Chap 2 : Ngu Ngốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   " Xin lỗi điện thoại phải lúc... Em sẽ không làm phiền nữa, chuyện cũng nên chấm dứt từ đây... "

   Từ đó trở đi thì Giang không đến tìm mình nữa. Không biết Giang đi đâu? Lầm ấy... khóc sướt mướt, giọng nghẹn ngào trong điện thoại... Nếu lúc ấy Giang bảo mình thì sao? Liệu mình có đến với Giang không? Chắc là... không...

   - Chị Ba... chị Ba...

   - Gì hả?

   - Còn gì nữa. Chị tính đứng đây tới chừng nào?

   Giật mình quay ra sau, Mỹ lúng túng phát hiện thì ra nãy giờ đứng trước cổng nhà mà không để ý. Nở nụ cười chữa thẹn, Mỹ hấp tấp lục túi xách lấy chìa khóa miệng thì nói dối :

   - Chị đang tìm chìa khóa mà nãy giờ không thấy...

   Bé Út nhướng mày dựng xe đạp điện của nó sang một bên cầm chìa khóa cửa đung đưa trước mặt Mỹ cười cười giọng trêu ghẹo :

   - Đợi chị tìm chắc đến tết không biết có chưa. Ngồi trên xe lục túi xách mà chìa khóa lại để trong cốp xe... không hiểu nổi chị luôn.

   Nghe nó nhắc, Mỹ mới sực nhớ là mình có thói quen để chìa khóa nhà trong cốp xe, hèn gì để nó có dịp lên mặt một vố không ê mặt mới lạ. Vừa quê vừa bực Mỹ cú lên đầu nó gắt :

   - Lãi nhãi nhiều quá. Mau mở cửa nhanh đi!

   - Vừa phải thôi nha. Đánh quài nha! Có giỏi chị mở đi.

   Nói thì nói vậy nhưng nó cũng loay hoay mở cổng. Hình như nghe tiếng cãi cọ của hai chị em, Phong từ trong nhà đi ra phụ mở cổng.

   - Ủa, sao hai người không bấm chuông để em mở cửa cho cần gì chìa khoá...

   Mỹ dẫn xe vào sân khi cánh cổng được Phong mở ra, vìwa dẫn Mỹ vừa nói :

   - Chị thấy không có ai ở ngoài trước nên chị không bấm chuông kêu cửa.

   Bé Út dẫn xe đạp điện theo sau càu nhàu :

   - Không dám đâu. Chị Ba muốn đi tăng hai thì có, nãy giờ về tới mà còn...

   - Còn gì hả? CỤC CƯNG...

   Nghe giọng ngọt ngọt... đến chết người - điển hình như người bị chết trước mắt là nó cộng thêm ánh mắt sắc như dao... phải của bà chị yêu quý. Bé Út đành nuốt phần còn lại của câu nói vào bụng không dám thốt một chữ nào... nó liền thay đổi thái độ 360 độ bằng cách cười hì hì để cứu vãn " cơ đồ " sắp đến cuối tháng của nó.

   Vừa đóng cổng, Phong vừa lắc đầu buồn cười nhìn bé Út rồi nói đi chung với Mỹ đang dẫn xe vào trong nhà. Phong nhìn Mỹ nói :

   - À chị Ba. Lúc nãy có người đưa thiệp mờ đám cưới cho chị, em để trên phòng chị đó.

   Mỹ gác chống xe cau mày nhìn Phong hỏi :

   - Thiệp cưới à? Em biết ai không...

   - Em cũng chẳng rõ, nghe chị Hai nói hình như là... bên nhà mẹ chị...

   Mỹ mím môi trầm ngâm :

   - Bên nhà mẹ chị à? Ai vậy kìa?

   Bé Út lấy túi xách trên giỏ xe, vừa đi ra sau vừa bỏ lại một câu bâng quơ :

   - Chị không biết thì ai biết được.

   .......

   Ngồi thẫn thờ nhìn tấm thiệp hồng trên tay mà Mỹ rối bời, không biết nên vui hay buồn, khóc hay cười nữa...

   ... Trân trọng báo tin Lễ thành hôn của con chúng tôi...

   Trình Nguyệt Giang - Lê Quốc Huy

   Lễ thành hôn sẽ được cử hành tại...

   Vậy là tốt rồi. Mình đang mong đợi điều gì... Rõ ràng là Giang đã đúng, mình đã đối xử như thế với Giang... mình đã làm tổn thương Giang quá nhiều...

   Cốc... cốc...

   Hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh, lắc mạnh đầu để không còn nghĩ đến mọi điều gì nữa. Mỹ để tấm thiệp vào ngăn tủ rồi lên tiếng.

   - Ai vậy? Vào đi!

   - Em nè chị Ba.

   Sau câu chào là cánh cửa bật mở và bé Út ló đầu vào cười hì hì. Ngay lập tức nụ cười của nó tắt ngay khi thấy vẻ mặt không được vui của chị Ba nó. Nhướng mày mím nhẹ môi nó bước vào, Mỹ nhìn nó hỏi :

   - Có chuyện gì nữa đây cô nương?

   Bé Út cười bẽn lẽn nói :

   - Máy vi tính bây giờ chị có dùng không?

   Mỹ đứng dậy khỏi bàn làm việc nói :

   - Có sao không. Em muốn dùng à? Học bài chưa mà lên mạng hả?

   Không cần biết Mỹ có cho hay không, bé Út đã sà vào chỗ ngồi rồi tay thì mở máy miệng thì nói nhanh :

   - Thôi mà, em lên có một tiếng là em out rồi!

   Cốc nhẹ đầu nó, Mỹ nói :

   - Ok. Ba ngàn một tiếng. Mấy bữa nay em on quá thời gian, chị lấy giá hữu nghị lắm rồi!

   Nghe chị nói mà nó quay nhanh lại nhìn Mỹ nhăn nhó :

   - Cái gì? Chị em mà chị nỡ đối xử với em Út dễ thương của chị zị sao...

   - Nói nhiều quá. Mất ba phút rồi đó còn 57 phút thôi!

   Cau mày nhăn mặt bé Út quay lại với màn hình vi tính đã sẵn sàng, tay click chuột khởi động yahoo miệng thì nói :

   - Chị thấy thế nào?

   Đang ngồi trên giường xem lại hồ sơ trong công ty Mỹ ngước nhìn nó ngạc nhiên hỏi :

   - Em nói gì?

   Vẫn chăm chú vào màn hình, bé Út nói :

   - Chị không cảm thấy đau vì hối tiếc sao?

   - Chị không hiểu ý em muốn nói gì.

   Quay lại nhìn Mỹ, bé Út trề môi nói :

   - Chị đừng tưởng em không biết gì. Lúc nacy em có nghe mẹ nói rồi còn môkt tháng nữa là đám cưới chị Giang...

   Mỹ thở hắt ra cúi xuống tập hồ sơ trên tay như mình không để ý, như muốn nói cho bé Út nghe điều đó là không là gì cả.

   - Rồi sao?

   Bé Út bực bội bởi giọng nói phớt tỉnh của bà chị mình.

   - Còn sao nữa à. Em không tin chị không quan tâm, một tháng mới đến đám cưới chị Giang...

   - Ừ...

   - Một tháng lận đó.

   - Ừ...

   Thấy thái độ thờ ơ của Mỹ, bé Út nổi cáu nói :

   - Không ai mời đám cưới mà cách một tháng cả, thường là một tuần xa lắm thì hai tuần... còn đằng này một tháng lận. Chứng tỏ chị Giang gửi tấm thiệp này cho riêng chị... Chị không hiểu sao?

   Bỏ hồ sơ đang xem mà không biết Mỹ có thật đang xem không thì không biết, ngước nhìn bé Út Mỹ cau mày nói :

   - Em còn nhỏ mà giỏi quá ta. Làm nhà tâm lý học được rồi đó.

   - Chị Ba!

   - Còn nửa tiếng đó. Không chơi à?

   Bực bội đến mức không nói nên lời nó giận dỗi quay lại màn hình vi tính miệng thì lầm bầm :

   - Cứng đầu cứng cổ. Em chóng mắt coi con tim không hoạt động thì não còn suy nghĩ được không!

   Ngỡ ngàng vì câu nói giận dỗi của bé Út, Mỹ bần thần lẩm bẩm trong miệng :

   - Con tim không hoạt động não con suy nghĩ được không. Lý trí và con tim đi chung một đường được không? Tổn thương một người còn đủ tư cách yêu người nào nữa không...

   Lúc bé cứ đi ra khỏi phòng, Mỹ chán nản định lên mạng giải khoây lúc mở yahoo thì có tin nhắn của bé Út gửi sang, chắc vừa lúc nãy mà thôi.

   " Đừng tự giết con tim mình nữa. Em xin chị đó! Em không muốn một lần nữa chị đứng nhìn rồi sau quay lưng đi. Đừng ngu ngốc quá mức. Hãy một lần để con tim điều khiển lý trí... "

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bachhop