Fate? Destiny? Who knows?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Hey! Dừng lại đi, Ri Jung Hyuk!" Seo Dan hét lên, ngăn chặn lời cáo buộc giận dữ của Jung Hyuk khi định xông vào phòng sinh. Anh chỉ biết nhiệm vụ duy nhất của anh ngay lúc này là xông ngay vào phòng sinh để tìm kiếm Se Ri và con của anh, ngoài ra anh không có tâm trạng để bất kỳ ai cản đường mình.

"Đừng cản tôi, Seo Dan."

"Trong phòng sinh có người yêu cũ của cậu đang vật vã với những cơn co thắt để đẩy một quả dưa hấu cỡ 3kg ra khỏi người cô ấy. Cậu có muốn vào trong đó và tạo ra một sự hỗn loạn nào không. Đừng để tôi phải gọi bảo vệ." Seo Dan đứng trước mặt Jung Hyuk, tay chống nạnh, trông như đầu đe doạ.

"Đó là con của tôi, tôi có quyền..."

"Không, anh sai rồi, Ri Jung Hyuk-ssi. Anh không có quyền gì ở đây cả." Seo Dan cắt lời anh ngay lập tức.

"Cô đang nói gì vậy Seo Dan-ssi?"

"Đứa bé vẫn đang ở trong bụng Se Ri và khá thành thật mà nói, theo như bất cứ ai có liên quan tới cô ấy thì ba của đứa bé trong bụng Se Ri là một người vô danh. Vì vậy, cho đến khi Se Ri trao quyền cho anh, hoặc cho đến khi đứa bé được sinh ra đời và xét nghiệm DNA chứng minh anh là ba của đứa bé, anh sẽ không có quyền gì cả. Bây giờ hãy ngồi xuống."

"Jung Hyuk." Hye Jin xen vào, giọng thản nhiên. Cô nắm tay anh và hướng anh về phía mình. "Anh đang tức giận. Anh có mọi lý do để như vậy. Nhưng xông vào đó ngay bây giờ và quát mắng cô ấy trong khi cô ấy đang chuyển dạ không thể tốt cho bất kỳ ai."

"Nghe lời mẹ kế của cậu đi, Jung Hyuk. Cô ấy rất thông minh."

Sự phẫn nộ chính đáng đi kèm với tiết lộ về việc sắp làm ba của anh đã làm cho anh cảm thấy bị say sẩm, nhưng nỗi sợ hãi và cảm giác tội lỗi đang ập đến trong đầu Jung Hyuk ngay lúc này. Còn nhiều điều phải suy nghĩ hơn với anh và Se Ri, mối quan hệ và sự ràng buộc giữa hai người.

Hye Jin.

Cô đã cực kỳ hiểu về sự thật rằng anh đã ngoại tình, nhưng đây là một trò chơi hoàn toàn khác. Và cô vẫn đang ở đây. Nếu anh ấy đi trong đôi giày của cô, nếu anh đặt anh vào vị trí của cô, anh sẽ đi được nửa chặng đường đến sân bay Incheon.

"À, Hye Jin. Anh rất xin lỗi."

"Đừng." cô lạnh lùng nói, giơ một tay lên. "Bây giờ không phải là lúc và địa điểm để nói lời xin lỗi với em. Chúng ta phải đối phó với thực tế trước mắt. Chúng ta có thể nói về chuyện đó sau."

Anh nhìn đi nhìn lại giữa Hye Jin và cánh cửa đang ngăn cách giữa anh và Se Ri-- và đứa con của anh. Chúa ơi, anh có một đứa con. và không còn nghi ngờ gì nữa trong đầu anh rằng đứa bé này là của anh.

"Cả hai thấy rồi đó." Seo Dan nói với giọng nữ cao đặc biệt. "Chúng ta sẽ tìm ra cách giải quyết, nhưng nếu anh xông vào đó ngay bây giờ chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn thôi. Căng thẳng có thể ảnh hưởng đến em bé. Chúng ta chẳng ai muốn có một ca sinh nở phức tạp. Cho tới khi nào con bé ra đời, tôi sẽ nói chuyện với Se Ri."

Jung Hyuk ngước mắt nhìn Seo Dan. "Là con gái?"

Anh cảm thấy trong lòng mình thoáng qua một chút ấm áp khi hình dung ra hình ảnh con gái của mình.

"Chị gái của anh sẽ tự hỏi chúng ta đang ở đâu." Hye Jin nói. "Em sẽ quay lại phòng chờ."

"Ừ, cả hai cùng đi tới phòng chờ đi." Seo Dan nói thêm.

Jung Hyuk với tay Hye Jin nhưng cô ấy đã hất tay anh ra. Và hành động rõ ràng đó không hề bị Seo Dan chú ý.

"Cậu sẽ báo cho tôi biết khi... khi con gái của tôi chào đời?"

"Đúng. Anh sẽ là người đầu tiên tôi gọi sau khi cháu gái của tôi chào đời." Seo Dan trả lời chắc nịch nhưng có một chút mỉa mai trong giọng nói của cô.

Bất chấp sự mỉa mai của cô, anh biết Seo Dan sẽ làm chuyện đó. Chỉ cần cô nói vậy đã là quá đủ đối với anh. Jung Hyuk gật đầu chấp nhận. "Tôi sẽ ở phòng chờ trên tầng ba."

Jung Hyuk và Hye Jin đi tới thang máy tới chỗ của Young Ae và chồng của chị ấy. Khoảng cách giữa họ chỉ là vài cm, nhưng nó giống xa xa cách giữa hai lục địa. Không có những hành động an ủi, không có những lời xoa dịu. Mặt Hye Jin vẫn hoàn toàn vô cảm.

Jung Hyuk vẫn còn sôi sục cơn thịnh nộ, nhưng cũng có sự xấu hổ và hối hận. Cuộc sống của anh dường như bị xáo trộn chỉ trong nửa tiếng đồng hồ vừa rồi. Tất cả chỉ vì anh đã bất lực trong việc lôi kéo Yoon Se Ri.

"Ôi trời ơi, hai đứa ở đâu vậy? Gần 40 phút trước hai đứa đi lấy cà phê và một quả chuối. Hai đứa làm gì mà lâu vậy." Young Ae thấy bất lực khi nhìn thấy hai đứa em của mình quay trở lại phòng chờ.

"Chúng em gặp một số chuyện." Jung Hyuk trả lời một cách thận trọng.

"Ồ, vâng. Thay vì lấy cho chị một quả chuối, tụi em đã mang về cho chị một cô cháu gái." Hye Jin cáu kỉnh. "Chúc mừng bác Young Ae."

Young Ae nhìn đi nhìn lại cặp đôi, mắt cô mở to vì phấn khích. "Em có thai rồi à?"

"Không. Không phải em." Hye Jin quay sang nhìn Jung Hyuk. "Anh muốn nói với chị gái anh về tình nhân của anh hay là em là người nên nói?" Hye Jin nói với giọng khinh bỉ.

Young Ae há hốc miệng vì sốc. Cô ấy rõ ràng không ngờ rằng từ đó lại phát ra từ miệng Hye Jin. Cô hướng sự chú ý của mình sang người em trai có vẻ ngoài lịch lãm trông thật xấu hổ. "Chuyện gì xảy ra thế?"

Jung Hyuk hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại một lúc để tập trung sức lực "Tụi em vừa gặp Seo Dan... Bạn thân của Se Ri..."

"Yoon Se Ri?" Young Ae hỏi, đôi mắt cô nheo lại khó hiểu. "Nhưng em không gặp con bé trong mười năm rồi."

"Thực ra, em đã không gặp cô ấy trong chín tháng. Chính xác là chín tháng." Ánh mắt anh hướng về Hye Jin. Cô cần hiểu rằng anh không biết về điều này và anh đã thành thật nói với cô rằng mọi chuyện đã kết thúc. Anh không biết rằng liệu nó có giúp ích được gì cho anh không, nhưng anh cần cô biết.

"Em đã ngoại tình với người yêu cũ?" Young Ae ré lên. Cô với tay lên và đập mạnh vào gáy Jung Hyuk. "Em bị cái quái gì thế?"

"Rõ ràng, em bị điên rồi!" anh ngượng ngùng thừa nhận.

"Anh là một thằng khốn nạn." Hye Jin lầm bầm, khoanh tay trước ngực một cách phòng thủ và ngồi phịch xuống ghế.

"Chờ đã! 'Chính xác' là như thế nào?" Young Ae hỏi.

"'Chính xác' như thế nào cái gì chứ?"

"Chính xác là em đã nói 'chín tháng'. Ý đó là thế nào?"

Jung Hyuk hít sâu, để không khí văng ra qua kẽ răng khi nói. "Cô ấy đang chuyển dạ."

"Ở đây?"

Jung Hyuk gật đầu.

"Vì vậy, định mệnh đã đưa em đến đây, chính bệnh viện này vào lúc con gái của em được sinh ra - một đứa bé mà em thậm chí còn không biết về sự có mặt của nó và ...."

"Đó không phải định mệnh." Jung Hyuk ngắt lời chị gái mình. Anh quay sang nhìn Hye Jin " Đó không bao giờ là định mệnh!" Anh kiên quyết. Ngay cả bây giờ, sau tất cả những gì Se Ri đã làm, chị gái của anh vẫn đang đẩy cô ấy lên trên người của anh, ngay trước mặt Hye Jin. Có phải người phụ nữ này có bộ não không đấy? Nếu chị gái của anh yêu thương Se Ri nhiều như vậy, chị ấy có thể tiếp tục và kết hôn với cô ấy. Nhưng Jung Hyuk không bao giờ tha thứ cho cô ấy vì điều này.

Hye Jin chế giễu.

Young Ae tròn mắt. "Ý chị là đứa bé, Jung Hyuk-ah. Đó là định mệnh đã đưa em vào cuộc đời của con gái em."

"Và thực tế là tâm trí của anh hoàn toàn chuyển sang nghĩ về Se Ri là hoàn toàn vô nghĩa." Hye Jin nói thêm.

"Đúng vậy." Jung Hyuk nhấn mạnh. "Anh có ý định như vậy khi anh nói với em rằng mọi chuyện đã kết thúc. Và ngay cả khi anh không có ý đó trước khi anh chắc chắn như vậy bây giờ. Anh ghét cô ấy. Anh không muốn làm gì liên quan tới cô ấy."

"Dù anh có muốn làm gì hay không đều không liên quan. Cô ấy là mẹ của con gái anh, Jung Hyuk. Cô ấy sẽ ở trong cuộc đời anh mãi mãi."

"Không, cô ấy sẽ không bao giờ ở trong cuộc đời của anh từ khi cô ấy bỏ anh từ 10 năm về trước." Jung Hyuk nhấn mạnh, đi đi lại lại.

"Được thôi, cái gì? Anh muốn xoá bỏ quyền làm ba của anh à và giả vờ như chuyện hôm nay chưa bao giờ xảy ra?"

"Không." Jung Hyuk nói, dừng bước, đột ngột nhìn lên như thể anh có ý tưởng tuyệt vời nhất. "Anh sẽ kiện để được toàn quyền nuôi con.: Se Ri sống cùng với ba mẹ và thất nghiệp. Người phụ nữ đó thậm chí còn không thể chăm sóc bản thân. Và cô ấy nghĩ mình có thể tự nuôi con hả? Cuộc sống của con gái anh sẽ như thế nào? Và những gì Se Ri gây ra cho anh, thì hãy coi đứa bé là những gì cô phải trả lại anh."

Hye Jin há hốc mồm, đôi mắt mở to đầy ngờ vực. "Anh điên rồi." Cô ấy mắng. Cô chuyển sự chú ý của mình sang Young Ae. "Em trai của chị chính thức mất trí rồi."

"Jung Hyuk-ah, đây là những lời nói của sự tức giận. Đừng giận quá mất khôn." Young Ae cố gắng xoa dịu anh. "Hãy bình tĩnh và suy nghĩ lại về điều này."

"Không, cô ấy không có nơi nào để có thể cho đứa bé một cuộc sống tốt được."

"Thật là buồn cười." Hye Jin gầm lên một cách bất thường. Cô luôn bình tĩnh và thu mình. "Anh không bao giờ được cướp một đứa trẻ sơ sinh từ tay mẹ của nó. Và nếu anh nghĩ dù chỉ trong một giây rằng em sẽ nuôi nấng đứa con của anh như là con của chính em. Xin lỗi nhưng anh hoàn toàn mất trí rồi."

Jung Hyuk thu mình lại ăn năn. Cô ấy đã đúng. Đó là một ý tưởng nực cười. và rõ rành anh đã không suy nghĩ nhiều về việc đó sẽ làm ảnh hưởng đến Hye Jin như thế nào. Anh đúng là một người tồi tệ.

"Em nói đúng. Anh xin lỗi."

"Xin lỗi không giải quyết được việc gì, Jung Hyuk. Không phải lúc này. Một lời xin lỗi không thể khiến mọi thứ trở lại như cũ, không gì có thể khiến mọi thứ trở lại như cũ. Sẽ chẳng có gì là giống nhau cả." Cô đột ngột đứng dậy. "Em không thể ở đây thêm một giây nào nữa. Em cần đi ra ngoài."

"Làm ơn, Hye Jin-ah. Em ở lại được không? Chúng ta cần nói về điều này."

"Không!" cô đưa tay lên để ngăn anh lại gần. "Em cần phải suy nghĩ, và anh cũng vậy. Hãy gặp con gái của anh trước và nói chuyện với Se Ri. Sau đó quyết định điều anh thực sự muốn trong cuộc đời mình từ lúc này." Cô quay gót và trở lại thang máy.

"Hye Jin!" Jung Hyuk gọi cô.

"Để con bé đi đi." Anh cảm thấy một bàn tay ấm áp của Young Ae trên lưng mình, xoa xoa những vòng tròn nhẹ nhàng. "Bây giờ em nợ con bé một ít không gian."

Jung Hyuk thở dài một cách thất bại. "Em đã làm mọi chuyện rối tung lên rồi."

"Chị sẽ xếp lại nó một cách nhẹ nhàng nhất có thể." Young Ae trả lời theo kiểu chị em điển hình. "Ngồi đi." cô hướng dẫn, chỉ tay về phía ghế nhựa trong phòng chờ.

"Chị không nên vào phòng cùng anh rể sao?" Jung Hyuk hỏi. Một phần vì đó là sự thật, nhưng phần lớn là để tránh những lời bàn tán mà anh biết sắp tới.

Young Ae lắc đầu. "Ba mẹ anh ấy đang đến thăm anh ấy và anh ấy hoàn toàn vẫn bị say trong thuốc giảm đau. Điều đó giúp chị có nhiều thời gian ở đây, nơ chị thực sự cần thiết."

Jung Hyuk ngồi, khoanh tay trước ngực và đầu cúi thấp, từ chối giao tiếp bằng mắt với chị gái.

Young Ae ngồi xuống bên cạnh anh, đặt tay lên vai anh an ủi. "Em muốn Se Ri giải thích với em đúng không?" cô hỏi.

"Giải thích gì đây. Là Se Ri, chính cô ấy luôn khiến em trở nên ngu ngốc."

"Thật không? Bởi vì chị luôn nghĩ rằng con bé làm cho em khá thông mình đấy chứ?" cô trả lời một cách chân thành.

"Em đã nhảy xuống cầu và suýt tự tử vì cô ấy giận em."

"Em đã thực hiện nhiều pha nguy hiểm ngớ ngẩn đe doạ tính mạng trong khi say xỉn. Cả trước và sau khi Se Ri ở trong cuộc đời em."

"Em nghỉ việc ở công ty."

"Đó là hành động thông minh nhất mà em từng làm." Young Ae trả lời một cách tỉnh táo. "Chị vẫn không biết tại sao em lại quay trở lại."

"Vì vậy, Chị nghĩ rằng em nên vứt bỏ Hye Jin và đi ôm Se Ri vào vòng tay của em, tha thứ cho tất cả những gì cô ấy đã làm? Đó là lý do mà mọi chuyện không thể giải quyết được đấy."

"Chị không nói về điều đó. Em là người duy nhất có thể đưa ra quyết định. Nhưng em cần phải chịu một số trách nhiệm ở đây . Se Ri không phải là một cái còi báo động. Em đã quyết định ngủ với con bé một cách tỉnh táo mặc dù thực tế là em đã đính hôn với Hye Jin." Young Ae thúc giục.

"Hai năm."

"Hai năm gì?"

"Chúng em đã gặp nhau trong hai năm.

"Gì cơ." Young Ae kinh ngạc thốt lên.

"Chúng em tình cờ gặp nhau ở Hamburg và em với cô ấy đã quan hệ với nhau ở đó. Sau khi Hye Jin chuyển đến, Se Ri đã tự động kết thúc. Nhưng em không thích cách tụi em kết thúc mọi thứ như vậy. Vì vậy em đã bay tới đây và tụi em nói thêm vài câu nữa... tạm biệt." Tâm trí của Jung Hyuk quay lại đêm đầu tiên anh và Se Ri ở bên nhau. Anh đã xuất hiện trước cửa nhà cô, nói rằng anh muốn chúc cô ngủ ngon. Không có gì xảy ra trong buổi tối đó.

"Vì vậy con bé đã kết thúc như vậy sao?"

"Em không biết cô ấy ra sao, nhưng em đã là một kẻ bị nghiện cô ấy sau khi cô ấy lại xuất hiện trong cuộc đời em một lần nữa."

"Ôi, em trai." Young Ae thở dài, cảm thông, tựa đầu vaò vai anh. "Em là người khá kén chọn đấy. Làm gì mà nghiện ngập chỉ một người phụ nữ trong từng đó năm chứ." cô dừng lại một lúc. "Nhưng chị phải nói điều này, một đứa trẻ với má lúm đồng tiền của em và đôi mắt cười của Se Ri... rất hoàn hảo đúng không?"

Jung Hyuk trừng mắt nhì chị gái một lúc trước khi bật ra một tiếng cười khẩy và hơi thư giãn. "Con gái của em còn đẹp hơn cả vẻ đẹp đó. Chị nghĩ xem, con gái của em và Se Ri chắc chắn sẽ là một đứa trẻ thông minh."

Young Ae bật cười. "Waaayyyy, chắc chắn là cháu gái chị sẽ thông minh hơn em rồi." cô đồng ý.

...........................................

Ba giờ sau, Jung Hyuk đã ngồi một mình trong phòng chờ. Hye Jin vẫn chưa về và Young Ae đã vào trong phòng với chồng chị ấy. Anh đã nghĩ đến việc lấy một thứ gì đó để ăn cho mình, anh đã không ăn một miếng nào từ khi anh và Hye Jin ròi nhà hàng vào đêm qua và đó là bữa tối vào 24 giờ trước.

Nhưng sự lo lắng đang làm anh quặn thắt. Bên cạnh đó, anh sợ phải bước ra khỏi nơi mà anh đã nói với Seo Dan rằng anh sẽ đến. Điều gì xảy ra nếu anh quay trỏ lại căng tin và Seo Dan xuất hiện và không tìm thấy anh?

Anh rút điện thoại còn 10% pin cuối cùng và mở trò chơi Candy Crush. Anh đã không có thời gian để lãng phí các trò chơi điện thoại trong nhiều năm, nhưng anh cần một thứ gì đó không cần đầu óc để chuyển hướng sự chú ý của mình.

"Nếu cậu di chuyển quả cam đó sang bên phải, cậu có thể tạo ra một viên kẹo sọc, sau đó cậu có thể hoán đổi với một cái để được bọc và sẽ nổ xoá sạch tất cả sô cô la đó."

Jung Hyuk nhìn lên và giật mình vì tiếng nói gần đó.

"Bà Han!" anh giật mình.

"Lâu rồi không gặp, cậu Ri Jung Hyuk." mẹ Se Ri thận trọng đáp.

"Có phải đứa bé..." Jung Hyuk bắt đầu lảng tránh, nhưng đôi mắt anh đã ngấn lệ khi cảm xúc trào dâng trong anh, cắt đứt bất kỳ lời nào tiếp tiếp.

"Uhm, con bé đã chào đời." bà mỉm cười đầy ẩn ý. "Xin chúc mừng, Appa. Cậu có một bé gái xinh đẹp và khoẻ mạnh."

"Tôi cần gặp đứa bé." Anh định đứng dậy, nhưng bà Han Jeong Yeon đã ngồi xuống bên cạnh, vỗ nhẹ vào đầu gối anh.

"Trước tiên, chúng ta cần phải nói chuyện một chút."

Jung Hyuk căng thẳng nghi ngờ. "Mọi người không thể giữ đứa bé xa ba của nó được." anh đáp lại một cách thận trọng.

Han Jeong Yeon lắc đầu. "Đó không phải lý do tôi đến đây. Tôi sẽ đưa cậu đến gặp đứa bé. Tôi chỉ nghĩ chúng ta cần phải đặt ra một vài nguyên tắc."

"Điều duy nhất tôi muốn bây giờ là nhìn thấy con gái mình."

"Tôi hứa." bà gật đầu. "Nhưng tôi chắc chắn rằng cậu đang tức giận."

"Tôi đang rất tức giận."

"Và có lẽ sẽ có tiếng la hét."

"Đó chắc chắn là một cuộc đặt cược an toàn." anh đồng ý.

"Và đó là quyền của cậu, tôi cũng không mong đợi gì. Nhưng không thể nào la hét trước mặt Eun Jung được..."

"Eun Jung?"

"Đúng vậy. Đó là tên mà Se Ri đã quyết định đặt cho đứa nhỏ."

"Eun Jung." anh lặp lại cái tên một cách dễ dàng. "Cái tên thật là đẹp."

"vậy cậu đồng ý?"

Jung Hyuk gật đầu đồng ý.

"Cậu muốn gặp riêng con gái mình hay có thể kiềm chế bản thân mình khi đối mặt với Se Ri không?"

Jung Hyuk nghĩ một lúc. Anh không muốn gặp con gái mình lần đầu tiên ở hành lang hay phòng chờ nào đó bị vây quanh bởi một đám người xa lạ. Và anh đã có thể cảm nhận được tình yêu và niềm vui đang sôi sục trong anh, át đi sự tức giận. Anh sẽ tập trung nguồn năng lượng tích cực đó vào con gái của mình đủ lâu để ở cùng phòng với Se Ri.

"Được rồi. Khi nào cậu sẵn sàng nói chuyện với Se Ri, hãy cho tôi biết và tôi sẽ bế Eun Jung ra ngoài và cho cả hai không gian."

Jung Hyuk vội vàng đứng dậy, mong muốn không lãng phí thêm một phút nào nữa. Anh sắp gặp con gái của mình. Anh không chắc chắn làm thế nào có thể yêu một người mà anh chưa từng gặp, người mà anh thậm chí còn không biết đến sự tồn tại cho đến vài giờ trước. Tuy nhiên, trái tim anh đang tràn ngập một cảm xúc nào đó. Anh có một cô con gái, và anh yêu con gái của anh bằng cả cuộc đời của anh.

Anh và bà Han Jeong Yeon đi xuống hành lang trong im lặng, không nói lời nào chờ thang máy đến. mãi cho đến khi họ bước vào thang máy và cánh cửa đóng lại sau lưng họ, Jung Hyuk mới mở miệng nói.

"Bà có biết chuyện đó không?" anh khẽ hỏi, nhìn thẳng và không dám nhìn vào người phụ nữ đứng bên cạnh anh.

Qua khoé mắt anh, anh thấy bà đang căng thẳng. "Ta biết." bà thừa nhận. "Và ta biết cậu có thể không tin ta, nhưng ta nghĩ con bé nên nói với cậu là điều tốt nhất."

"Tôi tin bà." Bà Han Jeong Yeon chưa bao giờ là người hâm mộ lớn nhất của anh. và bà có lẽ ghét ý tưởng về việc cháu gái mình lớn lên trong thế giới của Jung Hyuk.

"Con bé là con gái của tôi, Jung Hyuk-ah. Tôi sẽ luôn đứng về phía con bé, ngay cả khi con bé sai. Cậu sẽ thấy khi cậu trở thành ba."

Anh đã thấy và anh không thể có lỗi với cô ấy vì điều đó. "Có ai khác biết không?"

"Không."

Jung Hyuk bất giác nhăn mặt. Anh không chắc đó là ý nghĩ về việc Se Ri có tình một đêm với một anh chàng nào đó mà cô ấy chọn tại hội nghị hay ý tưởng rằng con gái anh sẽ được nuôi dưỡng để tin rằng con bé là sản phẩm của một mối tình một đêm xấu xa như vậy. Điều đó đã xúc phạm anh nhiều nhất.

Cánh cửa trước mặt họ trượt mở, và họ bước ra khỏi thang máy. Bà Han Jeong Yeon bắt đầu hành trình băng qua sảnh, Jung Hyuk theo sát phía sau. Họ bước qua một dãy cửa xoay và anh tiếp tục theo bà quanh hành lang và đi qua khu y tá. Bà dừng lại ngay bên ngoài một cánh cửa đóng kín, phòng 222. Tấm bảng trắng bên ngoài căn phòng có ghi "Yoon Se Ri."

Bà Han Jung Yeon quay mặt về phía anh. "Sẵn sàng chưa?"

Jung Hyuk nhắm nghiền mắt lại, cố gắng kiềm chế tiếng đập thình thịch trong lồng ngực anh. Anh gật đầu và sau đó xoay người và bước vào.








.......................................

Jung Hyuk và Se Ri có một bé gái. Hihiii

Hẹn mọi ngừoi vào chapter tiếp theo nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro