Hope

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Jung Hyuk bước vào căn hộ của mình, vừa cởi áo vest ra. Anh ném nó lên chiếc ghế ở phòng khách và với tay nới lỏng cà vạt khi đi đến tủ rượu. Mở nắp chai Macallan ra, anh đổ rượu vào một chiếc ly. Uống một ngụm lớn, lại rót đầy ly , rồi cất cái chai đi.

Anh đổ gục xuống chiếc giường của mình, hai chân dang rộng, đầu ngả ra sau, hai tay buông xuôi như một con sao biển mềm nhũn. Anh đưa cái ly lên đầu, áp cái ly mát lạnh lên trán như thể thứ rượu này có thể chữa khỏi cơn đau đầu của anh bằng cách thẩm thấu.

Cuộc gặp gỡ của anh và ba mẹ đã bắt đầu như mong đợi. Những lời buộc tội, sự khinh bỉ, cách tự ái mà họ đã làm tất cả khi anh nói tới cô... không điều gì trong số đó gây sốc. Nhưng kết thúc là một bước ngoặt mà anh chắc chắn như địa ngục đã không mong đợi.

Tư vấn tâm lý vợ chồng ư. Thật sự có thể là một ý tưởng hợp lý nếu nó không đến từ ba của anh. Nhưng nó đã xảy ra, nên từng khúc xương trên cơ thể anh đều như muốn ghét nó. Đối với những người mới bắt đầu, họ không phải là một cặp đôi và việc tư vấn cho cặp đôi sẽ ngụ ý rằng họ sẽ-- hoặc họ muốn trở thành một gia đình. Nhưng anh không chắc chắn là mình đã làm. Chắc chắn không phải bây giờ. Nhưng vẫn có một phần trong anh nghĩ rằng có lẽ... cuối cùng cũng vậy. Anh có hình dung ra tương lai của họ.

Anh và Se Ri đang nằm trên giường. Mặt trời mọc chiếu qua cửa sổ, chiếu ánh sáng vào căn phòng đầy nắng ấm áp. Cô rúc vào người anh, cười khúc khích trước một nhận xét hóm hỉnh nào đó về điều ngu ngốc mà anh đã làm. Cánh cửa cọt kẹt mở ra và anh nhìn về phía đó thì thấy Eun Jung cỡ một đứa trẻ mới biết đi đang chạy lon ton vào phòng, mang theo một con thú nhồi bông. Anh miễn cưỡng nhắc nhở con về việc vào phòng ba mẹ mà không gõ cửa. Con gái của anh trông có vẻ ngượng ngùng và xin lỗi nhưng vẫn tự ý leo lên giường, chui vào giữa hai ba mẹ để được ôm ấp.

Một hơi ấm đột ngột châm chích giữa ngực anh. Một chấm nhỏ, nhỏ bé, phát sáng của sự hy vọng. Nó có khả năng thành công không? Có lẽ. Nhưng có rất nhiều cách khác nó có thể đi. Và hầu hết kết thúc trong đau đớn-- cho anh, cho Se Ri, và quan trọng nhất là cho Eun Jung. Thêm vào đó, sau đó họ sẽ cho ba của anh sự hài lòng khi đạt được mục đích của mình.

Anh nghe thấy tiếng báo của điện thoại và không cần nhìn, anh với tay còn lại để lấy điện thoại trên bàn cạnh giường. Mở mắt ra, anh nhìn vào màn hình.

Đó là bức ảnh của Eun Jung. Con nằm trong nôi, đôi môi chúm chím, chiếc má phính mà anh muốn được hôn lên thật nhiều, mắt con hình như đang lim dim buồn ngủ. Se Ri gửi cho anh bức ảnh thứ hai, Eun Jung đang ngủ rất bình yên. Cô còn gửi một lời nhắn cho anh thay lời của con rằng "Con nhớ ba rất nhiều, Appa." Nó làm anh thực sự nhớ con gái của anh.

Anh cảm thấy thật đau đớn khi phải xa con gái của mình. Nhưng đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay Se Ri tự giác liên lạc với anh mà không cần nhắc nhở. Có lẽ cô đã thực sự rất cố gắng. Có lẽ cô cũng đã gieo cho anh một chút hy vọng. Nhưng anh cần, anh muốn được nghe những lời từ chính cô nói ra.

Anh ngồi dậy, chạm vào vòng tròn trên màn hình để bắt đầu cuộc gọi và chờ điện thoại reo vài lần.

"Anh vẫn còn sống chứ." Se Ri chào đón anh bằng một câu nói đùa.

"Cũng gần."

"Chà, gần chết là còn sống được một chút." Cô an ủi.

"Anh sẽ cố gắng sống sót trở về với con." anh đồng ý.

"Cuộc gặp gỡ của anh với ba mẹ ra sao rồi, thực sự?" cô hỏi.

"Nó rất thú vị." Anh nhấp một ngụm rượu rồi rướn người đặt nó lên bàn cà phê.

"Thú vị như... đầu của ba mẹ nổ tung và anh có thể nhận được tài sản thừa kế ngay bây giờ sao?" cô hỏi.

"Không may mắn như vậy." anh thở dài. "Mẹ anh thì cũng không đến nỗi tệ. Chỉ là một cảm giác giống như tàu lượn siêu tốc thông thường thôi. Tóm lại là mẹ anh yêu Eun Jung và ghét em."

"Cảm ơn anh vì đã luôn nói thẳng cho em biết." Se Ri đáp lại.

"Nếu lòng tự trọng của em xoay quanh những gì mẹ anh nghĩ về em, chúng ta cần phải nói chuyện."

"Anh đừng lo, sự tự tin của em vẫn nguyên vẹn-- hoặc ít nhất là nguyên vẹn như kể từ khi em buộc phải thừa nhận mình là thành viên của băng đảng ba mươi tuổi."

"Thoả thuận thô bạo."

"Vậy thì ba anh đã nói gì?"

Có một sự im lặng khó xử khi anh cố gắng quyết định nên nói cho cô như thế nào. "Ba của anh khăng khăng đòi xét nghiệm quan hệ ba con." anh thừa nhận, bỏ qua câu nói của ba anh rằng cô là một kẻ lừa đảo.

Anh nghe thấy tiếng Se Ri thở dài. "Đó không hẳn là điều ngạc nhiên. Em còn nghĩ ba anh đã nghĩ em là một người lừa anh để kiếm tiền, hoặc có thể là một người đổ vỏ." cô thừa nhận.

"Em đừng nghĩ như vậy. Em không bao giờ là một trong hai loại người đó. Ba của anh đã lo lắng về việc phải thông báo như thế nào trước hội đồng quản trị."

"Cũng không có gì ngạc nhiên. Ông ấy lo lắng cho chức Phó chủ tịch của anh. Sợ rằng anh sẽ bị em cùng Eun Jung làm lung lay."

"Nhưng ba đã đồng ý với việc chuyển giao cho anh về Seoul."

"Hơi ngạc nhiên. Ý em là, em nghĩ ít nhất ba cũng sẽ khiến anh đổ mồ hôi hột một chút trước."

"Ừm, nhưng có một điều kiện."

"Tất nhiên." Se Ri nói rồi nhìn qua Eun Jung. "Làm sao mà em có thể quên mất các điều kiện? Ba anh muốn gì? Bởi vì nếu điều kiện liên quan tới Eun Jung của chúng ta, em sẽ phải phản đối."

"Se Ri à. Em có thể tưởng tượng được việc ba của anh bế một đứa trẻ không? Không bao giờ có chuyện đó đâu, anh là con của ba được 35 năm rồi."

"Thế là tốt. Vậy ông ấy thực sự muốn gì?"

Jung Hyuk lại với lấy đồ uống của mình, nhấp một ngụm để bình tĩnh lại. "Ông ấy muốn chúng ta đi tư vấn tâm lý cặp đôi."

"Em xin lỗi." Se Ri trả lời với vẻ không thể tin được. "Em nghĩ rằng em đã nghe nhầm anh. Có vẻ như anh nói rằng ba anh muốn..."

"Em và anh đi tư vấn tâm lý cặp đôi." anh rút lui, cắt ngang lời cô.

"Ừ, à không, em vẫn nghe nhầm. Em nghĩ do kết nối không tốt."

"Se Ri à, kết nối vẫn tốt, chỉ là lỗi ở trong não của ba anh thôi."

"Em chỉ... cái đó không.." Se Ri lắp bắp. Không chắc chắn làm thế nào để thậm chí trả lời. "Ba của anh thực sự muốn chúng ta đi tư vấn?"

"Ừm, lúc đầu ông ấy muốn chúng ta kết hôn, nhưng anh biết như vậy là làm khó cho em."

Một sự im lặng khó xử kéo dài qua đường dây điện thoại.

"Se Ri à?" Anh hỏi, cảm thấy toàn thân căng thẳng.

"Sao vậy anh? Ồ, đúng rồi. Ừ tất nhiên." Cô trả lời một cách lắp bắp, không biết nên trả lời anh thế nào.

"Em có ổn không? " anh trả lời một cách thận trọng, lo lắng về phản ứng của cô.. hoặc thiếu phản ứng đó. Đây không phải là lần đầu tiên anh thẳng thừng bác bỏ ý tưởng họ kết hôn. Và khi ba của cô đề nghị, câu trả lời của anh đã thẳng thừng hơn nhiều. Vậy tại sao anh lại có ấn tượng rõ ràng rằng cô bị tổn thương?

"Em không sao. Anh nghĩ rằng anh đã làm xáo trộn sự nhảy cảm của em rằng anh không muốn cưới em sao? Anh nghĩ rằng em muốn muốn kết hôn sao?"

"Đúng." Anh đang nghĩ gì vậy? Se Ri không muốn kết hôn. Trên thực tế, đó là rào cản lớn giữa họ trong mười năm qua. Anh thật ngu ngốc khi nghĩ rằng một đứa trẻ sẽ thay đổi điều đó ngay bây giờ. Chỉ vì cô có một đứa con, điều đó không có nghĩa là cô đột nhiên sẵn sàng cho một gia đình lớn và hạnh phúc, sống trong giấc mơ ở một vùng ngoại ô. Chỉ có anh mới ngu ngốc đến ảo tưởng về điều đó.

"Vậy... umm-- ba của anh vẫn muốn chúng ta đi tư vấn sao?" cô hỏi lại, đưa cuộc trò chuyện trở lại đúng hướng.

"Em đừng tự huyễn về ba anh là một người lãng mạn khép kín." Jung Hyuk cảnh báo cô. "Đối với ông ấy, tất cả chỉ là vẻ bề ngoài. Ông ấy cho rằng đó là cách tốt nhất để cứu vãn danh tiếng gia đình bằng một câu chuyện tình yêu. Em là người ra đi, và anh là người không thể vượt qua được tình yêu đó. Anh đã cố chung thuỷ với Hye Jin nhưng trái tim của anh lại thuộc về một người khác và cố gắng hết sức, anh vẫn không thể từ chối tình yêu đích thực và đầu hàng trước sự cám dỗ. Sau đó, em đã cố gắng tránh xa anh, để bảo vệ anh và con gái của chúng ta khỏi tai tiếng, nhưng anh đã phát hiện ra. Và bây giờ, bất chấp tất cả những trở ngại và nỗi đau mà chúng ta đã gây ra cho chính mình và những người khác, chúng ta vẫn yêu nhau và muốn giải quyết vấn đề đó. Chúng ta dành tình yêu cho nhau qua hơn một thập kỉ và chấp nhận ở bên nhau. Cộng vào đó, chúng ta có thêm một em bé đáng yêu."

"Có thật không?" cô hỏi nhẹ nhàng.

"Cái gì là thật?"

"Câu chuyện tình yêu đó. Nó là tiểu thuyết hay gì?"

Jung Hyuk khó chịu dừng lại. "Dựa trên một câu chuyện có thật."

"Vậy thì cũng không tệ lắm." cô thừa nhận. "Ý của em là, kết thúc cũng có hậu."

"Nó sẽ khiến em và Eun Jung trở thành tâm điểm chú ý."

Se Ri im lặng một lúc. "Nếu anh nói không, ba sẽ bắt anh làm con tim ở London thì sao?"

"Không!" Jung Hyuk trả lời một cách cương quyết. "Dù thế nào thì anh cũng sẽ quay lại Seoul. Eun Jung mới là quan trọng. Vấn đề chỉ là anh có quay lại với công việc hay không thôi?"

"Vậy anh sẽ làm gì tiếp."

"Đó là những gì anh sẽ tìm ra."

"Anh hỏi em sao?" cô ngạc nhiên hỏi. "Đó không thực sự là quyết định của em."

"Đại loại là vậy, Se Ri." anh nói với cô. "Anh không thể đến buổi tư vấn cặp đôi mà không có người bạn đời của mình. Nó nằm ngay trong định nghĩa."

"Anh có nhớ điều gì xảy ra vào lần cuối cùng em đưa ra quyết định lớn trong đời cho anh không?" Cô hỏi. Toàn thân Jung Hyuk căng ra. Anh nhớ ra. Làm sao anh quên được?

Sau một lúc, cô tiếp tục nói. "Bất cứ điều gì anh muốn làm, em sẽ đi cùng anh. Em nợ anh điều đó."

Jung Hyuk thở dài. "Anh cần biết em muốn gì, Se Ri à." Anh nhẹ nhàng nói.

"Bất cứ điều gì anh muốn." cô làm chệch hướng một lần nữa.

"Không, anh cần biết em muốn gì." anh không thể trải qua chuyện này nếu cô định nói suông về quá trình này. -- nếu cô chỉ muốn xoa dịu anh và giữ mọi thứ lịch sự. Anh cần biết rằng cô có thể nhìn thấy tương lai, bất kể khả năng đó xa vời đến đâu-- rằng ít nhất một phần trong cô muốn điều đó và cô sẵn sàng làm việc vì nó.

"Em muốn mọi thứ giữa chúng ta ổn thoả." cô đề nghị.

"Nhưng điều đó có ý nghĩa gì với em? Điều đó có nghĩa là chỉ cùng nhau nuôi dạy con cái? Hay có nghĩa là một cặp đôi thực sự?"

Một tiếng khóc nhỏ vang vọng qua đường dây điện thoại. Anh nhắm chặt mắt lại. Đây không phải là lần cuối cùng Eun Jung làm gián đoạn điều gì đó quan trọng giữa ba mẹ, anh cố gắng nhắc nhở bản thân. Anh nên làm quen với việc đó.

"Con vừa tỉnh dậy. Em phải cho con ăn." Se Ri giải thích.

"Ừ." Jung Hyuk trả lời ngắn gọn, không biết phải nói gì nữa.

"Con mới được bốn ngay tuổi thôi anh Jung Hyuk." Se Ri ngắt lời. "Em không thể để mặc con khóc được."

"Anh biết." Anh đồng ý. "Em cho con ăn đi."

"Em sẽ nói chuyện với anh vào ngày mai, được chứ?" cô hỏi, giọng đầy hy vọng.

"Ừ." Jung Hyuk thờ ơ đáp. "Sao cũng được."

"Anh Jung Hyuk à.." Se Ri không biết bây giờ cô phải dỗ dành cả hai em bé chứ không phải mỗi Eun Jung.

"Anh không sao đâu. Chúng ta có thể nói chuyện vào ngày mai. Em hãy cứ chăm sóc cho Eun Jung đi." anh trấn an cô.

Anh ghét bản thân vì đã tỏ ra khó chịu với cô. Eun Jung luôn là sự ưu tiên đầu tiên. Anh biết điều đó. Anh cảm thấy điều đó. Nhưng thực sự con luôn làm gián đoạn như vậy, anh cũng không biết phải làm sao ngoài sự chấp nhận.

..............

Jung Hyuk trằn trọc. Đã quá nửa đêm và anh vẫn chưa ngủ. Không phải là anh không quen ngủ một mình. Anh chỉ không biết phải làm gì với lời đề nghị của ba mình. Và cuộc trò chuyện trước đó với Se Ri tiếp tục ám ảnh suy nghĩ của anh.

Cô muốn gì? Anh luôn tránh hỏi vì sợ câu trả lời. Anh sợ khi biết rằng cô muốn tự do và cơ hội -- rằng cô muốn một cuộc sống với sự tự do và việc bị ràng buộc với một người khác sẽ khiến cô không thể tiếp cận họ. Anh sợ những cánh cửa chết tiệt đó.

Nhưng bây giờ... bây gờ anh muốn biết. Bởi vì nếu đó vẫn là điều cô muốn, thì cố gắng cũng chẳng ích gì. Chẳng ích gì khi tự lừa dối bản thân rằng họ có thể trở thành một gia đình theo cách đó. Và điều đó có nghĩa là anh sẽ phải từ chối lời đề nghị của ba mình. Nhưng nếu cô có thể nói với anh rằng cô muốn ít nhất là khả năng có một gia đình, một cuộc sống chung, thì anh phải thử.

Anh biết không có gì đảm bảo. Ngay cả khi anh có thể nhìn thấy tương lai với cô, không có cách nào để nói rằng họ có thể đạt được điều đó. Không có cách nào để biết liệu anh có thể làm được không. Cơn tức giận của anh đã lắng xuống mấy ngày nay, nhưng nó vẫn còn hiện hữu, từng đợt ập đến, nhấn chìm anh cho đến khi anh không còn phân biệt được biển hay đại dương. Nước ngầm sẽ cuốn lấy anh và anh sẽ bất lực trước sức hút của nó. Sau đó, khi anh gần như đầu hàng trước ý định chết đuối, những con sóng sẽ hạ xuống, đầu anh nhô lên và không khí sẽ lấp đầy phổi của anh. Trong những khoảnh khắc đó, bình tĩnh trong thuỷ triều đang lên, anh có hy vọng. Và anh cần biết mình nên bám vào hy vọng đó như một chiếc bè cứu sinh hay từ bỏ và để nước mặn cuốn trôi mình.

Anh trở người, vung chân ra khỏi mép giường và lấy điện thoại ra khỏi tủ đầu giường. Trước khi anh có thể tự nhủ về điều đó, anh đã nhấn nút và để điện thoại đổ chuông.

"Anh không ngủ à, Jung Hyuk?" Se Ri hỏi với giọng ngái ngủ.

"Anh cần một câu trả lời từ em." anh buột miệng nói.

"Trả lời cái gì? Em không hiểu."

"Trả lời câu hỏi của anh." anh sốt ruột trả lời.

Có một khoảng im lặng giữa anh và cô. "Câu hỏi nào?" cô nhắc lại.

Anh đứng dậy và bắt đầu bước đi. "Em muốn gì? Anh cần biết em muốn gì, Se Ri à. Anh không thể chịu đựng được nữa. Anh cần biết chính xác em muốn gì."

Cô im lặng. "Em muốn..." cô thở dài sau một khoảng lặng kéo dài. "Em muốn." Cô lặp lại, giọng run run vì nước mắt. "Em muốn được hạnh phúc. Em muốn cảm thấy hạnh phúc, an toàn và được yêu thương. Nhưng em không biết phải làm thế nào." giọng cô trở nên nghẹn ngào. "Em không biết phải làm thế nào, anh Jung Hyuk. Bởi vì cả đời em chỉ làm việc vì một điều gì đó. Kế hoạch của đời em không bao giờ có con hay một người đàn ông nào xuất hiện bởi vì em đã nghĩ họ có thể cản trở em. Nhưng bây giờ em không thể tự mãn nghĩ vậy. Em không thể hạnh phúc. Bởi vì nếu em hạnh phúc ở nơi em đang đứng, thì làm sao em có thể đến được nơi em phải đến?"

Jung Hyuk dành một chút thời gian để chìm vào dòng suy nghĩ lan man. "Nhưng em muốn gì?" anh xác nhận. "Hạnh phúc?"

Se Ri sụt sịt. "Vâng. Em muốn được hạnh phúc."

"Được thôi." anh gật đầu, đột nhiên cảm thấy hạnh phúc bình tĩnh hơn. Anh lại ngồi xuống. Đó là khoảng thời gian cởi mở và dễ bị tổn thương nhất mà cô đã ở bên anh... anh không biết bao lâu nữa. Thể là đủ.

"Được chứ?"

"Ý anh là, chúng ta vẫn không ổn. Vẫn chưa. Và anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Anh không thể hứa là chúng ta sẽ có thể hạnh phúc mãi mãi không? Nhưng nếu em muốn thử-- thực sự thử, thì anh cũng sẵn sàng thử.

"Em muốn." cô đồng ý. "Em muốn thử. Vì chúng ta, vì Eun Jung."

"Vậy chúng ta sẽ thử."

Cả hai lại im lặng nhưng lần này là thoải mái, yên tâm. "Em nên để anh ngủ tiếp. Bên đó cũng muộn rồi." cuối cùng cô nói.

"Ừ, em cũng vậy. Em nghỉ ngơi đi, trước khi Eun Jung thức dậy." anh đồng ý.

"Eun Jung cũng muốn ba nghỉ ngơi thật khoẻ để trở về sớm, Jung Hyuk appa."

Một khoảng im lặng giữa anh và cô. Anh cảm thấy thực sự hạnh phúc và nghẹn ngào khi cô gọi anh là Jung Hyuk Appa. Đó là mơ ước của anh, và rồi bây giờ anh đã được nghe thấy từ đó từ chính miệng của cô.

"Chúc ngủ ngon, em yêu. Anh yêu cả hai mẹ con." Tự nhiên những lời nói đó cứ tuột ra khỏi miệng anh như không có gì. Giống như anh ấy đang nói chuyện với cô như một người vợ lâu năm. Giống như chín tháng qua đã không xảy ra. Anh không chắc điều này có ý nghĩa là gì. Cả hai đều im lặng, sợ người kia cúp máy.

"Chúc ngủ ngon, Se Ri." cuối cùng anh cũng sửa lại sau khoảng thời gian tưởng chừng như vô tận. Anh lấy điện thoại ra khỏi tai và kết thúc cuộc gọi.

..................

"Đây là giấy tờ chuyển nhượng của con." Ông Ri Chung Ryul trượt chiếc máy tính bảng qua bàn. "Tất cả những gì con phải làm là ký vào nó, con có thể lên đường trở về với gia đình của mình."

Jung Hyuk tích cực làm việc để không đảo mắt. Nó giống như ba của anh hành động như thể mọi thứ đã theo ý thích của ông. Để giả định rằng mọi người sẽ đóng vai trò của họ giống như ông đã lên kế hoạch. Ý nghĩ đầu hàng cũng không thể đưa ra quyết định cuộc sống đời mình chỉ để chọc tức ông.

"Đội ngũ pháp lý của công ty làm việc rất kỹ lưỡng và công bằng. Con yên tâm." Ông Ri Chung Ryul nhắc nhở anh.

"Con vẫn muốn nó được xem xét bởi luật sư bên ngoài."

"Ta chắc chắn bạn của con, Gu Seung Joon sẽ đồng ý."

Jung Hyuk vặn lại một câu về việc ít nhất anh cũng có bạn bè. Anh sẽ không cha ba mình sự hài lòng.

"Con sẽ làm việc tại văn phòng ở Seoul. Nhiệm vụ công việc tương đối không thay đổi. Con được nghỉ đủ 6 tuần có lương để chăm sóc vợ con. Sau đó con phải trở lại làm việc ba ngày một tuần tại văn phòng. Đổi lại, mỗi tuần một lần, con và Se Ri sẽ tham gia một buổi tư vấn hôn nhân."

"Nghỉ phép có hiệu lực ngay lập tức?" anh đặt câu hỏi.

"Ta cần con nán lại một chút để chuyển các dự án đang mở. Sẽ không mất nhiều thời gian. Không quá một tuần. Và con có thể cần thực hiện một số cuộc gọi điện thoại và email sau đó. Chúng ta không biết chính xác là có rất nhiều thông báo để chuẩn bị."

"Con muốn được nghỉ 8 tuần." Jung Hyuk phản đối khi tiếp tục xem các điều khoản trên máy tính bảng.

"Sáu tuần là tiêu chuẩn cho tất cả các nhân viên." Ông Ri Chung Ryul giữ vững lập trường.

"Con không phải là tất cả các nhân viên. Con là Phó chủ tịch của họ."

"Đó là lý do tại sao con cũng nhận được lợi ích của những tuần bổ sung khi làm việc bán thời gian, 3 ngày trong tuần."

"Vậy con sẽ giải thích cho ba hiểu." Jung Hyuk trả lời, nhìn lên để bắt gặp ánh mắt của ba mình. "Con sẽ làm việc bán thời gian nhưng phải làm việc toàn thời gian tại nhà. Một số cuộc gọi và cả email có thể làm tăng thêm một số giờ làm việc mỗi ngày và ba muốn con ở lại đây thêm một tuần nữa? Đó là một tuần trong cuộc đời của con gái con mà ba giữ con lại đây. Đổi lại, con muốn nhận lại thêm hai tuần."

"Chuyện này không thể thương lượng được, Jung Hyuk."

"Mọi thứ đều có thể thương lượng."

"Công ty cần con. Sáu tuần không có con sẽ gây đủ căng thẳng cho công ty rồi."

"Nếu sáu tuần là một cuộc đấu tranh, ba hãy cố gắng mãi mãi."

"Con sẽ không bao giờ bỏ công ty." Ông Ri Chung Ryul khẳng định trả lời.

"Ba muốn cược không?" Jung Hyuk hỏi, đứng dậy.

"Được thôi." Ông Ri Chung Ryul thở dài đầu hàng khi Jung Hyuk quay về lối ra. "Được rồi. Tám tuần. Nhưng tốt hơn hết là con nên để bản thân dành nhiều thời gian cho gia đình mình hơn. Mẹ của con sẽ trở về Seoul, ta mong rằng con sẽ dành thời gian cho bà ấy và mẹ con cũng muốn dành thời gian bên Eun Jung."

"Eun Jung vẫn đang trong thời gian bú mẹ hoàn toàn. Con bé không thể xa Se Ri." Jung Hyuk thông báo cho ông khi anh ngồi lại chỗ của mình.

"Se Ri có thể hút sữa ra, hoặc có thể bổ sung sữa công thức. Hoặc Se Ri có thể đi cùng. Ta không quan tâm cách con giải quyết việc đó như thế nào. Nhưng mẹ của con muốn có một buổi chiều mỗi tuần với con và Eun Jung."

Jung Hyuk nhăn nhó. Đó là khoảng thời gian nhiều hơn anh từng dành cho ba mẹ mình kể từ năm 18 tuổi. "Chỉ trong thời gian nghỉ của con thôi sao?" anh làm rõ.

Ông Ri Chung Ryul tròn mắt. "Ta hy vọng một ngày nào đó con gái của con lớn lên và đối xử với con bằng sự khinh bỉ và nhạo báng như cách con đối với với ba mẹ mình."

Câu nói của ba là một cú đấm đau đớn với anh. Ba của anh luôn biết chính xác nên nhấn nút nào để khiến anh cảm thấy khủng khiếp nhất có thể. "Ba bắn đúng chỗ rồi đấy. Con sẽ sắp xếp dành thời gian cho mẹ nhiều nhất."

"Và đừng mong đợi rằng ta sẽ tự cô lập mình ở London. Ta cũng sẽ dành thời gian để làm quen với cháu gái của mình."

Jung Hyuk rên rỉ trong lòng. Mẹ anh có thể là một cơn ác mộng về tình cảm, nhưng ít nhất bà cũng thực sự quan tâm đến việc làm quen với Eun Jung. Mối quan tâm duy nhất của ba anh là kiểm soát. Kiểm soát tình hình, và con trai của ông. Jung Hyuk không muốn Eun Jung trở thành con tốt trong trò chơi của ông và ba. Nhưng sau đó, một lần nữa, không phải là con đang là con tốt sao? Có lẽ điều tốt nhất anh có thể làm để bảo vệ con gái mình là đảm bảo rằng anh nên chơi trò chơi tốt hơn, những gì anh làm là để bảo vệ Eun Jung, con gái nhỏ của anh.

Ông Ri Chung Ryul quay qua nói. "Ta sẽ yêu cầu nhóm pháp lý thực hiện các thay đổi càng sớm càng tốt và gửi trực tiếp cho Gu Seung Joon. Ta khuyên con nên gặp nhóm của mình và cập nhật sớm nhất có thể."

"Con rất vui khi được làm việc với ba, Abeoji." Jung Hyuk gầm gừ, đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Sẽ không có bất kỳ người chiến thắng nào trong căn phòng này ngày hôm nay. Nhưng Jung Hyuk không thể lo lắng về điều đó bây giờ. Anh có việc phải làm, anh phải giải quyết công việc ở đây nhanh nhất có thể và trở về với con gái của anh.





Jung Hyuk và Se Ri cũng dành cho nhau một chút hy vọng về một cuộc sống gia đình hạnh phúc vậy thì sao chúng ta không mong đợi. Những người yêu nhau sẽ trở về bên nhau đúng không mọi người. Chúc mọi người có một ngày lễ Tạ Ơn thật đẹp bên những người thân yêu.

Hạnh phúc nhé mọi người!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro