What a feeling

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Jung Hyuk quay trở lại phòng, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nôi của con gái. Anh tập trung toàn bộ sự chú ý vào con gái khi con gái ngủ say sưa trong vòng tay anh một cách bình yên. Trong phòng bây giờ là một khoảng lặng bất thường nhưng anh cố gắng phớt lờ điều đó. Anh biết rằng Se Ri và mẹ của cô có thể đang trò chuyện mà không nói một lời. Dù cả hai rất thích nói chuyện nhưng đó là một hành động hoàn toàn thừa. Cả hai đồng bộ hơn cả Justin Timberlake và Lance Bass.

Bất chấp sự căng thẳng trong phòng, anh cảm thấy một nụ cười trên má mình khi anh tiếp tục nhìn chằm chằm vào quý cô trẻ nhất trong phòng. Anh không nghĩ rằng anh sẽ mệt mỏi khi anh nhìn con gái, đếm những ngón tay nhỏ hoàn hảo con nắm chặt và duỗi ra theo phản xạ khi con ngủ. Mười ngón chân nhỏ, lông mi dài và bồng bềnh, đôi mắt tròn và ửng hồng. Dù Se Ri có phản đối khi chăng nữa nhưng má lúm đồng tiền và chiếc mũi đó chắc chắn là của anh.

Nhưng cuối cùng, cảm giác có đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh chăm chú như anh đang nhìn chằm chằm vào con gái mình đã thu hút sự chú ý của anh.

"Sao vậy?" anh lạnh lùng hỏi khi ngước lên để bắt gặp ánh nhìn của Se Ri.

"Không có gì." Se Ri sụt sịt, lắc đầu. Anh có thể thấy những giọt nước mắt đọng trong đáy mắt cô.

"Se Ri." anh trả lời một cách cảnh báo.Anh đã có đủ sự im lặng của cô ấy rồi.

"Chỉ là..." cô bật nói thốt lên. "Chỉ là...anh-- hai ba con trông thật hoàn hảo." cô cố gắng kết thúc trước khi bật khóc.

Jung Hyuk đảo mắt nhưng cố kìm nén cơn giận dữ của mình. Cô không có quyền uỷ mị khi nhìn thấy anh bế con gái như này. Nếu như theo mọi kế hoạch của cô, anh sẽ không bao giờ ở đây và có khoảnh khắc này với con gái anh. Tuy nhiên, cơ thể cô vẫn đang đầy hormone, pha tạp với thuốc giảm đau, và cô vừa mới đẩy một con người ra khỏi cơ thể của mình. Anh biết cô sẽ xúc động.

Se Ri đang lau nước mắt thì bị tiếng gõ cửa cắt ngang.

"Cốc cốc." Một giọng nói đi kèm theo tiếng gõ cửa thực sự mở ra và đầu của Young Ae ló ra. Chị gái của Jung Hyuk sải bước vào ngay mà không cần đợi mở lời. "Se Ri-ah." cô nói một cách hào hứng khi sải bước qua người phụ nữ trên giường.

Jung Hyuk biết Young Ae có khoảng cách với Hye Jin nhưng nhìn thấy cách Young Ae đối xử với Se Ri là hoàn toàn khác biệt. Cô vẫn rất thương Se Ri.

"Và đây chắc hẳn là cô cháu gái xinh đẹp của chị đúng không?" cô thủ thỉ, tiếp cận Jung Hyuk và Eun Jung. Young Ae cúi xuống , đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của đứa bé. "Con bé có mũi của em."

"Con bé mới là em bé sơ sinh thôi, Eun Jung còn sẽ thay đổi nét mặt rất nhiều khi lớn lên."

Jung Hyuk và Young Ae đều ngước lên nhìn bà Han Jeong Yeon, người vừa nói lời đầu tiên kể từ khi bước vào phòng.

"Xin chào bà." Young Ae nói, đến gần mẹ Se Ri và chìa tay ra. "Tôi xin lỗi, lẽ ra tôi nên giới thiệu bản thân. Tôi đã quá mất tập trung bởi tất cả sự đáng yêu này."

"Tôi hiểu mà. Tôi khá chắc chắn cô cũng đang bất ngờ với sự hiện diện của đứa bé.

"Eomma." Se Ri xen vào, giọng cô vẫn hơi khàn vì khóc. "Chị ấy là bác của Eun Jung. Eonni, đây là mẹ em."

Hai người phụ nữ bắt tay nhau. "Rất vui khi được gặp cô trong hoàn cảnh này." Han Jeong Yeon nói.

"Tôi cũng vậy." Young Ae quay lại. Sự im lặng khó xử lại bao trùm cả căn phòng.

"Chồng của chị thế nào rồi?" Se Ri cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng.

"Cũng không bị thương quá nặng. Anh ấy ổn rồi." Young Ae đáp.

"Và còn Jun Woo nữa... thằng bé không sao chứ..?" Se Ri bắt đầu hỏi.

"Ồ, thằng bé đang đi cắm trại với các bạn ở Gapyeong." Young Ae xua tay đi sự lo lắng của Se Ri ằng một cái vẫy tay. "Thằng bé không đi cùng anh chị."

"Vậy là tốt rồi." Se Ri thở phào nhẹ nhõm. Cô chưa bao giờ được gặp Jun Woo vì Young Ae đã có thai chỉ sau vài tháng cô chia tay với Jung Hyuk. Nhưng lần gặp nhau cách đây 9 tháng, Jung Hyuk đã kể cho cô rất nhiều về cháu trai của mình và cho cô xem rất nhiều hình ảnh về thằng bé.

Jung Hyuk rất thích được làm chú, nhưng anh chỉ được gặp thằng bé vào những dịp anh đi công tác ở Hàn Quốc hay các dịp lễ lớn của gia đình anh.

Suy nghĩ của anh bị gián đoạn bởi một vị khách khác vào phòng - lần này là một y tá. "Ahhh, một số khuôn mặt mới, xin chào." Cô y tá nhiệt liệt chào hỏi.

"Tôi là Ri Jung Hyuk." anh đứng dậy, hơi dịch chuyển Eun Jung trong vòng tay để anh có thể bắt tay y tá. "Tôi là ba của em bé." anh nói thêm một cách dứt khoát, liếc nhìn Se Ri một cách nhanh chóng.

"Ồ" cô y tá giật mình. "Ba của em bé, tôi....tôi.. không biết." cô y tá loạng choạng, ngập ngừng kết thúc câu nói của mình bằng cách nói rằng cô không biết có một người gọi là người ba của em bé xuất hiện. Anh ấy hoàn toàn không xuất hiện từ buổi đầu khám thai của cô, cũng không cùng cô trong phòng sinh và cho tới bây giờ anh mới xuất hiện. Jung Hyuk đã kiềm chế bản thân để không nói câu trả lời đầu tiên xuất hiện trong anh ấy.

"Tôi xin lỗi vì tôi đến muộn." thay vào đó anh ấy đã nói xin lỗi. "Có... có những tình huống nằm ngoài khả năng kiểm soát của tôi." anh nói thêm một cách gay gắt, gửi cho Se Ri một cái nhìn trừng trừng.

"Vâng, tốt, thật tốt là bây giờ anh đang ở đây rồi." cô y tá đáp lại một cách khó chịu. Cô có thể cảm nhận rõ ràng mình đã bước vào một gia đình đang có vấn đề nhạy cảm,

"Cô có cần kiểm tra gì khác cho em bé không?" Jung Hyuk hỏi, "Sức khoẻ của em bé ổn chứ?" anh hỏi tiếp. Bất cứ điều gì con gái anh cần, anh sẽ thực hiện hết.

"Ồ, mọi thứ đều ổn." cô y tá trấn an anh. "Tất cả các kiểm tra của em bé đều hoàn hảo. Số APGAR của em bé rất tuyệt vời. À, bây giờ đã đến bữa ăn tiếp theo của em bé, tôi đến đây để giúp mẹ em bé chỉnh tư thế cho em bé bú. Eun Jung là một em bé rất thích ăn." Y tá trả lời với một chút tự hào. "Không phải tất cả em bé sơ sinh đều bú mẹ một cách dễ dàng, nhưng có vẻ như chuyên bác sĩ chuyên khoa sẽ có một công việc dễ dàng với em bé Eun Jung."

"Con bé có khẩu vị tốt giống mẹ." Jung Hyuk đáp lại với một nụ cười chân thật, trao Eun Jung cho y tá.

"Và Eun Jung còn có tình yêu với bộ ngực của mẹ giống ba." Jung Hyuk quay lại và thấy Se Ri đang vỗ tay lên mặt và trông có vẻ đau khổ.

"Ôi chúa ơi, tôi có cần phải nghe điều đó ở đây không." Young Ae hét lên, làm bộ mặt ghê tởm và đưa tay lên bịt tai.

Mẹ Se Ri chỉ biết cười trừ. Jung Hyuk cũng bắt đầu cười. Anh không thể không làm điều đó. Một tiếng cười sâu lắng, chân thật, đầy xúc cảm. Sau tất cả những gì đã xảy ra trong 24 giờ qua, nó giống như một cái gì đó cuối cùng đã vỡ ra trong người anh. Toàn bộ tình huống đột nhiên cảm thấy hoàn toàn vô lý. Có lẽ đó là tình trang kiệt sức, hoặc hạ đường huyết, hoặc một phần phản ứng căng thẳng cấp tính. Dù đó là gì, anh cũng không thể ngừng cười.

"Jung Hyuk-ah?" Young Ae cẩn thận hỏi han, đặt một bàn tay xoa dịu lên vai anh. "Em có ổn không?"

Anh cố gắng nén tiếng cười của mình nhưng chỉ thành công đủ để đứng thẳng trở lại và gật đầu trở lại.

"Em ổn." anh cố gắng đáp lại bằng những tiếng cười khúc khích từ từ tan biến. Anh nhìn sang thấy Eun Jung đang nằm thoải mái trên ngực Se Ri, nhưng cô vẫn chưa cho con ăn và Se Ri vẫn hoàn toàn mặc đồ. Se Ri cố tỏ ra ngại ngùng khi ôm con gái. Tiếng cười của Jung Hyuk cuối cùng cũng kết thúc và không khí căng thẳng tràn ngập căn phòng.

"Có chuyện gì à?" anh hỏi.

Có một khoảng lặng khi gương mặt của Se Ri ngày càng đỏ hơn. Jung Hyuk cảm thấy ánh mắt của các y tá hướng về mình rồi quay lại Se Ri. "Có lẽ chúng ta nên cho mẹ em bé một khoảng riêng tư."

"Gì vậy?" Jung Hyuk đáp, chợt nhận ra vấn đề là anh. "Em đang nghiêm túc đấy hả, Se Ri?" anh nói với Se Ri. "Bây giờ em hành động như kiểu ngại ngùng? Em cứ làm như là từng thấy trước đây... hoặc nếm thử.." anh nhún vai một cách chế nhạo "Anh không hiểu em đang nghĩ gì nữa."

"Nhưng chuyện này khác, Jung Hyuk." Se Ri rụt rè nhấn mạnh.

"Ồ, đúng rồi--- nó khác. Nhưng đây là vấn đề về con gái của chúng ta. Con gái của anh, nhờ có em mà anh đã bị mất hết mọi thứ. Em đã giấu anh mọi thứ về con gái, bây giờ em lại muốn đuổi anh ra khỏi phòng nữa hả?"

"Jung Hyuk...em..."

"Anh sẽ không đi đâu cả." anh khoanh tay một cách âu yếm.

"Có lẽ chúng ta nên đi ăn một chút gì đó." Young Ae gợi ý một cách hữu ích.

"Em sẽ không rời Eun Jung dù chỉ một bước." Jung Hyuk cảm thấy căng thẳng khó chịu siết chặt giữa lồng ngực khi nghĩ đến việc phải đi đâu, để con gái khuất khỏi tầm mắt của anh.

"Jung Hyuk, lần cuối cùng em ăn là khi nào?"

"Em đã ăn một gói bánh quy ở máy bán hàng tự động cách đây vài giờ." anh nói trong nỗ lực xoa dịu chị gái.

Young Ae thở dài "Vậy trước đó nữa?"

"Bữa tối." anh lấp lửng thừa nhận "tại nhà hàng--- đêm qua.."

"Jung Hyuk, đã hơn 30 tiếng rồi đó." Young Ae mắng.

"Em sẽ gọi giao đồ ăn tới phòng."

"Jung Hyuk-ah." Young Ae nhẹ nhàng nói, bước đến ngay trước mặt anh và nắm lấy cả hai tay anh. "Eun Jung sẽ ổn thôi. Con bé sẽ vẫn ở ngay đây và nằm trong ngực mẹ con bé khi em quay lại đây."

"Chị có chắc chắn không?" những lời nói bộc phát khỏi miệng anh trước khi anh có thể ngăn chúng lại. Anh không biết vì sao mình lại nói vậy, nhưng sự thật là, anh không thể tránh khỏi nỗi sợ mất con gái , cảm giác đó làm anh tê liệt.

"Se Ri-ah?" Young Ae quay đầu nhìn người phụ nữ trên giường bệnh.

"Vâng?"

"Em không phải là một trong những trường hợp muốn trải nghiệm nỗi đau sinh tự nhiên mà không dùng thuốc giảm đau đúng không?"

"Uhmm, không..." Se Ri trả lời một cách thận trọng.

"Vậy là em gây tê màng cứng hả?"

"Vâng..." cô khó chịu trả lời.

Young Ae quay lại nhìn Jung Hyuk. "Em thấy chưa, con bé không thể đi bộ trong một vài giờ nữa, em hãy để hai mẹ con Se Ri một chút riêng tư đi, Eun Jung cũng cần ăn, em muốn con bé bị đói à. Mọi thứ sẽ ổn thôi. Yên tâm. Bây giờ thì cứ thoải mái đi ăn chút gì đi."

Jung Hyuk trừng mắt nhìn chị gái mình, rồi thở dài nhẹ nhõm. "Anh sẽ quay lại sau 30 phút." anh quay qua nói với Se Ri với vẻ quyết tâm. Cơn đau thắt trong lồng ngực càng ngày càng mạnh, nhưng anh đã cố gắng hết sức để đẩy nó xuống để bước ra khỏi phòng.

........................................

Jung Hyuk lo lắng nhích người trên chiếc ghế ở căng tin khi ngồi ăn kimbap. Sáu giờ trước, anh đã xuống lấy thức ăn cho chị gái mình. Sáu giờ sau, trong chính quán cà phê này, cả thế giới của anh đã thay đổi. Anh gần như không thể nhớ ra người mà anh đã từng là sáu giờ trước. Sáu giờ trước, anh không có con, cuộc sống của anh đã ổn định và anh đang có kế hoạch kết hôn. Bây giờ, không có gì là chắc chắn với anh.

"Vậy... em có muốn nói gì không, em trai?" Cuối cùng thì Young Ae cũng phá vỡ đi sự im lặng, nhấp một ngụm cà phê qua ống hút.

"Em không." Jung Hyuk gắp một miếng kimbap đang ăn dở của mình và cắn một miếng.

"Đây không hỏi là một câu hỏi, em biết rồi đấy." cô trả lời, nhìn chằm chằm vào em trai của cô.

"Em biết." anh thừa nhận. "Em chỉ... em chỉ là không biết phải nói gì."

"Vậy thì, hãy bắt đầu với cảm giác của em."

"Em cảm thấy...." anh thở dài, cố gắng tìm những từ thích hợp. "Em cảm thấy như mình sắp nôn. Có thứ gì đó đang đè lên ngực của em, đang ép lên thực quản của em. Em cảm thấy như... tất cả sẽ không có gì ổn cho đến khi em có thể nhìn thấy con gái và ôm con trong vòng tay em một lần nữa."

"Yeah, em sẽ quen với điều đó thôi. Người ta gọi đó là tình phụ tử."

"Tuyệt vời." Jung Hyuk đáp lại một cách khô khan, để những phần còn lại của kimbap vào đĩa của mình với một tiếng huỵch.

"Em không thể sống phần đời còn lại của mình với nỗi sợ hãi và lo lắng được." Young Ae tiếp tục, "và mọi suy nghĩ của em từ bây giờ trở đi, mọi quyết định em đưa ra, đều sẽ xoay quanh cô gái nhỏ bé đó. Em của trước đây sẽ không còn tồn tại nữa."

"Chúa ơi, chị nói nghe rất hay đấy. Làm ơn, dạy em nhiều về kiến thức làm ba được không." Jung Hyuk ngồi phịch xuống ghế.

"Em không cần phải để ai dạy, Jung Hyuk-ah. Chị đã nhìn thấy cách em nhìn Eun Jung. Em đã bị mắc câu rồi. Em sẽ không bao giờ thoát ra được kể cả khi em cố gắng tới đâu."

"Em sẽ không bao giờ buông con gái của em...." Jung Hyuk ngồi dậy với sự chú ý.

"Chị biết. Nhưng điều đó có nghĩa là em sẽ phải hy sinh. Những điều lớn lao, tất cả là cho Eun Jung."

"Nó lớn như thế nào?" Jung Hyuk hỏi một cách thận trong, lại lùi về phía sau. Anh biết câu trả lời. Anh biết chính xác những câu trả lời đó. Có khả năng rất thực tế là anh có thể phải đối mặt với việc mất tất cả và bắt đầu lại hoàn toàn từ đầu. Đây không phải là lần đầu tiên anh mất gia đình và người phụ nữ anh yêu. Anh đã từng rời xa mọi thứ trước đây để trở thành người đàn ông mà anh ấy cần trở thành.

Anh hy vọng mình sẽ không đến mức độ đó, nhưng nếu có, anh biết mình sẽ sống sót. Anh đã sống sót một lần trước đây và hồi đó anh không có con gái. Bây giờ con gái cần anh, điều đó chính là động lực lớn nhất của anh. Chính con gái là động lực lớn nhất để anh cố gắng và vượt qua tất cả.

"Nó sẽ lớn đủ khi nó cần." Young Ae xác nhận.

"Điều gì xảy ra nếu Se Ri cố gắng đá em ra khỏi cuộc sống của Eun Jung."

"Con bé sẽ không làm vậy." Young Ae kiên quyết trả lời.

"Cô ấy đã làm vậy. Điều gì khiến chị nghĩ rằng Se Ri sẽ thay đổi."

"Bởi vì bây giờ em đã biết." Young Ae nhún vai, tự tin trả lời.

"Và điều đó sẽ thay đổi mọi thứ?"

"Điều đó đã thay đổi mọi thứ." cô trả lời như thể đó là điều hiển nhiên. Tất cả những gì anh có thể thấy lúc này là tất cả những thứ có thể xảy ra sai sót.

"Như thế nào?"

"Bởi vì con bé đã phải chịu đủ dằn vặt khi giấu em mọi chuyện rồi đó. Em nghĩ là con bé sẽ vui khi phải giấu em về việc mang thai à."

"Em không hiểu. Nếu cô ấy đau khổ như vậy thì tại sao phải giấu em." Jung Hyuk đảo mắt.

"Se Ri không bao giờ muốn đá em ra khỏi cuộc sống của Eun Jung đâu." Young Ae nói rõ.

"Hả, vậy mà cô ấy lại hành động ngược đời như vậy."

Young Ae dành cho em trai mình một ánh mắt yêu thương xen lẫn khinh bỉ mà chỉ anh chị em mới làm với nhau. "Con bé không bao giờ muốn đẩy em khỏi cuộc sống của con gái em. Con bé chỉ là muốn cho em lựa chọn có nên hay không nên ở trong cuộc sống của Eun Jung hay thôi. Chị không nghĩ là em yêu con bé nhiều đến vậy mà còn không hiểu được con bé suy nghĩ gì." cô cố gắng giải thích.

Jung Hyuk im lặng một lúc. "Em ăn xong rồi." cuối cùng anh cũng nói, đẩy khay đồ ăn của mình ra. "Chúng ta nên quay lại phòng thôi."

.............................................

Cổ của anh bị mắc kẹt ở một góc ghế sofa. Anh với tay lên và xoa bóp các cơ bị đau nhưng cánh tay của anh cảm thấy quá nặng để có thể cử động được. Anh nghe thấy tiếng vo ve nhẹ của những giọng nói quen thuộc nên anh cố gắng tập trung lắng nghe trong khi anh vẫn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

"Con bé rất im lặng đúng không?" anh nghe Young Ae nói một cách ngưỡng mộ. "Chị không thể khiến Jun Woo ngừng khóc trong mấy tuần đầu. Mỗi tiếng động đều có thể làm thằng bé tỉnh giấc. Chị bị stress mỗi khi nghe thấy tiếng khóc của thằng bé."

"Eun Jung mới được bảy giờ tuổi thôi mà chị." Se Ri trả lời. "Hãy cho con bé thời gian. Con bé sẽ không bao giờ im lặng một khi con bé tìm thấy giọng nói của mình, em hứa đấy."

"Tôi đã mất một thời gian khá dài để tìm giọng nói, và bây giờ tôi đã tìm thấy nó, tôi sẽ không im lặng nữa."

Se Ri cười. "Madeline Albright đúng không?"

Young Ae gật đầu.

"Cảm ơn chị rất nhiều, eonni." Se Ri nói nhỏ.

"Vì điều gì chứ?"

"Vì không ghét em."

"Chà." Young Ae nói tiếp."Chị không thực sự vui với tất cả những gì em đã làm đâu."

"Em biết. Em cũng vậy."

"Khi nào thằng bé dậy." Cô hất mặt về phía anh đang nằm. "Chị sẽ về đội của Jung Hyuk."

"Em hiểu."

"Nhưng chị luôn thích em. Chị biết em cũng có những nỗi lòng riêng. Chị chỉ mong hai đứa có thể cùng nhau giải quyết suôn sẻ được chuyện này. Chị thương em nhiều thế nào thì em biết rồi đó."

"Em cũng vậy! Em cũng luôn thích chị."

"Thêm vào đó, em đã tặng chị một cô cháu gái đáng yêu như vậy mà. Con trai không có thú vị lắm, nhất là khoản ăn mặc. Bây giờ em cho chị có lý do để mua sắm nhiều hơn đấy, mà em đã bao giờ đến Stock's Newborn chưa?"

"Uhmm, hình như là chưa."

"Ôi chúa ơi, nơi đó như thiên đường đấy. Quần áo trẻ em ở đó... ôi, chị thậm chí không thể diễn tả được."

Oh, cái quái gì vậy, cả hai đang nói chuyện về mua sắm. Jung Hyuk cần phải tỉnh dậy và chấm dứt điều này trước khi bất kỳ mối quan hệ nào xảy ra sâu đậm hơn nữa. Cuối cùng anh cũng ngẩng đầu lên được mặc dù anh có cảm giác như đang bơi qua một vũng bùn.

"Anh tỉnh rồi à." Se Ri nói khi nhìn thấy anh ngồi bật dậy.

"Anh đã ngủ trong bao lâu vậy."

"Gần hai tiếng." Anh đã không ngủ trong gần 48 giờ, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi anh ngủ thiếp đi vậy. Anh rút điện thoại ra khỏi túi. Hai cuộc gọi nhỡ từ trợ lý của anh. Ba cuộc gọi từ ba của anh và với một vài tin nhắn giận dữ từ ông vì anh không nhấc máy. Nhưng không có gì từ Hye Jin. Anh đã để lại cho cô hai tin nhắn trước đó và nó đã chuyển thẳng vào hộp thư thoại.

Cả hai đã nhanh chóng ghé vào căn hộ trên đường đến sân bay vào đêm qua và lấy một ít nhu yếu phẩm vào túi qua đêm. Dịch vụ lái xe đã mang đồ của họ đến khách sạn Conrad Seoul và làm thủ tục cho họ. Anh cho rằng tốt nhất anh nên trở về khách sạn và hy vọng cô ấy ở đó.

"Muộn rồi." anh trả lời duỗi tay qua đầu và vươn vai để thả lỏng các cơ. "Chúng ta nên đi thôi." anh nói với chị gái mình, nhìn cô một cái đầy ý nghĩa. Anh cố giao tiếp với chị gái mình bằng ánh mắt. "Hye Jin đang đợi em." anh nói dối. Hoặc có thể đó không phải là một lời nói dối quá nhiều như mơ tưởng. Anh nhận thấy khuôn mặt của Se Ri nhăn lại một cách khó chịu.

"Đúng rồi, em nên trở về với vị hôn thê của mình đi."

"Anh sẽ trở lại vào sáng mai." Anh nói với Se Ri như một lời cảnh báo. Bất chấp cuộc trò chuyện với Young Ae, anh vẫn cảm thấy cần phải nói cho họ biết rằng anh không bị loại bỏ ra ngoài hai người họ. Young Ae nhìn anh thẩm định một lúc trước khi đứng lên cùng Jung Hyuk.

"Ngủ ngon nhé, Se Ri. Chúng tôi nhờ cậy vào bà chăm sóc cho hai mẹ con Se Ri." Young Ae cúi xuống đặt lên trán bé con đang ngủ trong vòng tay Se Ri một nụ hôn nhẹ nhàng. "Ngủ ngon nhé, bé cưng."

Jung Hyuk đến gần giường để nhìn con gái mình lần cuối trong đêm. Con bé đang yên bình ngủ trong lòng mẹ. Anh cắn chặt môi, cố gắng kìm lại dòng cảm xúc tràn ngập mỗi khi anh nhìn cô con gái của mình. Anh không quan tâm Se Ri nói gì, cái mũi đó, lúm đồng tiền đó chắc chắn là của anh.

"Ngủ ngon, con yêu." anh thì thầm, đưa ngón tay cái xuống vuốt ve thái dương nhỏ của con. "Appa yêu con nhiều."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro