Chương 33: Gia tộc khét tiếng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe Dennis Louis gọi ông ta là Brian Nicholas trong lòng cô liền nghĩ đến Nicholas người cầm đầu gia tộc Nicholas bên Italy. Một gia tộc nổi tiếng tàn khốc và quyền lực nhất. Đột nhiên trong lòng Emma hiện lên cảm giác bất an, thân phận thật sự của Dennis là gì? tại sao anh lại có quan hệ mật thiết với Nicholas. Ông ta đến NewYork tìm Dennis Louis là vì chuyện gì?
Trong lúc cô còn đang suy nghĩ đột nhiên một tiếng cụp vang lên khiến cô giật mình, theo phản ứng tự nhiên cô liền chuyển tầm mắt của mình vào Dennis Louis.
Dennis Louis sa sầm mặt, ánh mắt tỏa ra nộ khí rõ ràng nhìn chằm chằm vào cô cất giọng lạnh lùng.

" Ra ngoài đợi tôi!"

Dennis Louis không thể nào dằn được cơn thịnh nộ trong lòng, tại sao Emma lại dùng ánh mắt thăm dò nhìn Brian Nicholas đến thất thần? Rốt cuộc cô có ý đồ gì? Cô đã quen với thái độ bất thường và thay đổi một cách chóng mặt này. Cô chậm rãi bước ra ngoài khép lại cánh cửa phòng phía sau cô.
Dennis Louis đã nói cô phải ra ngoài chờ anh, cô định quay về nhà trước đây của mình. Nhưng nghĩ lại anh đã cứu mạng cô nên không thể bỏ về trước đành đứng yên đó. Emma vừa ra ngoài Nicholas liền nhìn Dennis Louis nói với giọng nghiêm túc.

" Một năm, đã một năm trôi qua cậu vẫn không thay đổi. Có những thứ vô cùng quý giá ở trước mặt không biết quý trọng khi mất đi rồi mới biết quý trọng thì đã muộn rồi. "

Dennis Louis nghe Nicholas nói vậy tuy trong lòng cảm thấy không thoải mái, nhưng vẫn cứng miệng buông ra một câu.

" Đi thì càng tốt!"

Emma kiên nhẫn đứng trước cửa chờ, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu cuối cùng cánh cửa phòng cũng được Tom mở ra.
Dennis Louis bước ra trước, nét mặt lạnh lùng liếc ngang qua người cô lúc này đang ủ rủ nhìn xuống mặt đất, anh không ngờ cô vẫn ngoan ngoãn đứng đó chờ anh. Cô đứng ngoài cửa bàn chân bị sưng lên đau đến không chịu nổi, vừa nhìn thấy anh bước ra, trong lòng cô vui đến khó tả, cô cố tình làm như không có chuyện gì, không muốn cho anh biết chân mình bị nổi bọt nước rất đau.
Hiện tại cô không còn sức lực để đấu khẩu với anh, cô chỉ muốn được về nhà. Emma không nói gì cô cắn môi dưới lắng lẽ bước khó khăn theo sau anh, lúc này với vẻ mặt hằm hằm bỏ đi trước, bước vào thang máy anh và cô không ai nói với nhau lời nào. Tom tự giác đứng sang một bên cảm giác được bầu không khí căng thẳng làm anh không dám thở, trong lòng chỉ mong sao thang máy mau chóng đến tầng một.
Anh không biết lúc nào lửa giận trong lòng Dennis Louis sẽ bùng nổ. Đúng như dự liệu của Tom thang máy vừa dừng lại ở tầng một bàn tay mạnh mẽ của Dennis Louis đã vươn tới cầm chặt cổ tay Emma kéo cô một mạch ra ngoài, bỏ lại cho Tom một câu.

" Cậu về trước đi."

Dennis Louis sải một bước thành hai bước chỉ trong tích tắc đã ra đến cửa chính, anh cảm giác được cô lúc này đi rất chậm dù bị anh lôi thật mạnh cũng không tài nào đuổi kịp bước chân anh. Anh xoay người lại nhìn cô, lúc này sắc mặt cô thật khó coi trán vả mồ hôi lạnh, làm anh cảm giác khó chịu. Anh không suy nghĩ đến bả vai bị thương của mình liền khom người bế cô lên, làm cô giật nảy mình theo phản ứng tự nhiên cô choàng hai tay qua cổ ôm anh thật chặt để tránh mình bị ngã xuống. Từng bước chân anh bước tới đều khiến người anh đau nhức, bả vai bị thương còn dùng sức bế cô, ngoài cái nhíu mày ra mặt của anh không hề đổi sắc, lúc này anh cảm giác được cặp mắt tròn xoe của cô đang chăm chú nhìn mình, anh cất giọng lạnh nhạt.

" Sao em lại dùng ánh mắt dò xét nhìn ông ta đến thất thần vậy?"

Cô bất ngờ với câu hỏi này của anh, cô nhìn anh trong vẻ bối rối không biết phải giải thích như thế nào. Bầu trời lúc này tối đen như mực chỉ còn lại ánh sáng từ những vì sao trên bầu trời cùng với ánh đèn mờ nhạt tỏa ra từ mấy ngọn đèn hai bên ven đường, cả con đường từ cửa chính của khách sạn The Palm cho đến bãi đỗ xe rất vắng vẻ, không gian tĩnh mịch đến cô chỉ còn nghe được tiếng bước chân đều đều của anh, khi đôi giày da chạm xuống con đường nhựa. Chờ một lúc anh vẫn chưa nghe được câu trả lời từ cô, anh không vui cuối xuống nhìn vào cô đang trong lòng mình.
Suy nghĩ này vừa loé lên trong đầu liền khiến cô vui đến khó tả, cô cong môi nhìn anh cười nói.

" Tất cả là vì anh! "

Nói đến đây cô chợt dừng lại không nói tiếp.

" Vì tôi?"

Dennis Louis thật sự không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cô. Người đàn ông này lúc nào cũng phải hỏi cho ra lẽ hay sao?
Phải nói sao đây? nói với anh là vì tôi sợ anh gặp nguy hiểm. Cô nghĩ nếu cô không đưa ra lời giải thích chính đáng không biết anh sẽ làm gì với cô, với tính tình ngang tàng của anh ấy chắc có lẽ anh sẽ quăng cô xuống mặt đất ngay. Suy nghĩ một chút cô ngước mặt lên nhìn thẳng vào mặt anh nói.

" Nicholas, gia tộc khét tiếng bỗng dưng tìm đến chắc có chuyện nhờ vả, tôi chỉ sợ anh sẽ gặp nguy hiểm."

Bước chân của anh đột nhiên dừng hẳn lại, toàn thân anh căng cứng bàn tay cũng bất giác ôm chặt thân thể nhỏ bé này hơn.
Anh cúi đầu nhìn vào người con gái suốt ngày đấu khẩu với anh, không ai nhường ai vậy mà bây giờ cô lại quan tâm đến sự an nguy của anh.
Đột nhiên lúc này từ sâu thẳm trong trái tim của anh truyền đến một cảm giác, cảm giác nói rằng người phụ nữ này là cả thế giới của anh. Chắc có lẽ như người ta thường nói, những gì hạnh phúc tốt đẹp nhất không bao giờ giữ được lâu, cũng như pháo hoa, trong giây phút bùng nổ nhìn vô cùng tráng lệ rực rỡ xinh đẹp đến động lòng người, nhưng chỉ trong phút chốc liền tan biến trở lại sự tĩnh mịch phẳng lặng của trước đây. Đột nhiên cô cảm giác được thân thể của anh không còn di chuyển nữa, cô chờ vài giây anh vẫn đứng yên đó. Cô nghi ngờ nhìn anh, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh nhìn thẳng về phía trước, cô xoay đầu lại nhìn theo ánh mắt của anh, đột nhiên cô nhìn thấy một đám người cầm mã tấu đứng chặn đường họ.
Cô lo lắng tay buông anh ra muốn đứng xuống mặt đất nhưng anh không có ý định buông cô ra.

" Anh bỏ tôi xuống trước đã. "

Cô nhìn anh nói với giọng nghiêm túc, tình huống hiện giờ rất nguy hiểm vậy mà anh vẫn còn cứng đầu. Anh không quan tâm đến lời nói của cô, ánh mắt ngạo mạn nhìn chằm chằm vào đám người phía trước. Cô vặn vẹo thân hình nhỏ bé của mình ra khỏi vòng tay của anh. Đứng xuống mặt đất bên cạnh anh ánh mắt có phần lo lắng nhìn mấy người đàn ông với nét mặt hung tợn kia.

" Không sao đâu! Tôi sẽ bảo vệ em. "

Anh vừa nói bàn tay mạnh mẽ lập tức vòng qua eo cô, ôm cô sát vào lòng. Người các người muốn đối phó chính là tôi, không liên quan gì đến cô ấy. Anh nhìn đám người được phái đến để trừ khử anh lên tiếng, một người đàn ông đầu trọc cất tiếng cười giễu cợt.

"Ha....ha.....ha......."

Hắn cầm cây mã tấu hướng về phía của hai người làm động tác hù dọa.

" Cả hai đều phải chết!"

Anh nghe tên đầu trọc nói vậy con ngươi đen nhánh đột nhiên hiện lên sát khí, anh nhếch môi cười châm chọc gương mặt không một tia cảm xúc nhìn đám người đang làm hùm làm hổ trước mặt lên tiếng.

" Với khả năng của bọn mày chỉ e là động đến một sợi tóc của tao đã là chuyện khó, huống hồ gì là mạng của tao!"

Lời nói ngông cuồng của anh, khiến tên đầu trọc tức đến sắc mặt phách lối nóng phừng phừng, trong lòng chỉ muốn sao có thể giết chết anh ngay.

" Người nào giết được hắn, tao sẽ trọng thưởng."

Tên đầu trọc quát lên trong sự giận dữ, hắn cùng thuộc hạ xông tới tập kích anh. Nhìn thấy họ cầm mã tấu bước tới trong lòng kinh hãi cô khẩn trương vươn tay nắm chặt tay anh nói với giọng hoảng sợ. Dù có giỏi võ đến đâu đi nữa tay không tất sách lao vào cả đám có vũ khí thì chả khác nào lấy trứng chọi đá.

" Dennis Louis, mau chạy đi! "

Trong lòng cô biết một mình anh không thể nào đối phó nổi với đám người cuồng bạo này, huống hồ gì còn bị cô vướng bận tay chân. Ánh mắt thâm thuý của anh nhìn chằm chằm vào bàn tay của cô lúc này đang nắm chặt tay anh.
Anh mỉm cười nhìn cô, làm cô bất ngờ trong giây lát.

" Giờ phút này rồi mà anh còn cười được nữa có phải đầu anh có vấn đề không? "

Thái độ của anh đối với cô thay đổi hoàn toàn, vừa rồi còn hung hăng vậy mà bây giờ lại dịu dàng làm cô cảm giác choáng ngộp.
Dennis Louis dùng bàn tay còn lại vuốt ve mái tóc chấm vai của cô, anh nhìn cô bằng ánh mắt kiên định gật đầu một cái, ý bảo cô an tâm anh sẽ xử lý mọi chuyện. Sau khi trấn an cô xong anh nâng tay lên ấn vào cái nút nhỏ trên đồng hồ đeo ở cổ tay, anh vừa mới khởi động ứng dụng khẩn cấp thông báo với bọn thuộc hạ, với tình trạng hiện giờ của anh chỉ có thể cầm cự được một thời gian ngắn không thể nào một mình đối phó với bọn họ. Không đợi Dennis Louis hành động, mấy tên du côn đã nhanh chóng xông tới, anh nhìn thấy vậy liền vươn tay kéo cô về phía sau mình, thân thể cao lớn chặn trước người cô để bảo vệ không cho ai động đến cô. Cô được anh che chở, bóng lưng vạm vỡ của anh như một bức tường sắt bảo vệ cô. Nhìn thấy nguy hiểm trước mắt anh liền khom người ở tư thế 90 độ, thành công tránh được cây mã tấu lúc này đang nhắm vào người anh mà chém xuống, đôi chân thon dài vươn ra đá vào chân của bọn họ, mấy tên ngu xuẩn bị hành động này của anh làm cho ngã lăn xuống mặt đất, tên đầu trọc tức giận gầm lên khi hắn nhìn thấy đám đàn em của mình chưa gì hết đã bị anh đánh bại.

" Đúng là đồ vô dụng!"

Hắn nói xong liền ra lệnh cho mấy tên đàn em còn lại xông tới, họ nhắm vào người của anh mà công kích. Anh tung ra những cú đấm mạnh mẽ nhất, vào vùng đầu của tên nào không lượng sức dám tập kích anh, chỉ sau vài cú đấm trí mạng vài tên đã nằm thoi thóp dưới mặt đất, bả vai của anh lúc này đau đến không chịu nổi, nhưng sắc mặt vẫn điềm tĩnh không hề lộ ra nhược điểm của mình. Thật không ngờ lúc này một tên từ phía sau tấn công Emma, cô phát giác được nguy hiểm liền xoay người né đòn rồi tung cú đá thẳng rất mạnh ngay trên đỉnh đầu khiến hắn rụt ngã tại chỗ. Anh nhíu mày liếc nhìn đám người trước mặt, ánh mắt ma quỷ hiện lên đằng đằng sát khí khiến bọn họ hoảng sợ trong lòng. Với tốc độ cực nhanh anh đã mở cửa xe thò tay vào bên trong, chỉ trong tích tắc trên tay anh đã cầm một khẩu súng giảm âm được cất giấu bên hông cánh cửa.
Anh đứng một cách vô cùng ngạo mạn hướng nòng súng vào bọn người đang không biết chết là gì xông tới tấn công anh. Lúc này trên người anh toát lên vẻ uy phong cuồng dã mà từ trước tới giờ cô chưa từng nhìn thấy qua.
Trong tình huống này hai từ kinh hãi đã không thể hình dung được tâm trạng hiện giờ của cô nhưng bàn tay cứng rắn của anh đang choàng eo cô. Nhìn thấy trên tay anh cầm súng, tất cả mọi người như bị đóng băng không ai dám nhúc nhích. Đột nhiên giọng nói trầm trầm mang theo nộ khí rõ ràng của Dennis Louis vang lên.

" Ai muốn chết thì cứ xông lên."

Lời nói của anh mang theo hàm ý khiêu khích rõ rệt, nhưng bọn họ không ai dám hành động nông nổi.

" Đại ca, tuần trước em có xem tin tức nhìn thấy khẩu súng này."

Nó là khẩu súng PSS giảm âm nhỏ và tối tân nhất do gia tộc Nicholas bên Italy mới vừa chế tạo ra, chỉ dành riêng cho quân đội Mỹ.

" Tại sao lại nằm trong tay của hắn ta?"

Một tên đàn em hoảng hốt nói với đại ca của mình, tên đầu trọc là người sống trong giang hồ nên đầu óc rất nhạy bén không cần suy nghĩ hắn cũng biết Dennis Louis có liên quan đến gia tộc Nicholas một gia tộc khét tiếng.
Người có liên quan với gia tộc Nicholas nhất định là người không đơn giản. Hắn nghi ngờ quan sát Dennis Louis thật kỹ, muốn xem anh thật sự là người như thế nào.
Thân phận KIR của Dennis Louis chỉ có những người với thân phận cao trong hắc đạo mới biết, còn những bang phái nhỏ sẽ không có diễm phúc được gặp mặt thủ lĩnh của Hắc Đạo.

" Mau rút lui."

Tên đầu trọc nhìn bọn đàn em nghiêm túc nói, hắn không muốn chỉ vì mấy trăm ngàn đô la của Paul Tran mà bỏ mạng, thật không đáng. Emma đứng bên cạnh anh cho dù đang được anh ôm trong lòng nhưng khi nhìn thấy khẩu súng trên tay anh, cô không tránh khỏi sự run rẩy.
Anh cảm giác được tòan thân cô không còn sức lực anh lập tức ôm chặt cô hơn, lúc nãy cô đã dồn toàn bộ sức lực tung cú đá cao vào tên côn đồ đó. Cô như được giải cứu cô đặt hết trọng lượng cơ thể của mình lên người anh.
Trong lúc này từ xa xa Mark, Winter và Tom dẫn đầu một đám thuộc hạ trên ba chiếc xe thùng Mercedes màu đen phóng tới, dừng lại trước mặt bọn họ chặn đường lui của đám du côn.

"Rẹt.......rẹt...........rẹt..........."

Tiếng rẹt rẹt khi bọn thuộc hạ của KIR mạnh tay mở cửa xe thùng vang lên, từng tên thuộc hạ tay cầm súng mặt âu phục màu đen bước xuống khiến đám người của tên đầu trọc hoang mang nhìn dáo dác tìm đường tẩu thoát. Họ tản ra bốn hướng cầu may có thể phá vòng vây, nhưng thật không ngờ người của KIR thật nhanh tay họ cầm súng không ngừng nã đạn vào bắp đùi của bọn họ. Sắc mặt Dennis Louis không một tia cảm xúc, anh nhắm nòng súng thẳng vào tên đầu trọc vừa rồi còn mạnh miệng muốn lấy mạng của cô và anh.

"Pằng......pằng.......pằng........."

"Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh"

Tên nào cũng bị trúng đạn ngã quỵ xuống đất, tên đầu trọc là người thê thảm nhất không chỉ bị Mark bắn vào chân còn bị Mark cố tình bắn vào cánh tay vừa rồi còn to gan dám cầm mã tấu đưa lên hù doạ cô và anh. Cậu liền xông tới quăng những cứu đấm mạnh bạo vào người của tên đầu trọc được gọi là đại ca, cho chừa cái tội hỗn láo với Thủ lĩnh. Giữa bầu trời đêm đen tĩnh mịch, không gian thật yên tĩnh ngoài tiếng va chạm mạnh của những cứu đắm ra chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết của bọn họ.
Lần này là tiếng thét kinh hoàng của Emma, cảm giác buồn nôn từ dạ dày xông thẳng lên cổ họng, cô quýnh quán dùng một tay bụm miệng của mình, tay còn lại ôm chặt Dennis Louis, gương mặt trắng bệch không còn giọt máu nép vào lồng ngực rắn chắc của anh, khi cô nhìn thấy Winter dùng súng bắn thẳng vào đầu của một tên, trong khoảnh khắc đó đầu hắn bị lực sát thương từ viên đạn tàn phá những mảnh thịt vụng cùng với máu văng ra tứ tung trải dài dưới con đường nhựa nhìn vào thật kinh tởm. Winter dùng chiêu giết gà dọa kỷ xem thử còn tên nào dám to gan phản khán lại không.
Dennis Louis đau lòng cất khẩu súng vào trong túi áo vest trong lòng biết cô đã bị thuộc hạ của anh dọa khiếp vía, bàn tay rộng lớn thản nhiên vuốt ve mái tóc màu đen ống ánh của cô.

" Thủ lĩnh, ngài có bị thương không? "

Tom vội vàng chạy tới nhìn Dennis Louis cung kính lên tiếng, nhìn thấy vẻ mặt không hài lòng của anh, Tom liền đứng thẳng thớm trước mặt anh cúi đầu thận trọng nhận lỗi.

" Thuộc hạ biết tội. "

" Biết thì tốt! Lần sau còn phạm phải tự mình chịu phạt. "











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh