Going Home

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Một ngôi nhà kiểu Hàn Quốc truyền thống hiện ra khi Jeong Hyeok rẽ chiếc xe thuê vào lối đi. Anh chỉ mới đến đó ba lần trước đó, nhiều năm trước, nhưng nó vẫn y như trong trí nhớ của anh. Thật đáng kinh ngạc khi một số thứ có thể vẫn y như cũ ngay cả sau khi rất nhiều thứ khác đã thay đổi.

Nó làm anh lo lắng. Ngôi nhà này luôn khiến anh lo lắng. Anh ta có thể bước vào một cung điện theo đúng nghĩa đen và cảm thấy hoàn toàn điềm tĩnh, nhưng ngôi nhà này khiến anh ta hoàn toàn khác thường. Anh không thuộc về nơi này. Đây là một ngôi nhà tràn ngập tình yêu thương, lòng tốt và niềm vui. Nó giống như cảm giác được ôm ấp, sẽ cảm thấy ấm áp và thoải mái, nhưng đối với những người không được nuôi dưỡng theo cách đó, ý nghĩ về một cái ôm sắp xảy ra có thể khiến cơ bắp của họ căng thẳng và cơ thể họ tràn ngập sự sợ hãi.

Nhưng đây là nơi con gái anh đang ở, và con gái của anh xứng đáng được lớn lên trong một ngôi nhà yêu thương với vô vàn những cái ôm. Vì vậy, anh cần phải đối mặt trực tiếp với nỗi sợ hãi của mình, tất cả là vì hạnh phúc của Eun Jung. Anh ra khỏi xe, đi đến cửa trước và gõ cửa.

Không có câu trả lời trong một phút và anh định gõ cửa lần nữa thì cuối cùng anh nghe thấy tiếng lê chân từ phía sau cánh cửa. Sau một giây nữa, nó mở ra. Se Ri đứng trong sảnh, mặc một bộ đồ ngủ. Tóc cô búi cao, và không phải kiểu sành điệu được cho là trông dễ dàng nhưng thực ra lại mất hai mươi phút để tạo kiểu.

"Anh về rồi!" anh cười lo lắng.

"Anh vào nhà đi." cô ểu oải trả lời, quay lại và bước vào nhà.

Anh đi theo, đóng cửa lại sau lưng.  "Thật tốt khi gặp lại em." anh đảo mắt.  Se Ri chỉ biết gục mặt vào chiếc ghế sofa dài.  "Em đang làm gì đấy?"

"Em đang ngủ," cô lầm bầm vào ghế sofa.  "Eun Jung đang ngủ, nên em cũng ngủ."  Cô lăn qua một bên để nhìn anh và chỉ một ngón tay.  "Và nếu anh thậm chí nghĩ đến việc nói 'Anh đã nói với em như vậy', em sẽ đạp cho anh một cái. Nhưng không phải bây giờ vì điều đó sẽ khiến em phải đứng dậy, nhưng một ngày nào đó sau khi con đi học đại học và em sẽ có lại năng lượng.  .."

"Ba mẹ em đâu?"  anh hỏi, bước tới chiếc nôi nhỏ đặt ở gần đó, nơi con gái anh đang nằm ngủ.  Anh nghĩ Se Ri sẽ cần thêm một chút giúp đỡ.

"Ông bà đi làm phúc lợi ở trại trẻ mồ côi."

"Hôm nay là chủ nhật."  Anh kìm lại thôi thúc cúi xuống và bế Eun Jung lên.  Anh rất muốn ôm con, nhưng lại không muốn đánh thức con dậy.

"Ông bà muốn làm thiện nguyện tích đức cho cháu gái mới chào đời."

"Thật tuyệt. Anh cũng muốn đi làm thiện nguyện cùng ông bà nếu có cơ hội."

"Mmm, yeah. Ông bà và em rất hạnh phúc nếu anh làm việc đó. Cảm ơn anh, ba Eun Jung." cô lầm bầm trong cơn buồn ngủ.

Jeong Hyeok buộc ánh mắt rời khỏi con gái mình để nhìn Se Ri.  Anh tự hỏi lần cuối cùng cô ngủ hơn hai tiếng là khi nào.  Anh bước đến chiếc ghế dài và lách người vào. Đầu Se Ri vùi trong lòng anh và anh đưa tay vuốt tóc cô theo bản năng.  Anh không biết được lần cuối cùng cô gội đầu là khi nào.

"Em muốn đi tắm không?"  anh đề nghị.

"Tôi không thể. Nếucon tỉnh dậy thì sao?"

Jeong Hyeok căng thẳng một cách cáu kỉnh.  "Nếu Eun Jung tỉnh dậy, anh sẽ chăm sóc cho con." anh nhấn mạnh.  Anh ấy có thể chăm sóc con gái của mình trong vài giờ.  Cô thực sự không tin tưởng anh ở một mình với con gái sao?

Se Ri chống người ngồi dậy.

"Anh có biết làm thế nào để thay tã cho con không?"

"Tin hay không tùy em, anh là người thay tã đầu tiên cho con từ ngày đầu con chào đời ở trong bệnh viện."

"Anh nói thật hả?" cô trả lời với một cái lườm nghi ngờ.

"Anh đã thay tã cho con lúc em ngủ thiếp đi vì mệt và rất nhiều lần khác. Em mới là người không để ý. Anh không tự nhận mình là một chuyên gia," anh trả lời, với vẻ bực bội khó che giấu, "nhưng anh đã làm được. Ạm biết cách xử lý làm sạch mông của con và anh cần phải lau từ trước ra sau. Anh có thể cần phải thử nghiệm một  ít với lượng phấn em bé chính xác cần sử dụng như bác sĩ nói, nhưng anh nghĩ mình có thể xoay xở được."

"Được rồi, nhưng anh không thể cho con ăn."

"Em có hút sữa dự trữ không? Anh có thể cho con ăn bằng bình."

"Em có hút một chút, nhưng em cố gắng tránh không hút nhiều quá. Em không muốn con bị nhầm lẫn về núm ti của em và núm bình."

"Sự lộn xộn núm vú chỉ xảy ra nếu con gặp khó khăn trong việc bú đủ sữa."

Se Ri nhìn anh bối rối.  "Làm sao mà anh biết điều đó?"

"Anh biết em nghĩ rằng anh đã vượt qua Seoul National University chỉ nhờ vào vẻ ngoài ưa nhìn của mình hả, nhưng anh cũng là một người mọt sách đấy."

"Anh đã đọc sách chăm con hả?"

"Uhm. Anh có đọc vài cuốn." Jeong Hyeok thốt ra một cách tự hào.  "Anh chỉ nghĩ rằng anh có trách nhiệm phải đọc chúng. Anh muốn chăm con một cách tốt nhất."  Anh ấy đã làm việc 16 giờ mỗi ngày trong cả tuần để quay lại với Eun Jung càng sớm càng tốt, nhưng anh ấy vẫn xoay sở để vượt qua 'Điều mong đợi: Năm đầu tiên', 'Cẩm nang dành cho chủ sở hữu em bé và Người mới'.  'Father: A Dad's Guide to the First Year', nhờ khả năng đọc tốc độ và những chuyến bay dài và đáng sợ.

"Ồ..."

"Bây giờ em hãy đi tắm và đánh một giấc thật đã."  Jeong Hyeok hướng dẫn.

Se Ri vẫn do dự.  "Nếu con cần em thì sao?"  cô hỏi với giọng run run.

Jeong Hyeok thở dài, cảm thấy sự khó chịu của mình tan biến.  Làm thế nào mà cô ấy luôn làm cho anh không thể cứ giận cô ấy?  Ngay cả sau tất cả những gì cô ấy đã làm, một chút tổn thương nhỏ nhất cũng tan biến.  Anh ghét việc cô có quá nhiều quyền lực đối với anh.

"Con sẽ ổn thôi," anh hứa.  "Nhưng em phải tự chăm sóc bản thân. Hãy đeo mặt nạ dưỡng da cho mình trước."

Cô vẫn do dự.  "Nếu anh cần bất cứ điều gì ..." cô nói.

"Anh sẽ nói với em. Em biết anh mà, Se Ri. Anh không phải là đạo sĩ."

Se Ri miễn cưỡng đứng dậy.  Cô bước đến nôi để nhìn con gái của họ, đưa tay xuống nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt con.  "Nếu con thức dậy và anh không thể cho con ngủ lại, hãy bật máy hút bụi."

"Tiếng ồn trắng. Anh hiểu rồi. Hôm nay con  đã có thời gian nằm sấp chưa?"

Se Ri nheo mắt nhìn anh đầy hoài nghi.  "Anh là ai vậy?"  cô hỏi, nửa đùa nửa thật.  Rõ ràng vẫn còn bị sốc bởi kiến ​​​​thức của mình về trẻ sơ sinh.

Jeong Hyeok mỉm cười.  "Anh là Appa của con."

.......................................

Jeong Hyeok nhẹ nhàng đặt Eun Jung lên vai khi đứng trước quầy bếp.

"Không sao đâu, con gái của ba." anh nói với đứa bé đang quấy khóc.  "Bữa tối của con sắp được rồi. Con chờ chút nhé, mình không thể ăn sữa lạnh được. Nó sẽ làm con đau bụng đấy. Chờ xíu nữa nhé con."  Anh lấy cái bình sữa ra khỏi bát nước ấm và nhỏ một giọt lên cổ tay. Anh cảm thấy  sữa ấm rồi.  Đã đủ ấm chưa?  Làm thế nào mà anh ta phải biết chắc chắn?  Giá như anh ấy có thể tìm thấy một cái máy hâm sữa.  Se Ri không có sao?  Hay nó chỉ trốn trong ngăn kéo nào đó ở đâu đó mà anh  không thể tìm thấy?  Chà, nó chắc chắn không quá nóng, và đó là phần quan trọng nhất.  Hy vọng, con sẽ ăn nó.

Anh mang Eun Jung và bình sữa đến ghế sofa rồi ngồi xuống.  Anh liếc nhìn về phía cửa phòng Se Ri.  Cô để cửa hé, nhưng không đủ để nhìn thấy.  Anh hy vọng cô đang ngủ thật sự.

Anh đặt Eun Jung vào lòng mình và cầm lấy bình sữa đưa lên môi con.  Con dễ dàng ngậm lấy và bắt đầu bú.  Jeong Hyeok lại cảm thấy hơi ấm đó trong lồng ngực mình.  "Con thích sữa thế hả, bé con?"  anh ấy hỏi.  "Con có khẩu vị của eomma đúng không?  Vâng, đúng rồi, mẹ con cũng thích ăn. Đừng nghĩ rằng ba sẽ chịu đựng việc mẹ cho con uống cà phê sớm quá. Ba không đồng ý đâu." anh cảnh báo.  "Cho dù con có sự trao đổi chất của eomma hay không, con cũng sẽ phải học cách ăn những thứ tốt cho sức khỏe."

Jeong Hyeok nghe thấy tiếng hắng giọng sau lưng.  Anh giật mình nhìn lên và thấy ba Se Ri đang đứng ở lối vào bếp.

"Ông ngoại Eun Jung." Jeong Hyeok lo lắng.

"Cậu về lại đây khi nào?" Có một sự im lặng căng thẳng.  "Ta không biết cậu đã trở lại." Ông Yoon Jeung Pyeong cuối cùng cũng nói.

"Tôi chạy thẳng tới đây từ sân bay mấy tiếng trước."

"Ồ..." Lại thêm sự im lặng khó chịu.  "Se Ri đâu?"

"Cô ấy đang ngủ." Jeong Hyeok hất đầu về phía phòng. 

"Tốt.Con bé cần ngủ."

"Tôi cũng để cô ấy được đi tắm."

"Tạ ơn chúa. Ta không nghĩ rằng con bé đã không tắm trong ba ngày rồi. Con bé khác hoàn toàn với lúc chưa có con. Ta chưa bao giờ hình dung có một ngày con bé có thể thay đổi như vậy vì con gái. Con bé dường như không tin tưởng giao con gái cho một ai chăm sóc hộ dù chỉ 30 phút."

"Chà, hy vọng rằng, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn một chút cho cô ấy kể từ bây giờ." Jeong Hyeok nhẹ nhàng đặt Eun Jung lên đầu gối.

"Bây giờ cậu đã ở đây. Ta cũng mong như vậy."  Yoon Jeung Pyeong hỏi.

"Vâng."  Jeong Hyeok kiên quyết nói, ngước nhìn ba của Se Ri.  "Bây giờ tôi ở đây để giúp Se Ri chăm sóc Eun Jung."

Ông Yoon Jeung Pyeong lo lắng di chuyển trước khi kéo một chiếc ghế ở bàn và ngồi xuống.

"Chúng ta có thể nói chuyện không?"

"Không phải chúng ta đã rồi sao?"  Jeong Hyeok hỏi.

"Phải rồi... Ý ta chỉ là..." Ông Yoon Jeung Pyeong trả lời một cách khó chịu.

Jeong Hyeok gật đầu.  "Ông muốn nói về cái gì?"

Yoon Jeung Pyeong lo lắng nhìn quanh phòng, tránh giao tiếp bằng mắt với Jeong Hyeok.  "Jeong Hyeok-ah, ta không thích cậu."

"Ừm..." Jeong Hyeok ngập ngừng, không biết phải trả lời thế nào.  Anh ấy không thực sự mong đợi được chào đón với vòng tay rộng mở.  Anh biết ông Yoon Jeung Pyeong sẽ bảo vệ Se Ri như thế nào.  Nhưng anh cũng không ngờ ông lại thẳng thắn như vậy về chuyện đó.  "Cảm ơn vì sự trung thực của ông?"  Nó xuất hiện như một câu hỏi.

"Cậu đã lừa dối vị hôn thê của mình."  Yoon Jeung Pyeong tiếp tục.

"Thật phức tạp..." Khi nhìn vào khuôn mặt của ông Yoon Jeung Pyeong, Jeong Hyeok nói thêm, "nhưng đó không phải là cái cớ."

"Không."  Yoon Jeung Pyeong đồng ý.  "Nó không thể."  Tạm dừng.  "Nhưng cũng không có lời bào chữa nào cho những gì Se Ri đã làm với cậu." ông nói thêm.  Jeong Hyeok nhìn lên, hơi sốc.  "Nếu ta biết, ta đã bắt Se Ri nói cho  cậu biết về sự có mặt của Eun Jung trên đời."

"Đó có lẽ là lý do tại sao ông không được Se Ri chia sẻ về chuyện đó."  Jeong Hyeok nói thêm.

"Phải. Vấn đề là, ta hiểu những gì cậu đang trải qua. Và ta rất tiếc vì cậu đã trải qua điều đó."

Jeong Hyeok gật đầu.

"Cậu là một người ba tốt, Jeong Hyeok." Ông  Yoon Jeung Pyeong nói, gật đầu với Eun Jung đang hài lòng bú sữa của mình.  "Cậu đang ở đây. Bất chấp tất cả những khó khăn, và tất cả những trở ngại. Cậu đang ở đây, bên cạnh hai mẹ con Eun Jung."  Nước mắt Jeong Hyeok trào ra sau khóe mắt.  Với tất cả những lần khóc lóc của anh trong tuần trước, cứ như thể anh là người bị nhạy cảm như vậy.  "Cảm ơn, ông ngoại Eun Jung. Điều đó có ý nghĩa rất nhiều với tôi."

Ông Yoon Jeung Pyeong đứng dậy, đẩy ghế của mình.

"Ta vẫn không thích cậu.".

"Con sẽ ghi nhớ điều này." Jeong Hyeok gật đầu với một nụ cười kìm nén.

"Ta muốn cậu chứng minh là ta sai đi, cậu nhóc."

............................................

Một bài hát ru nhẹ nhàng vang lên khi Eun Jung nằm ngoan trên chiếc ghế rung trẻ sơ sinh, choáng ngợp bởi màu sắc tươi sáng của mấy con vật treo trên chiếc máy xoay tròn phía trên.  Jeong Hyeok ngồi trên sofa gấp một bộ onesie màu hồng nhỏ xíu  và đặt nó lên trên đống quần áo đã được gấp gọn trên bàn cà phê.

"Anh đang làm gì đấy?"  Jeong Hyeok ngước lên và thấy Se Ri đang đứng ở lối vào, đầu tóc chải chuốt sạch sẽ, mặc bộ quần áo mới tinh.

"Anh đang gấp đồ cho con."

"Tại sao?"  cô hỏi, nghiêng đầu sang một bên.

"À, có cả một rổ quần áo bẩn của con, chưa kể còn cả một giỏ khăn sữa và khăn quấn người của con nữa.".

Se Ri tiếp tục thẩm định anh ta.  "Anh là ai vậy?"  cô lặp lại câu hỏi trước đó của mình.  Lần này Jeong Hyeok không cười nữa.  Đã từng rất dễ thương, nhưng việc thường xuyên đánh giá thấp anh ấy khiến anh ấy già đi nhanh chóng.

"Em phải ngừng làm việc đó," anh nói với cô.

"Làm gì?"  cô hỏi, bước sâu hơn vào phòng.

"Hành động bị sốc khi biết anh có thể làm bất cứ việc gì kể cả ở nhà từ xa. Tôi có thể thực hiện các nhiệm vụ cơ bản, anh biết làm đấy."

"Xin lỗi anh." cô đáp, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với anh.  "Nhưng trong đời em chưa bao giờ thấy anh giặt giũ. Anh đã chưa bao giờ giặt đồ từ khi em biết anh."

"Em đang quên mất khoảng thời gian anh mất hết tiền à, bị gia đình ghẻ lạnh và chuyển đến khắp đất nước mà không có quen biết ai, và không có gì."  Jeong Hyeok cay đắng thốt ra.

Cô khó chịu nhìn đi chỗ khác.  "Con thế nào rồi?"  cô  nhìn Eun Jung, chuyển chủ đề.

"Tất cả đều tốt." Jeong Hyeok nói với cô.  "Hai ba con anh có cả một bình sữa cho bữa tối, con đã có một chiếc tã sạch, mông khô ráo. Ba con anh thậm chí còn vượt qua được ba phút nằm sấp."

"Thật hả? Con khoe cho Appa hả?"  Se Ri trả lời, đưa tay về phía Eun Jung, con đã  nắm lấy tay Se Ri theo bản năng.  "Thời gian lâu nhất con tập nằm sấp với em là hai phút rưỡi."

"Tuyệt vời! Anh đang cảm thấy mình cao siêu hơn một chút. Anh thích thế."  Jeong Hyeok lanh lợi trả lời.  "Anh đừng tự tin sớm quá. Con sẽ kéo tóc của anh vào một ngày sớm thôi."

"Ah,anh nghĩ em trông giống như em gầy đi một chút," Jeong Hyeok nói đùa.

"Điều đó không vui chút nào đâu."

"Hơi buồn cười." anh không đồng ý.  "Em cảm thấy thế nào?"

"Kiệt sức." cô trả lời, rút ​​ngón tay lại khỏi Eun Jung và ngồi xuống ghế.

"Ít nhất thì giấc ngủ ngắn cũng đỡ chứ? Trông em khá hơn rồi."

"Vâng, em cảm thấy gần như con người rồi."

"Điều đó nghe có vẻ hứa hẹn. Em cảm thấy như thế nào trước đây?"

"Ừmmm...em giống như một con sên?"  cô ấy đã trả lời.

"Sên?"  anh ấy cười.

"Hmmm. Mập, nhầy nhụa, chậm chạp."

"Chà, vậy thì, đó là sự tiến bộ. Ý anh là, phải mất vài trăm triệu năm tiến hóa để từ sên thành hình người, Em đã làm được điều đó chỉ với một giấc ngủ ngắn."

"Chà, em đã luôn luôn là một người làm việc quá sức."

"Đúng." anh đồng ý.  "Em đã như vậy. Và gần đây em đã đạt được thành tích nào rồi?"  Anh hỏi, nắm lấy cơ hội để chuyển sang một cuộc trò chuyện nghiêm túc hơn.  Họ đã nói chuyện hàng ngày khi anh ấy ở London, nhưng sau khi họ đồng ý với tư vấn vợ chồng, họ đã tránh bất cứ điều gì sâu sắc.  Cả hai liên lạc với nhau chủ yếu là cơ hội để anh ấy Facetime với Eun Jung và cô ấy về tình hình của cô ấy.  Vẫn còn rất nhiều điều cần phải thảo luận.

"Chà, kỹ năng quấn tã của em rất tốt, nếu em tự nói như vậy. Em có thể quấn bé gái nhỏ này như một chiếc bánh burrito trong vòng ba giây."

"Se Ri," Jeong Hyeok trả lời, hơi khó chịu khi cô liên tục lảng tránh.  "Anh nghiêm túc đấy. Anh không biết em đã làm gì trong chín tháng qua. Em đã làm việc chưa? Em đã hoàn thành cuốn sách của mình chưa? Em định chăm sóc Eun Jung như thế nào? Anh cần biết em đang ở đâu để chúng ta có thể lập kế hoạch làm thế nào để tiến về phía trước."

Cô thú nhận "Phần lớn thời gian, em làm việc với tư cách là  quản lý trong công ty của ba mẹ mình."

"Gì?"

"Anh biết đấy... ba rất muốn em về quản lý công ty cho ông ấy."

"Ừ, anh biết," Jeong Hyeok xác nhận.  "Anh chỉ không hiểu."  Quản lý công ty đồ nội thất dường như không dùng kĩ năng của một nhà văn.

"Có gì để hiểu? Ba  cần em giúp đỡ."

"Nhưng em vẫn viết à?"  anh ấy hỏi.

"Chắc chắn rồi. Viết rất nhiều. Danh sách việc cần làm, đề xuất xin giấy phép, một hoặc hai thông cáo báo chí."

"Se Ri," anh trách móc.  "Em đang làm gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra với cuốn sách em đang viết?"

"Em đang viết cuốn sách khi có thể." Se Ri trả lời, gác chân lên ghế và ôm chân vào ngực.  Cô nhìn thẳng vào đầu gối của mình.  "Nhưng nó không chính xác là ưu tiên mà em muốn. Và em đã có một chút bế tắc."

"Anh có thể xem nó cho  em." Jeong Hyeok đề nghị.

"Không!"  Se Ri ngẩng đầu lên với ánh mắt hoảng sợ.

"Anh có một số chuyên môn trong lĩnh vực này, em biết đấy. Và anh biết phong cách của em.  Anh có thể giúp."

"Không," Se Ri nói một lần nữa, lắc đầu kiên quyết.  "Nó chưa sẵn sàng."

"Em chưa bao giờ có vấn đề với anh đọc sách chưa hoàn thành của em trước đây."

"Cái này khác."

Jeong Hyeok nheo mắt nghi ngờ.  "Tại sao? Anh có ở trong đó không?"

"Đại khái," cô xác nhận.  "Nhưng sau đó..." cô nhìn về phía Eun Jung.  "Trong đó có con."

"Và em muốn con xuất hiện trong sách."

"Ừ," Se Ri gật đầu, đưa mắt nhìn lại con. "Nhưng mấy năm gần đây... Những việc em đã làm... Hoàn cảnh đưa con đến thế giới này..."

"Em có ngại không?"  anh thận trọng hỏi.

"Tất nhiên là em xấu hổ," cô ấy lắc đầu.

"Cùng anh sao?"

"Ở bên anh trong hoàn cảnh đó. Chúng ta đã làm một điều kinh khủng, Jeong Hyeok. Chúng ta đã đối xử tệ với những người trong cuộc sống của mình. Và không chỉ riêng em và anh. Đó là cả cuộc đời anh. Anh là một trong những học sinh giỏi nhất trong trường  trường đại học tốt nhất trong cả nước. Em tốt nghiệp xuất sắc từ SNU. Em là biên tập viên của trang tin tức lớn nhất và em là thành viên của The President Press Core ngay sau khi tốt nghiệp đại học. Rồi đột nhiên cuộc sống của em thay đổi khi em biết sự có mặt của con trên đời. Rồi em dọn về ở cùng ba mẹ."

"Còn căn nhà penhouse của em bây giờ ra sao rồi?"

"Em không cho ai thuê. Nó vẫn ở đó." cô đảo mắt.

Jeong Hyeok cảm thấy ngực mình thắt lại.  "Nhưng anh luôn nói..."

"Rằng em không nên để một bất động sản nằm im?"  cô hỏi, lặp lại câu nói mà cô đã nói với anh nhiều lần trước đây.  "Em phải nói gì đây. Nó có rất nhiều kỉ niệm của anh và em ở đó. Em sao lỡ bán đi hay cho người khác thuê. Em sẽ trở về đó khi Eun Jung muốn."

"Phải. Nếu theo những kế hoạch trước đó của em mà không có anh." anh thốt lên, hơi quá to.  Tiếng ồn làm Eun Jung giật mình và bắt đầu khóc.

"Hãy nhìn những gì anh đã làm đi!"

"Anh xin lỗi," anh nói với âm lượng bình thường.  "Ba xin lỗi, con gái." Anh nói với cô con gái đang khóc của mình.  "Appa không có ý làm con sợ."  Anh với lấy chiếc ghế rung và cởi dây thắt cho con.  Anh đứng dậy, bế cô lên cho thoải mái.  Anh dịu dàng vỗ nhẹ vào lưng con vài lần cho đến khi tiếng khóc lắng xuống.

Anh chuyển sự chú ý của mình trở lại Se Ri.  "Đáng lẽ em nên nói với anh," anh tiếp tục với giọng thì thào.

"Lúc đó anh đâu có ở đây." Se Ri thì thầm đáp lại.

"Anh đã có thể giúp được."

"Không, anh đã đính hôn," cô nhắc anh lần thứ mười một.

"Nhưng nếu anh biết..." anh ấy bắt đầu một cách nghiêm túc nhưng lại ngừng lại khi nhận ra điều mình sắp thừa nhận.  Anh quay lại nhìn Eun Jung.

"Nếu anh đã biết ... những gì?"  cô hỏi, giọng cô nghẹn ngào chờ đợi.  Jeong Hyeok từ từ ngước mắt nhìn lại cô.  "Anh sẽ bỏ cô ấy sao?"  cô ấy hỏi.

Có một khoảng im lặng trong giây lát, ngoại trừ âm thanh của Eun Jung hơi quấy khóc.  "Có thể," cuối cùng anh thừa nhận.  "Nếu anh nghĩ..."

"Nếu anh nghĩ những gì?"  cô thúc giục.

"Nếu anh nghĩ rằng thậm chí có một cơ hội ở bên em và con sớm hơn."

Một sự im lặng khó chịu bao trùm căn phòng.   Anh đã chọn cô nếu anh nghĩ cô muốn được chọn.  Cô sẽ để anh vào cuộc sống của cô nếu cô biết mình sẽ không để mất anh vào tay người khác.  Điều trớ trêu gần như nực cười ngoại trừ những năm tháng đau lòng mà cả hai đã phải chịu đựng do tính bướng bỉnh của mình.  Nó quá nhiều.  Quá nhiều để giải quyết.

"Khán giả ngày nay thích tính xác thực." cuối cùng anh cũng lên tiếng, bắt đầu lại vỗ về, di chuyển quanh căn phòng dỗ dành cho con ngủ.  "Họ không muốn một nhân vật chính hoàn hảo. Sai lầm của em sẽ khiến em trở nên dễ gần hơn."

"Em không biết..."

"Em chỉ cần viết nó, Se Ri. Viết nó ra giấy trước, sau đó em có thể quyết định sẽ làm gì với nó."

"Nếu mọi người ghét em thì sao?"

Jeong Hyeok lại ngồi xuống, "Đoán xem nào, Se Ri? Câu chuyện của chúng ta sẽ được tiết lộ cho mọi người dù em có thích hay không. Chúng ta đã nói về điều này khi quyết định đồng ý với các điều khoản của ba anh. Ông ấy sẽ có thông báo về việc sinh nở vào ngày mai trên tất cả các nền tảng xã hội.  Ông ấy nghĩ nó có lợi cho chúng ta, nhưng mà-- em có thực sự muốn ba anh chịu trách nhiệm về câu chuyện của chúng ta không?"

"Không," cô thừa nhận.

"Vậy thì hãy viết câu chuyện của riêng em."

"Em không nghĩ là em có thể."

"Anh biết em có thể. Nếu không phải vì em, thì hãy làm điều đó vì con của chúng ta." anh vuốt ve con gái nhỏ trong tay.  "Hãy cho Eun Jung thấy mẹ của con mạnh mẽ như thế nào. Hãy cho con thấy em không bỏ cuộc như thế nào. Hãy chứng minh cho con thấy rằng khi em thất vọng, em không hề thua cuộc. Em  có thể làm được, tất cả đều vì con."








Appa đã trở lại với các cô gái của mình!

Một số thăng trầm khác cho cặp đôi yêu thích của chúng ta và một vài sự thật khó chịu.  Mình biết bạn có thể thắc mắc tại sao họ không nói nhiều về mối quan hệ của họ ngay lập tức, nhưng mình đoán mình sẽ giữ nó để tư vấn cho họ.  Dù sao đi nữa, chuyện gì sẽ xảy ra khi ông nội đưa ra thông báo về việc sinh nở?

Comment cho mình biết suy nghĩ của mọi người nhé.   Hẹn gặp lại sau!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro