Chương II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2.4
Giấc mộng về ánh sáng
Ngày diễn ra hôn lễ cũng là ngày Jae Hoon nhận được thông báo khẩn từ phía công ty.Lúc hôn lễ kết thúc là lúc anh lái xe đến công ty để giải quyết tất cả.Bận đến nỗi một ngày chỉ nghỉ có 3-4 tiếng, điều giúp anh vượt qua quãng thời gian khốc liệt ấy chính là gia đình nhỏ thân yêu này.
Ngày hôm ấy,JaeHoon về nhà sau một chuyến công tác dài. Được trở về mái ấm thân yêu, được một ai đó ở nhà chờ mình, được yêu thương, chăm sóc -nếu anh vẫn còn là cậu thiếu niên 5 năm trước, anh sẽ nghĩ đây là một giấc mơ. Nhớ đến thời niên thiếu, chưa bao giờ được cảm nhận thế nào gọi là gia đình. Anh không dám tin. Nếu đây là một giấc mơ, thì xin đừng gọi anh dậy.
Nhưng cuộc sống vốn luôn rất tàn nhẫn.
Khi anh về nhà, anh thấy một bàn ăn dưới ánh nến, anh thấy người vợ của anh đang cẩn thận sắp từng chiếc đĩa trên bàn. Cô ấy…vẫn luôn đẹp như vậy.Bữa ăn đó đã diễn ra một cách yên bình...
- Mình chia tay đi.
Jae Hoon đặt chiếc dĩa xuống.Không khí ấm áp biến mất.
-Em đang nói gì vậy? Bây giờ không phải lúc để đùa đâu.
-Em đang rất nghiêm túc.
Tối hôm đó,Jae Hoon ăn những món ăn mà mình thích nhất mà không thấy bất kì một hương vị nào.Không khí căng thẳng và lạnh lẽo đến mức không thể thở nổi.Nó cứ kéo dài mãi cho đến hết một tuần.Một người vẫn giữ nếp sống thường nhật,một kẻ lao đầu vào công việc để thoát khỏi cảm giác ngột ngạt kia.
Giấc mơ,dù có đẹp đến mức nào thì cũng phải kết thúc.
Và khi nó kết thúc,thì cũng là lúc ta phải đối diện với ác mộng.
Mọi chuyện vẫn sẽ ổn.Những suy nghĩ và câu nói ngày hôm đó sẽ biến mất.Chỉ cần anh sửa sai,chỉ cần anh thay đổi thôi là mọi chuyện sẽ bình yên trở lại.Nhưng không.
Trở về nhà sớm nhất có thể,mua một bó hoa thật đẹp,những bông hồng mà vợ anh thích nhất.Mở cánh cửa quen thuộc ấy....Vợ anh,cô gái có đôi mắt xanh xinh đẹp ấy,người mà anh yêu hết mình ấy,...Không thể là người phản bội anh.Jae Hoon lấy hết can đảm bước vào nhà....
Cơn ác mộng kéo đến,nhanh và đột ngột.Cảm giác như ngàn vạn con dao đâm vào tim,trong tích tắc cứ ngỡ như mình có thể ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo này,rồi chứ thế chìm vào giấc ngủ,để níu giữ giấc mơ đẹp đã qua.
Lúc hai con người kia nhận ra sự tồn tại của Jae Hoon cũng là lúc anh mất bình tĩnh mà đẩy chiếc bình hoa gần đó xuống.
-Biến!-Anh ra lệnh cho người đàn ông kia.Hắn sợ hãi mà chạy ra ngoài.
-Tại sao em đối xử với tôi như vậy?_-Anh nói, cố gắng giữ bình tĩnh.
-Anh...vốn dĩ không yêu em.
Jae Hoon không thể bình tĩnh được nữa.
-Ý em là sao? Anh vừa đi công tác về, Em chuẩn bị một bữa tiệc chào đón anh, rồi nói rằng muốn chia tay vì anh không yêu em? Như thế chẳng khác nào em nói những năm qua chúng ta ở bên nhau không có ý nghĩa gì với em cả. Anh đã luôn yêu em. Anh luôn về nhà sớm, anh không để em phải chịu khổ, anh luôn nhớ những ngày kỷ niệm, sinh nhật em, tất cả mọi thứ...Anh đều đáp ứng em. Như thế với em, vẫn là chưa đủ?
-Không!Chưa bao giờ là đủ! Anh...đã bao giờ...quan tâm đến em chưa? Anh về nhà sớm, nhưng anh luôn thức khuya làm việc, anh không bao giờ hỏi em xem ngày hôm nay của em ra sao, anh chưa bao giờ hỏi em xem em nghĩ gì. Sinh nhật em, ngày kỷ niệm của chúng ta,..Anh mua quà rồi gửi đến. Anh đã bao giờ hỏi em, em muốn gì chưa? Em không cần những điều đó! Em cần anh bên em. Nhưng đó là điều duy nhất mà anh không thể làm cho em...Anh biết không? Em đã từng rất yêu anh, rất hạnh phúc vì được ở bên anh. Nhưng em đã lầm rồi.
Cô ấy khóc, bỏ đi.
Anh đuổi theo. Anh nắm lấy bàn tay ấy."Nhất định phải giữ lấy cô ấy!",Jae Hoon nghĩ.
-Đừng đi...Anh cần em....Xin đừng đi!
-Em xin lỗi. Em không thể chịu đựng được nữa rồi. Xin anh...hãy để em đi.
Bàn tay anh trở nên vô lực. Cô ấy đã đi rồi. Anh ngã khuỵu xuống.
Ác mộng kéo đến,khiến con người ta sợ hãi mà trốn chạy.Đó là lần cuối tất cả mọi người ở công ty nhìn thấy nét mặt vui vẻ khi tan làm.Là lần cuối nụ cười ấm áp ấy xuất hiện.Nhưng nó đâu chỉ dừng lại ở đó.Ngày Jae Hoon được thăng chức làm tổng giám đốc cũng là ngày anh nhận được tờ đơn  li hôn.Ngày mà Jae Hoon kí được hợp đồng quan trọng,cũng là ngày anh bị tất cả mọi người quay lưng lại.Tất cả,không chừa một ai,tất cả đều nói anh là kẻ vô tâm,là kẻ chỉ ham tiền đồ,....
Jae Hoon cười lạnh."Kẻ vô tâm,kẻ chỉ ham tiền đồ...Một thằng từ đầu đến cuối chỉ có làm tổn thương người khác thì đâu có xứng đáng được hạnh phúc!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro