Kensington

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Xe lăn bánh từ từ rời khỏi sân bay nhưng trong lòng anh là một tâm trạng hỗn hợp. Anh cần phải nói chuyện với ba mẹ mình trước khi họ phát hiện ra cháu gái của họ từ một người thám tử nào đó. Anh cũng muốn mọi chuyện sẽ kết thúc sớm để có thể trở về nhà với Eun Jung.

Nhà sao? Thật kỳ lạ khi anh dễ dàng coi Seoul là nhà mặc dù anh đã không sống ở đó hơn mười năm. London đã là nhà của anh trong bảy năm và trong vòng chưa đầy 3 ngày, bây giờ London chỉ không khác gì một chạm dừng chân đối với anh.

Trong sâu thẳm, anh biết một phần trái tim mình vẫn luôn hướng về Seoul. Và bây giờ anh muốn được trở về nhà- với cô ấy. Đó là giấc mơ mà anh đã chôn giấu trong suốt hơn một thập kỷ- ước mơ mà anh không bao giờ để mình phải thốt lên thành tiếng. Nhưng đây không phải là cách mà giấc mơ được cho là diễn ra.

Cuộc sống bây giờ sẽ như thế nào? Không có gì giống như cái mà anh đã xây dựng ở Anh. Và không có gì giống như nơi mà anh đã từng mơ ước ở thời gian không có cô. Mối quan hệ nửa vời nào đó. Không phải cuộc tình kéo dài từng đó năm của họ là một cái gì đó trọn vẹn và viên mãn, nhưng anh luôn biết rằng đó chỉ là tạm thời. Đến một lúc nào đó, Se Ri sẽ rời bỏ anh - hoặc yêu cầu anh rời bỏ Hye Jin. Anh chẳng hy vọng hai sự việc đó sẽ xảy ra.

Bây giờ, những sự việc đó đã khác. Eun Jung đã gắn cả hai với nhau mãi mãi. Đúng như Seung Joon đã nói, Eun Jung chính là sợi dây dàng buộc giữ hai người. Anh sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi cô. Liệu anh có thể vượt qua cô và có thể tiếp tục khi cả hai đã có chung một cô con gái? Liệu anh có để mình gục ngã một lần nữa và kết thúc trái tim anh bị cô bóp nát như đã từng rất nhiều lần trước đây?

Không. Anh không thể lo lắng về điều đó ngay lúc này. Anh phải tập trung vào Eun Jung. Về việc có thể cung cấp cho con có một cuộc sống tốt nhất có thể. Con gái anh là người phụ nữ duy nhất trong cuộc đời của anh bây giờ. Con gái là người mà anh cần phải suy nghĩ. Eun Jung là người được ưu tiên hàng đầu. Mỗi giây phút anh xa con đều thật đau đớn.

Anh không biết mình đã rơi vào tình trạng làm ba nhanh đến vậy. Anh luôn biết mình sẽ có con vào một ngày nào đó - anh thực tế phải có nghĩa vụ sinh ra người thừa kế. Tuy nhiên, anh chưa bao giờ nghĩ nhiều về điều đó - chưa bao giờ mơ về việc bế một đứa trẻ, chưa bao giờ mơ về việc đung đưa một đứa trẻ để ru ngủ, hoặc đi nghỉ dưỡng cùng gia đình có vợ và con. Có lẽ anh đã cân nhắc một chút khi cầu hôn Se Ri. Nhưng đó là một suy nghĩ xa vời và một khi cô đã ra đi, mọi ước mơ làm cha cũng tan biến vậy.

Nhưng bây giờ anh có muốn hay không đã không còn quan trọng. Bây giờ, ngay lúc này, anh đã là một người ba, và không chỉ trên danh nghĩa. Giây phút anh biết về sự tồn tại của Eun Jung, có điều gì đó đã thay đổi trong lòng anh. Anh đã thay đổi... ngay lập tức. Trước khi gặp con - trước khi anh biết con - anh đã yêu con gái của anh rất nhiều. Chúa ơi, anh thực sự rất nhớ con gái của mình. Đôi mắt của con tròn long lanh, những ngón chân nhỏ nhắn và hồng hào, cách mà những ngón tay của con cuộn tròn quanh ngón út của anh làm anh say đắm.

Anh đã cưỡng lại ý muốn nhắn tin cho Se Ri một lần nữa. Ở Seoul đang là rạng sáng. Anh không muốn đánh thức cô hay con gái nhỏ. Anh muốn được biết về tình hình của Eun Jung, nếu có vấn đề gì, Se Ri chắc chắn sẽ nói cho anh biết. Anh tin vào lời nói của cô.

Nhưng vấn đề là anh không thể kiềm chế được cảm xúc. Anh cảm thấy sự hoảng loạn lại bùng lên giống như đêm qua. Cô đang ở Seoul. Anh đang cách xa con gái gần nửa vòng trái đất. Trong đầu anh biết rằng Se Ri sẽ không bỏ trốn cùng con gái, nhưng ngay cả như vậy, cô sẽ mở lòng với anh tới mức nào?

Nếu bệnh viện gọi đến với kết quả xét nghiệm máu của Eun Jung và có điều gì đó không ổn, cô có gọi cho anh không? Nếu Eun Jung bị đau bụng, cô có nói với anh không? Anh ước anh có thể nói, dứt khoát, rằng cô sẽ nói. Anh ước cảm giác trong bụng anh chỉ là hoang tưởng.

Anh rút điện thoại ra và gửi một tin nhắn cho cô.

Anh vừa hạ cánh.

Ngắn gọn, đơn giản và có chút ân cần. Và một tin nhắn sẽ không thể đánh thức cô nếu cô chưa thức dậy. Ít nhất bằng cách này, anh cảm thấy mình liên lạc được với cô. Nếu không thấy hồi âm sau 30 phút nữa, anh sẽ gọi cô.

Anh định đặt lại điện thoại vào túi, nhưng chưa kịp định thần thì anh đã nghe thấy tiếng chuông báo. Anh lại rút điện thoại ra.

Thật may vi ahn đã có chuyen bay an toàn.

Jung Hyuk bối rối chớp mắt trước màn hình. Yoon Se Ri, một cựu biên tập viên, một nhà văn chuyên nghiệp, nhân viên phụ trách nhân cách loại A mà không chỉ gửi cho anh một tin nhắn với chỉ một lỗi mà đến ba lỗi chính tả. Đây là Yoon Se Ri phải không?

Xin lỗi em. Anh đánh thức em dậy à.

Không, Eun Jung vừa goi em dậy. Em đã dậy khoang 1534 lần. Thực tế là, em không chac mình da ngu đêm qua.

Jung Hyuk cảm thấy lo lắng. Anh hy vọng cô không định lái xe đi đâu trong lúc này.Còn Eun Jung thì sao? Con không ngủ à?

Eun Jung không ngủ sao? Con thế nào rồi?

con đang ngủ

Đó không phải là một câu đầy đủ và cô không buồn viết hoa, nhưng ít nhất lần này cô đã viết đúng chính tả.

Vậy tại sao em không ngủ khi con đang ngủ?

Ba dấu chấm xuất hiện trên màn hình. Sau đó biến mất. Sau đó xuất hiện trở lại. Sau đó biến mất. Không có hoạt động rõ ràng nào trong mười giây ngắn ngủi và Jung Hyuk có thế cảm thấy mình đã nói sai điều gì.

Đó là điều cấm kị mà một người đàn ông không nên hỏi một bà mẹ mới sinh như em? Em thậm chí sẽ không nghĩ rằng nó có câu trả lời.

Jung Hyuk co rúm người lại. Nhưng ít nhất bây giờ cô đã viết được những câu đầy đủ, đúng hình thức.

Anh xin lỗi.

Con vừa tỉnh dậy rồi. Tới giờ em phải cho con ăn.

Jung Hyuk cảm thấy có lỗi. Anh sẽ trở về Seoul sớm thôi, anh tự nhắc bản thân. Sau đó, anh có thể bế Eun Jung khi con thức dậy, ít nhất là dỗ dành con trong một khoảng thời gian. Và có lẽ Se Ri có thể nghỉ ngơi một chút. Sau đó, một lần nữa, anh lại nhắc nhở bản thân, nếu vậy cô đã kiệt sức và chăm con quá mệt mỏi trong một đêm thì sao? Cô là người muốn làm điều này một mình, toàn thời gian. Và anh chỉ đang làm những gì cần phải làm để anh có thể ở đó trong tương lai.

Anh sẽ nói chuyện với em sau.

Anh nhét điện thoại vào túi và thu dọn đồ đạc.

Jung Hyuk vặn chìa khoá và đẩy cánh cửa căn hộ ở London của mình. Anh dừng lại một chút trước khi bước vào. Anh không thực sự muốn vào. Nơi này đầy ắp quá nhiều kỉ niệm. Những kỉ niệm về cả hai người phụ nữ anh đã yêu. Cả những người phụ nữ đã bỏ anh. Và bây giờ nó không còn gì cả.

Nơi này là quá khứ của anh. Không còn gì ở đó cho anh. Tất nhiên, anh cần về lấy một số đồ. Một vài bộ quần áo có thể mặc trong vài tuần, một số vật dụng cá nhân, một số hồ sơ công việc. Có thể anh sẽ thuê ai đó đóng gói phần còn lại và vận chuyển đi về Seoul nếu có thể.

Anh hít một hơi thật sâu và bước và, đi lên cầu thang lối vào.

Ngay lập tức anh nhận thấy sự khác biệt. Một vài khung ảnh vẫn nằm đó. Có một cá gì đó mới mặc dù. Trên đảo bếp.

Anh thận trọng tiến lại gần. Trên quầy bếp là một chiếc túi da, túi đeo chéo bằng nhung. Trái tim anh đau đớn co thắt lại khi những ngón tay miễn cưỡng nắm lấy chiếc hộp. Anh chậm rãi mở nó ra- xác nhận những gì anh đã biết. Chiếc nhẫn đính hôn anh trao cho Hye Jin.

Anh không thể chịu được khi nhìn vào nó. Anh cưỡng lại ý muốn ném nó qua cửa sổ và bỏ đi. Anh không biết trái tim mình có thể chịu đựng được nữa không. Nhưng anh không có trách nhiệm nào khác ngoài bản thân anh. Anh đã làm tổn thương người anh yêu- anh không thể quay lưng lại với sự tổn thương mà anh đang cảm thấy để đáp lại.

Anh với lấy lá thư.

Jung Hyuk của em,

Em không biết phải nói gì ở đây, ngoài việc em hy vọng anh và đứa bé đều khoẻ mạnh. Em ước em có thể nói với anh rằng tất cả đều ổn và em tha thứ cho anh. Hoặc rằng nó không ổn và em sẽ ghét anh mãi mãi. Nhưng cả hai điều đó đều không đúng.

Sự thật là em bị tổn thương. Đau buồn về sự mất mát của chúng ta, và tương lai mà chúng ta có thể có. Một phần của em đau buồn cho anh, và sự tổn thương mà anh phải gánh. Điều đó thật kỳ lạ làm sao? Rằng em cảm thấy sự phản bội của anh rõ ràng như chính em ở dưới lòng bàn tay anh. Có lẽ đó là tình yêu, vì em yêu anh. Và một phần trong em ước mình có thể ở lại. Rằng anh có thể ở đó để nắm tay em vượt qua những khó khăn sắp tới. Để giúp anh điều hướng trách nhiệm của một người ba.

Nhưng đó không phải là vị trí của em nữa. Đây không phải là hành trình của em. Em không quên anh đâu. Chắc chắn vẫn chưa. Tuy nhiên, em vẫn chúc anh hạnh phúc. Em cầu chúc anh và gia đình bình an. Chúc em bé sẽ là một cô bé mạnh mẽ, dũng cảm, tốt bụng và khoẻ mạnh.

Tạm biệt,

Hye Jin

Jung Hyuk cảm thấy những giọt nước mắt đang chực trào ra sau mắt mình. Anh không ngừng ngạc nhiên trước sự duyên dáng và phẩm giá của cô. Và anh ghét việc mình đã làm tổn thương cô. Anh cảm thấy buồn nôn vì nỗi đau anh gây ra cho cô. Và anh chưa bao giờ cảm thấy cô đơn như vậy trong suốt cuộc đời của mình. Ngay cả khi anh chuyển đến Hartford mà không có Se Ri, không có gia đình bên cạnh. Bời vì ít nhất khi đó anh không còn gì để mất. Bây giờ anh có thể vì một người mà mất tất cả- anh có một cô con gái nhỏ bé nhưng tuyệt vời đến lạ..

Anh nhìn vào chiếc túi da, không biết liệu anh có thể chịu đựng được cảm xúc dằn vặt về việc cô đã đối xử với anh quá người lớn không. Đáng lẽ cô phải hét lên và hét vào mặt anh, để lại cho anh những lời lẽ căm ghét mà cô dành cho anh. Lẽ ra cô nên ném đồ đạc của anh ra ngoài cửa sổ hoặc đốt chúng đi. Cô không nên để lại bức thư này và cả một túi quà tặng cho Eun Jung.

Một chiếc túi đáng yêu trong đó có đầy tã, bình sữa, và một tấm lót thay tã. Có một chiếc váy nhỏ và một chiếc mũ nồi nhỏ. Một chiếc chăn em é được trang trí bằng hình của các hành tinh và các vì sao, và có một bé gái trên tàu tên lửa. Tất cả đều là sự tận tâm của cô dành cho Eun Jung.

Anh đã rơi nước mắt. Anh khóc cho những người bị anh làm tổn thương, cho sự phản bội mà anh đã dành cho cô.

..................................

Anh đứng trên vỉa hè bên ngoài ngôi nhà biệt thự ở Kensington. Những hơn nhà ở London hầu hết đều nhỏ hơn ngôi nhà của họ, mặc dù nó nằm trong thành phố nhưng nó không kém phần đáng sợ.

Mẹ anh ghét dành thời gian của bà ở đây. Bà vẫn coi Seoul là nơi ở chính của mình. Nhưng khi ngày cưới của anh gần tới, bà đã trở về London để chuẩn bị mặc dù bà thường xuyên có nhiều tranh chấp với Hye Jin về hoa và âm nhạc - nhưng bây giờ tất cả đều không còn ý nghĩa gì nữa.

Ít ra thì mẹ anh cũng có thể vui vì được về nhà. Mặc dù anh không biết bà có thoải mái khi sống cùng anh và Eun Jung không.

Anh đang hình dung ra khuôn mặt của con gái mình. Lý do anh ở đây. Se Ri đã bắt ngờ liên lạc với anh cách đây không lâu. Anh nhớ lại sự ngạc nhiên của mình khi nghe thấy tiếng chuông báo Facetime của mình. Không phải Eun Jung có thể tương tác theo bất kỳ cách nào, nhưng chỉ cần nhìn thấy con gái trong vòng tay của Se ri đã giúp tinh thần của anh được xoa dịu.

Khơi dậy quyết tâm mãnh liệt, anh gõ cửa. Lối vào mở ra, và anh được chào đón bởi một người giúp việc.

"Chào mừng cậu Ri." cô chào. "Ba mẹ của cậu đang đợi cậu trong phòng khách."

"Cả hai?" anh nhạc nhiên hỏi.

"Vâng, thưa cậu."

Chắc hẳn giác quan người nhện của ba anh sẽ ngứa ran nếu anh đi làm về đúng giờ. Điều đó, hoặc ông đã biết và không thể chờ đợi để xử lý con trai mình. Jung Hyuk đi theo người giúp việc vào phòng khách.

"Jung Hyuk à." mẹ anh chào đón một cách nhiệt tìn khi bà nhấp một ngụm rượu vang trắng. Jung Hyuk đến gần và ôm bà và hôn lên má.

"Con rất vui khi gặp lại mẹ, eomma." anh đáp lại với sự chân thành nhất có thể.

"Appa." anh đưa tay ra bắt. "Cảm ơn ba vì đã dành thời gian cho con."

"Đừng ngớ ngẩn như vậy, Jung Hyuk." Bà Kim Yun Hee đáp. "Ba mẹ hầu như không được gặp con trong thời gian vừa rồi, con nên về nhà nhiều hơn."

"Được rồi." Ông Ri Chung Ryul trả lời một cách mỉa mai. "Làm sao mà ta và mẹ con có thể để cơ hội chỉ có một lần trong đời như thế trôi qua một cách lãng phí."

Jung Hyuk mặc kệ lời nhận xét của ba anh và tự lấy đồ uống ở xe đồ uống bên cạnh. Anh tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ trước khi ngồi vào chỗ.

"Chị của con thế nào rồi?" bà Kim Yun Hee hỏi.

"Chị vẫn ổn. Chỉ có bị một vài vết thâm nhưng với kĩ năng trang điểm bao nhiêu năm của chị, con nghĩ mẹ khó có thể nhận ra."

"Anh rể của con thì sao?"

"Đã ổn định hơn ròi. Con tin họ đang có kế hoạch cho anh ấy xuất viện vào ngày mai nếu mọi thứ tiếp tục diễn ra tốt đẹp."

"Tốt rồi." Bà Kim Yun Hee thở ra. "Thật là kinh khủng khi lái xe như vậy trong thành phố."

"Hye Jin đâu?" Ông Ri Chung Ryul hỏi. Câu hỏi có vẻ nhẹ nhàng, mang tính đối thoại, nhưng Jung Hyuk có thể cảm nhận được lời buộc tội đằng sau nó.

"Cô ấy không thể tới đây hôm nay."

"Thật là. Con bé còn không thể tới đây vào hôm nay. Nhưng mẹ nghĩ rằng đây là cái giá phải trả của một sự nghiệp đỉnh cao như vậy."

Jung Hyuk nghiến răng trước câu trả lời của mẹ anh. "Công việc của cô ấy rất quan trọng." anh bảo vệ cô. "Nhưng đó không phải là lý do tại sao cô ấy không ở đây tối nay. Con cần nói chuyện với ba mẹ một mình."

"Được rồi." Ri Chung Ryul thừa nhận. "Con nói rằng con có chuyện quan trọng cần nói với ta và mẹ con. Ta tin rằng cuộc họp tối qua của con diễn ra tốt đẹp?"

"Vâng.. có vẻ hiệu quả." Jung Hyuk nói. "Nhưng vẫn còn nhiều việc cần giải quyết."

"Ở Seoul?" Ông Ri Chung Ryul hỏi, tư thế của ông cứng lại. "Vậy điều quan trọng ở Seoul là gì?"

Jung Hyuk thở dài một tiếng, rút điện thoại trong túi và mở phần hình ảnh. "Là con bé." anh trả lời, đưa điện thoại cho ba mình.


Căn phòng im lặng căng thẳng khi ông Ri Chung Ryul nhìn chằm chằm vào màn hình. Bà Kim Yun Hee nghiêng người vào ghế để cố gắng nhìn vào điện thoại.

"Chuyện gì vậy?" bà hỏi, nhìn con trai mình, khuôn mặt bà nghiêm nghị. "Jung Hyuk, đứa bé sơ sinh này là ai?"

"Con bé là cháu gái của ba mẹ." Jung Hyuk xác nhận. "Con bé tên là Eun Jung."

Ông Ri Chung Ryul nhìn lên, đôi mắt nheo lại. "Se Ri?" ông hỏi đều đều.

"Vâng."

"Con đảm bảo với ta rằng con đã làm việc đó -- rằng con không lừa dối Hye Jin.."

"Con đã nói sự thật. Một phần vì cho đến tận ba ngày trước, con đã không gặp hay nói chuyện với Se Ri trong chín tháng, và một phần vì khi con nói với ba điều đó, Hye Jin đã rời bỏ con."

Bà Kim Yun Hee thở hổn hển. Đám cưới được gọi tắt là cơn ác mộng tồi tệ nhất với bà.

"Con có chắc đó là con gái của con không?" Ông Ri Chung Ryul hỏi.

Bây giờ đến lượt mắt Jung Hyuk nheo lại một cách nguy hiểm.

"Sao ba dám hỏi con một câu như vậy?"

"Đó là một câu hỏi chính đáng." ông Ri Chung Ryul bảo vệ. "Sự nghiệp của Se Ri dạo này có vẻ không thấy động tĩnh gì. Việc kiếm được một người ba trẻ giàu có, người đứng đầu ngành sẽ vô cùng thuận lợi cho con bé."

"Vậy là con quyết định huỷ đám cưới?" Bà Kim Yun Hee kêu lên.

Jung Hyuk phớt lờ, quá tức giận trước những lời buộc tội của ba mình lên Se Ri.

"Eun Jung là con gái của con." anh gầm gừ.

"Con không thể tin vào những điều này, Jung Hyuk. Con sẽ không phải là người đàn ông đầu tiên bị lừa bởi một người phụ nữ đang tìm cách cho cô ấy và con của cô ấy có một cuộc sống dễ dàng hơn."

Jung Hyuk không thể tin được là mình đã nghe thấy điều này. Thực ra kì, anh có thể nhưng nó không làm giảm cơn thịnh nợ của anh ấy chút nào.

"Đúng rồi. Cô ấy đã tạo nên một trò lừa bịp tuyệt vời. Cô ấy chia tay với con qua điện thại, bằng cách nào đó biết rằng con sẽ đến đó gặp cô ấy để tạm biệt lần cuối. Trước khi con đến đó, cô ấy ngủ với người khác để khiến cô ấy mang thai. Sau đó, cô ấy cắt mọi liên lạc với con hoặc bất kỳ ai thậm chí kết nối từ xa với con trong chín tháng. Cô ấy đã nói với tất cả mọi người cô ấy biết về người ba thực sự của đứa trẻ - rằng đó chỉ là tình một đêm ẩn danh và tất cả mọi người nghĩ rằng cô ấy đang lên kế hoạch nuôi con một mình. Sau đó , cũng như lúc cô ấy đang chuyển dạ, cô ấy đã thuê một ai đó đâm vào xe của chị Young Ae, biết rằng con sẽ bay về Seoul để có mặt ở tại bệnh viện đó. Cô ấy con sắp xếp cho bạn thân của mình- người thậm chí còn không biết chúng con ngoại tình-- vô tình đụng mặt con trong quán cà phê và để lộ rằng cô ấy đang vật vã với những cơn đau trong phòng sinh. Hy vọng rằng con sẽ là ba của đứa bé. Cô ấy đúng là một kẻ chủ mưu độc ác như ba nói. Ba đã cảm thấy vừa lòng chưa."

"Jung Hyuk, con có chắc là con và Hye Jin không thể giải quyết mọi chuyện không?" Bà Kim Yun Hê nói ra một cách tuyệt vọng.

"Không, nó kết thúc rồi, Eomma." anh lạnh lùng đáp.

"Nhưng con có đảm bảo với Hye Jin rằng đứa bé này..."

"Đứa bé này là gì cơ?" anh cắt ngay lời bà, quay đầu nhìn bà. "Rằng con bé không là một phần trong cuộc đời của con sao? Rằng con bé sẽ không là một phần của di sản trong gia đình mình? Rằng con bé sẽ là một công dân hạng hai trong mắt của chính ba của nó?"

"Vì vậy, con có ý định thừa nhận con bé --một cách công khai?" Ông Ri Chung Ryul xác nhận.

"Đây cũng là một dạng câu hỏi?" Jung Hyuk hỏi lại ông.

"Vậy thì câu trả lời là 'Có'?" Ông Ri Chung Ryul ngờ vực nói.

"Tất nhiên là vậy, con bé là con gái của con."

"Chúng ta cần bằng chứng về thai sản." Ri Chung Ryul nhắc lại. "Vì mục đích pháp lý."

"Ba muốn bằng chứng về quan hệ ba con?" Jung Hyuk hỏi, mắt anh rực lửa. Anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi ngang qua phòng, biến mất trên hành lang cho đến khi đến cửa thư viện. Anh bước vào, bước tới một cái kệ đựng những cuốn album ảnh cũ. Anh kéo từ cuốn rời khỏi kệ, để chúng rơi xuống sàn cho đến khi anh tìm thấy cuốn từ năm 1986. Anh mang nó trở lại phòng khách, mở cuốn sách và đặt nó vào chỗ ba mình. "Có bằng chứng cho ba."

Một đứa trẻ sơ sinh quấn áo anh nằm trong vòng tay của bà Kim Yun Hee. Đó là điều không thể phủ nhận. Dù sao đi nữa, Eun Jung cũng là hình ảnh phiên bản con gái của ba con bé khi còn là một đứa trẻ sơ sinh.

"Con bé có chiếc mũi của ba con bé." Bà Kim Yun Hee thừa nhận. Bà cầm điện thoại trên tay và nhìn chằm chằm vào màn hình.

"Ta tin con." Ông Ri Chung Ryul nói. "Nhưng đó vẫn là một lỹ thuật có thể xử lý được."

"Con gái của con không phải là một kỹ thuật viên."

"Con có nghĩ rằng con bé làm mẹ nhớ đến một ai không?" Bà Kim Yun Hee hỏi.

Jung Hyuk nhìn mẹ mình. Khuôn mặt bà dịu lại và những ngón tay nhẹ nhàng chạm vào màn hình điện thoại của anh. "Sao vậy mẹ?"

"Đôi mắt của con bé." bà đáp, không nhìn lên. "Đôi mắt của con bé làm mẹ nhớ đến bà của con."

"Chà -- con không biết bà ngoại lại có đôi mắt đẹp như của En Jung." Jung Hyuk gật đầu, cười mỉm. Có vẻ như ngay cả một cuộc đính hôn tan vỡ từ một người phụ nữ cực kỳ giàu có, có ảnh hưởng cũng không thể phù hợp với sự hấp dẫn của con gái anh. Thậm chí chỉ qua bức ảnh trên điện thoại.

"Con bé thật đẹp."

"Vợ à." Ông Ri Chung Ryul cảnh báo.

"Nhưng đây cháu gái của chúng ta, yeobo." bà trả lời. "Anh thậm chí còn chưa nhìn con bé? Ý em là thực sự nhìn con bé một lần." bà dúi điện thoại vào mặt chồng mình.

"Anh đã nhìn thấy con bé rồi. Con bé trông giống như tất cả các đứa trẻ sơ sinh khác." Rõ ràng, bùa của Eun Jung vẫn chưa có tác dụng với chúa tể của các ác ma.

"Ta cần một bức ảnh. Một bức ảnh thật. Không phải là từ chiếc điện thoại này. Chúng ta nên thuê một nhiếp ảnh gia-- cho buổi thông báo khai sinh."

"Con sẽ lấy bản in cho ba." Jung Hyuk hứa, sự tức giận của anh đã bị đánh bay bởi sự lo lắng. Anh bắt đầu bước tới trước ghế của ba mẹ. Se Ri sẽ không muốn thông báo về việc sinh nở và trong đó còn góp gặp của các nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp. Và anh chỉ có thể tưởng tượng những ý tưởng khác nhau đang diễn ra trong đầu mẹ anh lúc này. Không nghi ngờ gì nữa, có lẽ là một cái gì đó đủ để ngăn cản các kế hoặc đám cưới đang được bàn tán.

"Khi nào chúng ta có thể gặp con bé?"

Chuyện gì thế này. Ba mẹ anh và Se Ri sẽ ở chung một phòng chưa bao giờ là một ý tưởng hay. Anh biết điều đó cuối cùng sẽ xảy ra nhưng anh vẫn chưa sẵn sàng.

"Con sẽ bàn với Se Ri sau khi trở về Seoul." Jung Hyuk nói. "Có một số việc vẫn cần phải giải quyết."

"Con định giải quyết như thế nào?" Ông Ri Chung Ryul hỏi."Chính xác thì kế hoạch của con ở đây là gì? Con sẽ chuyển về Seoul? Còn Se Ri thì sao? Hai đứa có ý định quay lại với nhau không?"

Jung Hyuk dừng bước. "Con sẽ ở với con gái của con." anh nhấn mạnh. "Nhưng Se Ri... sau mọi chuyện..."

Ánh mắt yêu thương của Kim Yun Hee đột nhiên cứng lại khi nhận thức ập đến cô. "Se Ri thực sự muốn giữ con bé ra khỏi con sao?" bà nói. "và cả ba mẹ nữa. Tại sao con bé lại làm như vậy?"

"Mẹ à..." Jung Hyuk nói.

"Chuyện gì vậy Jung Hyuk? Con bé nghĩ con bé có lại tự mình mang lại cho đứa bé một cuộc sống tốt hơn mà không có con sao? Con bé nghĩ con bé tốt hơn chúng ta sao? Con bé đã từ chối lời cầu hôn của con và khiến con đau khổ và giờ thì sao-- giữ một đứa trẻ xa ba của nó. Con bé thật đáng khinh."

"Mẹ đừng nói về mẹ của con gái con như vậy." Jung Hyuk cảnh báo.

"Tại sao không? Những gì con bé đã làm là không thể chối cãi."

"Đây là việc giữa con và Se Ri."

Bà Kim Yun Hee lắc đầu. "Con sẽ tha thứ cho con bé. Se Ri luôn luôn là điểm yếu của con. Dù con bé có làm gì đi chăng nữa... con sẽ không bao giờ thấy được điều đó."

"Con sẽ tha thứ cho Se Ri." Ông Ri Chung Ryul nói. Đó không phải là một dự đoán, đó là một chỉ thị.

"Con xin lỗi, ba đang nói gì vậy?" Jung Hyuk quay lại nhìn ba mình.

"Se Ri đã sinh cho con một cô con gái đáng yêu như vậy." Ông Ri Chung Ryul đứng lên nói. "Lễ đính hôn của con với Hye Jin, ta sẽ là người đứng ra huỷ."

"Con không quan tâm đến hội đồng quản trị." Jung Hyuk nhìn chằm chằm vào mắt ba mình.

"Con nên nghĩ lại về lời nói của mình."

"Hay con phải làm gì? Họ sẽ sa thải con sao? Ba nghĩ con cần công việc này hay công ty này?"

"Là công ty của con." Ông Ri Chung Ryul rít lên. "Và bây giờ nó sẽ là của Eun Jung."

"Con gái con sẽ có bất cứ điều gì và bất cứ gì con bé chọn. Nếu con bé muốn bắt đầu xuất bản, nó sẽ thành hiện thực. Nếu con bé muốn vào đại học học làm diễn viên kịch, đó sẽ là điều tuyệt vời nhất trường đại học kịch mà thế giới đã từng thấy. Nhưng nếu con bé muốn ở nhà làm nội trợ, con cũng sẽ ủng hộ con bé, và kể cả con bé quyết định không bao giờ kết hôn và nhận nuôi một trăm con mèo, con vẫn sẽ đồng ý với quyết định đó. Chỉ cần con bé cả đời được hạnh phúc."

"Bây giờ con đã là một người ba rồi, Jung Hyuk. Con không nghĩ rằng đã đến lúc con phải trưởng thành sao?"

"Vậy điều chính xác ba muốn cháu của ba lớn lên là gì? Hay là muốn Eun Jung giống như ba và bác Young Ae của nó? Con bé phải bị đào tạo để trở thành một người kế nghiệp sao? Con bé không được tự do ước mơ sao?"

"Được rồi. Ta hiểu ý của con. Con kết hôn đi, Jung Hyuk. Đúng là mọi người thường làm chuyện đó trước khi có con, nhưng cũng chẳng bao giờ muộn để kết hôn."

Bà Kim Yun Hee thở hổn hển. "Anh nghiêm túc thật hả." bà nói với chồng mình. "Anh muốn thằng bé cưới Se Ri thật hả?"

"Hội đồng quản trị cần phải thấy một số trách nhiệm từ Jung Hyuk với Se Ri và Eun Jung. Họ cần muốn thấy con có cuộc sống ổn định. Con cần phải đính hôn và có một đứa con- bây giờ thì Eun Jung ra đời rồi, nhiệm vụ của Jung Hyuk là phải kết hôn với mẹ của đứa bé."

"Trời ơi... ba có biết không, con nghĩ rằng mình không nên tới đây ngay từ đầu." Jung Hyuk nắm lấy điện thoại của mình và quay lại, đi về phía cửaa ra vào. Anh nên mong đợi điều này sao. Anh đã chờ đợi điều này sao. Tất cả những gì ba anh quan tâm là công ty của ông. Ông đang quan tâm anh thực sự hay chỉ là công ty của mình.

"Hai đứa nên đi tư vấn tâm lý trước khi kết hôn đi." Ông Ri Chung Ryul nói với Jung Hyuk đang rút lui.

Jung Hyuk dừng lại nhưng không thèm quay lại. "Ba đang nói gì cơ?"

"Con có muốn tiếp tục công việc của mình không? Với công việc của con sẽ chuyển về Seoul? Và được nghỉ phép để chăm sóc hai mẹ con Eun Jung? Con và Se Ri sẽ đi tư vấn tâm lý, ít nhất là sáu tháng."

Bây giờ điều đó thật bất ngờ. Jung Hyuk chậm rãi quay lại, không nói gì. Thành thật mà nói, anh không biết phải nói gì.

"Con có cái gì phải mất không?" Ông Ri Chung Ryul hỏi. "Tình huống tốt nhất, con và Se Ri giải quyết được mối quan hệ và con sẽ có được gia đình mà con hằng mong muốn. Trường hợp xấu nhất, hai đứa đều được học cách làm ba mẹ cho dù không thể ở bên nhau."

Jung Hyuk nhìn ba mình chằm chằm, không nói nên lời. Tư vấn tâm lý cặp đôi ư? Nó có thể hàn gắn được mối quan hệ của anh và cô không? Se Ri thậm chí có muốn đi cùng anh không? Làm thế quái nào mà ba của anh lại nghĩ ra ý tưởng vậy?

"Con sẽ suy nghĩ về việc này." Jung Hyuk cuối cùng cũng nói ra.

"Ta cho con một đêm." Ông Ri Chung Ryul trả lời. "Ta sẽ chuẩn bị sẵn giấy tờ để con ký vào ngày mai. Ta chắc chắc rằng con đang lo lắng về Se Ri. Ta nghĩ con bé sẽ đồng ý thôi. Con bé đã làm mẹ rồi."

Jung Hyuk chỉ đơn giản gật đầu, sau đó quay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro