6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    KỶ NIỆM NGÀY CƯỚI

    -Kỷ niệm ngày cưới?Ba và dì Phương hả?

    Tôi ngơ ngác ,tròn mắt nhìn chị Mỹ hỏi. Chẳng qua là hai ngày nữa đến kỷ niệm ngày cưới của ba và dì Phương, mấy chị em tôi định hùng vốn đặt hai vé đi du lịch suối nước nóng Bình Châu cho hai người…

    Chị Mỹ nằm dài trên ghế salong nói:

    -Ừ, cũng gần 12 năm rồi…

    Chị Thi mỉm cười tiếp lời:

    -Cho nên bọn chị muốn mua hai vé du lịch cho ba mẹ… Hai người đi thì tốt hơn, ba mẹ chưa có lúc nào riêng tư với nhau vì có tụi mình…

    Chị Mỹ gật đầu nói:

    -Nhưng do kinh phí “eo hẹp” nên chúng ta chọn nơi gần gần thôi!

    -Bốn chị em mình chắc ai cũng có chút đỉnh mà ha,vì thế… chúng ta cùng hợp tác xem như quà tặng cho ba mẹ.

    Bé Út cười toe toét hưởng ứng:

    -Ý hay đó. Không chừng sau vụ hưởng tuần trăng mật này em có thêm đứa em thì sao?

    Nói xong thì nó cười lớn hơn, còn chị Thi lắc đầu nhìn nó, mặt chị hơi ửng đỏ cười… chị Mỹ thì ôm bụng cười.

    -Dám lắm à?Dù gì ba mẹ đâu có già đâu. Còn trẻ chán…

    Tôi vừa buồn cười vừa ngượng… Không ngờ con tiểu yêu này có ý nghĩ như thế. Quả thật ba và dì Phương mới bốn mươi mấy thôi chưa sang hàng năm… Mới đó mà đã nửa năm rồi, nghĩ lại thì… chỉ nửa năm thôi mà tôi tưởng đã trải qua mấy năm dài…

    Tối hôm đó, sau bữa cơm tối cả nhà quây quần bên phòng khách.Ba và dì Phương mở to mắt ngạc nhiên khi chúng tôi tuyên bố vụ hưởng tuần trăng mật của hai người…

    -Kỷ niệm ngày cưới của ba mẹ sắp đến rồi. Tuần trăng mật sau 12 năm kết hôn…

    -Đó là món quà tụi con tặng ba mẹ, chỉ có thể đi suối nước nóng Bình Châu.

    Ba và dì Phương nhìn nhau rồi nhìn bọn tôi cảm động ,vui mừng khiến hai người mỉm cười không ngớt. Bé Út ôm cổ dì Phương nói:

    -Không phải mẹ đã nói là hoàn tất công việc xong thì cũng nên đi thay đổi không khí sao? Mẹ đi nha… chi phí do chúng con tài trợ.

    Ba tôi nhìn sang tôi cười hỏi:

    -Con cũng có phần hả Phong?

    Tôi gãi đầu cười gượng:

    -Con chỉ ra chút đỉnh thôi ạ. Phần nhiều là chị Hai và chị Ba… Tụi con muốn ba và dì đi chơi vui vẻ…

    Dì Phương cười tươi:

    -Cám ơn các con…

    Bé Út bỗng nhìn tôi cười nói:

    -Sao chị không gọi mẹ là mẹ luôn đi. Chị Ba cũng gọi mẹ đó thôi…

Tôi ngượng ngùng, ấp úng:

-Chị …con…

Chị Mỹ bật cười lớn:

-Gọi đi! Còn ngượng ngùng gì nữa Phong?

Dì Phương cười hiền nhìn tôi nói:

-Con không muốn gọi sao Phong? Dì không ép con…

-Không… không phải con…

Chị Thi nhìn tôi cười tủm tỉm:

-Con thế nào?Gọi đi Phong!

Mọi người vừa cười vừa nhìn tôi chờ đợi… không ngờ trong khoảnh khắc mà bé Út biến tôi thành trung tâm vũ trụ, tôi ngượng đến nỗi mặt đỏ ké lên… Tôi cứ cúi gầm mặt ấp a ấp úng nói không nên lời…

Bỗng tôi nghe dì Phương nói :

-Dì rất phục mẹ con đã bỏ qua dư luận xã hội, một mình nuôi dưỡng con cho đến ngày nay. Trước khi dì lấy ba con, dì đã vất vả nuôi Đan Thi. Một mình nuôi con khôn lớn không dễ đâu!

Tôi ngẩng đầu nhìn dì, cảm giác ngượng ngùng trong tôi không biết đã biến đâu mất. Dì Phương mỉm cười nói tiếp:

-Con không thể quên được mẹ mình cũng là đúng thôi, dì không ép con phải nhận dì là mẹ… Dì đã biết là không đủ tư cách làm mẹ con…

-Dạ, không phải vậy đâu…

Nghe dì nói mà tôi giật mình, thật sự từ trước đến giờ tôi không bao giờ có ý nghĩ tệ hại đó… càng tôn trọng dì hơn sau vụ việc lúc sáng… không để tôi nói hết dì đã từ tốn nói:

-Yến Phong! Hãy nhớ lấy điều này, cho dù dì không phải là mẹ ruột con nhưng dì vẫn xem con như con ruột của mình, bình đẳng với Thi, Mỹ và bé Út…

Tôi mím môi xúc động rồi nói:

-Con… con không bao giờ dám nghĩ thế. Dì nói vậy khiến con rất vui! Con rất may mắn đã gặp được mọi người… con không biết nói gì hơn. Con rất yêu quý dì Phương, ba,chị Ba, bé Út và… chị Hai nữa! Con yêu tất cả mọi người… Mọi người chính là người thân của con! Con… con chỉ biết nói thế thôi…

Nói đến đó tôi bật khóc nghẹn ngào, mọ người nhìn tôi mỉm cười hài lòng và dịu dàng. Chị Thi và chị Mỹ ngồi kế dỗ tôi nín… còn bé Út thì cười tươi:

-Vậy kể từ bây gờ chị kêu mẹ là gì…?

Tôi vừa lau nước mắt vừa bẽn lẽn nhìn dì Phương nói:

-Là…mẹ… là mẹ chị…

Nghe tôi kêu dì Phương mỉm cười tươi mà khóc… dì khóc khiến chị Thi cũng khóc theo. Thế là thật buồn cười trong lần đó, ba người khóc ba người dỗ… Nhưng chúng tôi khóc vì vui vì hạnh phúc… Không như dì Loan nói… chị Mỹ không hề đáng thương và tôi cũng không có gì tội nghiệp… vì chúng tôi có gia đình thật sự!

    XUI HAY MAY?

    Hai ngày sau,ba và mẹ Phương đã đi theo tua du lịch mà chị em tôi đặt vé. Nhưng điều mà tôi không ngờ đến lại xảy ra với tôi…

    Sáng hôm ấy,chỉ còn lại bốn chị em tôi ngồi ăn sáng. Bé Út vừa ăn vừa nói:

    -Hôm nay em ở lại qua đêm nhà nhỏ bạn, em có xin phép trước với ba mẹ rồi .Hơn nữa mẹ cũng biết nó…

    Chị Thi gật đầu:

    -Nếu em có xin ba mẹ thì được rồi nhưng một lần thôi đó.

    Tôi nhìn đồng hồ rồi đứng dậy nhìn nó:

    -Nè, đi chưa? Hôm nay chị chở em tời trường còn phải đi học nữa. Nhanh lên!

    Nó ngốn lẹ rồi rồi uống ly sữa tươi cũng đứng dậy theo.

    -Xong rồi đây. Chị rửa giùm em nha chị Hai!

    Tôi uống nước rồi chào hai chị cùng bé Út đi nhanh ra cửa. Chị Mỹ vừa uống café vừa nói:

    -Hôm nay chị có dạy kèm cho Nhật Khang không?

    Chị Thi vừa thu dọn chén đĩa dơ nói:

    -Không! Có gì à?

    -À, em muốn nhờ chị nấu cơm tối giùm em vì tối nay em đi sinh nhật người bạn ,có thể em về trễ…

    Chị Thi cười dễ giải:

    -Được mà. Vậy chừng nào em mới về?

    Chị Mỹ nhún vai lắc đầu:

    -Em cũng chẳng biết nữa, chị đừng đợi cửa em. Em đem chìa khoá theo được rồi! À, dạo này Ái Như có đến không chị Hai?

    Chị Thi lắc đầu nói:

    -Chị không biết nữa…

    Chị Mỹ khoanh hai tay đặt lên bàn, chắt lưỡi nói:

    -Mà công nhận con bé ấy dễ thương thật. Gần đây không thấy đến có khi nào Yến Phong xù nó không ta?

