03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Đã lâu lắm rồi Sana. Em trở về đây khi nào vậy? " Nayeon hỏi

Cả ba đang ở trong căng tin ăn trưa.

Sana,Nayeon và Jihyo là bạn từ khi còn nhỏ nhưng cả 3 đã chia tay nhau vì nàng phải trở về Nhật Bản 10 năm trước vì cha nàng muốn nàng ở lại Nhật Bản một thời gian.

"3 tuần trước. Sana nói với Momo rằng đừng nói với hai người rằng mình sẽ quay về hàn vì muốn cho các cậu bất ngờ" Sana nói rồi mỉm cười với họ.

"Trông em bây giờ thật lộng lẫy, không giống với Sana mà chị đã gặp 10 năm trước" Jihyo trêu chọc nói.

"Hãy phát sáng lên" Sana nói khiến họ cười.

Sana là kiểu đứa trẻ thích chơi đùa, và luôn bị bẩn khi chơi. Nàng không phải là một đứa trẻ nữ tính thích chơi với búp bê barbie.

" Sana ... " Nayeon vừa nói vừa nhai miếng snack trong miệng " Theo như chị nhớ thì " Hirai " không phải là họ của em. Đó là Minamoto ?? Minazaki ?? " nàng ngay lập tức bịt miệng Nayeon".

" Suỵt ..." Sana nói rồi Nayeon gật đầu.

"Chị biết đấy, em không cảm thấy thoải mái với họ thật của mình" Minatozaki "vì họ đó thực sự nổi tiếng ở cả Hàn Quốc và Nhật Bản" Nàng thì thầm với họ.

. Sana không muốn sống như một công chúa vì họ của cậu ấy rất giàu có như f * ck ! ” Momo giải thích.

" Ahhh, em chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản, không phải là một cuộc sống xa hoa và đắt tiền" Jihyo nói và chậm rãi gật đầu.

"Em sẽ dùng họ của mẹ chứ không phải họ của cha. Vì vậy, mọi người đừng nhắc đến tên họ thật của em!" Sana nói thêm.

'Được rồi chị sẽ lưu ý!' Nayeon và Jihyo biết được quan điểm của nàng và cả hai đều gật đầu đồng thời.

Cả ba tiếp tục ăn trưa cho đến khi mắt của nàng đã đổ bộ lên một ai đó ở phía trước bàn của nàng và đó là Tzuyu và Mina. Sana nhìn chằm chằm vào Tzuyu vì nàng cảm thấy Tzuyu rất quen.

"Cậu có thực sự gặp cô ấy trước đây?

" Momo thì thầm với Sana.

Nayeon và Jihyo cũng nhìn vào nơi nàng đã nhìn một giây trước.

"Jihyo đột nhiên hỏi.

Nàng lắc đầu "Không, em nghĩ là em vừa nhìn thấy cô ấy tối hôm qua." Sana giải thích.

"Ở đâu?" Nayeon hỏi.

"Đêm qua ở cửa hàng tiện lợi" nàng nói và không đề cập đến việc nàng mới làm việc ở đó một tuần và một số điều tồi tệ đã xảy ra. Nàng không muốn các chị ấy phải lo lắng.

Tzuyu có vẻ là người đã cứu nàng đêm qua. Hay có thể không?

Sana chỉ lắc đầu và tiếp tục ăn.

--------------

Mina và Tzuyu ở căng tin vì Mina muốn cô giúp cậu ấy trong cuộc bầu cử hội học sinh vào tuần tới.

Cô thực sự không muốn rời khỏi phòng vào giờ ăn trưa vì cô cảm thấy như có ai đó đang nhìn cô. Tzuyu phớt lờ vì cô đã quá quen.

"Cậu nghĩ gì vậy Tzuyu ?" Mina hỏi.

"Thế là đủ rồi. Mình biết cậu sẽ thắng cuộc bầu cử này ".

Mina là một người rất đặc biệt đối với Tzuyu và cô sẽ luôn ủng hộ Mina trong mọi việc cậu ấy muốn làm.Mina luôn ở bên cạnh cô và cậu ấy biết cô rất rõ, ngoại trừ những bí mật. tôi giữ cho bản thân mình ....

" Tzuyu , cậu có bận vào ngày mai không?" Mina hỏi.

"Sao vậy?"

" Uhm , nếu cậu không bận cậu có thể đi cùng mình mua một số quần áo cho em gái không?"

"Được rồi, mai mình đi với cậu" Tzuyu trả lời.

"Cảm ơn Tzu " 

-------------------------

-------

Giờ học kết thúc và Tzuyu rời phòng học với Mina. Khi đến bên ngoài, cả hai chào tạm biệt nhau.

Tzuyu ra sau trường gặp Chaeyoung ở Dahyun ở đó vì đã có thông báo từ ông Minatozaki.

Dahyun và Chaeyoung mặc áo hoodie đen và đeo khẩu trang để không ai nhận ra họ.

Dahyun cầm một số giấy tờ và một khẩu súng trong một chiếc túi nhỏ đưa cho Tzuyu. Tzuyu đã kiểm tra thông tin mục tiêu của họ và khẩu súng bị Dahyun và Chaeyoung đánh cắp.

"Mình sẽ xử lý hắn, gặp lại các cậu ở đó" Tzuyu nói và nhìn vào hai người trước mặt.

Sana bước ra từ văn phòng trưởng khoa vì nàng là người được chuyển đến và phải vượt qua một số yêu cầu nhất định.

Nàng bước ra sau trường vì đang băn khoăn xung quanh cho đến khi thấy Tzuyu đang nói chuyện với hai người khả nghi. Nàng nấp sau bức tường, quan sát Tzuyu đang làm gì ở đó, và ở đó nàng đã thấy Tzuyu đang cầm một khẩu súng khiến nàng ngạc nhiên.

" SANA !!"Momo hét lên và Sana ngay lập tức bịt miệng mình và lôi người em họ của mình vào căn phòng trống.

Tzuyu quay lại, thấy tiếng động từ đâu phát ra. Dahyun và Chaeyoung bỏ chạy khỏi khu vực này.

Tzuyu đi đến bức tường phía sau nhưng không có ai ở đó nhưng cô nhìn thấy một cây bút trên mặt đất và cô đã lấy nó và giữ nó. Tzuyu nhìn xung quanh trước khi rời khỏi khu vực.

Sana vẫn che miệng và giấu Momo "s bên trong căn phòng trống. Qua cửa sổ kính của cửa nàng thấy rằng Tzuyu đã rời khỏi nơi này.

Nàng nặng nề thở dài và nàng đã rất lo sợ bị Tzuyu phát hiện.

"Cậu đang làm gì vậy?" Momo hỏi

"Mình thấy hai cặp vợ chồng hôn nhau" Sana nói và Momo tin những gì nàng nói.

"được rồi chúng ta về nhà!" Momo nói và cả hai rời khỏi phòng.

Sana về đến nhà và nằm xuống giường. Và cảnh tượng mà nàng khám phá được cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí.

Sana không biết Tzuyu đang làm cái quái gì ở đó và nó cứ làm nàng bận tâm về điều đó. Sana "không thể tin rằng nàng đã nhìn thấy Tzuyu cầm súng và với hai người đáng ngờ.

" Có lẽ nó chỉ là một món đồ chơi? "

Sana "suy nghĩ và bị gián đoạn khi chuông điện thoại reo lên. Nàng nhìn thấy người gọi và trả lời điện thoại ngay lập tức.

'Sana à, con khỏe ko?' Người gọi hỏi.

'Con vẫn ổn? cha khỏe không" Sana đáp.

"Cha hoàn toàn ổn. Đã 3 tuần kể từ khi con trở lại đây nhưng con không đến thăm ta. " ông Minatozaki nói.

"Được rồi, hôm nay con sẽ đến thăm cha"

"Cha sẽ nói với tài xế của tới đón con. Hãy cẩn thận. Cha yêu con Sana " ông Minatozaki.

"Hẹn gặp lại bố. Con cũng yêu bố"

Sau đó nàng cúp máy.

Sana nhanh chóng thay quần áo thành một bộ váy đơn giản và đứng đợi bên ngoài tòa nhà.

Năm phút sau một chiếc xe hơi sang trọng dừng lại trước mặt nàng.

Người lái xe bước ra và mở cửa ghế sau. "Tiểu thư Sana mời "tài xế nói rồi Sana mỉm cười bước vào xe.

Khi Sana đến biệt thự Minatozaki,quản gia và người hầu cung kính chào.

"Chào mừng tiểu thư trở về"

"Ông chủ đang đợi tiểu thư bên trong, ạ". Quản gia dẫn Sana vào thư phòng cha nàng.

"Cha!" Sana vừa chạy vừa ôm chầm lấy cha nàng.

"Con gái yêu của cha, con trông thật đẹp giống như mẹ của con", ông Minatozaki nói và xoa nhẹ vào đầu nàng. "Con đã ăn tối chưa?"

"Dạ chưa" Sana đáp.

"Chính xác,ông Minatozaki nói và nàng thực sự cảm thấy rất vui.

Cả hai đến khu vực ăn uống có rất nhiều thức ăn đã được phục vụ tại bàn.

"Cái này nhiều lắm bố ạ " Sana nói.

"Ừ"

Sana chỉ cười và bắt đầu ăn phần của nàng.

"Con đang gặp khó khăn khi sống một mình?" Ông Minatozaki hỏi. "Nếu có, con có thể ở lại với cha. Con có thể lấy bất cứ thứ gì con cần và muốn ở đây."

“Không sao đâu cha, con có thể tự chăm sóc bản thân và cha cũng biết rằng con muốn sống một cuộc sống đơn giản đúng không?” Sana trả lời.

Ông Minatozaki chỉ gật đầu, ông ta biết rằng con gái của ông ta không muốn sống như một công chúa và ông ta sẽ để nàng sống những gì nàng mong muốn nếu nó có thể làm cho nàng hạnh phúc.

“Được rồi nhưng nếu con cần gì thì đừng ngại hỏi cha được không?”

“Vâng thưa cha” Sana trả lời.

Thư ký của ông Minatozaki ”thì thầm điều gì đó vào tai khiến ông ta tức điên lên nhưng ông ta cố giữ bình tĩnh vì đứa con gái của ông ta đang ở đây.

" Cha có sao không?" Sana nhận thấy sự thay đổi đột ngột trong tâm trạng của cha nàng.

"Ừ, cha không sao" Ông Minatozaki cười "Con có muốn ở đây tối nay không?"

"Con muốn nhưng con phải hoàn thành bài tập về nhà ở căn hộ của con." Sana đáp.

"Ăn cơm xong để tài xế đưa con về. "

" Không cần đâu cha, con sẽ bắt taxi "

" Con có chắc không? " Ông Minatozaki hỏi. Sana chỉ gật đầu cười. "Vậy thì được rồi. Về nhà an toàn" và ông ta hôn lên trán nàng trước khi quay trở lại văn phòng.

Sana đã quen với kiểu kịch bản này kể từ đó. nàng biết cha mình là một người đàn ông rất bận rộn nên nàng đã đồng ý đi Nhật. Cha muốn gửi nàng đến đó mặc dù nàng không biết lý do là gì.

Sana ăn tối xong về phòng cũ lấy ít đồ đạc.

Khi nàng bước vào phòng, nó sạch sẽ và vẫn như cũ.

Khi nàng lấy sợi dây chuyền và một số thứ khác, nàng thấy một mảnh băng đeo ở góc bàn, nàng nhận lấy nó và mỉm cười vì nó khiến nàng nhớ đến ai đó.

Nàng bỏ túi băng bó vào túi trước khi rời khỏi phòng.

"Quản gia Lee. Cháu sẽ về nhà bây giờ. Cảm ơn cho bữa ăn tối nó rất ngon ạ" Sana cười nói.

'Tiểu thư cô phải luôn luôn chăm sóc bản thân thật tốt và đừng để bị bệnh,ông chủ sẽ rất lo.

'Vâng' Sana trả lời và nàng rời biệt thự và chở về căn hộ của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro