Chap 3 : Oan Gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   - Em là nhân viên mới chỉ có thể đem thẻ tạm. Để lát nữa chị dẫn em vào làm thẻ  ngày mai em nhớ đem giấy chứng minh nhân dân và 2 tấm hình 3X4 để làm thẻ thành thức nha!

   An nhìn giấy giới thiệu Vân của bên công ty fax qua vừa nói với cô. Vân mỉm cười vâng dạ mà liếc nhìn quầy hàng mình sẽ làm, tuy không lớn nhưng được cái sang trọng, lịch sự và mặt hàng cao cấp. Chỉ là công việc tạm bợ nhưng Vân thấy thú vị với bước đầu của công việc mới.

   - À, còn nữa. Ở đây nhiều quy định đủ thứ em nhớ cẩn thận, không thì ăn một tờ biên bản như chơi. Nhất là...

   - Không được tụ tập nói chuyện trong quầy!

   Nghe giọng nói vừa nghiêm vừa quen cả hai giật mình quay lại nhìn thì thấy một cô gái mặc veston đen, tóc màu nâu đỏ nhạt không quá dài đang cầm bộ đàm đứng không xa nhìn hai . An nở nụ cười gượng nhìn cô ta nói :

   - Bọn em đang giờ giao ca mà chị Mỹ.

   Mỹ nhìn An nhướng mày như đang ra chìu suy nghĩ rồi khẽ đưa mắt nhìn Vân. Gật đầu nhìn lại An, Mỹ nói :

   - Thôi được rồi. Giờ giao ca chị tha! Giơ khác thì no way nha An.

   An cười tít mắt, cúi đầu chào Mỹ đùa :

   - Yes, madam... Mỹ!

   Mỹ bật cười lắc đầu rồi bỏ đi. Như quên việc gì An chạy theo Mỹ, để lại Vân đứng chưng hửng nhìn theo sau lưng hai người. Thì ra người ấy tên là Mỹ. Không ngờ chị ấy cũng làm ở đây, chị ấy làm gì mà có vẻ chị An sợ uy chị ấy vậy nhỉ? Có vẻ... người ta... không nhớ mình rồi. Một chút thất vọng len lỏi đâu đó bên trong Vân, đưa mắt nhìn phía hai người chờ đợi. Cùng lúc Mỹ cũng đang đưa mắt nhìn về phía Vân, không biết hai người nói gì mà Mỹ khẽ gật đầu rồi bỏ đi và An mỉm cười tươi quay lại.

   Thấy An quay lại, Vân hỏi :

   - Có chuyện gì vậy chị An?

   An lắc đầu cười nói :

   - Không có gì. Chị chỉ nói em là nhân viên mới của quầy chị, xin được làm thẻ chúnh thức sớm thôi!

   Vâng ngạc nhiên nhìn An nói :

   - Chị An. Chị ấy là ai vậy?

   An nhìn về phía văn phòng nơi Mỹ vừa bước vào nói :

   - Chị ấy tên là Mỹ, là quản lí tầng này đó. Chị ấy hơi nghiêm thôi chứ thật ra là người... dễ tính hơn hai tên mắc dịch kia!

   - Hai tên mắc dịch nào vậy chị?

   Kéo Vân vào trong quầy, An nói :

   - Rồi em sẽ biết nếu em làm ở đây lâu dài. Bây giờ chị sẽ chỉ em về mặt hàng của chúng ta...

   Nửa tiếng sau đó, tầng hầm để xe...

   - Thật đáng ghét! Để xe gì mà sát rạt, không biết chạy xe thì đừng bày đặt chạy. Chạy đã rồi không biết để cho đàng hoàng... Chết tiệt! Sao lấy xe ra đây trời?

   Ngọc đang nổi khùng vì  chiếc xe của mình bị hai chiếc xe tay ga của ai đó quan " quan tâm đặc biệt ". Loay hoay tìm cách giải thoát cho chiêc Atyla yêu quý của mình ra, Ngọc bực bội đạp mạnh vào chiếc Atyla trắng của ai đó để trút giận. Không ngờ cú đạp ưu ái đó làm chiếc xe bị trầy một đường  " thật đẹp " sau đuôi, nhìn thành quả của mình Ngọc có hơi giật mình bởi chiếc guốc của mình gây nên. Nhìn tới nhìn luu xem có bị bắt quả tang mình phạm tội không, Ngọc thở phào nhẹ nhõm vì dù có hai, ba người giữ xe lãng vãng quanh đó ngưng không có ai để ý đến mình. Làm như không biết, Ngọc cười gượng lẩm bẩm :

   - Tại chủ nhân của mày hại mày thôi. Không phải tai ác à!

   Rồi Ngọc quay lại tìm người giữ xe gân đó gọi lớn :

   - Anh gì ơi! Giúp giùm em với...

   Vân đang thơ thẩn dạo bước trên hành lang tầng 2, hiện giờ là buổi trưa nên ở đây vắng như cái chùa. Đứng ở quầy hàng cũng chẳng biết làm gì nên Vân xin An đi dạo một vòng, từ lúc vào đây làm hay chưa vào Vân không có dịp đi lòng vòng thế này trong khu Trung tâm thương mại cao cấp mà giá cả cũng... cao cấp luôn, nên có thể nói nơi này chỉ những người giàu có hay khach nước ngoài vào đây mua sắm.

   - Này co kia!

   Vân giật mình quay lại thì thấy Mỹ đang đi về phía mình, có hơi lúng túng Vân nhìn sang trái rồi ỏhai, trước sau không biết Mỹ gọi mình hay là ai. Mỹ đi đến trước mặt Vân nói :

   - Chị gọi em đó!

   Vâng ngơ ngẩn hỏi :

   - Chị gọi em sao?

   Mỹ nhướn mày nhìn vào thẻ nhân viên đeo trên ngực trái của Vân rồi nói :

   - Lê Vân à?

   Vân gật đầu :

   - Dạ!

   Mỹ mỉm cười nói :

   - Không cần phải lễ phép thế đâu. Vân không ở quầy hàng mà đi đâu long nhong ở đây?

   Nghe giọng Mỹ có vẻ chất vấn, Vân đâm ra lúng túng :

   - Em...

   - Nhân viên không được bỏ quầy đi chơi trong giờ làm việc, em biết điều đó chứ?

   Vân mím môi lắc đầu muốn nói gì đó mà cứ ấo úng mãi. Mỹ nói tiếp :

   - Em vi phạm lần đầu nên chị chỉ phạt cảnh cáo bằng cách ngày mai chào khách em phải đi ra thang máy đứng đó để cho khách. Chị nói vậy em hiểu chứ?

   Mở to mắt ngạc nhiên đến ngỡ ngàngq vì không ngờ mình bị phạt một cách lãng nhách như thế. Vân ấp úng nói :

   - Em hiểu nhưng...

   - Hiểu thì tốt. Ngày mai chị không thấy em ở đó thì em hiểu kết quả " tốt " đến mức nào chứ. Giờ em về quầy đi đừng đi lung tung nữa!

   Không cần biết Vân vui buồn thế nào, Mỹ lách người đi ngang Vân đi một nước. Từ ngạc nhiên đến mở ngỡ ngàng cuốo cùng là... tức giận,  Vân quay nhìn theo bóng lưng Mỹ bằng cặp mắt hình viên đạn, cô nàng lẩm bẩm :

   - Con người khó ưa!

   Thiện cảm từ lúc chạm mặt ban đầu ở thang máy của Vân đối với Mỹ giờ thay đổi 180 độ vì việc phạt cảnh báo này. Đối với Vân đó là một nỗi nhục khá nặng ký vì từ trước đến giờ Vân có bao giờ rơi vào hoàn cảnh tức mà không nói nên lời như lúc này. Từ một người đẹp đẽ, dễ mến trong mắt Vân giờ thành con người khó ưa, máu lạnh, nguyên tắc chỉ trong khoảnh khắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bachhop