    Chị Thi quay lưng rửa chén đĩa không nhìn chị Mỹ ơ hờ nói:

    -Đâu phải là bạn gái Yến Phong đâu mà xù…

    Nghe chị Thi nói vậy chị Mỹ đang cúi đầu trầm ngâm nhìn tách café liền ngẩng đầu lên nhìn chị Thi chăm chú nhưng chị Mỹ không nói thêm gì…

Thế là tối hôm đó nhà chỉ còn hai chị em tôi. Vừa ăn cơm tối xong, chị Thi thì ở ngoài sau dọn dẹp còn tôi thả con Milu ra ngoài cho nó tự do một chút …mọi việc cũng bình thường, nếu như…không có vụ thường gặp ở Việt Nam nhưng lại bất thường trong lúc này… Đó là… cúp điện.

Lúc tôi dẫn con Milu vào nhà ,vừa đóng cổng thì cúp điện tối thui… xung quanh xóm đều tối đen như mực, tôi đi ngang vào nhà định hỏi chị Thi đèn bin để đâu… Vì xung quanh tối om nên tôi vừa đi vừa dò dẫm từng bước… bỗng…

-Á…

-Ối!...

Cùng một lúc tôi va vào một người, không ai khác ở nhà lúc này là chị Thi. Chắc chị bị tôi tông ngã nên tôi nghe tiếng chị xuýt xoa dưới đất. Quýnh quáng tôi cúi xuống đỡ chị dậy…

-Em xin lỗi… chị có sao không?

-Không sao… chị…

Trong khoảnh khắc ngay lúc ấy, tôi cảm nhận được hơi thở của chị ngay mặt mình… bờ môi mềm mại ấy dường như cùng một lúc phớt nhẹ qua môi tôi, chỉ khoảnh khắc đó thôi tôi sững người… thân nhiệt tăng nhanh, tim đập loạn xạ… Trời ơi! Đây là gì? Có phải… trong bóng tối tôi không biết chị phản ứng ra sao nhưng tôi có thể đoán biết rằng chị cũng đang lúng túng, ngượng ngùng chị ngồi bất động trên nền đất im lặng… Cũng may nhờ bóng tối mà chúng tôi không nhìn rõ được sự ngượng ngùng của đối phương nhưng vận may đó không được bao lâu… thì có điện lại. Theo phản xạ tôi quay nhìn chị, quả thật chị Thi đang ngồi bệt xuống nền đất… chị thoáng đưa mắt nhìn tôi khi thấy tôi nhìn lại thì chị đỏ mặt quay đi. Tôi chẳng biết phải làm sao hơn, hay thừa dịp này nói ra tình cảm của mình luôn nhưng nếu chị sợ hãi, xa lánh tôi thì sao? Tôi không muốn mất đi tình chị em đang có bây giờ giữa chúng tôi…

Đang lúc hai chúng tôi bối rối thì nghe tiếng mở cổng. Tôi thừa cơ hội giải toả tình trạng khó xử cho cả hai , gượng cười tôi nói:

-Chắc chị Ba về để em ra ngoài coi thử…

Chị Thi gật đầu không nhìn tôi mà chậm rãi đứng dậy. Tôi chạy ngay ra ngoài thì thấy chị Mỹ đang đẩy xe vào sân, con Milu vẫy đuôi quấn quít bên chân chị.

-Milu! Đừng quậy nữa… té bây giờ…

Tôi ra đóng khoá cổng lại vừa nói:

-Em nghe chị Hai nói chị hôm nay về trễ mà.

Chị vừa dẫn xe vào nhà vừa nói:

-Sinh nhật gì chán chết nên chị về sớm cho khoẻ… À, cả hai ăn cơm chưa?

-Em với chị Hai ăn rồi.

Vào tới trong nhà, tôi không còn thấy chị Thi nữa chắc chị đã lên lầu. Ôi, tiêu rồi!Chắc lần này chị không thèm nhìn mặt tôi luôn rồi. Tôi phải làm sao đây?Con ngốc ráng nghĩ ra đi… đưa tay gõ đầu cốp cốp mà tôi quên rằng chị Mỹ đang đứng cạnh.

Chắc thấy tôi quái lạ nên chị hỏi:

-Em làm gì vậy, tự nhiên gõ đầu chơi à?

Tôi lúng túng cười gượng:

-À, không… em thấy nhức đầu chút thôi!

Chị Mỹ nhướng mày nhìn tôi có vẻ không tin vì nhìn mặt tôi không có gì là mệt mỏi cả. Chị đưa tay sờ trán tôi nhíu mày nói:

-Đâu có nóng nhưng em thấy mệt thì lên phòng nghỉ đi…

Tôi cười bỏ lên lầu sau khi chào chị, chưa kịp bước chân lên đến tầng 1 tôi nghe chị nói:

-Hôm nay hai người lạ thật đó!Một người đi ngủ sớm, một người bảo nhức đầu… cúp điện đúng là rắc rối thật!

Nghe chị nói mà tôi lạnh sống lưng cứ như chị Mỹ có mặt lúc ấy không bằng, quay đầu nhìn xuống tôi thấy chị cười cười khó hiểu… nhìn nụ cười đó tôi lại thấy hồi hộp, đỏ mặt xấu hổ vội quay lưng đi nhanh lên tầng trên. Hồi hộp vì sợ, xấu hổ như bị soi thấu tim đen…

Lúc đi ngang phòng chị Thi, cánh cửa đóng im lìm đến đáng sợ. Sự im lặng chết người này khiến nỗi sợ của tôi càng có dịp tăng nhanh hơn. Chết thì chết! Tới đâu hay tới đó… tôi bỏ đi nhanh về phòng mình

    KHÓ XỬ

    Sáng hôm sau khi tôi bước xuống lầu thì chỉ thấy một mình chị Mỹ ngồi ở bàn ăn… Tôi hỏi chị Thi đâu thì được chị cho biết chị Thi có việc gấp đi trước rồi. Tôi vò đầu bứt tóc khổ sở, thường ngày chị và tôi hay đi chung… bây giờ có việc gấp phải đi trước sao?Rõ ràng là trốn tránh mà. Lần này thảm thật rồi!

    Chị Mỹ hôm nay ở nhà nên tôi lấy xe chị đi học. Đầu óc cứ quay cuồng , chán nản… dường như trước mắt tôi lúc này chỉ là một màu đen vậy. Nhìn vào kính chiếu hậu thấy bản mặt sầu đời của tôi càng chán nản… bỗng…

    -Trời ơi! Tiêu rồi…

    Tôi giật mình hoảng hốt khi phát hiện ra mình không đội nón bảo hiểm, quay nhìn xung quanh không có mấy chú bồ câu nào…tôi liền quẹo xe trở về…cũng may tôi chưa đi được bao xa. Đúng là… nguy hiểm thật!Nếu không tự nhiên bị phạt mấy trăm k chơi thì càng chết hơn…

    Vừa đến trước cổng, tôi ngạc nhiên khi thấy xe chị Thi trong sân. Không phải chị có việc gấp phải đi sao? Tại sao chị còn ở nhà?Con Milu thấy tôi về nó mừng rỡ chạy đến quấn quít bên chân tôi, tôi xuống xe xoa đầu nó rồi khoá xe đi nhanh vào trong lấy nón nhưng tôi khựng lại ngay trước cửa bởi giọng nói của chị Mỹ:

    -Chị không thích Yến Phong à? Nó được lắm mà, Ái Như rất thích Yến Phong đó…

    Chị Thi ngập ngừng nói:

    -Vấn đề không phải là thích hay không thích. Sự việc xảy ra quá bất ngờ, không ai muốn cả… vả lại Yến Phong là em và lại là con gái. Chị không thể nào làm khác hơn…

    Chị im lặng một lúc rồi nói tiếp:

    -Lúc trước khi nhìn hình Yến Phong còn nhỏ lần đầu tiên… Phong thật dễ thương, chị rất thích nụ cười của Yến Phong…khi mẹ Phong qua đời, có cơ hội cùng ở chung với Phong thì… chị rất vui chắc em cũng như chị thôi…

    Giọng chị Mỹ ấp úng:

    -Em…ờ, em… cũng nghĩ như chị…

    Chị Thi giọng trầm buồn nói:

    -Yến Phong vẫn là em gái mà!Chị vẫn luôn nghĩ như thế… dù là thế nào, đối với Yến Phong thì chị không thể có tình cảm khác được…

    -Chị thật sự nghĩ vậy sao?

    -Chị…

    Nghe những lời ấy tôi tưởng chừng đất dưới chân mình sụp đổ, nước mắt chật rơi ra… Tình cảm bấy lâu nay tôi thầm nâng niu,trân trọng giấu kín trong phút chốc bị chị đạp đổ hết…tôi quay lưng lẳng lặng đi ra con Milu nhảy chòm lên người tôi sủa lớn , nó tưởng tôi giỡn với nó. Biết thế nào hai chị cũng phát hiện ra tôi ở ngoài đây. Tôi không muốn mất luôn tình cảm hiện giờ giữa chúng tôi, tôi mím chặt môi cố nén cho mình khỏi bật khóc… Ngồi xuống ôm chặt con Milu tôi vờ nói:

    -Milu… được rồi! Ngoan lắm!

    Hai chị liền xuất hiện sau lưng tôi, tôi không biết vẻ mặt lúc này của họ ra sao nhưng qua giọng nói hồi hộp của chị Thi, tôi đoán được chị đang lo sợ tôi nghe những gì họ nói.

    -Em mới về sao?...Em không đi học hả Phong?

    Tôi vẫn xoa xoa hai bên cổ con Milu trả lời mà không nhìn lại:

    -Em quên nón bảo hiểm nên chạy nhanh về lấy… em nghe chị Ba nói chị có chuyện gấp mà…

    Chị Mỹ lên tiếng trả lời thay chị Thi:

    -Chị Hai về lấy đồ rồi đi liền. Để chị vào lấy nón cho em , lúc nãy chị cũng sơ ý thật!

    Nói rồi chị đi vào trong còn chị Thi bước lại sau lưng tôi, e dè nói:

    -Em về mà sao bọn chị không nghe tiếng xe vậy hả?Con Milu…

    Tôi gượng cười:

    -Xe chị Ba êm ru mà chị không nghe rõ là đúng rồi, em vừa xuống xe là con quỷ này nhảy phóc lên người em luôn… Mày quậy quá Milu!Tao phải kêu ba dạy lại mày mới được…

    -Nón nè Phong!Em đi nhanh đi, không còn sớm đâu…

    Tôi cố nén cảm xúc trong lòng mình gượng nở nụ cười quay lại nhìn, đưa tay cầm nón bảo hiểm chị Mỹ đưa. Tôi vừa đội vừa cười nói:

    -Em đi học đây… chào hai chị!

    -Ừ, em đi cẩn thận đó. Còn quên gì nữa không?

    Tôi lắc đầu cười:

    -Chắc không đâu. Thôi, em đi đây!

    Nói rồi tôi đưa mắt nhìn chị Thi một thoáng liền quay lưng đi ra xe. Nhìn theo tôi ra khỏi đầu hẻm,chị Thi mím môi quay sang chị Mỹ hỏi:

    -Em nghĩ có khi nào Phong nghe bọn mình nói chuyện không?

    Chị Mỹ khoanh hai tay trước ngực thở dài, mắt vẫn nhìn phía trước trầm giọng nói:

    -Nếu chị muốn coi Phong là em cũng được. Em hy vọng chị không phải hối hận vì ý nghĩ đó…

    Chị Thi ngạc nhiên nhìn chị Mỹ hỏi:

    -Em nói vậy là sao?Chị không hiểu?

    -Em cứ nghĩ chị hiểu rõ bản thân mình hơn em chứ.

    Nhìn chị Mỹ bỏ vào trong, chị Thi mím môi bối rối… Mình hiểu bản thân hơn sao?Có thật là mình hiểu không?Mình đang làm gì thế này?...Thi thở dài,bóp trán lặng yên.

    Bên trong nhà, chị Mỹ cũng đang ngồi ngửa đầu nhìn trần nhà…ánh mắt trầm buồn, sâu lắng. Chị lẩm bẩm:

    -Tại sao lại ra thế này?

CHỊ EM THÔI…

Mấy ngày sau tuy ngoài mặt ai cũng tỏ vẻ bình thường nhưng thật sự trong lòng người nào đều có một tảng tâm sự nặng nề… Ba tôi bận đi công tác ở Vũng Tàu mấy ngày nên tôi lấy xe ba đi học, không còn đi chung với chị Thi nữa… dù gì đây cũng là cơ hội để cho tôi và chị có dịp bình tâm lại…

-Ngày mai là nghỉ lễ, Phong có đi đâu không?

Tôi cười mỉm lắc đầu nhìn Ái Như nói:

-Không, còn Như thì sao?

Ái Như cười lúng túng một lúc rồi nhìn thẳng tôi nói:

-Vì… anh Như có hai vé đi Đại Nam…anh ấy bận nên không đi được…À, Như tính rũ Phong đi chung…có được không?

Tôi ngạc nhiên nhìn Ái Như. Vẻ lúng túng, bối rồi đến tội nghiệp của Ái Như khiến tôi động lòng. Ngày mai, chị Thi ở nhà mấy bữa nay mỗi lần giáp mặt mình chị trở nên thờ ơ, lạnh nhạt… có lẽ do tôi khiến chị khó xử. Thôi thì nhận lời Ái Như cho xong… Như vừa đẹp vừa tốt và không khiến chị bận tâm về mình nữa… mọi việc sẽ tốt đẹp hơn thì sao.

Tôi mỉm cười nhìn Ái Như nói:

-Được thôi!Mai mấy giờ đi?

Nghe tôi đồng ý, Ái Như mừng đến nỗi nhảy cẫng lên. Như cười tươi nói:

-Thiệt hả?Hay quá! Ngày mai 8 giờ sáng Như qua nhà Phong… À, Như có việc phải đi .Nhớ nha, 8 giờ đó…

Tôi cười gật đầu:

-Ừ, nhớ rồi!

-Hẹn gặp lại ngày mai…

Nói xong Ái Như chạy đi, tôi vẫy tay chào nhìn theo mà thở dài…

-Ngày mai có hẹn với người đẹp mà thở dài sao?

Tôi giật mình quay lại thì thấy tên chết bằm Nhật Khang đứng cười gian sau gốc cây Phượng từ lúc nào.

-Nhật Khang… sao lần nào cũng là ông thế hả?

Hắn cười lớn nói:

-Ai bảo mấy người làm chuyện mờ ám hay sao mà sợ tui bắt gặp hả?Nói cho Phong biết nha… đi chơi với Như đừng táy máy tay chân đó…

Tôi thẹn đỏ mặt quát:

-Ông nói bậy gì đó hả?Đừng tưởng ai cũng như ông…

Nhật Khang cười hăng hắc vỗ vai tôi nói:

-Tui chỉ cảnh cáo Phong thôi. Anh Hai của Ái Như là võ sư karatedo đó.

Nghe lời cảnh cáo của Nhật Khang mà tôi lạnh người, tôi cười méo xệch nói:

-Thì sao chứ?Có liên quan gì tui.

Nhật Khang cười nhún vai nói thêm một câu:

-Và cũng là ông anh cưng em gái nhất đó. Phong ráng mà liệu hồn…

…Tối hôm đó, tại nhà Nhật Khang…

-Ngày mai Yến Phong đi chơi với Ái Như?

Chị Thi ngỡ ngàng nhìn Nhật Khang nhắc lại lời nói của hắn. Không để ý vẻ mặt bất thường của chị Thi, hắn vẫn cười nói:

-Tuy rằng Phong nói không có gì chỉ là bạn bè đi chung nhưng em nghĩ Phong đã thích Như rồi… và đây sẽ là lần hẹn hò đầu tiên của hai người…

Yến Phong và Ái Như đi chơi chung sao?Chỉ là hai người ư?Phong đã thích Như thật rồi sao? Lần hẹn hò đầu tiên của hai người… Mình sao thế này?Không phải mình chỉ xem Yến Phong đơn thuần là em gái sao? Tại sao mình thấy bức bối, khó chịu khi nghe Yến Phong đi với người khác… Yến Phong chỉ là em gái… em gái thôi…

-Chị Thi…chị Thi…

-Ơ?Hả?...

-Chị…chị không sao chứ?

Chị Thi lúng túng lắc đầu nói:

-Không sao… mà em hỏi gì?

Nhật Khang nhìn chị khó hiểu, hắn chỉ tay vào quyển sách Đại số mà chị đang cầm trên tay nói:

-Quyển sách kìa chị!

-Sao?

-Sắp tiêu rồi!

Nghe giọng tỉnh bơ của hắn mà chị Thi giật mình nhìn lại… chị đỏ mặt xấu hổ trách mình không biết kìm nén cảm xúc để nó lồ lộ ra ngoài như thế. Quyển sách trên tay thật tội nghiệp ,nó suýt bị chị cáu xé nát… Chị đặt quyển sách xuống bàn ngay ngắn cười chữa thẹn nói:

-Làm bài tập trả lời tiếp chứ?À, câu 1 đây rồi…

Nhật Khang nhướng mày nhìn chị nghi ngờ .Lúc nãy chị Thi phản ứng như thế…không lẽ chị Thi cũng để ý đến Yến Phong sao?Chắc là vậy rồi. Nhất định chị ấy vì chuyện Yến Phong hẹn hò với người khác làm cho chị ghen đây mà.Con nhóc này coi vậy mà có phước gớm…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro