46 (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay có lẽ là ngày may mắn nhất của Linh Quỳnh, có thể một lần rút được hai tấm thẻ.

Một thẻ là 'Tri thức là sức mạnh', giao diện là một ngôi trường.

Một thẻ là 'Thập quang ngũ sắc ', mặt thẻ nhìn qua có chút giống ánh đèn trên sân khấu.

Trường học......

Nói mới nhớ, hình như nguyên chủ vẫn còn đi học a.

Đây không phải là...... Có thể ra ngoài sao?

Linh Quỳnh mang tâm tình vui sướng, đi tìm Thẩm Hàn Đăng.

Thẩm Hàn Đăng đang ở trong phòng, thấy cô đi vào, cũng không có phản ứng gì, tiếp tục xoay khối Rubik trong tay.

Cuối cùng cũng có thể thấy đứa con yêu .

Linh Quỳnh khẽ thở ra một hơi, ngồi ở bên cạnh hắn.

"Ai cho cô ngồi?"

"Thiếu gia, ta muốn đi học." Linh Quỳnh làm như không nghe thấy, trực tiếp đưa ra yêu cầu.

Thẩm Hàn Đăng không chút nghĩ ngợi nói: "Không được."

Thẻ là cho Thẩm Hàn Đăng dùng , trường học kia, chắc chắn cũng là chuẩn bị cho Thẩm Hàn Đăng.

Linh Quỳnh: "Ta muốn đi học cùng thiếu gia."

Thẩm Hàn Đăng ngừng xoay khối Rubik, quay đầu nhìn cô.

"Cùng ta?"

"Ân."

Thẩm Hàn Đăng thu hồi ánh mắt, khối Rubik phát ra tiếng răng rắc, lực như vậy, càng giống như vặn nát đầu người khác.

"Cô có biết ta đang sống một cuộc sống như nào không? Ra khỏi cửa một bước thôi cũng phải báo cáo đủ đường. " Hắn híp mắt:"Cô muốn chọc điên ta đúng không?"

"Anh có thể ra ngoài nếu anh muốn."

Thẩm Hàn Đăng cười lạnh một tiếng, "Nếu ta muốn là được thì bây giờ ta cũng không cần phải ở đây."

Linh Quỳnh vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của, mạnh mẽ hứa hẹn: "Trước kia không có ta, hiện tại có ta, anh nhất định sẽ rất may mắn, chỉ cần muốn đi liền có thể đi, tin tưởng ta."

Thẩm Hàn Đăng: "..."

Chưa thấy ai huênh hoang như vậy.

......

Thẩm Hàn Đăng cũng không có để lời nói của Linh Quỳnh trong lòng, Chu Tịnh làm sao có thể để cho hắn ra ngoài, hơn nữa còn là đến nơi như trường học kia.

Nhưng mà hai ngày sau , Chu Tịnh thật sự phái người tới, nói với Thẩm Hàn Đăng là hắn có thể đi học, có thể đến trường.

Thẩm Hàn Đăng: "......"

Chu Tịnh điên rồi??

"Nghe nói công ty bên kia có biến." Kelly cùng Thẩm Thủ Hằng báo cáo: "Mấy năm nay Chu Tịnh đối xử tệ bạc với thiếu gia quá rõ ràng, đã có người bất bình, nên Chu Tịnh muốn cho ngài ra ngoài, làm yên lòng những người kia."

"Ra là thế."

Kelly cẩn thận hỏi: "Thiếu gia, trường học......"

Thẩm Hàn Đăng trầm tư trong giây lát: "Đi."

Chu Tịnh tất nhiên muốn lợi dụng hắn, nhưng đó cũng là cơ hội của hắn.

Rời khỏi nơi này, những công việc của hắn sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Thẩm Hàn Đăng lại nghĩ tới những lời nói kia của Linh Quỳnh.

"Ông cảm thấy Diệp Khinh Đường là người của Chu Tịnh không?"

Kelly không thể nhìn thấu cô gái nhỏ đó, trông ngây thơ, giản dị, ngoan ngoãn và dễ thương.

Nhưng khi  Kelly nhìn thẳng vào mắt của cô , lại cảm thấy cô gái kia cũng không dễ đối phó như vậy.

Kelly: "Khó nói."

Thẩm Hàn Đăng cụp mi, thấp giọng nói: "Diệp Thanh Đường..."

......

Kể từ khi Thẩm Hàn Đăng học cấp hai là dần dần không thể đi học ở trường, từ đầu còn có gia sư, Chu Tịnh cho phép hắn đi thi.

Sau này gia sư không còn, Thẩm Hàn Đăng phải tự học.

Lúc thi đại học hắn cũng tham gia, đồng thời thi đậu.

Nhưng sau khi thi đậu cũng không có đi học lần nào, bởi Chu Tịnh cho hắn tạm nghỉ học.

Bây giờ khi một lần nữa trở lại trường học, Thẩm Hàn Đăng đáng ra đã học đến năm hai.

Linh Quỳnh vừa vặn cũng học ở đây, nhưng khác chuyên ngành .

Thẩm Hàn Đăng ngồi trong xe, nhìn người ra vào cổng trường, có chút trầm tư.

Kể từ lần cuối tới trường học, phảng phất như đã cách hắn cả một thế kỷ vậy.

Thẩm Hàn Đăng hít một hơi, đẩy cửa xe bước ra ngoài.

Linh Quỳnh đi theo hắn ra ngoài, mang theo tâm tình cha già trong lòng : "Chúng ta không cùng khoa, anh sẽ không sao chứ?"

Thẩm Hàn Đăng liếc cô một cái, đi thẳng vào trường.

Linh Quỳnh: "......"

Há!

......

Linh Quỳnh tách Thẩm Hàn Đăng ra, Linh Quỳnh đi một chuyến về ký túc xá của nguyên chủ ở lúc trước.

Trong ký túc xá rất náo nhiệt, Linh Quỳnh đẩy cửa ra, âm thanh náo nhiệt bỗng im bặt lại.

Trong ký túc xá đầy ắp người, rõ ràng cũng không ở chung hết trong ký túc xá này.

"Diệp...... Khinh Đường?" Trong đó có một nữ sinh mặc váy ngắn, khiếp sợ lại không thể tin gọi tên cô.Trong ký túc xá rất náo nhiệt, Linh Quỳnh đẩy cửa ra, âm thanh náo nhiệt bỗng im bặt lại.

Tiếp đó sự tĩnh mịch trong ký túc xá bị tiếng nghị luận đánh vỡ.

"Đây là Diệp Khinh Đường?"

"Cô ta đẹp như vậy sao?"

Trong ấn tượng của họ, cô là một cô gái quanh năm không có cảm giác tồn tại.

Tại sao đột nhiên...

Lúc này, cô gái đứng trước mặt họ rạng rỡ từ đầu đến chân, mái tóc vàng óng làm nổi bật khuôn mặt vừa bằng lòng bàn tay vừa sáng sủa vừa sang chảnh.

"Cô ta thật sự là Diệp Khinh Đường?"

''Cô ta tại sao còn trở lại?"

"Không phải như cô nói, cô ta ở bên ngoài làm cái kia sao? Ta còn tưởng rằng cô ta không được học nữa nha."

"Oa, ta trước nghe nói qua, cha của cô ta là một tay cờ bạc, mang cô ta đi bồi những người có tiền kia, hiện tại xem ra......" Nữ sinh nói chuyện dò xét cô vài lần, rõ ràng cảm thấy cô thay đổi rất nhiều, chắc chắn như các cô nói.

Các cuộc thảo luận của các cô gái không ồn ào lắm.

Nhưng ký túc xá có không gian lớn như vậy, và nó đã truyền đến tai Linh Quỳnh một cách chính xác.

Người cha nghiện bài bạc của nguyên chủ kia tới gây sự nhiều lần, bị bạn học trông thấy, khó tránh khỏi sẽ truyền ra một chút lời đồn.

Nhưng cô không ngờ rằng nó đã trở thành như thế này.

“Mọi người có thể nói to lên chút được khong , dù sao ta cũng nghe thấy rồi." Linh Quỳnh đi vào ký túc xá, cố nén cười nói: "Ở ngay trước mặt người ta nói chuyện đàng hoàng, không phải thích hơn sao."

Mọi người: "..."

Các cô gái nhỏ tự tin và khoa trương, không hiểu sao ép khí thế các cô thấp xuống .

Bầu không khí ký túc xá hơi khựng lại.

"Sao không nói nữa?" Linh Quỳnh hếch cằm, thanh âm trong trẻo quanh quẩn trong ký túc xá: Nói đi, để ta cùng nghe."

Trên mặt Linh Quỳnh mang ý cười, rõ ràng là ngoan ngoãn và dễ thương, nhưng trên người coi lại có một loại tự tin cường thế không thể áp chế.

Người vốn cho rằng mình có lý lại không dám nói vào lúc này

Bản chất của con người vốn dĩ là bắt nạt kẻ yếu và sợ kẻ mạnh.

"Chuyện là… ta có chút việc nên đi trước."Một cô gái chạy ra ngoài.

Một người khác cũng hùa theo: "Ta đến thư viện."

"Ta còn bài tập nhóm chưa làm..."

"Ta cũng đi trước."

Những cô gái không thuộc ký túc xá này đã kiếm cớ rời đi.

Cuối cùng, chỉ còn lại hai cô gái, một người là cô gái đã nhận ra cô lúc đầu và mặc váy hai dây.

Người còn lại, với buộc tóc hai bên, đang ngồi bên giường, nhìn cô như nhìn một con quái vật.

Linh Quỳnh đóng cửa lại, cửa phòng 'pang' một tiếng, làm cả hai nữ sinh kia cùng giật mình run một cái.

Ký túc xá là dành cho 4 người.

Nữ chính đã chết rồi, nhưng có vẻ như trường học đã sắp xếp cho những nữ sinh khác ở.

Trên giường của nữ chính bên kia có chăn ,mền cùng các loại đồ vật linh tinh.

Linh Quỳnh nhìn nguyên chủ trên giường, trên giường chất đầy đồ vật, hoàn toàn không ở được.

Cô gái buộc tóc hai bên lấy lại tinh thần, hỏi: "Diệp Khinh Đường, sao cô lại thành ra thế này?"

"Ta biến thành dáng gì, còn cần báo cáo cho cô sao?"

"Cô. . . " Cô gái buộc tóc hai bên nghẹn ngào, sau đó khóe miệng cong lên một tia châm chọc, "Bên ngoài nói không thể là thật đúng không? Cô thật là ở bên ngoài..."

Linh Quỳnh: "Ta ở bên ngoài làm chuyện gì?"

Cô gái buộc tóc hai nên chán ghét: "Làm loại chuyện đó." Nếu không phải như thế, cô ta làm sao có thể thay đổi nhiều như vậy?

Cha cô ra là một tay nghiện cờ bạc...

Linh Quỳnh: "Chuyện gì?"

Cô gái buộc tóc hai bên hừ lạnh một tiếng: "Trong lòng cô còn không biết rõ sao? Còn phải nhờ người khác giải thích sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro