Coming Clean

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Jung Hyuk mệt mỏi bước ra khỏi thang máy lên tầng cao nhất của khách sạn. Anh bước tới cửa, dụi đôi mắt nặng trĩu và dừng lại để suy nghĩ về mọi khả năng xảy ra bên trong cánh cửa. Căn phòng có thể trống - Hye Jin và mọi thứ của cô đã biến mất, cô trở về châu Âu trên chiếc máy bay riêng của cô mà không nói một lời.

Hoặc có thể, cô sẽ ở trong phòng và đã ngủ. Anh có thể leo lên giường với cô và giả vờ chỉ một đêm nữa rằng mọi chuyện của họ sẽ ổn.

Hoặc cô ấy có thể ngồi chờ hàng đồng hồ với sự tức giận và tổn thương tích tụ sẵn sàng trút xuống anh bất cứ khi nào anh bước vào phòng.

Anh không nghĩ mình có sức để chiến đấu với cô đêm nay, Không phải anh không xứng đáng với mọi lời nhận xét gay gắt và mọi lời nguyền rủa cô có thể ném vào anh. Sự kiệt sức của anh có lẽ là tốt nhất. Anh chỉ có thể ngồi đó và đón nhận nó như một người đàn ông mà không cần cố gằng bào chữa cho những hành động không thể tha thứ của mình.

Anh chạm vào thẻ khoá điện tử thêm một lúc nữa trước khi trượt nó qua khe. Đèn trên cửa chuyển từ đỏ xang xanh và ổ khoá kêu vang. Anh xoay núm cửa và bước vào. Đèn trong phòng khách sáng và trống không, một ly rượu vang dặt trên bàn làm việc. Hye Jin đã ở đây vào một thời điểm nào đó. Bây giờ là thời gian để tìm hiểu xem cô ấy còn ở đây không?

Anh cởi giày và cởi áo khoác, đặt nó lên thành ghế trước khi đến gần cửa phòng ngủ. Anh nhẹ nhàng xoay núm cửa, cố gắng không phát ra âm thanh khi anh đẩy nó ra và nhìn vào.

Hye Jin nằm trên giường. Phần cơ thể của cô được đặt trên một chồng gối. Đầu cô ấy nghiêng sang một bên. Macbook của cô vẫn đang mở trên đùi.

Anh lặng lẽ bước đến gần cô và lấy máy tính đặt sang một bên. Có một số tài liệu với cả đống ngôn ngữ khoa học mà bằng cử nhân báo chí và kinh tế của anh không chuẩn bị cho anh để hiểu hết nó. Rất có thể là một đề xuất cho một loại thuốc mới.

"Jung Hyuk." Hye Jin buồn ngủ lầm bầm khi anh đặt máy tính của cô lên bàn bên cạnh giường. Anh quay lại thì thấy cô khẽ cựa quậy.

"Suỵt." anh thì thầm. "Em ngủ lại đi."

Cô lắc đầu, cố gắng chống tay lên. "Không sao." cô phản đối khi dụi mắt. "Chúng ta cần nói chuyện."

Jung Hyuk co rúm người lại. Anh biêt nó sẽ đến, nhưng điều đó không khiến anh chuẩn bị thêm được điều gì.

"Chúng ta có thể nói chuyện vào sáng mai." anh đề nghị. Bất cứ điều gì để dập tắt những điều không thể tránh khỏi.

"Không. Bây giờ." cô nhấn mạnh, bây giờ cô hoàn toàn tỉnh táo.

"Được rồi." anh đồng ý một cách miễn cưỡng. Hye Jin là người chủ trong câu chuyện này, và anh không có ảo tưởng nào khác. Anh kéo một chiếc ghế tới bên cạnh giường và ngồi xuống.

"Đứa bé thế nào rồi?" cô hỏi, đưa mắt đi chỗ khác.

"Hoàn hảo." anh thì thầm một cách tôn kính. Anh không thể kìm được nụ cười nở trên khuôn mặt khi nghĩ đến con gái mình. Anh không muốn tỏ ra hạnh phúc trước mặt Hye Jin nhưng anh có rất ít khả năng kiểm soát cảm xúc của mình lúc này. Cảm xúc của anh đã lên xuống trong 30 giờ qua , có thể so sánh nó với thị trường cổ phiếu năm 2014 của anh.

"Tốt." cô ấy gật đầu ngắn gọn. "Vậy thì chúng ta có thể chuyển sang những vẫn đề khác." cô buộc quay lại để nhìn vào mắt anh.

Anh cúi người để có thể nắm lấy tay cô nhưng cô đẩy tay anh ra. "Anh đã gọi cho em vài lần." anh nói, cố gắng không bị tổn thương bởi sự từ chối của cô. Anh đáng phải bị trừng phạt nhiều hơn.

"Anh biết đây không thực sự là một chuyện có thể giải quyết qua một hai cuộc điện thoại đúng không?"

Jung Hyuk gật đầu hiểu ý. Hye Jin có quá nhiều sự tự tôn và đẳng cấp để kết thúc cuộc đính hôn của họ qua điện thoại. "Em sẽ rời xa anh phải không?" anh hỏi, ngồi phịch xuống ghế. Nếu anh không thể trì hoãn cuộc trò chuyện này, thì chẳng có ích gì khi vẽ ra nó một cách không cần thiết.

"Anh sẽ mong đợi điều gì, Jung Hyuk?" cô hỏi, khoanh tay trước ngực như thể cô đang cố bảo vệ trái tim mình. "Anh vừa có một đứa con đáng yêu với người yêu cũ mà anh đã ngoại tình sau lưng em."

"Em đã biết về vụ ngoại tình từ khi nào?" anh không biết tại sao anh lại cố gắng bào chữa cho mình. Anh không có biện pháp phòng thủ nào. Anh biết anh cần để cô ra đi. Anh yêu cô nhiều như vậy, để cô đi là điều ít nhất anh có thể làm, nhưng một phần trong anh đang chiến đấu để níu kéo.

"Em biết anh đã ngoại tình nhưng em không biết đó lại là người yêu cũ của anh."

"Anh và cô ấy chưa bao giờ đính hôn và anh không yêu cô ấy nữa."

"Anh đang nói dối." cô chế giễu. "Nếu cô ấy nói đồng ý với anh mười năm trước thì bây giờ anh đã kết hôn với cô ấy lâu rồi. Và nếu cô ấy nói với anh về đứa bé chín tháng trước, lúc này anh sẽ ở đâu?"

Jung Hyuk im lặng một lúc. Anh không thể nói dối cô. Anh đã nói dối cô trong nhiều năm. Cô không nên được biết sự thật, nhưng anh không thể nhìn thấy bất kì nỗi đau nào trên khuôn mặt cô nữa.

"Chuyện đó chẳng là vấn đề gì cả. Cô ấy đã luôn luôn nói không với anh. Anh đã quyết định bước tiếp. Và bây giờ anh yêu em."

"Anh rất giỏi nói dối bản thân như anh đang nói dối với em vậy." cô cười chế nhạo.

"Điều đó nghĩa là gì?"

"Sự tổn thương và phản bội hiện lên trên khuôn mặt anh khi anh phát hiện ra việc đó.

"Đúng vậy!" Jung Hyuk tuyên bố.

Hye Jin lắc đầu. "Anh sẽ không cảm thấy bị phản bội bởi một người anh không yêu." Cô nắm chặt tay quanh ga trải giường, cơ hàm siết chặt. "Tin em đi, em biết điều đó."

Jung Hyuk nhắm mắt lại, nuốt xuống những giọt nước mắt mà anh cảm thấy sởn gai ốc sau mi của mình. Nó giết chết anh rằng anh đã làm tổn thương cô rất nhiều. "Hye Jin". anh thì thầm.

"Em đã nói với anh trong bữa tiệc đính hôn của chúng ta rằng em sẽ luôn tha thứ miễn là anh vẫn muốn, nhưng đó là tất cả của anh. Em có thể vượt qua những người phụ nữ khác nhưng em không thể vượt qua cô ấy được."

"Không, không phải đâu." Jung Hyuk muốn nói rằng những gì cô ấy nghĩ đều là sai sự thật.

"Cô ấy là mẹ của con gái anh."

"Nhưng em là hôn thê của anh. Anh đã chọn em."

"Anh đã chọn sao?" Cô hỏi, lông mày nhướng lên đầy cố ý.

Jung Hyuk liếc mắt một cách không chắc chắn, không hoàn toàn chắc chắn cô ấy đang nói gì.

"Anh là người đã phá vỡ nó mà? Anh đã chọn sao? Hay là cô ấy? Anh trả lời em đi?"

Jung Hyuk khó chịu nuốt nước bọt, nhắm mắt lại một lúc lấy hết can đảm trả lời. Nếu có bất kỳ cơ hội nào để thuyết phục Hye Jin ở lại, anh biết nó sẽ kết thúc ngay khi anh trả lời. Anh có thể nói dối, nhưng anh nợ cô sự thật. Dối trá là thứ đã đưa họ đến đây. Và anh quan tâm cô ấy quá nhiều khi để cô đưa ra quyết định này mà không có tất cả sự thật. Anh mở mi và đưa mắt lên nhìn cô.

"Cô ấy đã là người kết thúc chuyện đó 9 tháng trước. Sau khi anh trở về. Anh đã nghĩ là anh sẽ vượt qua tất cả và cô ấy cũng...." Anh dừng lại, nghẹn ngào khi thấy những giọt nước mắt đọng lại trong mắt Hye Jin. Anh thậm chí không thể nhớ đã nhìn thấy cô ấy khóc trước đây. Một người phụ nữ như cô ấy phải mạnh mẽ để đạt những thành tựu như bây giờ. Bất kỳ sự thể hiện cảm xúc nào của những người đứng đầu trong giới kinh doanh sẽ bị coi là một điểm yếu.

"Vì vậy, có lẽ em là lựa chọn thứ hai của anh." cô thì thầm, giọng nói dao động.

"Không, không bao giờ." anh lắc đầu. "Anh muốn em. Em là người tốt nhất đối với anh." anh trả lời.

"Nhưng không phải là người phù hợp với anh." cô quay đầu đi, lấy mu bàn tay quệt nước mũi khi những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.

"Hye Jin." anh lại đưa tay về phía cô, lần đầu tiên anh cố gắng kết nối với cô kể từ khi bắt đầu cuộc trò chuyện của hai người. Lần này cô không gạt tay anh ra. "Em à." anh thì thầm, bước ra khỏi ghế và phóng lên giường bên cạnh cô. Anh choàng tay qua vai cô và kéo cô về phía mình. Cô gục vào bên cạnh anh, nước mắt tuôn ra nhanh hơn, hơi thở dồn dập xen lẫn tiếng nức nở.

Jung Hyuk nhẹ nhàng vuốt tóc khi cô khóc. "Anh xin lỗi." anh nói nhẹ nhàng. "Anh biết điều đó chẳng có nghĩa lý gì." anh nói thêm khi xoa những vòng tròn nhẹ nhàng trên lưng cô. Và anh đã biết. Những lời xin lỗi của anh đối với Hye Jin cũng vô nghĩa như của Se Ri đối với anh. Sự phản bội anh đã cho và nhận không thể thay đổi bằng lời nói, dù chúng có chân thành đến đâu. "Nhưng đối với anh. Anh là một thằng đàn ông tồi và em xứng đáng gặp được người tốt hơn."

Cả hai ngồi như vậy một lúc, Hye Jin cuộn tròn, gục đầu vào lòng anh, ôm chặt lấy những tiếng nức nở khi anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Cuối cùng, những giọt nước mắt cũng chậm lại và Hye Jin đẩy mình lên, gạt tay anh ra. "Đừng chạm vào em."

Anh đưa tay lên trước mặt để chứng tỏ rằng anh đã hiểu ý cô. "Anh sẽ đi." anh đề nghị, đứng dậy khỏi giường.

"Không." cô lắc đầu, giọng lại nhẹ nhàng, nhưng đầy thất vọng. "Anh ở lại đi." cô nói với anh, lau nước mắt và tự mình bước xuống giường. "Máy bay đang chờ em rồi. Em sẽ đi luôn."

Jung Hyuk gật đầu hiểu ý khi cô nhặt máy tính xách tay của mình và đặt nó vào hộp đựng. Phần hành lý còn lại của cô vẫn được thu dọn và sẵn sàng lên đường. Anh đứng nhìn cô xỏ giày và xách túi ra khỏi phòng ngủ. Cô dừng lại khi bước vào phòng khách.

"Em ghét cả hai người." cô nói mà không quay lại nhìn anh.

"Anh sẽ không trách em."

"Anh hãy tìm cách tha thứ cho cô ấy." Hye Jin nói. "Em nghĩ.... có lẽ chị gái anh đã nói đúng. Hoặc có thể em không muốn chị ấy đúng. Nhưng nếu đây là định mệnh, thì ít nhất tất cả không phải là vô ích." Cô đứng thẳng lưng và bước ra khỏi cửa.

..................................................

"Jung Hyuk! Cậu có biết bây giờ là mấy giờ ở Seoul không?" Gu Seung Joon càu nhàu qua điện thoại.

"À." Jung Hyuk đứng thẳng người, nhấp một ngụm cà phê. "Đánh giá vị trí của mặt trời và con số trên đồng hồ trong phòng khách sạn, tôi sẽ nói bây giờ là 7 giờ sáng." Anh đang ngồi trên một chiếc ghế khung kim loại được trang trí công phu trên ban công của dãy phòng khách sạn. Anh đặt ly cà phê xuống bàn bên khi nhìn chằm chằm vào khoảng không.

"Chờ đã. Cậu đang ở Seoul hả?"

"Một điều chắc chắn là sông Hàn đang ở trước mặt tôi." anh trả lời. Hôm nay là một buổi sáng đẹp trời, ấm áp hơn London, nhưng độ ẩm ít hơn. Bầu trời có mây. Đường phố bên dưới nhộn nhịp với hoạt động, nhưng ngay phía xa hơn, những ngọn đồi xanh mướt của công viên gần đó mang đến sự thanh bình nhất định để tương phản với năng lượng sôi động của thành phố. Thật đáng tiếc khi anh quá bận tâm để nghĩ tới việc thưởng thức bất kỳ thứ gì trong số đó.

"Vậy mà bây giờ cậu mới gọi cho tôi à? Để tôi gọi cho mấy đứa trong nhóm."

"Hôm nay nóng thật đấy." Jung Hyuk lảng tránh trả lời, cầm ly cà phê lên uống thêm một ngụm. Anh cần phải xử lý chuyện này một cách tế nhị. Anh phải đảm bảo Seung Joon giữ bí mật chuyện này cho anh trước khi anh tiết lộ tất cả cho những người khác. Anh tin vào bạn bè của mình nhưng họ không phải là lúc nào cũng đáng tin cậy.

"À, cậu về từ khi nào?" Seung Joon tiếp tục ném cho anh những câu hỏi.

"Sáng hôm qua."

"Cậu ở đây được hơn 24 tiếng và bây giờ cậu mới gọi cho tôi hả?" Seung Joon hậm hực.

"Tôi có chút hơi bận."

"Quá bận để gọi cho bạn thân của cậu à?" anh thở hổn hển.

"Tôi không gọi cho bạn thân của mình." Jung Hyuk trả lời. "Tôi đang gọi cho luật sư của mình."

"Cậu gọi vào điện thoại riêng của luật sư hai giờ trước khi văn phòng mở cửa? Cậu có biết tôi tính phí gì cho các cuộc điện thoại ngoài giờ không?"

"Gu Seung Joon." Jeong Hyuk mắng, đưa tay còn lại lên trán để che đi ánh nắng đang rọi thẳng vào mặt.

"Tốt thôi. Cậu luôn có tôi bên cạnh. Vậy có việc gì mà khiến cậu mất hết khiếu hài hước rồi?"

Jung Hyuk đột ngột đứng dậy, cảm thấy cần phải tăng tốc độ đột ngột. "Tôi cần một cuộc hẹn càng sớm càng tốt, tốt nhất là hôm nay, với người luật sư gia đình tốt nhất của cậu." Jung Hyuk dừng một chút trước khi nói thêm. " Cụ thể là về quyền nuôi con."

"Chúa ơi, ai đã là người cho cậu vào rọ vậy?" Seung Joon đáp lại một cách bông đùa.

Jung Hyuk im lặng. "Ri Jung Hyuk" lần này Seung Joon nói một cách nghiêm túc. "Vậy ai là người úp sọt cậu?"

Jung Hyuk xoa xoa thái dương. "Là Se Ri." anh nói, nhẹ nhàng để mức không biết Seung Joon có nghe thấy anh không.

"Se Ri?" Seung Joon lặp lại. "Yoon Se Ri hả? Nhưng cậu đã không gặp cô ấy kể từ..." Seung Joon nói nhỏ khi đặt hai người họ với nhau.

"Chín tháng trước." Jung Hyuk kết thúc câu cho bạn mình.

"Chết tiệt, Jung Hyuk. Cái quái gì vậy? Chuyện này cậu chưa bao giờ tiết lộ với tôi. Nếu nói trước thì chúng ta đã có thể kết thúc việc giám hộ này từ lâu rồi."

Jung Hyuk bắt đầu bật cười, thấy sự bất cần của Seung Joon bằng cách nào đó rất vui nhộn.

"Tôi nghiêm túc đấy, Jung Hyuk. Các thoả thuận về quyền nuôi con quốc tế rất phức tạp."

"Phức tạp hả?" Tiếng cười của Jung Hyuk lớn dần khi anh ôm chặt lấy bụng mình. "Cậu nghĩ rằng điều này là phức tạp à?" anh hỏi giữa những tiếng cười.

"Jung Hyuk..."

"Seung Joon-ah." Jung Hyuk chế nhạo, tiếng cười của anh dần tắt lịm. "Tôi đã bay về Seoul cùng vợ sắp cưới của mình trên máy bay riêng bởi vì chị Young Ae và anh rể bị tai nạn xe. Và ở đúng bệnh viện đó, người yêu cũ của tôi đang vật lộn với những cơn gò chuyện dạ trong phòng sinh. Cậu có biết phức tạp là gì không?"

"Chờ đã--- cô ấy không nói với cậu à?" Seung Joon lầm bầm không tin nổi.

"Không." Jung Hyuk dựa vào lan can của ban công và đưa tay vuốt tóc một cách bực bội.

"Vậy là tôi đã biết lý do cô ấy trốn tôi và cả nhóm mình trong vài tháng qua rồi?"

"Có vẻ như vậy."

"Wow, ... khoan đã, noona và chồng chị ấy bị tai nạn xe hả? Cả hai người ổn chứ?" Seung Joon hỏi, bộ não của anh cuối cùng cũng xử lý được tất cả thông tin.

Jung Hyuk trấn an anh rằng cả hai đều ổn.

"Được rồi. Tôi đã hiểu vì sao cậu không gọi cho tôi sớm được rồi."

"Ừ." Jung Hyuk đồng ý. "vậy, cậu có thể cho tôi một cuộc hẹn trong hôm nay không?"

"Tôi nghĩ luật sư Hong sẽ có một vài cuộc hẹn trong hôm nay, nhưng tôi sẽ tìm hiểu thời gian anh ấy xong và liên hệ lại với cậu." Seung Joon hứa.

Anh biết Seung Joon sẽ giúp anh hết lòng. Anh cần phải xúc tiến mọi thứ. Anh phải quay lại London để báo tin cho ba mẹ mình, anh không thể rời khỏi Seoul mà không có một số đảm bảo về quyền làm ba của mình. Anh chưa bao giờ tưởng tượng có ngày anh lại đánh mất lòng tin vào Se Ri như vậy, và có lẽ sẽ rất lâu nữa anh mới thoát khỏi sự nghi ngờ đó với cô.

"Cảm ơn cậu, Seung Joon." Có một sự im lặng vào khoảnh khắc này.

"Cậu đã nói chuyện với Se Ri về chuyện này chưa?" Seung Joon cuối cùng cũng hỏi.

Jung Hyuk gật đầu trước khi nhận ra mình không đang đối diện với Seung Joon. "Rồi."

"Cô ấy có nói gì không?"

Jung Hyuk nhún vai. "Nó có còn quan trọng à? Cô ấy đã giữ bí mật với tôi về con gái của tôi trong 9 tháng trời, và cô ấy còn có ý định không bao giờ nói với tôi. Cô ấy không có quyền cản tôi không việc tôi làm ba của đứa nhỏ."

"Nhưng Se Ri yêu cậu.."

Jung Hyuk khịt mũi. "Ừ. Cô ấy đã nói thế. Mặc dù hơi khó tin."

"Vậy đứa bé?"

"Eun Jung." Jung Hyuk nói với một nụ cười. "Con bé là một điều kì diệu và hoàn hảo."

"Và khi nào chú Seung Joon mới được gặp con bé."

"Sớm thôi." Jung Hyuk bật cười, cầm ly cà phê lên uống một ngụm. "Tôi chỉ cần vài ngày để giải quyết mọi chuyện trước khi tất cả mọi người đều biết. Cậu làm ơn giữ im lặng cho đến khi tôi công bố."

"Cậu không tin tưởng tôi à?" Seung Joon hổn hển.

"Không."

"Vậy gọi cho tôi làm gì." Seung Joon nói. "Đó là lý do cậu gọi cho tôi với tư cách cậu đang gọi cho luật sư chứ không phải là một người bạn."

"Chính xác."

"Jung Hyuk-ah?"

"Ừ."

"Tôi có thể hỏi cậu với tư cách một người bạn một câu được không?"

"Được."

"Vậy còn Hye Jin thì sao?"

Jung Hyuk thở dài. "Cô ấy bỏ đi tôi rồi."

"Cậu có ổn không?"

"Không." Jung Hyuk lắc đầu. "Nhưng tôi sẽ ổn thôi. Chắc sẽ cần thời gian.... nhưng tôi nghĩ.. có lẽ đó là điều tốt nhất."

"Bởi vì cậu thuộc về Se Ri."

Jung Hyuk nhăn nheo mắt khó chịu. "Không." anh gầm gừ. Mọi người cần thực sự hiểu toàn bộ sự việc của anh và Se Ri. "Bởi vì tôi thuộc về con gái của tôi và con bé sẽ lớn lên ở Seoul."

"Cậu nghĩ rằng ba cậu sẽ cho cậu trở lại Seoul sao?" Seung Joon chế giễu.

"Tôi không biết. Nhưng tôi đã bỏ đi một lần rồi. Và tôi có vốn riêng cho mình. Nếu gặp khó khăn quá, tôi sẽ làm những gì mình phải làm." Jung Hyuk nhìn xuống đồng hồ. "30 phút nữa là tới giờ vào thăm Eun Jung." anh nói. "Tôi phải chuẩn bị đi đây."

"Được rồi, tôi sẽ gọi cho cậụ ngay nếu sắp xếp được thời gian gặp luật sư Hong trong hôm nay. Chỉ cần cậu đảm bảo tên của cậu có trong giấy khai sinh của Eun Jung trước khi hai mẹ con Se Ri xuất viện."

"Cảm ơn cậu, Seung Joon." Jung Hyuk nói, uống cạn cốc cà phê cuối cùng trên tay và đặt chiếc cốc xuống.

"Nhớ một điều là tôi là bạn thân của cậu, Jung Hyuk-ah."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro