5. Ngày Jonghyun dính bệnh - Sorry Sorry team.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Request from @syaorankunyo, tôi sắp đến mức thuộc tên của tất cả những bạn rq tôi rồi mất =))
.
.
.
Jonghyun tỉnh lại thì thấy bóng dáng mờ mờ của Hwang Minhyun qua làn hơi nước, mọi thứ nhoè hết cả, mỗi ánh mắt lo lắng của cậu ta là không.

Nhìn ra xa một tí, ô Hyunbin kìa? Sao thằng nhóc khóc to thế? Hôm qua mình chỉ bảo nó "Anh không biết em đến đây để làm gì, để vui chơi hay thử thách bản thân cho biết, nhưng anh đến vì đây là cơ hội cuối cùng của anh. Nếu không xong, anh sẽ chết thật đấy."

Nó tủi thân lắm à mà đứng kia lau nước mắt? Mình quá lời à?

Rồi nhìn ra góc bên kia phòng, OngNielHwan đang cãi nhau gì đó mà ba mươi chín độ, rồi bác sĩ, rồi sốt cao,...

Này là đang nói mình à?

Jonghyun thở dài, trước mắt sáng rõ cũng là lúc anh nhớ ra mình bắt đầu sốt cao từ đêm hôm qua.

"Có muốn ăn cháo không?" Minhyun đặt bàn tay mát lạnh lên trán Jonghyun, dịu dàng hỏi. Jonghyun lắc đầu.

Ong Seongwoo nhảy bổ lại, nói liến thoắng:

"Không ăn gì mà không ăn, cậu nóng sốt hầm hập như sắp bốc hơi luôn rồi ý, làm tôi sợ muốn chết!"

"Chứ không phải cậu sợ vì hôm qua cậu tìm không ra chìa khoá mở cửa tủ để lấy bánh kẹo mì gói ra ăn dấm dúi thậm thụt với Daniel và Jaehwan à?"

"..."

Seongwoo cố kéo mặt lên thành một nụ cười méo xệch, còn Jonghyun lắc đầu thay cho lời từ chối. Minhyun lườm ba kẻ ham ăn kia, rồi quăng ra một cái thẻ:

"Thẻ đây. Quẹt đi."

"Uầy anh Minhyun..." Jaehwan ngay lập tức đon đả cầm lấy, vuốt như vuốt ve thoi vàng, kéo hai người kia đi thẳng.

"Sao Hyunbin không đi?" Jonghyun ngước lên nhìn thằng bé cao kều cứ nghèn nghẹn mãi kia. Nó lắc đầu:

"Thôi, em... Em xin lỗi nhé. Tại em mà..."

"Thay đổi thời tiết thôi." Jonghyun cười. "Đi ăn rồi luyện tập đi nhé. Anh không sao mà, thật đấy."
.
.
.
"Ê, mua cái này được không?"

"Mày bị sảng à chẳng lẽ Minhyun lại chưa đắp khăn cho nó, mua cái khác!"

"Ensure?"

"Đấy là sữa loãng xương!"

"Enmum?"

"Jonghyun bị ốm, không mang bầu!"

"En..."

"Mày En phát nữa anh end cuộc đời mày bây giờ?" Seongwoo dứ dứ nắm đấm trước mặt Hyunbin. Bốn thằng cùng nhau trốn khỏi nơi luyện tập, vào tạm một cửa hàng tạp hoá, định mua gì đó cho Jonghyun. Kwon Hyunbin cứ cầm mãi trên tay mấy hộp sữa, Seongwoo thấy làm lạ ra hỏi thì nhận được những ý tưởng hết sức ngẫn ngờ.

"Ê có khi nào mình nên đưa anh ấy vào bệnh viện không?" Jaehwan cầm hộp salad, lơ đãng hỏi. Daniel đang nhặt Haribo lắc đầu:

"Chắc không nặng đến thế đâu nhỉ?"

"Nhưng lúc nãy em nhìn nhiệt kế là bốn mốt độ đấy?"

Bốn...mốt?

Kwon Huynbin đánh rơi cả hộp Enmum đang giành nhau với Seongwoo xuống đất, chạy như bay về kí túc.
.
.
.
"Mệt không?" Minhyun thay khăn cho Jonghyun, ân cần hỏi. Jonghyun lắc đầu.

"Khổ thân cậu, vất vả quá. Đợi lát nữa tớ đi mua cháo về cho cậu ăn, rồi ngủ một chút là khỏi. Buồn ngủ không?"

Jonghyun gật đầu, mắt lim dim, gò má ửng hồng vì sốt. Chỉnh lại khăn cẩn thận cho Jonghyun, đặt nhẹ một nụ hôn lên má rồi dém chăn cho cậu cẩn thận, Minhyun vừa định xuống bếp mượn tạm một chỗ nấu cháo thì đột nhiên đụng phải người, ngã chổng vó.

"Anh Jonghyun! Em đưa anh đi bệnh viện!" Hyunbin xốc Jonghyun trên tay, thằng nhóc cao lòng khòng và yếu ớt, nhưng nâng một Jonghyun đang bệnh lên cũng không tính là quá khó khăn. Hai chân Minhyun lảo đảo tiến về phía trước, nước mắt vòng quanh làm Jonghyun cũng tưởng mình bị bệnh sắp chết.

Nối tiếp Hyunbin là OngNielHwan, Daniel còn xách theo phích nước, khăn mặt, giỏ đồ (chả biết kiếm đâu ra!), xông xông xáo xáo. Minhyun cười khổ:

"Nè, bộ Kim Jonghyun đi đẻ hở?"

Nhưng vô ích, Kwon Hyunbin chạy xa rồi còn đâu.
.
.
.
"Anh ơi, đừng chết!"

"Mày lắc nữa anh chết thật bây giờ."

"Em đưa anh đến bệnh viện."

"Mày không gọi được lấy một cái taxi à?"

Kwon Hyunbin ngớ người.

Hoá ra nãy giờ đang cõng Jonghyun chạy bộ. Trời đang nắng nhẹ, tuy nhiên là buổi trưa nên Jonghyun vẫn thấy chói và đau đầu, anh kéo áo Hyunbin:

"Cho anh vào nhà."

"Anh phải đến bệnh viện!"

"Ừ thì cho anh vào chỗ nào đó mát mát... Anh sắp bệnh thêm vì em đó."

"Anh ghét em hở?" Hyunbin mắt ngấn nước. Jonghyun thở dài, thầm khen thằng này dai sức, đứng xàm ngôn từ nãy đến giờ mà vẫn bế anh vững như bàn thạch.

"Lạy hồn, đừng suy diễn nữa. Anh chỉ muốn em hãy cho anh một bóng mát thôi..."

Một cái làn đỏ chót giơ lên trước mặt Jonghyun. Ong Seongwoo cười tươi hơn cả mặt trời:

"Hết nắng rồi nè!"

Jonghyun chỉ muốn nhảy xuống đất quỳ lạy Seongwoo vài phát.

"Mình đến bệnh viện đi anh?" Jaehwan giục. "Anh sốt bốn mốt độ cơ mà?"

"Ai bảo em?"

"Em thấy nhiệt kế ghi như thế mà?"

"À, trước khi mọi người trở lại phòng kí túc sau buổi tập sáng, Minhyun có đo nhiệt độ cho anh." Jonghyun cố gắng nhớ lại những gì Minhyun vừa kể. "Xong cậu ấy chẳng biết đặt nó vào đâu, liền để lên nắp phích nước..."

Nắp phích nước?

Kwon Hyunbin tí nữa đánh rơi mẹ Kim Jonghyun xuống mặt đường.

Daniel lườm cho Jaehwan một cái sắc lẻm làm cậu chỉ biết cười trừ. Rồi cuối cùng Hyunbin tỉnh ra cũng đưa Jonghyun về lại phòng kí túc.

Vừa dém chăn cho anh xong thì Minhyun bưng một bát cháo trứng nóng bốc hơi nghi ngút vào, đặt xuống bên cạnh Jonghyun.

"Ăn một chút nào."

"Anh Minhyun kì cục thế cháo trứng còn cho hành?" Daniel đang nhai Haribo thì nhòm nhòm bát cháo rồi bĩu môi. Seongwoo cười sằng sặc:

"Nó vẫn dị hợm thế mà!"

Minhyun đá cho mỗi tên một cái rồi đuổi ra ngoài.

"Ăn có được không?"

"Ừm, hơi dị hợm một tí nhưng được lắm."

"Này...!"

"Cảm ơn cậu."

"Tớ mà cậu còn phải cảm ơn à?" Minhyun càu nhàu, tiếp tục xúc cháo, thổi cho đỡ nóng rồi bón Jonghyun. "Có phải mới chăm cậu ốm lần một lần hai đâu..."

"Nè!"

Ong Seongwoo ló đầu vào cửa, rồng rắn theo sau là Choi Minki, Kang Dongho. Dongho cười cười:

"Chưa gì đã ốm!"

"Vừa mới khỏi đau họng thì đừng có đá xoáy người ta." Jonghyun lườm lườm. Minki lò dò đến gần, đặt tay lên trán anh.

"Bốn mốt độ cơ đấy."

"Lại thằng Hyunbin à?"

Minki gật đầu rồi cười phá lên. Minhyun cau mày đạp cho hội anh em cây khế một phát vì từ khi hai người kia đến, Kim Jonghyun lập tức từ chối ăn cháo của anh.

Hyunbin và Daniel cùng nhau bê vào một cốc sữa nóng hổi, Jonghyun hớp một ngụm thì cau mày:

"Nè vị sữa này..."

"Enmum đấy. Mang nguyên vẹn giá trị dinh dưỡng đến mẹ và bé." Jaehwan hùng hồn.

"..."

"Vì thằng Hyunbin lỡ đánh đổ hộp sữa nhà người ta nên bọn em mới phải mua đấy." Daniel thở dài. "Thôi sữa nào chẳng là sữa, anh uống đi. Mang nguyên vẹn giá trị dinh dưỡng đến mẹ và b..."

"Kang Daniel!"
.
.
.
Jonghyun sốt đúng một ngày thì khỏi, đến sáng ngày hôm sau chỉ hơi nhức đầu một chút lại thôi. Nhìn cốc sữa nghi ngút khói và bát cháo trứng hành quen thuộc, anh cười rạng rỡ.

Ăn uống một tí rồi hẵng đến chỗ tập luyện nha Jonghyun! Anh em đang làm rất tốt chờ cậu đến kiểm tra nè!

Cho dù battle có thế nào, chúng mình vẫn ra ngoài đánh chén một bữa nhé! Yêu leader của chúng mình!

-Sorry Sorry team-

End.

Thực ra sữa là Anmum not Enmum =))
Và nói đến Sorry Sorry team 2 lại nhớ bức hình này quá huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro