Rely On Me

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Eun Jung nhìn chằm chằm vào Appa khi Jung Hyuk đang cố gắng làm mặt cười để chơi cùng con. Đôi mắt anh mở to, má phồng lên, nhấp nhô môi dưới lên xuống. Anh nghe thấy tiếng cười phát ra từ phía bên kia và anh chuyển sự chú ý của mình vào giường bệnh.

"Em có vấn đề gì với khuôn mặt anh à?" anh hỏi.

Anh thấy mình bớt tức giận vì phản ứng tình cảm của Se Ri dành cho anh và Eun Jung so với ngày hôm qua. Anh không chắc mình cảm thấy thế nào về điều đó. Một phần trong anh muốn níu kéo sự phẫn nộ chính đáng. Những gì Se Ri đã làm là không thể tha thứ. Nhưng sự tức giận đã cạn kiệt và anh biết anh cần ở bên Se Ri. Eun Jung chưa thể xa mẹ trong thời gian dài. Nó không có nghĩa là anh đã tha thứ cho cô, nhưng có thể bao dung cho cô là một điều anh phải làm vì Eun Jung.

"Không." Se Ri bật cười. "Thực ra, nếu khuôn mặt của anh đông cứng lại như vậy thì đối với em cũng hoàn toàn ổn." cô mím môi lại để kìm nén lại tiếng cười.

"Uhmm, anh cũng có thể thấy vui vì ít nhất anh có thể làm em cười vì Eun Jung có vẻ không ấn tượng gì với nó."

"Đừng lo." Se Ri nói. "Anh là Ri Jung Hyuk. Anh có thể khiến bất kì cô gái nào phải ngả mũ trước anh. Con sẽ không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của Appa lâu đâu."

"Em nói đúng." Jung Hyuk đồng ý với cái gật đầu đầy kiên quyết. "Anh chỉ cần kiên trì thêm chút nữa. Con sẽ nhanh chóng đổ gục thôi." Anh tập trung sự chú ý vào con gái, tiếp tục nhăn mặt theo những cách kì lạ.

Sau vài phút, anh nghe thấy tiếng mở cửa, và cho rằng đó là mẹ của Se Ri, anh không hề bận tâm. Anh tiếp tục chơi với Eun Jung. Khoảng vài giây sau, anh nhận thấy sự im lặng đến khó xử trong phòng và cảm thấy một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào anh. Anh từ từ ngước mắt lên nhìn người vừa mới vào phòng.

"Ông Yoon." anh chào ông trong cú sốc nhẹ. Anh gần như đã quên mất ba của Se Ri.

Yoon Jeung Pyeong nhìn đi nhìn lại giữa anh và Se Ri. "Ri Jung Hyuk? Cậu ở đây sao?"

Jung Hyuk xoay Eun Jung trong tầm tay anh, đảm bảo con đã được ôm chặt vào cánh tay trái của anh trước khi đứng dậy.

"Rất vui khi gặp lại ông." Anh đưa tay phải ra để bắt. Ông Yoon Jeung Pyeong phớt lờ cử chỉ đó và tiếp tục nhìn qua lại giữa hai người tình cũ trong căn phòng.

"Tại sao cậu lại có mặt ở dây, Jung Hyuk?" ông nghi ngờ hỏi.

"Tôi muốn dành thời gian cho con gái mình." Jung Hyuk trả lời, giọng nói của anh mang lại sự tự tin mà anh không cảm thấy.

"Cậu chưa kết hôn à?" Mặt ông Yoon Jeung Pyeong vẫn thản nhiên.

"Tôi đã đính hôn." Jung Hyuk đính chính. Anh nhìn sang Se Ri, tự hỏi liệu cô có để ý đến việc anh nhắc đến quá khứ của anh không. Cô đang nhìn anh, đôi mắt mở to vì kinh ngạc. Một tiếng thở hổn hển nhỏ gần như không thể nhận ra rời khỏi môi cô.

"Nhưng Se Ri đã phá huỷ nó." anh nói thêm. Anh không muốn cô nghĩ rằng anh đã chia tay với Hye Jin. Anh không muốn cô nghĩ rằng cô có thêm một sự hy vọng nào cả.

"Se Ri-ah, ba cần nói chuyện với con?" Yoon Jeung Pyeong nghiêm nghị nói.

"Vâng, về chuyện đó,..." Se Ri nói trước khi ba cô cất lời.

"Sự thật là con đã nói dối ba, con nói dối chính ba ruột của con là không thể hiểu được? Nhưng con lại cố tình giấu đứa bé với ba của nó là thế nào con? Ba không hiểu."

Jung Hyuk nhướng mày nhìn Se Ri, biểu cảm của anh như một dấu chấm than trước lời nói của ông Yoon Jeung Pyeong.

Đúng lúc đó, điện thoại của Jung Hyuk bắt đầu đổ chuông- là cuộc gọi tới từ ba anh. Anh không thể lảng tránh ông quá lâu.

"Tôi và Eun Jung sẽ ra ngoài để không gian cho hai người nói chuyện." anh đề nghị. Anh bắt đầu đi ra cửa và bế Eun Jung theo.

"Đừng nghĩ rằng tôi đã xong chuyện với cậu." Ông Yoon Jeung Pyeong đáp lại một cách dứt khoát khi đi mang qua cô.

"Tôi biết rõ điều đó." Jung Hyuk thừa nhận.

Anh ra khỏi phòng, hổn hển lấy chiếc điện thoại trong túi.

"Abeoji, con không ngờ là ba cũng gọi cho con." anh trả lời một cách táo tợn.

"Đừng có tỏ ra thông minh với ta, Jung Hyuk-ah. Con đã lảng tránh tất cả các cuộc gọi của ta.."

"Con hơi bận." anh thành thật.

"Young Pil đã phẫu thuật tốt đẹp và ổn định trước khi con hạ cánh xuống Seoul. Young Ae vẫn ổn... thực ra con bé hơi quá ổn." Ông Ri Chung Ryeol nghi ngờ nói thêm. "cho một người có chồng đang nằm viện."

"Chị ấy chỉ là rất vui khi gặp lại em trai mình. Tụi con đã không gặp nhau trong mấy tháng rồi. Tụi con chỉ muốn có thêm một chút thời gian ở bên cạnh nhau thôi."

"Con có một cuộc họp với bên công ty PicUp hôm nay. Họ sẽ là nền tảng truyền thông tiếp theo. Chúng ta cần doanh thu mà họ sẽ mang lại."

"Thư ký của con đã lên lịch cuộc họp rời lại tuần sau. Ba không cần lo lắng." Jung Hyuk tìm một chiếc ghế trống ở hành lang và ngồi xuống.

Eun Jung có vẻ không muốn ngồi. Vì vậy con bắt đầu khóc ré lên.

"Gì vậy?" Ông Ri Chung Ryeol hỏi.

Chết tiệt! Jung Hyuk nhanh chóng đứng dậy, ôm con gái vào lòng để xoa dịu tiếng khóc nức nở của con. "Đó là tiếng khóc của em bé." Jung Hyuk trả lời một cách bình tĩnh nhất. "Con đang ở trong bệnh viện. Khoa sản ở bên cạnh đây."

"Nghe có vẻ gần khủng khiếp."

"Ba chờ một chút, Abeoji." Anh để điện thoại vào túi và bắt đầu đi vòng vòng. Thật kì diệu, tiếng khóc của con đã dừng lại.

"Con xin lỗi." anh trả lời ba mình, cố gắng không thở dài nhẹ nhõm một cách rõ ràng. "Con vừa mới ra chỗ khác tránh tiếng ồn."

"Khi nào con mới về." Ông Ri Chung Ryeol bực bội.

"Con có một cuộc họp tối nay..." Jung Hyuk bắt đầu.

"Một cuộc họp kinh doanh hả? Hay con nói là cuộc họp về vấn đề gì?" Ông nghi ngờ hỏi lại.

"Sao ạ..." Jung Hyuk giả tạo nói. "Ba hình như rất hạnh phúc khi cho người theo dõi con..."

"Jung Hyuk..." Ông cảnh cáo.

"Con không có làm chuyện gì khác..." Jung Hyuk đảo mắt. "Kinh doanh là điều luôn luôn trong tâm thức của con."

"Vậy đó là chuyện cá nhân à? Ta thề có chúa, con định lại ngủ với Se Ri đúng không?"

Jung Hyuk cảm thấy huyết áp của mình tăng lên nhưng cố gắng giữ bình tĩnh. Anh không muốn Eun Jung bị ảnh hưởng bởi năng lượng tiêu cực của mình một chút nào.

"Không." anh trả lời thẳng thừng.

"Được, vậy có chuyện gì đó đang xảy ra, ta đoán là vậy."

"Ba nói đúng." Jung Hyuk thừa nhận. "Nếu mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch với cuộc họp của con, con sẽ có thể rời đi vào đêm nay. Chúng ta có thể ăn tối với mẹ vào ngày mai tại London."

Trái tim của anh đau nhói khi nghĩ đến việc phải rời xa Eun Jung sớm như vậy. Ngực anh đau thắt lại và anh cảm thấy nước mắt cay xè trong mắt. Nhưng anh phải làm điều này. Ba mẹ anh cần phải nghe trực tiếp điều này từ anh và nếu anh càng đợi lâu, họ càng có nhiều cơ hội tìm ra bằng một cách nào đó.

Ba của anh có thể cho người của ông rình mò xung quanh. Và một khi Hye Jin nói với gia đình rằng đám cưới đã bị hủy, không có cách nào để che giấu điều này. Anh tưởng tượng cô sẽ cho anh ít nhất một ngày. Một phần vì cô là kiểu người thích giữ tình cảm của mình  cho riêng cô, và một phần vì cô là một người phụ nữ hào phòng tuyệt vời, luôn quan tâm đến những người yêu thương của cô. Và dù anh đã làm tổn thương đến cô mức nào, anh biết cô vẫn yêu anh. Giống như anh vẫn yêu cô.

"Ngày mai mẹ con có buổi diễn tập."

"Mẹ có thể bỏ tập một tuần cũng không sao? Điều này khá quan trọng."

"Tốt thôi, nhưng tốt hơn hết con nên ở đây với một lời giải thích phù hợp."

"Ồ, tin con đi. Con chắc chắn cho ba mẹ một lời giải thích đầy đủ." Jung Hyuk kết thúc cuộc nói chuyện trước khi Eun Jung có thể bắt đầu khóc một lần nữa. Anh thở phào nhẹ nhõm, Jung Hyuk cất điện thoải vào trong túi và quay trở lại phòng Se Ri. Anh nhìn lên đúng lúc mẹ của Se Ri tới, nở một nụ cười ngượng ngùng.

"Ta không nghĩ là cậu có cơ hội gặp ba của Se Ri.." bà nói.

"Chắc tôi không có may mắn như vậy." Jung Hyuk xác nhận.

Bà Han Jeong Yeon nhún vai một cách bất lực. "Ta xin lỗi." bà nói với anh. "Ta không biết là ba Se Ri vào viện thăm Eun Jung sớm vậy."

"Chuyện này không phải là do bà. Bà đừng bận tâm quá. Dù gì nó cũng sẽ xảy ra vào một ngày thôi." anh ân cần nói với bà.

"Đúng vậy, và trong những trường hợp bình thường, ta rất vui vẻ khi để ba Se Ri giải quyết mọi vấn đề. Nhưng bây giờ cậu và Se Ri đang nằm trên đĩa rồi."

"Chúng ta nên vào lại đi." Jung Hyuk đề nghị.

"Được rồi."

"Tôi tin rằng ông Yoon đã hoàn thành việc nhai Se Ri xong rồi. Điều đó có nghĩa là đã đến lúc chúng ta phải thu thập thông tin."

Bà Han Jeong Yeon ủ rũ. "Tốt thôi." Bà nói, xoay nắm cửa và đẩy cửa vào.

"Mẹ Se Ri." Ông Yoon Jeung Pyeong lạnh lùng chào hỏi. "Cuối cùng thì em cũng có mặt để tham ra giải quyết chuyện này."

"Em ngủ quên mất, anh vào đây khi nào vậy?"

"Anh vào từ sớm, anh muốn thăm Eun Jung sớm nên không gọi em dậy." ông bắt đầu nói. "Nhưng tại sao em có thể cùng con gái mình đồng minh giấu đi mọi chuyện?"

Bà Han Jeong Yeon thở dài thất bại. "Em biết, nhưng Se Ri...."

"Cả hai mẹ con đã nói dối gia đình của mình và âm mưu giấu một đứa bé tránh xa ba của nó? Thật sự ta không hiểu hai người suy nghĩ kiểu gì?"

"Cảm ơn vì đã hiểu cho tôi." Jung Hyuk nói, có lẽ anh sẽ có nhiều đồng mình hơn là anh nghĩ, ít nhất thì anh có ba Se Ri.

"Ồ, làm ơn." Ông Yoon Jeung Pyeong tròn mắt. "Cậu không vô tội trong tất cả những điều này. Chính xác thì cậu đã lừa dối vị hôn thê của mình trong bao lâu?"

Hay không.

"Tôi đã đưa ra những quyết định tồi tệ và tôi đã làm tổn thưng mọi người, tôi biết điều đó. Nhưng Eun Jung là con gái tôi và tôi có quyền được biết."

"Đúng, cậu có quyền. Và bây giờ cậu biết rồi đó, chính xác là cậu có kế hoạch làm gì không?"

"Tôi dự định sẽ trở thành ba của Eun Jung một cách chính thức."

"Và..." Ông Yoon Jeung Pyeong thúc giục.

"Và....?" Jung Hyuk thắc mắc.

"Cậu có dự định kết hôn với mẹ con bé không?"

Jung Hyuk lớn tiếng chế giễu, đưa tay lên miệng cố gắng để che giấu đi phản xạ của mình. "Ông muốn tôi kết hôn với người phụ nữ đã phản bội và nói dối tôi trong chín tháng qua?"

"Cậu đã đưa ra lựa chọn của mình. Bây giờ đã đến lúc phải chịu trách nhiệm về chúng." Ông Yoon Jeung Pyeong lạnh lùng nói.

"Ông nói đúng. Tôi đã gây ra nhiều chuyện và giờ là lúc tôi phải có trách nhiệm với chúng. Tôi ở đây và tôi sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để chăm sóc con gái của tôi. Tôi đã để một người phụ nữ tuyệt vời bước ra khỏi cuộc đời tôi. Tôi không chắc chuyện gì sẽ xảy ra với gia đình hay công việc kinh doanh của mình, nhưng dù gì đi chăng nữa, tôi cũng sẵn sàng hy sinh nếu phải làm. Tôi có thể tự mình chịu trách nhiệm về tất cả những điều đó."

"Con gái của cậu xứng đáng có một gia đình." Ông nói lạnh lùng.

"Đủ rồi, Appa!" Se Ri cuối cùng cũng bước vào cuộc trò chuyện. "Eun Jung có một gia đình. Con bé có cả ba mẹ yêu thương con bé rất nhiều. Nhưng bây giờ là năm 2022. Một nửa số trẻ em được sinh ra từ những người mẹ không có chồng. Eun Jung sẽ vẫn sống tốt nếu con và Jung Hyuk không cùng nhau." Lời nói của cô rất nghiêm túc, nhưng Jung Hyuk có thể nhìn thấy nét buồn trên khuôn mặt của cô. Anh vẫn không thể hiểu, sau tất cả những gì cô đã làm để ngăn anh ra khỏi cuộc sống của hai mẹ con, cô có thể buồn khi nghĩ rằng anh không còn ở trong cuộc sống của cô.

"Ta chỉ là muốn tốt cho... Ta không biết. Ta thất vọng về mấy người." Ông Yoon Jeung Pyeong cáu kỉnh.

Jung Hyuk nửa ngờ rằng ba Se Ri sẽ xông ra khỏi phòng, nhưng thay vào đó, ông lại ngồi vào chiếc ghế mà Jung Hyuk đã ngồi cả buổi sáng và khoanh tay âu yếm.

Jung Hyuk cảm thấy mềm lòng đối với ba mẹ Se Ri, bất chấp những lời nói khó nghe của ông. Anh hiểu ông chỉ muốn tốt cho con gái và cháu gái mới sinh của mình. Đó là nỗi niềm của một người ba, anh đã hiểu.

"Ông có muốn bế Eun Jung một chút không?" Jung Hyuk hỏi.

"Ta đang định nói điều đó." Ông trả lời. Tư thế của ông mở ra và vẻ mặt nhăn nhó của ông giảm bớt gần như ngay lập tức.

Jung Hyuk bế Eun Jung lên, đỡ đầu con và đưa con cho ông ngoại đã sẵn sàng đón nhận con. Chẳng có gì là khó hiểu khi một em bé dễ thương có thể làm hoà giải mọi tình huống khó khăn.

................................

Giáo sư Lee đã hoàn thành việc kiểm tra của mình cho Eun Jung và trao lại con bé cho Se Ri.

"Mọi kiểm tra có kết quả tốt. Mọi thứ đều tuyệt vời." cô đảm bảo với ba mẹ em bé với một nụ cười. "Tôi đảm bảo rằng những mẫu này sẽ được đưa tới phòng xét nghiệm." cô nói thêm, cầm ống máu nhỏ mà cô lấy được của Eun Jung trước khi cất nó vào hộp để đưa đi kiểm tra. "Kết quả sẽ có trong một hoặc hai ngày. Sẽ có người gọi tới cho ba mẹ để báo kết quả."

"Họ sẽ gọi cho Se Ri?" Jung Hyuk hỏi để làm rõ.

"Họ sẽ gọi cho người được liệt kê là liên lạc chính."

"Chúng ta có thể thêm một số điện thoại liên lạc thứ hai được không?" Jung Hyuk hỏi.

"Chúng tôi muốn chỉ có một số liên hệ cho mỗi gia đình. Nếu có nhiều số trở lên, các tin nhắn có thể bị lẫn lộn."

"Tôi hiểu." Jung Hyuk gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng anh cảm thấy ruột của mình hơi quặn lại. Một liên hệ chính - Se Ri. Không phải là anh.  Anh ấy chỉ là phụ. Anh phải nhờ đến người khác để có được những thông tin cơ bản của con gái ruột của mình. Anh phải dựa vào Se Ri. Đã có lúc anh có thể dựa và Se Ri về mọi thứ, nhưng anh khó có thể ngờ rằng những ngày tiếp theo sau này của anh, anh lại phải coi cô là người đáng tin cậy.

"Bác sĩ thính lực cũng sẽ sớm đến kiểm tra thính giác của Eun Jung. Sau đó chúng tôi sẽ có thể cho hai mẹ con xuất viện." bác sĩ khẳng định.

Jung Hyuk dừng lại - anh đã đặt câu hỏi này cả ngày rồi, nhưng anh không thể trì hoãn thêm nữa. "Chờ đã, bác sĩ..." anh nói khi bác sĩ Lê chuẩn bị quay người và ra khỏi phòng.

"Vâng?" cô bác sĩ trả lời.

"Khi nào chúng tôi nhận được giấy khai sinh?"

"Phải mất vài tuần hoàn thành." bác sĩ Lee khuyên anh. "Nó sẽ được gửi cho ba mẹ vào thùng thư của gia đình." Điều đó có nghĩa là nó sẽ được gửi đến nhà Se Ri.

"Vâng. Nhưng chắc hẳn chúng tôi cần điền thêm một số thông tin... để xác nhận vào giấy khai sinh." Jung Hyuk nhìn Se Ri đang ôm Eun Jung trìu mến. Se Ri đang bặm môi lo lắng và sờ nhẹ nhàng những ngón tay của Eun Jung, đôi mắt cô dắn chặt vào những thứ nhỏ bé của con gái.

"Tôi tin rằng tất cả đã được hoàn thành xong hết rồi." Bác sĩ Lee trả lời không chắc chắn. "Nhưng nếu anh có một số câu hỏi cho cơ quan đăng kí. Anh có cần tôi nhờ họ cử người vào không?" Cô hỏi, nhìn lại giữa Jung Hyuk và Se Ri, cảm nhận rõ ràng sự khó chịu.

"Vâng, tôi nghĩ chúng ta nên làm vậy.." Se Ri lắp bắp, đưa mắt về phía bác sĩ một lúc, nhưng lại nhanh chóng nhìn ra chỗ khác. "Ý tôi là, có thể có một số chỗ... cần điều chỉnh..."

Jung Hyuk đảo mắt, cảm giác lo lắng của bản thân tan biến và sự thất vọng quay trở lại. "Vâng, làm ơn giúp đỡ chúng tôi." anh nói một cách kiên quyết.

"Tất nhiên rồi." Bác sĩ Lee nhanh chóng ra khỏi phòng đi về phía hành lang, nhận thấy sự căng thẳng đột ngột tràn ngập căn phòng.

Se Ri tiếp tục đung đưa Eun Jung qua lại, rõ ràng là lảng tránh ánh mắt của Jung Hyuk.

"Anh không cho rằng trong những giấy tờ khai sinh của con có tên "Ri Jung Hyuk" ở bất cứ đâu trên chúng, phải không?" Jung Hyuk hỏi một cách cọc cằn.

"Vâng...anh biết đấy.... vào lúc đó.."

"Đúng vậy." anh cáu kỉnh, ngồi vào chỗ của mình và rút điện thoại ra để tránh bất kỳ cuộc thảo luận nào thêm cho đến khi nhân viên phòng đăng kí đi vào phòng.

Căn phòng im lặng một cách kì lạ trong 20 phút tiếp theo, không một ai trong số những khách đã đến và đi suốt buổi sáng muốn ghé lại. Ba Se Ri đã về nhà, mẹ Se Ri đã đi kiểm tra ghế ngồi trên xe và các vật dụng cần thiết khác của Eun Jung đã chuẩn bị sẵn sàng. Seo Dan có ghé qua một lúc nhưng cần phải quay lại làm việc , còn Yeong Ae thì hiện đang ở bên khoa khác của bệnh viện với chồng.

Và vì vậy, cả hai người mới lên chức ba mẹ ngồi im lặng khó chịu với Eun Jung đang ngủ say ấm áp trong lòng mẹ cho đến khi có tiếng gõ cửa và một người đàn ông bước vào phòng.

"Xin chào, tôi đến từ văn phòng đăng kí giấy khai sinh." anh ta tự giới thiệu.

"Xin chào." Jung Hyuk chào, đưa tay ra bắt.

Nhân viên của công ty đăng kí nắm lấy bàn tay đề nghị. "Tôi nghe nói anh muốn xem lại phần ba/mẹ của em bé để đảm bảo mọi thứ đều phù hợp với giấy khai sinh." anh ta truy vấn.

"Đúng vậy." Jung Hyuk xác nhận.

"Được rồi." nhân viên của công ty đăng ký đồng ý một cách lơ đãng khi mắt anh ta lướt qua các biểu mẫu. "Vâng, bắt đầu, ở đây nói là mẹ Yoon Se Ri và ba là..." mắt anh rời khỏi biểu mẫu để nhìn qua lại giữa Jung Hyuk và Se Ri. "Ba là không xác định."

Jung Hyuk chế giễu. "Chắc chắn rồi, tên của tôi là Không Xác Định."

"Vâng... " Se Ri khó chịu đáp lại. "Đó là phần chúng tôi cần thay đổi."

"Vậy anh là ba em bé." Nhân viên của công ty đăng kí hỏi Jung Hyuk.

"Vâng." anh nghiến răng trả lời.

Nhân viên của công ty đăng kí chuyển sự chú ý sang Se Ri, dường như nhận thấy sự đau khổ của cô. "Mẹ của em bé, người đàn ông này có đang gây áp lực với cô hay khiến cô cảm thấy không an toàn theo bất kì cách nào không?"

"Xin lỗi, anh vừa nói gì vậy?" Jung Hyuk trố mắt, tròn mắt trước lời buộc tội vô lý.

"Sao ạ? Không. Tôi không có." Se Ri trả lời.

"Bởi vì nếu cô cảm thấy rằng anh ra gây nguy nhiểm cho cô hoặc em bé..."

"Anh trêu tôi đấy à?" Jung Hyuk đưa tay lên đầu một cách bất lực.

"Jung Hyuk... " Se Ri nói, điều mà anh cho rằng anh đã nỗ lực để giúp anh bình tĩnh lại.

"Em đừng nói gì cả... Em đã bí mật giấu anh trong chín tháng. Em đã cướp đi chín tháng tồn tại ủa con gái với anh và không hiểu tại sao bây giờ họ lại coi anh là kẻ xấu ở đây?"

"Cô Se Ri, cô có muốn tôi gọi bảo vệ không?"

"Không!" Se Ri kiên quyết trả lời, đứng lên để nhấn mạnh. Eun Jung giật mình tỉnh giấc, bật ra tiếng khóc lớn trước chuyển động đột ngột của mẹ.

Jung Hyuk ngay lập tức đưa tay về phía Se Ri. Cô vẫn chưa được phép bế con khi đứng như vậy. Se Ri vẫn còn yếu sau khi sinh. Anh vòng tay đỡ lấy con từ tay Se Ri và đặt bàn tay còn lại của mình dưới khuỷu tay ôm lấy đầu Eun Jung.

Nhân viên của công ty đăng kí quay lại, chuẩn bị gọi bảo vệ.

"Không! Không sao đâu." Se Ri trấn an ông. Người đàn ông dường như do dự một cách khó chịu, không biết phải làm gì.

Se Ri trao Eun Jung cho Jung Hyuk. " Anh Jung Hyuk sẽ không bao giờ làm tổn thương hai mẹ con tôi." Se Ri hứa. "Tôi đã nói dối vì hoàn cảnh của chúng tôi, không phải vì ba Eun Jung."

Người đàn ông vẫn tỏ ra không chắc chắn, nhưng anh ta nhìn Jung Hyuk, người đang bình tĩnh bế Eun Jung trong vòng tay của anh để làm dịu đi tiếng khóc của con gái.

"Được rồi..." ông nói chậm rãi, hơi thư giãn. "Chúng tôi sẽ cần tuyên bố về tư cách làm ba và anh cần hoàn thành việc điền vào phần ba/mẹ của giấy khai sinh."

Anh đưa một xấp giấy cho Se Ri. "Cô làm ơn điền những thông tin cần thiết vào và tôi sẽ quay lại lấy chúng sau một thời gian ngắn." Anh đứng đó một cách khó chịu trong vài giây, nhìn đi nhìn lại giữa Jung Hyuk và Se Ri, dường như muốn xác nhận thêm rằng Jung Hyuk không phải là người người đe doạ hai mẹ con Se Ri.

"Cảm ơn. Tôi sẽ điền đầy đủ thông tin." Se Ri gật đầu. Cô tiến đến chỗ Jung Hyuk và đặt tay lên vai anh để thể hiện rằng cô không sợ. Jung Hyuk hơi căng thẳng khi cô chạm vào vai anh, nhưng anh cố lảng tránh bằng cách tập trung vào con gái mình.

"Chúng ta ổn thôi."

Nhân viên của công ty đăng ký gật đầu đồng ý và bước vào hành lang.

"Được rồi." Jung Hyuk nói, thả mình xuống ghế với Eun Jung trong lòng. Em bé đã nhanh chóng ngủ gật trở lại khi ở trong vòng tay của ba. "Khi nào cảnh sát sẽ tới và bắt anh vào còng." anh hỏi một cách mỉa mai.

"Anh sẽ ổn thôi." Se Ri trấn an. "Nếu cần, em có thể nhờ Seo Dan đảm bảo cho anh. Chắc chắn cô ấy sẽ nói với họ rằng anh là một tên ngốc, nhưng là một tên ngốc vô hại, vô dụng."

"Uhm, cảm ơn. Anh cảm thấy tốt hơn nhiều rồi." Anh bật cười trước câu nói đùa của cô.

"Mấy hôm nay em đã đề cập tới việc xin lỗi anh chưa?"  Cô ngượng nhùng hỏi.

"Em hiểu đó không phải là một cách để an ủi anh, đúng không?" anh hỏi lại, cảm thấy bất lực.

"Em biết." cô nói, kéo một chiếc ghế lại gần anh và ngồi vào đó. "Em không mong anh tha thứ cho em, nhưng em hy vọng..."

"uhmm?"

"Em hy vọng vì Eun Jung." cô đưa tay để chạm vào con gái của họ. "chúng ta có thể hoà hợp."

Jung Hyuk ngước nhìn cô, mắt khoá chặt. Anh tự hỏi nếu anh và se Ri trở thành bạn bè thì sẽ như thế nào. Điều đó thậm chí có thể không? Cả hai đã không là bạn của nhau trong 12 năm và thậm chí còn hơn số năm đó.

Và lúc này, anh vẫn rất tức giận. Nhưng anh muốn điều đó có thể xảy ra. Anh muốn có thể tha thứ cho cô. Trong một khoảnh khắc, anh gần như có thể hình dung ra điều đó.  "Anh cũng muốn." anh thừa nhận. "Nhưng nó sẽ không dễ dàng."

"Em biết."

Jung Hyuk nhận lấy sập giấy tờ từ tay Se Ri, khẽ dịch chuyển Eun Jung để anh có thể nhìn vào chúng. Anh thấy khoảng khắc bình tĩnh của mình nhanh chóng bị giãn đoạn khi mắt anh lướt qua tờ giấy khai sinh trước mặt.

"Yoon Eun Jung?" anh hỏi.

"Đúng vậy. Anh đã đồng ý, đúng không? Eun Jung có nghĩa là duyên dáng và tình cảm. Và em nghĩ cái tên này rất đẹp và hợp với con." Se Ri ngừng lảm nhảm khi nhận thấy ánh mắt giận dữ của Jung Hyuk đang nhìn vào cô. "Có chuyện gì với tên của con à?"

Anh không biết tại sao điều này lại khiến anh phẫn nộ như vậy. Se Ri thậm chí còn không cố gắng đưa anh vào cuộc sống của Eun Jung theo cách nhẹ nhàng nhất có thể. Vì lý do nào đó, anh cảm thấy hơi nước bốc lên, và cơ thể anh căng cứng, chuẩn bị cho một cuộc chiến.

Anh đứng dậy, ôm Eun Jung nhẹ nhàng hết mức có thể và đặt con cẩn thận nhẹ nhàng vào nôi để tránh con bị giật mình tỉnh dậy.

"Em đang nghiêm túc đấy hả?" anh rít lên , đứng dậy và quơ quơ đống giấy tờ với cô. "Đây có phải là có ý gì đó không?"

"Anh Jung Hyuk, em... em không biết phải nói gì." cô nói, đầu cúi thấp.

"Anh muốn con là Ri Eun Jung?"

"Sao cơ?" Đầu Se Ri ngẩng lên ngay lập tức.

"Anh muốn con gái mang họ của anh."

"Nhưng con là Yoon Eun Jung, đó là tên của con."

"Chúng ta sẽ thay đổi nó."

"Anh không thể mong đợi em..."

"Mong đợi gì? Mong đợi hành động của em tương xứng với lời nói của em sao? Em nói rằng em xin lỗi. Em nói rằng em muốn làm lành với anh? Đây là điều anh muốn."

"Tại sao?" cô hỏi, đứng dậy để ngang tầm mắt với anh. "Bởi vì anh là đàn ông sao? Thật là phân biệt giới tính?"

"Tốt thôi." Jung Hyuk nhún vai. "Con có thể giữ họ của em và chúng ta sẽ đổi tên con thành Jung Hyuk." anh gợi ý một cách lấp lửng.

Se Ri trừng mắt nhìn anh.

"Em thấy chưa?" Jung Hyuk nói. "Ai mới là người phân biệt giới tính bây giờ? Nếu em lấy họ của em cho con, anh muốn tên của con."

"Điều đó không công bằng."

"Không có điều nào trong số này là công bằng, Se Ri-ah. Nhưng em là người đã làm nó theo cách đó."

"Em xin lỗi, nhưng cảm giác này không ổn. Em cảm giác con không thuộc về em nếu con không là Yoon Eun Jung. Em sợ."

Jung Hyuk lắc đầu ngán ngẩm. Anh có thể tiếp tục chiến đấu ở đây. Anh có thể chết trên cây thánh gía này. Nhưng trận chiến này có thể khiến anh phải trả giá bằng cuộc chiến. Nếu anh từ chối kí vào những giấy tờ này với tên của Eun Jung, anh có thể đã thừa nhận tất cả các quyền làm ba của mình.

Anh nhìn sang chiếc cũi có con gái đang ngủ say sưa của mình. ANh biết mình cần phải làm gì. Anh chỉ cần phải kí. Anh kiểm tra tất cả những trang còn lại đến chỗ yêu cầu chữ kí của anh. Anh lấy một cây bút trong túi áo vest, đặt giấy tờ lên bàn. Anh kí vào những chỗ cần kí rồi đưa giấy tờ và cây bút cho Se Ri trước khi ngồi lại vào chỗ cũ.

"Anh đã kí rồi. Nhưng điều này không có nghĩa là cuộc thảo luận này đã kết thúc." Anh trả lời một cách lạnh lùng khi anh lấy được bản tuyên bố hoàn chỉnh về tư cách làm ba của anh.

Se Ri mím chặt môi vào nhau im lặng, biết rõ hơn là châm ngòi cho một ngọn lửa một lần nữa.

"Anh có một cuộc họp trong vài giờ nữa." Jung Hyuk nói sau một phút im lặng khó chịu.

"Cuộc họp gì vậy?" Cô hỏi, lông mày nhíu lại. "Với ai?"

"Luật sư của anh." anh trả lời một cách thực tế.

Se Ri thở hổn hển.

"Luật sư của anh? Bây giờ lại có cả luật sư tham ra vào chuyện của chúng ta?"

"tất nhiên là có luật sư, Se Ri-ah. Chúng ta không cùng nhau nắm tay nhau đi tới tận đây."

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng gì cả. Anh cần phải đảm bảo rằng anh có sự bảo vệ của pháp luật với tư cách làm ba của Eun Jung."

"Em không muốn giữ con ra khỏi anh." Se Ri cầu xin, mắt đã đầy nước mắt.

"Ừ? Uhm, cảm ơn em, đến bây giờ anh mới được nghe lời này từ chính miệng của em, nhưng nó muộn rồi."

"Vậy điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?" Nước mắt cô chảy thành hai hàng. Cô không thể giữ được nó nữa.

"Anh không biết. Đó là những gì anh cũng muốn tìm hiểu."

Nước mắt của Se Ri lăn dài trên má và Jung Huk ghét rằng anh có chút thông cảm dành cho cô, mặc dù anh đang rất hận cô. Anh dùng ngón tay cái lau đi những giọt nước mắt chảy dài trên mặt cô.

"Anh cũng sẽ không cướp con khỏi tay em đâu." Anh hứa. "Nhưng em không biết điều này là như thế nào với anh đâu. Những gì em đã làm với anh.... Anh xin lỗi, nhưng sự tin tưởng mà anh dành cho em bây giờ đã hết rồi, có lẽ sẽ mất thời gian để anh có thể tìm lại sự tin tưởng từ em."

"Em biết." Se Ri thì thầm.

"Nhưng nếu luật sư đảm bảo tất cả cho anh." Jung Hyuk nói thêm. "Tối nay anh sẽ phải rời đi."

"Anh đi đâu?" đầu cô lại ngẩng lên.

"Anh cần phải nói chuyện trực tiếp với ba mẹ càng sớm càng tốt." anh giải thích. "Nhưng anh sẽ không đi quá vài ngày. Anh quyết định sẽ ở lại đây, ở Seoul."

"Anh có thể tự đưa ra quyết định không?"

"Đây là cuộc sống của anh, anh có thể đưa ra bất kì quyết định nào anh muốn."

"Nhưng ba của anh?"

"Nếu ba anh không thích, anh không cần phải làm việc cho ông ấy." Jung Hyuk nhún vai.

"Anh sẽ làm gì?"

"Anh không biết. Nhưng anh hứa với em, với số tiền anh đã đầu tư từ việc bán công ty khởi nghiệp của mình, Eun Jung sẽ chẳng cần thêm gì cả, dù anh có việc làm hay không."

"Em không quan tâm tới điều đó."

"Anh biết là em không quan tâm. Nhưng em nên nghĩ vậy. Việc nuôi dạy một đứa trẻ không hề rẻ và em không thể dựa vào ba mẹ em mãi mãi."

"Vậy em nên dựa vào anh sao?" Se Ri hỏi một cách phòng thủ, khoanh tay trước ngực.

"Không." anh trả lời, đứng dậy đi đến chỗ con gái đang ngủ của mình. "Những ngày anh làm chỗ dựa cho em đã kết thúc từ lâu rồi, em nhớ không? Nhưng, bây giờ là Eun Jung." anh nói thêm, nhìn vào chiếc nôi với tràn ngập cảm xác. "Con luôn có thể dựa vào anh."



Mọi người thấy có dài lắm không? Nếu thấy dài quá khó đọc thì chapter sau mình sẽ viết ngắn lại.
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro