For The Sake of Love

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Tôi không đồng ý," Jeong Hyeok tranh luận vào điện thoại của mình khi anh đi đi lại lại quanh căn hộ của mình. "Bản thân tin tức là bán mình những ngày này. Không, chúng ta cần phải chuyển tài nguyên tiếp thị của chúng ta vào khoa văn học. Nhu cầu về những người views chuyện chính trị đang ở mức cao nhất mọi thời đại. Chúng ta cần tận dụng cơ hội này để tăng thị phần của mình." Tiếng chuông cửa làm gián đoạn anh. Anh nhìn đồng hồ và thấy đã 6 giờ chiều. "Tôi phải đi đây." anh nói với người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại "Chúng ta sẽ hoàn thành việc này vào ngày mai chứ? Tuyệt, hẹn gặp lại."

Jeong Hyeok nhìn xuống con gái cưng đang nằm áp má vào ngực ba được quấn trên người anh trong chiếc địu Baby Bjorn. "Ba nghĩ đó là Eomma đấy." anh nói với một nụ cười, nhẹ nhàng xoa lưng con gái qua lớp vải của chiếc địu. "Uh- huh, ba biết. Con nghĩ sao, cục cưng của ba? Chúng ta có nên ra mở cửa và xem đó có phải mẹ tới không?" Anh tiếp tục trò chuyện với con gái khi họ đi ra cửa trước. Anh mở nó ra và thấy Se Ri đang đứng đó với chiếc túi đựng tã trên vai và một chiếc ghế ngồi ô tô của Eun Jung trên tay. Anh liếc xuống Eun Jung, miệng há ra và đôi mắt mở to như một con rối ngạc nhiên. "Chà, con có nhìn thấy không? Appa đã đúng, Eomma đã tới với chúng ta rồi."

Anh quay lại nhìn Se Ri, người đang đứng đó, nhìn chằm chằm, với nụ cười toe toét trên khuôn mặt.

"Chuyện gì làm em cười vậy?" anh ấy hỏi.

"Anh đang địu con gái của chúng ta." cô ấy trả lời khi đi vào căn hộ, đóng cửa lại sau lưng và đặt ghế ô tô cùng chiếc túi xuống tiền sảnh.

"Sao cơ?" anh ấy hỏi. Môi cô mím lại, cố gắng hết sức để giữ nụ cười. Anh nhớ Se Ri đã nói với anh rằng cách anh bế con, ru con ngủ, cho con ăn hay kể cả là thay bỉm cho con đều toát ra vẻ nam tính nhất của anh.

"Chỉ là..." mũi cô ấy nhăn lại và một chút ửng hồng nở trên mặt. "Hình ảnh anh địu con có thể là điều quyến rũ nhất mà tôi có thể tưởng tượng." Cô ra hiệu lên xuống. "Cực kì là hoàn hảo."

"Thật sự?" anh trêu chọc, lông mày nhướng lên thích thú, ngực ưỡn lên với cảm giác hài lòng tự mãn.

"Anh cứ địu con như vậy đi. Em thích."

"Em làm như chưa từng thấy anh chưa bao giờ địu con như vậy đấy." anh lắc đầu.

"Em đã không nhìn thấy hình ảnh này trong một thời gian rất dài," cô thông báo khi họ đi về phía phòng khách.

"Anh dịu con mọi lúc khi anh ở bên con." anh lập luận. "Anh đã biết em thích anh như thế nào rôi."

"Không phải lúc nào cũng vậy," cô nhún vai. "Thực ra, am nhớ là anh đã nói với em rằng anh sẽ không bị ai bắt gặp khi mang địu cái địu và một em bé nằm trong cái địu đó."

Anh mơ hồ nhớ mình đã tuyên bố như vậy, nhưng đó là vài tháng trước, và nếu anh nhớ không nhầm thì bạn bè của anh cũng ở đó, và anh không muốn cho họ lý do để chế nhạo mình.

"Em đừng tin trước bất cứ điều gì anh nói xung quanh các cậu ấy." anh trả lời. Anh nằm phịch xuống ghế sofa, kiệt sức. Anh ấy đã đi đi lại lại gần hai tiếng đồng hồ. "Thật sự đã lâu em không thấy anh địu con của chúng ta sao?" anh đặt câu hỏi. Anh cho rằng anh chủ yếu sử dụng địu xung quanh căn hộ khi cố gắng giữ Eun Jung im lặng đủ lâu để gọi điện trả lời các cuộc gọi của công ty. Rõ ràng, Eun Jung không phải là người thích sự tĩnh lặng.

"Không." cô lắc đầu với một nụ cười, ngồi cùng anh trên ghế sofa.

"Chà, hôm nay anh cần gọi điện và con không ngừng khóc. Con gái cưng của chúng ta thích di chuyển hơn là nằm im."

"Em biết." Se Ri cười khúc khích. 'Con rất giống anh về điều đó.Em sẽ rất vui khi được bất động trong một thời gian dài."

"Đúng, anh nhớ một lần khi em đọc một toàn bộ cuốn sách 500 trang mà không cần đứng dậy một lần."

"Này." Se Ri phản đối câu nói lấp lửng của anh, "Em rất tự hào về thành tích đó. Nó đòi hỏi rất nhiều công sức chuẩn bị. Em phải đảm bảo có nhiều đồ ăn vặt xung quanh em."

"Mức độ cam kết với nghệ thuật của em quả thực rất ấn tượng," anh gật đầu, môi mím lại để duy trì vẻ ngoài nghiêm túc của mình.

"À, thì ra là vậy," Se Ri thở dài. "Việc có con thực sự cản trở khả năng duy trì trạng thái bất động đó của một người trong bất kỳ khoảng thời gian nào. Mặc dù hôm nay em đã chợp mắt được 2 tiếng và điều đó thật tuyệt vời."

"Mmmm," Jeong Hyeok rên rỉ khi nghĩ đến một giấc ngủ ngắn. "Điều đó nghe có vẻ huy hoàng."

"Đúng vậy," cô vui vẻ thừa nhận. Nhưng rồi gương mặt cô trở nên nghiêm túc và cô đưa ngón tay cái vuốt dọc má anh. "Lần cuối cùng anh chợp mắt là khi nào?" cô hỏi.

"Hmmm," anh nhăn mặt như thể anh đang thực sự suy ngẫm về ý nghĩ đó. Anh khá chắc chắn rằng mình đã không chợp mắt kể từ những ngày còn học đại học. "Mùa đông năm 2014, anh nghĩ vậy. Anh bị cúm."

"Jeong Hyeok," cô dịu dàng trách mắng. "Anh đang tự phá huỷ cơ thể của anh đấy."

Anh nhún vai bỏ qua. Điều đó đúng, nhưng nó không thay đổi được sự thật rằng có nhiều việc phải làm hơn số giờ trong ngày. Mọi thứ cuối cùng sẽ ổn định. "Em có muốn ở lại ăn tối không?" anh ấy hỏi.

Se Ri bật cười. "Anh nghỉ ngơi đi, em sẽ đi lo bữa tối?"

Mặc dù điều đó nghe có vẻ đáng yêu, nhưng anh có thể cảm thấy Eun Jung bắt đầu cựa quậy trong chiếc địu của con và theo thời gian, anh biết điều đó có nghĩa là gì. "Anh nghĩ em cần lo bữa tối cho Eun Jung. Em cho con ăn và anh sẽ chuẩn bị thức ăn. Sau đó, anh hứa sẽ để em dọn dẹp trong khi anh ngồi trên sofa không làm gì cả-- như một người đàn ông đàng hoàng." Anh nói đùa, với lấy khóa địu Baby Bjorn của mình để thả Eun Jung ra và giao con cho cô.

"Con gái cưng của mẹ đấy hả. Appa địu con có thích không? Uh-huh, con nói con yêu Appa hả. Ngực của Appa là tuyệt nhất đúng không con?"  Se Ri vui vẻ trò chuyện cùng con gái.

"Điều đó thì con giống em đấy. Em cũng thích ngực của anh đúng không?" Jung Hyuk cười khoái chí nói.

"Bởi vì bờ ngực vững chắc của Appa nên Eun Jung mới có thể có mặt trên đời, đúng không con? Appa là số một."
..........................

20 phút sau, họ ngồi ở đảo bếp với một vài món ăn chính, một món salad tươi và hai ly soda. Eun Jung, cuối cùng cũng lảo đảo sau khi được mẹ cho bú, con được quấn chặt và nằm trong cũi ở phòng của con.

"Món đó." Se Ri nói, chọc vào đốm màu mà cô cho là món bít tết của anh. "là một thảm họa."

"Ừ, anh thậm chí còn không nhớ lần cuối cùng anh ăn khoai tây nghiền là khi nào..." anh cắn một miếng món phụ nói trên và nhăn mặt, "nghiêm trọng."

"À, nhân tiện," Se Ri nói, ăn thêm một miếng nữa bất chấp lời nhận xét về màu sắc trước đó của cô. "Suýt quên mất. Anh có nhớ Jin Ah không?"

"Tất nhiên," anh thừa nhận, "Cô ấy thế nào rồi?"

"Cô ấy sống rất tốt." Se Ri nói với anh. "Công việc kinh doanh của cô ấy cũng đang phát triển cực kỳ tốt và cô ấy đã kết hôn với một vị CEO nóng bỏng."

"Tổng giám đốc nóng bỏng?"

Se Ri cười khúc khích. "Em nghiêm túc đấy. Anh nên google anh ấy."

"Cô ấy đã kết hôn với một CEO nóng bỏng?" Jeong Hyeok ngạc nhiên lặp lại. "Sao anh không thấy Jin Ah đi cùng CEO nhỉ?"

Se Ri nhún vai. "Em đoán là trái ngược nhau thì thu hút," cô đặt chiếc điện thoại xuống và quay người đối diện với anh. "Dù sao đi nữa, cô ấy muốn tôi ăn trưa với chúng ta. Cô ấy chưa gặp Eun Jung, và cô ấy đang mang thai, vì vậy em sẽ đưa con tới gặp cô ấy. Điều đó có nghĩa là em sẽ đến một nhà hàng sang trọng nào đó ở Gangnam vào thứ Hai. Em biết có lẽ anh sẽ bận rộn hôm đó, nhưng nếu anh có thể đi ra ngoài một xíu, em chắc rằng cô ấy rất muốn anh tham gia cùng chúng em."

"Nghe có vẻ tuyệt vời."

"Anh đừng cảm thấy bắt buộc," Se Ri nhắc lại.

Anh ấy không cảm thấy bị bắt buộc. Anh ấy muốn điều này. Anh thích Jin Ah. Và anh ấy thích dành thời gian với Se Ri và Eun Jung vào một ngày không phải của anh ấy. Chỉ còn vài tuần nữa là anh phải quay lại văn phòng làm việc toàn thời gian. Ý nghĩ rằng có thể anh sẽ gặp họ trong bữa trưa đôi khi khiến ý nghĩ đó trở nên dễ chịu hơn một chút.

"Mấy giờ em gặp cô ấy?" anh ấy hỏi.

"Khoảng 1 giờ chiều." cô đáp.

"Tuyệt, có lẽ em có thể đến văn phòng và chúng ta có thể đến đó cùng nhau." Tưởng tượng cảnh Se Ri và Eun Jung tại văn phòng của anh ấy khiến anh ấy mỉm cười.

"Nghe tuyệt đấy." cô cười đáp lại. "Em nên ở đó trước 12:30."

Jeong Hyeok gắp một miếng sản phẩm giống bít tết của anh vào miệng và họ kết thúc phần còn lại của bữa tối trong sự im lặng thoải mái.

...................

"Chào buổi sáng," Jeong Hyeok mỉm cười với trợ lý của mình khi anh bước vào văn phòng của mình.

"Chào buổi sáng, giám đốc Ri Jeong Hyeok," Mi So chào, đưa cho anh một tách cà phê và một chiếc bánh mì trứng với phô mai kem thực vật. Anh vui vẻ ăn sáng.

"Cảm ơn thư kí Kim," anh nói, cắn một miếng bánh mì.

"Không thành vấn đề. Tôi đã để lại một bản sao lịch trình trong ngày của anh trên bàn của anh. Anh có một cuộc họp nhóm truyền thông xã hội để thảo luận về một chiến dịch gây ảnh hưởng mới và ông Yoo muốn gặp để cập nhật cho anh về việc kiểm soát thiệt hại đang diễn ra như thế nào về vụ vi phạm an ninh vào tháng trước, vì vậy tôi sắp xếp cho anh ấy lúc 3 giờ và anh có một cuộc họp video với London lúc 5 giờ chiều."

"Nghe có vẻ tốt đấy." anh thừa nhận qua cái miệng đầy bánh mì. Anh lau đi một vài mẩu vụn và nhấp một ngụm cà phê. "Ngoài ra, tôi có kế hoạch ăn trưa với Se Ri vào thứ Hai. Tôi cần cô bỏ lịch làm việc của tôi từ 12:30-2:30 và đặt chỗ lúc 1 giờ cho 4 người ở nhà hàng The Modern."

"Có thể. Em bé có tới đây không, giám đốc? Cuối cùng tôi có được gặp cô Se Ri ngoài đời đúng không? Tôi là một fan chân chính của nhà văn Yoon Se Ri. Thật tuyệt khi tôi có thể gặp cô ấy ngoài đời."

"Cô ấy và Eun Jung sẽ ghé qua và chúng tôi sẽ cùng nhau đến nhà hàng."

Đôi mắt Mi So sáng lên đầy phấn khích. "Tôi được gặp Eun Jung sao?" cô vui vẻ hỏi. "Ồ, tôi yêu trẻ sơ sinh. Không phải theo kiểu muốn-có-có-được. Mà thích kiểu-bà-dì-ngầu-chơi-ú-oà rồi về nhà. Có vấn đề gì không nếu tôi xin chữ kí của nhà văn Yoon Se Ri?"

Jeong Hyeok cười khúc khích trước sự nhiệt tình của cô. "Chà, Se Ri thì tôi không biết nhưng Eun Jung thực sự thích trò ú òa sôi nổi. Và có lẽ cô sẽ thấy con bé nhiều hơn sau khi tôi quay lại văn phòng năm ngày một tuần, vì vậy cô sẽ có nhiều cơ hội để trầm trồ về khả năng gây nghiện của con bé. Điều đó đưa tôi đến điều cuối cùng tôi cần từ cô. Cô có cơ hội theo dõi danh sách những bảo mẫu tiềm năng mà tôi đã đưa cho cô không? Chúng ta thực sự cần phải xem xét việc tuyển bảo mẫu trước khi tôi bắt đầu vào làm toàn thời gian." Mi So nghiến răng, hít vào không khí thành tiếng. "Thực ra, tôi đã làm rồi." cô nói, giọng hối lỗi.

"Điều đó nghe có vẻ không tốt."

"Chỉ là... tôi nghĩ anh cần điều chỉnh kỳ vọng của mình một chút. Bảo mẫu cũ của Jun Ji Hyun không thực sự có mặt trong thời gian ngắn để đảm nhận công việc hai ngày một tuần."

Jeong Hyeok thở dài. "Ừ, tôi nghĩ đó là một chặng đường dài. Tìm người trông chừng con thật căng thẳng."

Mi So lúng túng dừng lại. "Và nếu nó căng thẳng hoặc anh.." cuối cùng cô ấy nói, cố gắng để nghe có vẻ bẽn lẽn, "hãy tưởng tượng tất cả những người nghèo đó không có hàng triệu đô la sẽ khó khăn như thế nào." Cô cười khúc khích một cách lo lắng và chăm chú nhìn vào tách cà phê của mình.

Jeong Hyeok nghiêng đầu, nhìn cô đánh giá. "Tại sao tôi có cảm giác rằng tuyên bố này không chỉ là một trò chọc ghẹo vui vẻ vào quy mô tài khoản ngân hàng của tôi?"

"Không có gì, chỉ là..." cô ngập ngừng, "ừm, tôi có một ý tưởng, nhưng nó có lẽ hơi ngu ngốc," cô lắc đầu. "Ý tôi là, một công ty lớn như thế này... có lẽ anh đã xem xét nó rồi và nhận ra rằng nó rất tốn kém, và các vấn đề về trách nhiệm pháp lý... đừng bận tâm. Tôi chắc chắn rằng nó sẽ không hoạt động."

"Họ vẫn chưa tham gia khóa học về thuyết trình kinh doanh trong chương trình MBA của cô phải không?" Jeong Hyeok trêu chọc. "Bởi vì điều đó cần một công việc nhỏ."

Mặt Mi So đỏ bừng và cô ấy xoay ngón tay cái của mình. "Tôi xin lỗi," cô lầm bầm.

"Này," Jeong Hyeok khích lệ nói. "Đừng xin lỗi. Tôi chắc chắn rằng ý tưởng của cô không ngu ngốc. Và trong khi nó có thể hoặc không thể khả thi, chúng tôi sẽ không biết cô nói với tôi."

"Được rồi, thì..." cô thận trọng liếc nhìn anh trước khi nhìn xuống bàn. "Tôi chỉ thắc mắc... Ý tôi là... Tập đoàn J One đã bao giờ cân nhắc việc có nhà trẻ tại các địa điểm chính của họ chưa? Ý tôi là chỉ riêng ở đây đã có gần một nghìn nhân viên. Không có nhiều hộ gia đình có trẻ em dưới 5 tuổi. Cứ cho là sẽ có khoảng 20 đứa trẻ, giả sử không có anh chị em nào. Và những lợi ích phi truyền thống như thế có thể là một sức hút rất lớn đối với những nhân viên tiềm năng." Cô kết thúc cuộc nói luyên thuyên của mình và cuối cùng cũng nhìn lên. Jeong Hyeok đang nhìn chằm chằm vào cô với nụ cười toe toét trên khuôn mặt.

"Quả nhiên không ngốc." Anh gật đầu tán thành, nó thực sự khá xuất sắc. Như cô ấy đã đề cập, họ sẽ phải xem xét các vấn đề trách nhiệm pháp lý khi có trẻ em tại cơ sở, nhưng đó có thể là một điểm thu hút đáng kinh ngạc đối với những người mới thuê. Thêm vào đó, ý nghĩ có thể đưa Eun Jung đến làm việc với anh ấy khá hấp dẫn.

"Thật sự?" cô ấy hỏi, rạng rỡ hơn trước lời khen ngợi gần như.

"Thật đấy," anh đảm bảo với cô. "Tôi sẽ nhờ bộ phận nhân sự xem xét. Và này, ai biết được, có lẽ, chúng ta thậm chí sẽ bắt đầu bảo hiểm hóa trị cho chó. Nhưng hiện tại, có lẽ chúng ta nên tiếp tục tìm kiếm bảo mẫu."

"Tất nhiên," cô hào hứng gật đầu.

"Cảm ơn, cô Kim Mi So." anh nói, vỗ vai cô một cách vui vẻ khi anh quay trở lại văn phòng bên trong để bắt đầu ngày mới.

...................................

Ngân sách đã nhàm chán. Họ đã vượt quá nhàm chán. Chúng buồn tẻ, buồn tẻ, đầu óc tê liệt, buồn tẻ... Chỉ là một loạt các con số ngẫu nhiên bơi trước mắt anh. Tất nhiên, anh hiểu tầm quan trọng của chúng. Bất chấp sự giàu có và đặc quyền của mình, anh ấy đã dành một khoảng thời gian trong cuộc đời mình để sống một mình. Và hàng quý trong nhiều năm, anh chịu trách nhiệm phê duyệt các đề xuất ngân sách cho các nhóm tiếp thị của mình từ Seoul, đến London, New York, đến Hồng Kông. Nhưng giá trị và sự phổ biến của chúng không thay đổi được sự thật rằng anh ghét chúng.

"Giám đốc Ri Jung Hyeok?" Mi So ù lại. Jeong Hyeok nhìn lên từ bảng tính của mình và thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy thời gian. "Cô Yoon Se Ri và em bé đang ở đây."

"Tuyệt, cô đưa hai người đến văn phòng của tôi." anh thông báo với cô với một nụ cười.

"Tôi sẽ cho người đưa cô Yoon Se Ri lên nhưng Eun Jung và tôi đang ở giữa một cuộc trò chuyện hấp dẫn về màu sắc yêu thích. Con bé có vẻ là một người hâm mộ màu tím."

"Con bé nói với cô điều đó?" Jeong Hyeok hỏi.

"Chà, bản thân tôi không nói, nhưng chiếc chìa khóa màu tím trên chiếc móc khóa Fischer Price của con bé dường như là thứ duy nhất con bé muốn nhét vào miệng nên tôi mới thực hiện một bước nhảy vọt."

"Lý luận suy diễn vững chắc." Jeong Hyeok cười khúc khích trong bộ đàm.

Vài giây sau, Se Ri mở cửa văn phòng bên trong của anh ấy và bước vào, không có con gái cưng của anh.

"Xin chào, tình yêu của anh," anh đứng dậy khỏi bàn làm việc và đi vòng quanh chào cô, hôn nhẹ lên môi cô.

"Xin chào." cô đáp cứng nhắc, hai tay khoanh trước ngực.

Jeong Hyeok nghiêng đầu sang một bên và nhìn cô từ trên xuống dưới.

"Tất cả đều ổn chứ em yêu?"

"Mọi thứ đều ổn."

"Em có chắc không? Bởi vì có vẻ như em đang giận anh điều gì à."

"Em không giận," Jeong Hyeok nhìn cô với vẻ hoài nghi. "Em không có giân." cô nhấn mạnh.

"Được rồi, được rồi." anh đầu hàng. "Vậy nếu không phải anh, thì có gì làm phiền em vậy?"

"Không có gì làm phiền em cả. Chỉ là... anh đã bao giờ thử đi tàu điện ngầm với một em bé sơ sinh đang khóc chưa?" cô ấy thở hổn hển.

Jeong Hyeok cười khúc khích. "Không thể nói là có."

"Chà, đừng. Nó không vui đâu. Nhưng, sao cũng được, nó đã qua rồi," cô xua tay gạt đi. "Và bây giờ em ở đây và em đã nhận được một lời chào dễ thương từ cô thư ký đáng yêu của anh, người ngay lập tức gắn bó với con gái của chúng ta. Vì vậy, tất cả đều tốt." cô nhún vai, cố tỏ ra thờ ơ và thất bại thảm hại.

Lông mày của Jeong Hyeok nhướn lên một cách có chủ ý, khi sự lo lắng và căng thẳng mà anh ấy trải qua trước tâm trạng tồi tệ của Se Ri đã biến thành sự thích thú. Anh dựa lưng vào bàn, thản nhiên khoanh tay. "Trợ lý đáng yêu của anh hả?"

"Cái gì? Cô ấy thật sự rất đáng yêu." Se Ri phẫn nộ sau một hồi im lặng. "Cái gì vậy-- Tại sao anh lại nhìn anh như vậy?"

"Không có lý do gì," Jeong Hyeok cố nén cười. Sẽ là nói dối nếu anh ấy nói rằng việc nhìn thấy Se Ri ghen không khiến anh ấy có một chút thích thú nào. Anh đã dành nhiều năm để phân tích từng lời nói và hành động của cô, tìm kiếm dấu hiệu ghen tuông nhỏ nhất, dấu hiệu nhỏ nhất cho thấy cô muốn anh là của riêng cô và chỉ mình cô, dấu hiệu nhỏ nhất cho thấy cô khó chịu khi nghĩ đến anh với người phụ nữ khác. -- với Hye Jin. Vì vậy, vâng, anh ấy đang tận hưởng điều này...sự ghen tuông của cô ấy thực sự là điều dễ thương nhất trên thế giới này.

"Đó là sự thật. Cô ấy thật đáng yêu."

"Đáng yêu?"

Se Ri gắt lên. "Em không ghen," cô hờn dỗi. "nếu đó là những gì anh đang nghĩ."

"Tất nhiên là không rồi." Anh ấy lắc đầu.

"Em không có ghen!" Se Ri quả quyết. "Em hoàn toàn hài lòng với việc anh có một trợ lý đáng yêu, dễ thương, hoạt bát."

"Tốt. Bởi vì em không có gì phải lo lắng cả." anh đảm bảo với cô.

"Anh biết rồi đó, cho nên em không lo lắng."

"Ừ, em có vẻ hoàn toàn không lo lắng," anh gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc nhất.

"Đừng giễu cợt em nữa." Cô bĩu môi. Anh tràn đầy khao khát đột ngột, không thể kiểm soát được để hôn lên khuôn mặt bĩu môi đó của cô. Anh đứng dậy khỏi bàn và thu hẹp khoảng cách giữa họ.

"Em thật đáng yêu khi em ghen," anh thì thầm, cúi xuống áp môi mình vào môi cô. Anh cảm thấy cô hơi tan chảy dưới sự chăm sóc của môi anh, thở dài trong miệng anh.

"Được thôi," cô thừa nhận, đôi vai rũ xuống thất bại. "Có lẽ em hơi ghen một xíu"

"Cô ấy là một đứa trẻ. Mới 23 tuổi." Anh thông báo cho cô.

"Phải, bởi vì những người đàn ông quyền lực không bao giờ yêu những thư ký trẻ hơn nhiều tuổi của họ." Se Ri đảo mắt.

"Em tin hay không thì tùy" Jeong Hyeok mỉm cười trả lời trước những lo lắng vô căn cứ của cô. "Anh vẫn chưa hoàn thành và hoàn toàn sáo rỗng."

"Há!" Se Ri đáp lại, chỉ tay buộc tội. "Vì vậy, anh đang thừa nhận rằng một ngày nào đó anh có thể?"

"Em yêu à." anh cười lớn nhắc nhở, "hãy nghiêm túc đi."

Se Ri thở ra một cách rõ ràng, đôi mắt cô đột nhiên đảo đi. "Em đang nghiêm túc," cô nhẹ nhàng thừa nhận.

"Em đang nghiêm túc nghĩ rằng anh sẽ có một ngày ngoại tình với trợ lý của anh?" anh hỏi thẳng thừng.

Đôi chân cô loạng choạng một cách lo lắng. "Em không biết. Ý tôi là, có thể không phải với cô ấy, nhưng..." cô ngắt lời, ngước lên để mắt cô vừa chạm mắt anh qua mí mắt trùm kín.

Niềm vui của anh trước sự ghen tuông của cô biến mất nhanh như khi nó đến. "Nhưng không phải là anh chưa từng có chuyện trước đây," anh trịnh trọng kết thúc.

"À..." vai cô ấy nhún lên. "Nó không phải là sai sự thật, phải không?"

"Không," anh thở dài, cảm thấy cảm giác ghê tởm bản thân quen thuộc nổi lên, vì cách anh đã làm tổn thương Hye Jin, vì cách anh đã làm tổn thương Se Ri. Anh ấy sẽ phạm sai lầm. Những sai lầm anh không bao giờ có thể hoàn tác. "Điều đó không sai. Nhưng mọi thứ bây giờ đã khác."

"Làm sao?"

"Chà, để bắt đầu, anh yêu em."

"Anh nói anh cũng yêu cô ấy," cô ấy khoanh tay trước ngực một cách bảo vệ và Jeong Hyeok có cảm giác rằng cô ấy đang cố gắng bảo vệ cô ấy theo đúng nghĩa đen

"Anh đã làm," anh gật đầu. "Nhưng với từng hoàn cảnh."

"Đó là những tình huống gì?"

Tâm trí anh chợt nhớ lại rằng anh đã để mắt đến cô ở Hamburg. Bờ vai cong, mái tóc đen nhánh, mái đầu nghiêng nghiêng. Đó là tất cả những gì anh có thể nhìn thấy ở cô trên chiếc ghế cách vài hàng ghế phía trước. Gần như không đủ thông tin để biết đó là cô ấy. và bằng cách nào đó, anh ấy đã biết. Anh cảm thấy cô trong từng tế bào của cơ thể mình. Vào thời điểm đó, rõ ràng là mọi nỗ lực của anh ấy để có được cô ấy đều là một sự lãng phí. "Hoàn cảnh mà anh không bao giờ ngừng yêu em." anh thừa nhận.

"Vậy là ổn chứ?"

"Cái gì?"

"Lừa dối vì tình yêu là được sao?" Se Ri thanh minh.

"Tất nhiên là không rồi." Không ổn, anh biết điều đó.

Anh ấy không cố bào chữa. Anh chỉ muốn giải thích.

"Bởi vì nó ổn trong bất kỳ hoàn cảnh nào, vậy điều gì khiến nó không ổn trong hoàn cảnh khác?"

"Anh không biết," anh nói, đột nhiên cảm thấy phòng thủ. "Hoàn cảnh nào khiến em có thể lừa dối Sang U? Em đã lừa dối anh ấy để ngủ với anh."

Jeong Hyeok hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh bản thân. Anh hối hận vì sự bộc phát của mình. Anh ta đã không chung thủy với một người phụ nữ mà anh ta quan tâm sâu sắc. Cô cho rằng anh có thể làm điều tương tự với cô không phải là một bước nhảy xa. "Anh xin lỗi đã nói vậy." anh nói.

Cô cắn môi một cách khó khăn và gật đầu. "Chúng ta cần nói về chuyện này," anh nói với cô. "Nhưng," anh nhìn đồng hồ trên tường, "không có nhiều lời giải thích đơn giản mà anh có thể đưa ra cho em trong mười phút trước khi chúng ta phải đi ăn trưa."

"Ừ," cô đồng ý nửa vời.

Anh vén một lọn tóc ra sau tai cô và nghiêng đầu cô nhìn thẳng vào mắt anh. "Vì vậy, bây giờ, em có thể tin anh khi anh nói rằng em không có gì phải lo lắng và chúng ta có thể nói chuyện nhiều hơn vào ngày mai với bác sĩ tâm lý Park?"

"Vâng, nghe có vẻ là một ý kiến ​​hay đấy."

"Tốt," anh mỉm cười, nhưng nụ cười không lọt vào mắt anh. Các buổi trị liệu của họ chưa bao giờ thực sự vui vẻ, nhưng anh có cảm giác ngày mai sẽ cực kỳ tàn bạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro