Nỗi Đau Day Dứt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Lộc đưa tay chạm vào môi cô như muốn noia rằng mình không muốn nói tới những chuyện quá khứ đó nữa.

“Được, được, mình không hỏi, mình không hỏi nữa.” Hehe giơ tay đầu hàng, “Uống đi, uống đi".

"Uống ít thôi!" Bạch Lộc chộp lấy bình rượu.

Hehe, người muốn tiếp tục rót rượu đã say, đỏ bừng mặt. Cô vung tay:

"Ai say?! Tôi không say! Đưa cho tôi! Tôi muốn uống thêm! Tiếp tục đi!"

Vừa nói, cô vừa vòng tay qua vai Bạch Lộc và bắt đầu thể hiện cảm xúc của mình bằng giọng nói líu ríu.

Mùi rượu khiến Bạch Lộc nhăn mặt: “Một chén rượu nhỏ là chưa đủ, tôi còn chưa say.”

"Không vui" Hehe đưa tay kéo khóe miệng cô: “Cười đi, cười đi!”

"Bạch Mộng Nghiên! Đừng có cả ngày buồn bã như vậy!" Nàng phát ra một thanh âm tức giận đến mức khiến Bạch Lộc hoàn toàn mù quáng. Hehe tiếp tục:

“Từ khi chia tay con ngỗng trắng to lớn đó, cậu đã thay đổi rồi mình muốn trở về thành một Nghiên Nghiên lúc nào cũng vui vẻ cườ nói bên cạnh mình."

“Thật là một con ngỗng trắng to lớn.”  Bạch Lộc cười lớn, đẩy cánh tay đang ôm cổ cô ra.

"Tất cả là lỗi của con ngỗng đó! Chia tay với cậu! Còn làm cậu buồn lâu như vậy!" Hehe hai tay nắm chặt, ánh mắt đặc biệt kiên quyết,

“Sớm muộn gì ta cũng sẽ hầm hắn! Hầm hắn trong nồi sắt. ......Này, ngỗng nước mặn. .....này-này. ..."

Nghe đến đây Bạch Lộc ánh mắt tối sầm, giơ tay lên chỉnh lại mái tóc rối của trợ lý đã say khướt trong tay:

"Là mình chủ động chia tay, cậu đừng trách anh ấy."

Người bạn thân đang ngái ngủ mở mắt ra và nói: "Cái gì? Cậu nói đến việc chia tay?! Tại sao cậu lại chia tay trong khi cậu yêu anh ấy đến thế?"

“Ừ, dù sao cũng không phải lỗi của anh ấy.” Bạch Lộc ngẩng đầu lên, ánh sáng rất chói mắt,:

“Hehe mình thật sự tưởng mình đã buông tay". Cô tưởng mình có thể quên đi anh ấy, cô nghĩ mình sẽ không bao giờ yêu nữa

Nhưng khi tình cảm đoa sắp phai dần thì anh ấy đã xuất hiện. Chiều hôm đó, Phạm Thừa Thừa đứng trước ánh đèn trước mặt cô, giúp cô xách hành lý như trước. Một lần nữa cô đã không thể rời mắt.

Vô số ký ức tốt đẹp như phá vỡ phong ấn chèn vào tâm trí cô như những mảnh vỡ. Trái tim vốn đã im lặng bấy lâu giờ lại đập dữ dội. Cô chỉ có thể chạy trốn.

"Hehe à mình nên làm cái gì bây giờ?" Bạch Lộc nhắm mắt lại, thật sâu thở dài.

“Làm sao bây giờ?” Hehe ôm đầu, “Đi tìm hắn.”

"Liệu mình còn đủ can đảm để đi tìm anh ấy không? " Cô mở mắt ra, ánh sáng quá chói mắt, Bạch Lộc đưa tay ra chặn tầm mắt của cô

“Giờ mình chỉ có thể đẩy anh ấy ra, chỉ có thể giả vờ cay đắng với anh. Nhưng cũng không nhịn được bước đi một lần nữa với danh nghĩa nhắm vào cuộc sống của mình."

"Mình đúng là một kẻ điên phải không"

Mọi người đều biết Bạch Lộc và Phạm Thừa Thừa đã chia tay một cách đáng hổ thẹn. Ai cũng cho rằng họ cãi nhau là do thiếu tình yêu. Nhưng đến người trong cuộc cũng không hiểu rốt cuộc điều gì đã xảy ra trong đó.

“Bạch Mộng Nghiên, mình không cậu, mình chỉ biết đó là bí mật không thể nói ra của cậu.” Hehe ngồi dậy, dựa vào vai cô:

“Nhưng mình biết một điều là cả hai người đều không buông được. Đã như vậy, sao không quay lại với nhau? Tại sao lại giả vờ như mình không đau khổ?"

Bạch Lộc cười khúc khích và dùng đầu ngón tay xoa chiếc cốc.

"Bởi vì...Mình chưa có quyền sống một cuộc sống bình thường,"

"Vì vậy cậu phải chịu đựng nỗi đau một mình hả"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro