Reunion (Gặp lại)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Mở cánh cửa bước vào phòng, sự chú ý của anh tập trung vào chiếc nôi nhỏ bên cạnh giường. Jung Hyuk chăm chú sải bước nhanh qua chiếc giường , thậm chí tránh liếc sang bên chiếc giường nơi người phụ nữ anh không gặp trong 9 tháng nằm đó.

Anh đến được nơi anh cần đến, nhìn xuống đứa nhỏ bên trong chiếc nôi. Anh hít vào thật mạnh khi nhìn thấy con gái mình. Con gái của anh thật nhỏ bé. Nhỏ hơn so với con trai của chị gái anh khi mới chào đời. Con bé được quắn chặt trong một chiếc khăn của bệnh viện. Hai má con bé ửng hồng, đôi mắt nhướng lên. Con được đội một chiếc mũ len nhỏ màu hồng với chiếc nơ nhỏ đáng yêu. Con gái anh là thứ đẹp nhất mà anh từng thấy.

Jung Hyuk ngập ngừng vươn ngón tay trỏ của mình vuốt ve trên má con.

" Anh Jung Hyuk?"

Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức điều chỉnh giọng nói lo lắng phía sau khi tập trung vào sinh vật kỳ diệu ngay trước mặt mình.

"Chào con, con gái của ba." anh thì thầm. "Appa đến rồi." Anh đưa tay xuống nôi, nhẹ nhàng bế con gái lên, chắc chắn đỡ phần đầu của con. Anh bế con gái lên phía trước mặt, ôm trọn con vào lòng chỉ trong giây lát. Đôi mắt của con mở ra và miệng tạo ra âm thanh như kiểu muốn giao tiếp với ba mình.

"Anh Jung Hyuk, làm ơn!" Giọng nói lại vang lên. "Làm ơn, nhìn em đi mà."

"Anh đang nhìn con gái của chúng ta." anh đáp, gay gắt hơn những gì anh tưởng tượng.

"Con rất yêu anh."

"Con không biết anh là ai." anh gắt lại cô. Se Ri không chỉ cướp mất cơ hội mà anh có thể nhìn được những bức ảnh siêu âm của con, được cảm nhận những cú đạp đầu tiên của con, được chọn tên cho con. Cô đã lấy đi cơ hội của Eun Jung để được nghe giọng nói của ba khi con còn ở trong bụng. Con gái của anh hoàn toàn xa lạ với cảm giác đang nằm trong vòng tay anh.

"Em xin lỗi." giọng Se Ri rưng rưng trong nước mắt. Jung Hyuk nghiến răng, cố gắng giữ bình tĩnh. Anh quyết tâm giữ lời hứa. Eun Jung hoàn toàn vô tội trong tất cả những điều này. Anh không bao giờ đánh dấu những khoảnh khắc đầu tiên của con trên thế giới này bằng sự tức giận và cãi vã. Nhưng thật khó để giữ bình tĩnh khi Se Ri liên tục cố gắng bắt chuyện với anh.

Anh quay lại phía cửa và tiến tới phía người phụ nữ lớn tuổi. Anh nhìn xuống con gái. "Bây giờ ba sẽ giao con cho bà ngoại, nhưng ba sẽ không đi đâu cả. Ba hứa." Anh cúi đầu, đặt lên trán của con một nụ hôn nhẹ trước khi trao con gái cho mẹ Se Ri.

Bà nhận lấy đứa bé và từ từ ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Sự im lặng đã bao trùm cả căn phòng trong khoảnh khắc này. Không ai còn lại trong phòng biết bắt đầu từ đâu.

"Em thực sự xin lỗi." Se Ri cuối cùng đã phá vỡ sự im lặng.

"Xin lỗi! Xin lỗi cái gì?" Jung Hyuk gầm lên, quay người lại để đối mặt với mẹ của con gái mình. "Em đang nghĩ cái quái gì vậy Se Ri? Tại sao lại giấu anh chuyện này? Em đang biến anh trở thành một người ba khốn nạn bỏ rơi con gái mình trong 9 tháng trời."

Se Ri lắc đầu, nước mắt lưng tròng. "Em sẽ không xúc phạm anh thêm bằng cách nói dối. Em đã muốn anh là người không bao giờ được biết đến chuyện này." cô thừa nhận. "Chúng ta đã nói lời tạm biệt. Anh đã trở lại cuộc sống thực sự của mình và..."

"Cuộc sống thực sự của anh?" Jung Hyuk chế nhạo. "Vậy đây không phải thật à?" Anh vung tay ra hiệu. "Vậy đứa nhỏ có cái mũi của anh không phải là thật sao?"

"Anh không thể biết được con bé có mũi của anh hay không? Con bé còn quá nhỏ..." Se Ri lập luận.

"Dừng lại đi. Đây không phải là một trò chơi nào đó. Đây cũng không phải là một cuộc chạy trốn nhỏ nhoi khỏi thế giới thực nơi chúng ta đã cùng nhau bỡn cợt và quan hệ tình dục vô nghĩa. Và bây giờ thì sao, anh đã gây nguy hiểm cho một mối quan hệ với một người phụ nữ tốt và ở bên em ngay lúc này."

Se Ri chế giễu. "Em biết đó là người con gái mà anh muốn có kế hoạch lâu dài cho trọn đời." cô quay đầu đi một chút, phá vỡ giao tiếp bằng mắt.

"Em không có quyền gì cả, Se Ri-ah." Jung Hyuk tiến lại gần giường của cô. "Em không có quyền đưa ra quyết định về cuộc sống của anh. Em không có quyền giữ chuyện em có con với anh cho riêng mình. Lẽ ra anh đã có thể ở đó vì em. Vì con."

"Em đã nói với anh rồi, Jung Hyuk. Anh không thể luôn cưu mang em được. Sự nghiệp của em rối ren. Em mang thai và ở một mình. Còn anh thì sao. Anh đã đính hôn rồi mà. Em cũng cần phải ổn định cuộc sống của mình cho con mà không có anh tham gia vào. Em không thể làm gì hơn."

"Kế hoạch của em thật là điên rồ, Se Ri-ah. Trước hết, anh rất hiểu khả năng của em trong việc khiến cả thế giới xoay quanh em, nhưng đây không phải vấn đề em là nhân vật chính. Thứ hai, em nói cuộc sống của em là một mớ hỗn độn? Được thôi, chào mừng em đến với thế giới. Cuộc sống thật là một mớ hỗn độn. Nếu em cứ chờ đợi cuộc sống hoàn hảo mà em tưởng tượng khi còn trẻ, em sẽ không bao giờ hạnh phúc, nhưng có lẽ đó là cách em muốn."

"Anh thực sự cho rằng em muốn như vậy sao?" Se Ri hỏi, cố gắng ngồi dậy. "Anh nghĩ rằng em muốn là một người 35 tuổi mà không có triển vọng gì trong nghề nghiệp, sống ở nhà ba mẹ và chăm sóc một đứa bé sơ sinh một mình?"

"Em biết gì không? Anh là người hiểu em đến nhường nào nữa. Bởi vì nếu em cứ cố gắng đổ lỗi cho thế giới về những vấn đề của em, em sẽ không bao giờ chịu trách nhiệm với nó. Em nghĩ em là nạn nhân hả. Em nghĩ rằng cuộc sống hoàn hảo ở ngoài kia đang chờ em hả?" anh tiếp tục nói. "Em muốn tất cả hoặc phải chấp nhận tất cả."

"Anh nói đúng. Em không giải quyết được việc gì cả. Em không giải quyết được công việc lẫn mối quan hệ với anh. Em không quyết định được việc trở thành người phụ nữ của anh, mẹ của con gái anh trong khi anh quyết định kết hôn với người con gái thừa kế mà anh muốn chung sống cả đời."

"Em không bao giờ yêu cầu anh điều gì. " anh chỉ ra một cách cáo buộc. "Em là người có thể giữ anh trong cánh tay em."

"Anh đã chọn Hye Jin." Se Ri đau khổ nói lên.

"Và Chúa biết, em chưa từng yêu cầu anh chọn giữa hai người, lúc đó anh đã có thể chọn về bên em. Và em không làm được điều đó, phải không? Chúa không cho phép anh yêu cầu em ổn định hoặc kết hôn với anh."

"Anh nghiệm trọng như vậy hả?" Se Ri gằn giọng. "Anh đang nghiêm túc đến đó sao? Lúc đó em còn quá trẻ, Jung Hyuk. Em chưa thể săn sàng. Anh là người biết điều đó rõ nhất."

"Ồ, tất nhiên, anh biết. Anh biết tất cả về tương lai rộng mở và ước mơ của em. Chỉ có điều này, Se Ri -- những ước mơ được cho là sẽ truyền cảm hứng để em trở thành người giỏi nhất có thể, nhưng những ước mơ của em chỉ là một cái bẫy thôi. Em nói rằng em không thể ở bên anh cho đến khi em có được sự nghiệp hoàn hảo của mình, nhưng em vẫn tiếp tục đánh đổi sự nghiệp của mình để không cần phải ở bên anh hoặc bất cứ ai. Bởi vì em sợ hãi không dám để cho một ai bước vào cuộc đời em."

"Anh nghĩ rằng anh hiểu tất cả về em ư? Anh không biết gì cả. Em đã làm việc rất chăm chỉ cho sự nghiệp của mình và em đã từ bỏ mọi thứ."

"Em đang nghĩ gì đấy hả? Gần đây em có viết gì không? Mặc dù những cuốn sách cũ của em vẫn còn rất nổi tiếng. Nhưng em không nghĩ rằng một ngày nào đó em sẽ ra mắt một sản phẩm mới à. Em không nghĩ là nếu em lại họp báo ra mắt sách mới của em. Em sẽ phải phỏng vấn với truyền thông, vậy em nghĩ em sẽ giữ bí mật này với anh được bao lâu?"

"Anh đừng nhắc lại quá khứ của em được không?". Se Ri cảm thấy hơi khó chịu ở phần lưng trong khi ở tư thế ngồi. "Anh nói cho em biết anh thực sự nghĩ gì về em và những quyết định của em được không?"

"Được rồi, em đã lựa chọn một quyết định lớn đó là che giấu sự tồn tại của con gái với anh. Anh muốn nói cho em biết là quyết định lớn đó của em nó khốn nạn như thế nào."

Se Ri lạnh lùng nhìn anh. "Em đã làm những gì em nghĩ phải làm cho em và con của em." cô đáp lại một cách đều đều.

"Con của CHÚNG TA." anh nóng nảy sửa lại.

"Con của chúng ta." cô thừa nhận. "Em đã làm những gì em nghĩ là tốt nhất cho con."

"Bởi vì em nghĩ ba của con bé khủng khiếp đến vậy sao?" anh hỏi. Nỗi đau và sự tổn thương của anh bắt đầu vượt qua cơn tức giận.

"Không, không phải vậy, Jung Hyuk. Anh là một người ba tuyệt vời của Eun Jung."

"Rõ ràng là không đủ ngạc nhiên." Anh đáp lại một cách thất bại. Anh cố gắng giữ lại những giọt nước mắt mà anh cảm thấy đang được tích tụ trong hốc mắt. "Anh chưa làm một điều gì tuyệt vời cho em cả."

"Anh đang nói cái gì vậy?" cô hỏi một cách ngờ vực.

"Anh đang nói về việc anh đã luôn yêu em nhiều hơn là em yêu anh."

"Điều đó hoàn toàn không đúng!"

"Đúng vậy, Se Ri." Jung Hyuk nói, cuối cùng cũng lấy một chiếc ghế ngồi bên cạnh chiếc nôi của con gái, ngồi thụp xuống một cách mệt mỏi.

"Anh đã phải thúc đẩy mọi thứ trong mối quan hệ của chúng ta. Anh là người muốn trở thành bạn trai của em." Anh bắt đầu đánh dấu mọi thứ trên đầu ngón tay của mình. "Anh đã đấu tranh cho chúng ta sau khi chúng ta chia tay lần đầu tiên. Anh đã đề nghị em chuyển đến sống với anh. Anh đã cầu hôn. Anh luôn là người theo đuổi em. Và em chưa bao giờ để anh hoàn toàn được chấp nhận. Không phải là điều đó thực sự quan trọng sao."

"Jung Hyuk, dừng lại đi. Không phải chuyện này."

"Vậy thì là chuyện gì?" anh hỏi, tức giận lau đi những giọt nước mắt. "Chính xác thì điều gì khiến em nghĩ rằng con gái của chúng ta sẽ sống tốt hơn nếu không có ba của nó ở bên cạnh em?"

"Nó phức tạp hơn những gì anh nghĩ. Anh sống cách đây ở vòng trái đất. Anh phải có trách nhiệm với công việc và gia đình của anh. Và anh có... cô ấy!"

"Không, Se Ri-ah. Đó không phải là một cái cớ. Chúng ta sẽ tìm được cách giải quyết. Mọi bài toán đặt ra thì đều sẽ có lời giải. Chúng ta sẽ tìm ra nó."

"Giải quyết kiểu gì? Đưa con gái của chúng ta qua lại giữa London và Hàn quốc vài tháng một lần à?"

"Đó không phải là vấn đề này, và em biết điều gì rồi đó. Em có thể ngừng nói dối anh và cả với chính em được không?"

"Nó quá khó." cuối cùng cô cũng bật ra trong tiếng khóc và nước mắt, sự thất vọng tràn ra trong người cô. "Anh nghĩ rằng em không yêu anh đủ, nhưng em yêu anh rất nhiều, và điều đó làm em sợ. Em không biết phải làm như thế nào? Làm thế nào mà em có thể xuất hiện trong cuộc sống của anh mà cũng như là không có trong cuộc sống của anh? Làm thế nào để em có thể bình thản nhìn anh kết hôn với cô ấy? Và nếu cô ấy ở trong cuộc đời anh, cô ấy cũng sẽ ở trong cuộc đời con gái của chúng ta. Anh sẽ đưa Eun Jung đến London và ba người sẽ cùng nhau đi chơi, cùng nhau đi mua sắm, anh đi dạo với Eun Jung trên vai và Hye Jin nắm tay anh. Anh sẽ hạnh phúc. Còn em ở đây, em cũng không thể hình dung ra được hình ảnh của em khi đó sẽ như thế nào nữa." cô nói thêm trong tiếng nức nở, quay đầu đi để che đi những giọt nước mắt rơi không tự chủ.

Jung Hyuk mệt mỏi xoa mặt. Một phần anh muốn trèo lên giường và ôm Se Ri vào lòng. Anh muốn cho cô cảm thấy thoải mái hơn và hứa với cô rằng mọi thứ sẽ ổn thôi. Anh muốn nói với cô rằng nỗi sợ hãi của cô là vô căn cứ, rằng họ có thể là một gia đình và tình yêu sẽ chinh phục tất cả.

Nhưng anh không thể làm vậy được.

Anh đã đợi cô quá lâu, anh so sánh mọi mối quan hệ mà anh có với cô. Anh đã đối xử với Hye Jin như một phương án dự phòng nào đó. Anh đã trở thành một loại đàn ông mà anh không bao giờ muốn trở thành - một người đàn ông giống như ba anh, không bao giờ hài lòng về những thứ mình đang có.

Sau đó Se Ri bỏ đi và và nó vẫn làm anh đau đớn như lần đầu tiên. Lần đầu tiên cô bỏ rơi anh, cô giúp anh trở thành người đàn ông tốt hơn như cách chị gái anh nói. Nhưng lần thứ hai, cô bỏ đi và biến anh trở thành một đàn đàn ông, một người ba vô trách nhiệm. Và cuối cùng, khi cuối cùng, anh muốn bước tiếp, cô có cơ hội ở bên anh, cô đã có rất nhiều cơ hội, nhưng đã quá muộn đối với họ. Cả hai người đã làm những điều khủng khiếp và tổn thương lẫn nhau. Và bí mật cuối cùng này, bí mật nhỏ nhoi của cô, anh thậm chí còn không biết liệu tình yêu có thể vượt qua được nó không.

Anh ngả người về phía trước trên ghế, vươn tay chạm vào tay cô. Cái chạm đầu tiên của hai người sau chín tháng. Cử chỉ ấm áp đầu tiên anh dành cho cô sau đêm mà cả hai người tạo ra con gái của họ. Ngay cả bây giờ, qua cơn giận dữ và sự tổn thương, những giọt nước mắt và tiếng la hét, ngay lúc này, cái vuốt ve nhỏ bé đó vẫn làm hai người như có một làn sóng điện chạy qua người.

"Em là mẹ của Eun Jung. Dù có chuyện gì xảy ra giữa hai chúng ta, bất cứ chuyện gì xảy ra giữa anh, Hye Jin và con, sẽ không có ai có thể thay thế em trong cuộc đời của Eun Jung. Anh ước mình có thể cho em nhiều sự yên tâm hơn thế, nhưng hiện tại, như vậy là đủ rồi."

"Em đã làm hỏng mọi thứ." cô buồn bã thì thầm, nước mắt vẫn rơi không ngừng.

"Không phải tất cả." anh đảm bảo với cô. "Em đã tặng anh một cô con gái hoàn hảo. Anh tưởng tượng chúng ta có lẽ sẽ tận hưởng ít nhất một hoặc hai năm sự hoàn hảo đó cho đến khi chúng ta phá vỡ sự hoàn hảo đó của con nhiều như ba mẹ đã từng làm với chúng ta." anh nói.

Môi Se Ri khẽ nhếch lên, mặc dù chúng vẫn tiếp tục run rẩy vì những giọt nước mắt còn sót lại. "Anh vẫn nên tiếp tục mắng em."

"Uhm, anh vẫn nên tiếp tục la hét với em nhiều hơn." Tất nhiên anh vẫn còn tức giận. Trên thực tế, Jung Hyuk cảm thấy khó tưởng tượng rằng sẽ có một lúc nào đó anh sẽ không tức giận nữa. Nhưng anh đã nói ra hết với cô rồi. Tiếp tục la hét sẽ không đạt được kết quả gì. Bên cạnh đó, anh còn rất nhiều việc quan trọng hơn, anh cần tập trung nhiều sức lực hơn ở thời điểm hiện tại.

"Giờ thì sao?"

"Bây giờ, anh muốn dành thời gian cho con gái mình."

"Ý em là.."

"Anh hiểu ý của em, Se Ri-ah. Anh vẫn chưa có câu trả lời. Hiện tại, anh chỉ muốn có cơ hội để gắn bó nhiều hơn với Eun Jung. Anh có thể giải quyết phần còn lại vào ngày mai."

"Được rồi." cô đồng ý một cách yếu ớt.

"Anh sẽ nhắn tin cho noona và nói chị ấy đến gặp cháu gái." anh nhanh chóng nói thêm. Anh không chắc chắn Se Ri sẽ cảm thấy thế nào về điều đó, nhưng Young Ae có quyền được ở đây với tư cách là một người chị của Se Ri, là bác của Eun Jung.

"Chị gái anh đã biết rồi sao?"

"Chị ấy và chồng bị tai nạn, đó là lý do tại sao anh có mặt ở đây ngay từ đầu." anh giải thích.

"Trời ơi, họ không sao chứ?"

"Chị Young Ae ổn nhưng chồng chị ấy phải phẫu thuật. Hiện tại anh ấy đã ổn định và dự kiến sẽ bình phục hoàn toàn sớm."

"Ôi, chúa..."

"Anh biết, có lẽ vũ trụ cũng thấy chuyện này hài hước."

"Vậy còn.... ba mẹ của anh..."

Jung Hyuk cười. "Họ sẽ không gác lại lịch trình bận rộn để bên cạnh con cái trong những lúc vậy đâu."

Se Ri toàn thân thả lỏng nhẹ nhõm. Khuôn mặt Jung Hyuk dịu lại với một tiếng thở dài. "Đối với tất cả lỗi lầm của họ, họ vẫn là ba mẹ anh và là ông bà nội của Eun Jung. Chúng ta sẽ phải giải quyết việc đó thôi."

"Em biết." cô gật đầu. "Nhưng em đã có dự phòng một số cảnh của các tập phim trong vài ngày tới rồi. Nếu chúng ta có thể chờ đợi trong vài ngày tới hoặc một tuần, điều đó thật tuyệt. Giống như trên TV, hãy để khán giả hồi hộp qua tưngf tập phim."

Jung Hyuk đảo mắt. "Vậy thì trong cảnh của tâp phim tuần sau, anh có thể nói với em là sẽ có luạt sư, sẽ có những cuộc nói chuyện về nghĩa vụ gia đình, và rất nhiều ý kiến gay gắt, thụ động đối với cả hai chúng ta."

"Ba của em chắc sẽ rất giận em , em đã nói dối ông ấy và cả anh nữa."

"Ba rất thương em. Ông ấy sẽ vượt qua thôi."

"Làm sao mà anh biết được?"

"Bây giờ anh cũng làm ba rồi." anh cười tinh nghịch. "Anh biết ba của em nghĩ như thế nào."

Se Ri mỉm cười cảm ơn. "Anh không muốn đi tìm mẹ em và Eun Jung à?"

Jung Hyuk gật đầu và đứng dậy. Anh mở cửa phòng và nhìn ra hành lang. Mẹ của Se Ri đang ngồi trên ghế ở sảnh, khuôn mặt cười cười và thủ thỉ với cháu gái của bà.

"Bãi biển bình yên rồi." anh nói với bà.

Bà đứng dậy và trao lại Eung Jung cho anh. "Ta không nghe thấy tiếng cãi vã lớn nào. Ta đoán hai người vẫn còn nguyên vẹn..." bà cười cười.

Jung Hyuk đưa tay đón lấy đứa bé. Anh ôm sát con vào lòng, nở nụ cười rạng rỡ. "Thiệt hại duy nhất là về mặt tâm lý." anh đáp lại bằng giọng nói giả tiếng trẻ con của mình, nghiêng người nhẹ nhàng thủ thỉ với con gái. "Đúng rồi, cả Eomma và Appa đều rất yêu con, con gái à."

Jung Hyuk chỉ đứng đó một lúc, nhìn chằm chằm vào con gái mình một cách khao khát. Mọi thứ thật hỗn độn, tương lai của anh hoàn toàn không rõ ràng. Anh bị tổn thương và tức giận, và anh là nguyên nhân gây ra nhiều tổn thương và tức giận hơn những gì anh quan tâm.

Chưa hết, bế con gái trong tay, anh đau đớn nhưng hạnh phúc tột cùng và đó là tất cả những gì quan trọng, ít nhất là vào lúc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro