã có chiếc mũi của cậu, Jeong Hyeok. Đừng lo lắng, đó là mục đích của sửa mũi."

"Con gái em không sửa mũi," Se Ri phản bác lại. "Mũi của con bé vẫn ổn."

"Bất cứ điều gì bạn nói, người phụ nữ."

"Anh đây rồi," một giọng nói bất mãn xen vào.

"Yoon Sejun?"

"Anh đã tìm kiếm khắp nơi trong cái thùng điên rồ của một ngôi làng." Se Jun trả lời, tham gia nhóm nhưng bề ngoài lại phớt lờ sự hiện diện của đứa trẻ sơ sinh đang ngủ.

"Chà, cậu đã tìm thấy chúng tôi," Chi Su trả lời một cách bất cần.

"Thành viên thứ ba của chúng ta khi nào sẽ tới?" Jeong Hyeok hỏi.

"Seung Joon lát nữa sẽ tới," Chi Su cay đắng trả lời. "Cậu ấy rõ ràng có một cái gì đó tốt hơn để làm."

Se Jun chán ghét nhìn quanh, "Nơi này thật kỳ lạ. Một vài con heo kỳ lạ trong phim đã cởi trần và thực hiện các bài tập bụng khác thường."

"Ồ!" Se Ri hào hứng nói. "Điều đó có nghĩa là đã gần đến lúc cho cuộc thi ăn uống."

"Có cuộc thi ăn à?" Jeong Hyeok lẽ ra không nên ngạc nhiên như vậy.

"Chúng ta nhất định phải tham gia!" Se Jun đã khóc.

"Làm sao tôi có thể vào đó được?" Chi Su hỏi.

"Em sẽ không bận tâm," Se Ri cảnh báo. "Không ai đánh bại được Soo Kwang. Anh ấy có thể gầy, nhưng anh ấy có thể ăn rất nhiều thức ăn. Đi thôi." Cô mở khóa bánh xe đẩy và bắt đầu dẫn cả nhóm băng qua quảng trường về phía quán ăn, nơi một chiếc bàn dài được bày sẵn với những bình nước và đĩa đậy kín. Soo Kwang không mặc áo đang chạy bộ tại chỗ và duỗi tay trước ngực.

"Này, anh Soo Kwang!" Se Ri chào.

"Se Ri xinh đẹp! Mọi chuyện thế nào? Eun Jung thế nào?"

"Em bé rất ngoan. Em thề là con bé trông lớn hơn mỗi ngày. Anh đã sẵn sàng cho cuộc thi chưa?" cô ấy hỏi.

"Anh đã chuẩn bị trong một tháng. Anh hiểu rồi," Soo Kwang nói một cách tự tin, uốn éo cơ bắp mềm nhũn.

"Anh đã là nhà vô địch trị vì tám lần," Se Ri đồng tình.

"Bí mật là..." Soo Kwang dừng lại và nhìn quanh nhóm. "Đợi đã... có ai trong số các cậu không?

"Tôi đây," Chi Su tuyên bố. "Tôi nói chuyện với ai về việc đăng ký?"

Se Ri lắc đầu cười. "Anh nên đi kiểm tra với người đàn ông đằng kia," cô chỉ vào người đàn ông trông rất giống ông già Noel trong chiếc áo vest len.

"Được rồi. Cảm ơn em, Người phụ nữ." Chi Su vẫy tay.

"Khi em nói bữa tiệc họp mặt cấp cao, điều này không giống như những gì anh nghĩ." Jeong Hyeok thì thầm.

"Rồi anh sẽ quen thôi," Se Ri cười đáp.

Sau buổi tối hôm đó, tất cả họ đang ngồi quanh bàn trong bữa tối. Seung Joon đã tham gia cùng họ cách đây ít lâu sau khi anh trốn khỏi chuyến dã ngoại của công ty. Jeong Hyeok thậm chí còn không chắc tại sao họ lại ở đó vì họ đã dành cả buổi chiều để ăn mọi thức ăn có sẵn.

"Không thể tin được là cậu đánh bại Soo Kwang!" Se Ri nói với Chi Su với vẻ tự hào khi cô nhấp một ngụm cà phê.

"Tôi có nhiều món quà ngoài vẻ ngoài ưa nhìn thô kệch của mình," Chi Su trả lời. "Anh hơi bị tổn thương khi em nghi ngờ anh, Người phụ nữ." Anh ta vung tay lên ngực một cách khoa trương.

"Phải, giống như món quà có thể uống hết một chai rượu scotch mà không chết." Seung Joon thêm vào với một tiếng cười.

Một số cuộc trò chuyện lấp đầy bàn và vài phút sau Eun Jung bắt đầu khóc.

"Umm... thứ đó... của cậu đang phát ra tiếng ồn," Se Chun nói một cách khó chịu, chỉ về phía chiếc xe đẩy.

"Thứ đó là con gái tôi," Jeong Hyeok bực bội trả lời. "Tên con bé là Eun Jung. Anh biết không, lý do anh lái xe xuống đây dù không được mời."

"Thật ra, tôi chỉ đến đây vì Chi Su quá say và không thể tự lái xe."

"Cậu thât tốt với Chi Su đấy." Jeong Hyeok đáp khô khan.

"Chắc con bé đói rồi," Se Ri nói, lườm Se Jun. "Mẹ em đang ở trên lầu. Em đi lên cho con ăn." Se Ri bế đứa bé lên và đi lên lầu, để lại hai người đàn ông một mình trên bàn.

"Vậy..." Se Jun bắt đầu. "Hai người có vẻ khá... giống một gia đình. Chuyện đó lại xảy ra à?"

"Không!" Jeong Hyeok nói, hơi quá cứng rắn. "Ý tôi là," anh sửa lại, giọng nhẹ nhàng hơn. "Chúng tôi vẫn còn cách xa điều đó."

"Ồ làm ơn," Chi Su chế giễu.

"Gì?"

"Hai người thuộc về nhau. Nếu đây không phải là cách định mệnh ngăn cản đám cưới ngớ ngẩn đó, thì tôi không biết nó là gì. Này, ông Luật sư, hãy nói cho cậu ấy biết."

"Cậu ấy hiểu được một phần rồi đấy." Seung Joon đồng ý.

"Không đơn giản như vậy. Cậu biết cô ấy có ý nghĩa như thế nào với tôi. Và nếu cô ấy nói với tôi, tôi sẽ ở bên cô ấy ngay. Ý tôi là, tôi yêu Hye Jin, nhưng Se Ri thì... đặc biệt."

"Cô ấy vẫn vậy."

Jeong Hyeok thở dài. "Phải, nhưng cô ấy đã nói dối tôi. Cô ấy không bao giờ có ý định nói cho tôi biết. Làm sao tôi có thể tiếp tục với cô ấy khi biết nếu cô ấy chiều ý cô ấy thì tôi sẽ hoàn toàn mù tịt ở London, chuẩn bị kết hôn với người khác?"

Im lặng giáng xuống. Một sự xuất hiện gần như chưa từng có giữa các nhóm bạn. Tất cả họ đều biết kết quả sẽ ra sao, kể cả Jeong Hyeok. Nhưng không ai trong số họ biết làm thế nào để nói cho Jeong Hyeok hiểu.

...............................................

"Em có chắc đây là một ý tưởng tốt?" Jeong Hyeok hỏi khi anh ấy và Se Ri trên "Em có chắc con sẽ ổn chứ?" Jeong Hyeok hỏi khi anh và Se Ri ngồi trên chiếc xích đu trước hiên nhà. Các chàng trai đã cố gắng thuyết phục họ ở lại bữa tiệc chơi, nhưng Jeong Hyeok đã tử tế nhắc nhở họ rằng họ có một đứa con sơ sinh cần chăm sóc và việc ra ngoài tiệc tùng thâu đêm hay bất cứ kế hoạch quái quỷ gì mà họ đang lên kế hoạch không còn là một lựa chọn nữa. Jeong Hyeok đã phải đuổi họ ra khỏi khu phố.

Bây giờ anh và Se Ri đang chuẩn bị cho màn bắn pháo hoa. Jeong Hyeok đưa Eun Jung đi cùng và anh ấy địu con gái trong chiếc địu em bé. Anh ấy hơi lo lắng về việc con có thể chịu đựng được tiếng ồn như thế nào.

"Chà, em đoán sẽ không hại gì khi xem cách con phản ứng?" anh thừa nhận, vẫn còn lo lắng. "Nếu con sợ hãi, chúng ta luôn có thể đưa cô ấy vào trong nhà."

"Chính xác," Se Ri đáp.

Họ ngồi yên lặng trong vài phút, đung đưa trên xích đu cho đến khi màn bắn pháo hoa bắt đầu. Tiếng nổ đầu tiên vang lên và Eun Jung tiếp tục ngủ trong địu. Jeong Hyeok thả lỏng người.

"Thật là đẹp."

"Vâng, đẹp thật." Se Ri đồng ý.

Họ tiếp tục xem pháo hoa và không cần suy nghĩ, bàn tay của Jeong Hyeok đã tìm thấy bàn tay của cô ấy và những ngón tay của họ đan vào nhau. Một lúc sau, đầu Se Ri tìm đến vai anh. Jeong Hyeok căng thẳng một lúc, rồi bỏ qua. Anh chỉ muốn quên đi một thời gian. Để không nghĩ về tất cả những lời dối trá, lừa dối và trốn tránh. Anh chỉ muốn là một Se Ri và Jeong Hyeok. Trở lại như mười năm trước. Cả ngày hôm nay dường như họ đang ở trong một cỗ máy thời gian. Đi chơi với các chàng trai, ở bên nhau ngoài trời. Chắc chắn, Eun Jung là thành viên viên, nhưng tất cả đều giống như thời xưa. Anh ấy muốn giữ nó lâu hơn một chút. Anh biết nó sẽ không kéo dài. Cuối cùng thì họ cũng cần phải quay trở lại với thực tại, nhưng hiện tại, anh hài lòng với việc giả vờ rằng mọi thứ vẫn ổn.








Vì vậy, mình nghĩ các bạn và cặp đôi yêu thích của chúng tôi xứng đáng có hai chương hay và vui vẻ với ít sự tức giận nhất thay vì một chương. Chúng ta vẫn còn nhiều việc phải giải quyết- Jeong Hyeok tìm chỗ ở riêng, hòa giải, tư vấn cho các cặp đôi và có thể là một số hậu quả từ thông báo khai sinh ngoài một số người giúp việc xuất hiện không được mời.

Hãy cho mình biết những gì bạn nghĩ trong bình luận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro