47(12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Cô đã tận mắt nhìn thấy sao?"

"......"

"Cô bao nuôi ta?"

"......" Sắc mặt nữ sinh buộc tóc hai bên đỏ lên, phẫn nộ quát: "Cô có biết xấu hổ hay không a!"

Ai thèm bao nuôi cô ta!

Sao cô có thể vô liêm sỉ như vậy!

Linh Quỳnh nhún vai : "Nếu cô không nhìn thấy tôi, cũng không bao ta, sao cô biết ta làm chuyện như vậy ở bên ngoài?"

Cô gái buộc tóc hai bên: "Nếu như cô không làm, người ta sẽ đồn như vậy chắc?"

Linh Quỳnh: "Ta nói cô vào được trường này là nhờ dựa quan hệ, có người đi cửa sau cho cô, cô sẽ thật sự đi tiên để vào sao?"

Nữ sinh cột tóc hai bên trợn tròn con mắt "Những chuyện này giống nhau sao?"

Linh Quỳnh: "Tại sao không giống nhau?"

Nữ sinh cột tóc hai bên: "Những chuyện này căn bản không cùng bản chất, ta là tự mình thi vào!"

Linh Quỳnh vô tội nhún vai, đôi mày đẹp khẽ cong, "Cái đó thêm mắm thêm muối truyền đi, ai mà muốn tìm hiểu chân tướng, đúng không?"

Cô gái buộc tóc hai bên: "Cô!"

Cô gái buộc tóc hai bên nhất thời không nói gì, chỉ tức giận nhìn chằm chằm Linh Quỳnh.

Linh Quỳnh cũng lười cùng cô ta nói chuyện, để tay lên chỗ nguyên chủ nằm, vỗ nhẹ một cái "Đây là đồ của ai?"

Nữ sinh cột tóc hai bên cười lạnh một tiếng, ngồi trở lại vị trí của mình, không để ý tới cô.

Nữ sinh mặc váy hai dây bên cạnh thấy vậy, cũng quay đầu đi.

Linh Quỳnh thở dài một hơi, trực tiếp hất toàn bộ đồ vật xuống đất.

Những thứ lộn xộn rơi xuống đất, phát ra âm thanh lạch cạch.

"Diệp Khinh Đường!!"

Nghe thấy tiếng động, cô gái buộc tóc hai bên kêu lên một tiếng.

Linh Quỳnh lười biếng ngoáy lỗ tai "Làm sao ?"

"Coo đang làm gì thế!"

"Dọn rác trên giường ta Linh Quỳnh còn nhấn mạnh thêm hai chữ 'ta' và 'rác '

Cô gái buộc tóc hay bên đi tới, túm lấy Linh Quỳnh, hét lớn: "Nhặt đồ cho ta, cô có biết mấy thứ này giá bao nhiêu không? Bị hỏng cô có trả nổi không?"

Linh Quỳnh rút tay của mình về, lại hất toàn bộ những thứ còn lại xuống.

Thế nào.

Ba ba đập đấy!

Nữ sinh buộc tóc hai bên: "......"

Thấy đại chiến sắp nổ ra, đúng lúc này, trong ký túc xá vang lên tiếng chuông điện thoại kêu lên.

Cô gái buộc tóc hai bên nhìn Linh Quỳnh một cái , quay đi trả lời điện thoại.

Một phút sau, cô gái buộc tóc hai bên chỉ vào thứ gì đó trên mặt đất và nói gay gắt:"Lúc ta trở lại, cô nếu còn chưa nhặt lên cho ta, ta sẽ cho cô đẹp mặt."

Cô gái buộc tóc hai bên chộp lấy chiếc túi của mình và vội vã rời đi.

Linh Quỳnh đứng nhìn đồ vật rơi đầy đất, nhấc chân đạp một cái, một cái hộp trượt sang một bên khác, dừng bên chân nữ sinh mặc váy hai dây.

Nữ sinh mặc váy hai dây nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác.

Ba phút sau.

Cô gái mặc váy hai dây nghe thấy động tĩnh, cẩn thận liếc mắt ra ngoài, thấy Lăng Quỳnh đang nhặt một thứ gì đó trên mặt đất.

Nữ sinh mặc váy hai dây nghĩ thầm chắc là cô đang sợ .

Nhưng ngay sau đó cô phát hiện ra có điều gì đó không ổn.

Linh Quỳnh lấy đồ ném vào trong một cái túi, mang theo đi theo hướng ra ngoài ký túc xá.

......

Khi Tưởng Dao trở lại ký túc xá, thấy trên mặt đất rất sạch sẽ, đáy lòng cười lạnh một tiếng, không phải là cũng ngoan ngoãn nhặt lên sao.

Nhưng mà rất nhanh sau đó, Tưởng Dao cũng cảm thấy không thích hợp.

Những thứ đồ của cô như bốc hơi mất.

"Đồ của ta đâu?" Tưởng Dao vọt tới trước mặt Linh Quỳnh chất vấn.

"Vứt rồi." Ngữ khí Linh Quỳnh nhẹ nhàng:" Cô không phải không cần nữa sao? Ta liền hảo tâm giúp cô vứt đi, không cần cảm ơn, tiện tay mà thôi."

Đôi mắt đẹp của Tưởng Dao trừng lớn, không thể tin được nhìn cô.

"Cô điên rồi sao!" Tưởng Dao tức giận mắng: "Sao cô lại vứt đồ của ta?"

"Cô không cần nữa, ta hảo tâm giúp cô đem vứt, cô không cảm ơn thì thôi còn ở đó hung hăng với ta?"

"Ai nói với cô là ta không cần nữa?"

"Cô đi nhặt về cho ta! !"

Linh Quỳnh cười nhìn nữ sinh : "Cô nằm mơ à?"

" Diệp Kinh Đường!"

......

"Các cô đừng đánh nhau nữa!"

Nữ sinh mặc váy hai dây tới kéo Linh Quỳnh và Tưởng Dao ra, chủ yếu là kéo Linh Quỳnh.

Tưởng Dao căn bản cũng không phải là đối thủ của Linh Quỳnh, hoàn toàn là bị đè lên đánh.

Linh Quỳnh hất ra nữ sinh váy ngắn ra, nắm lấy áo Tưởng Dao, nhét người vào trong hộc tủ.

Cô gái nhỏ trên mặt vẫn mang nụ cười ngoan ngoãn, giống như đang cùng cô trò chuyện về bài tập, đồng thời vỗ vai cô.

"Còn cần ta giúp cô thu dọn đồ nữa không?"

Tưởng Dao thở hồng hộc, trong mắt cô ngoại trừ tức giận còn có một tia sợ hãi, coi không dám gật đầu, cũng không dám lắc đầu.

Linh Quỳnh còn thân thiết giúp Tưởng Dao chỉnh lý quần áo đàng hoàng lại: "Cô bây giờ đến thùng rác tìm đi, nói không chừng còn có thể nhặt về. Chúc may mắn."

Tưởng Dao về sau mới biết được Linh Quỳnh nói 'Chúc may mắn' là có ý gì.

Cô căn bản không ném đồ ở thùng rác dưới lầu.

Tưởng Dao phải mất một giờ mới tìm được.

Lúc Tương Dao cầm đồ vật trở về, Linh Quỳnh đã không ở ký túc xá.

"Diệp Khinh Đường, con khốn !" Tưởng Dao tức giận đến phổi sắp nổ tung, cơn giận của cô đột nhiên chuyển sang nữ sinh mặc váy hai dây Phùng Mỹ Nguyệt: "Cô ta ném đồ của tớ, cậu cũng không ngăn lại, cậu chết rồi sao?"

Phùng Mỹ Nguyệt ấp úng , không có phát ra tiếng.

Lúc đó Linh Quỳnh mang theo đồ ra cửa, cô không biết cô ấy muốn làm gì.

Đợi khi cô đuổi theo, người đã sớm đi mất.

"Dao Dao, cậu cảm thấy cô ta. . . Lúc trước với bây giờ hoàn toàn không giống nhau không."

Tưởng Dao hiểu sai ý Phùng Mỹ Nguyệt: "Ah, trước đây thật là không nhìn ra, hiện tại không biết bám được vào ai, lá gan đột nhiên lớn thêm nhiều như vậy."

Phùng Mỹ Nguyệt: "......"

Khương Dao càng nghĩ càng tức giận, cô trực tiếp đi vào phòng tắm, bưng một chậu nước ra, lấy ra mấy lọ sơn, hòa vào trong nước.

Phùng Mỹ Nguyệt tò mò hỏi: "Dao Dao, cậu làm gì thế?"

Tưởng Dao bưng cái chậu nước kia, tạt vào giường Linh Quỳnh.

"Muốn chơi ta đúng không?" Tưởng Dao ném chậu rửa mặt đi, xem giường ngủ như người chửi mắng : "Cô mẹ nó là cái thá gì chứ!"

Nhưng mà Tưởng Dao không nghĩ tới, liên tiếp mấy ngày tiếp theo Linh Quỳnh đều không trở về ký túc xá.

Cái giường ngủ kia còn ở đó, mỗi ngày cũng chỉ là làm bẩn mắt cô ta.

......

Mỗi ngày Linh Quỳnh đều cùng Thẩm Hàn Đăng trở về biệt thự, làm sao phải đi ký túc xá chịu khổ.

Ở biệt thự không phải thích hơn sao?

Ngủ trên giường 2m chăn êm đệm ấm không phải thích hơn sao?

Thích vô cùng.

[ Thẩm Hàn Đăng: Bảo tàng mỹ thuật.]

Linh Quỳnh nhìn tin nhắn Thẩm Hàn Đăng gửi tới, bĩu môi, gạt cần gạt, đi về hướng bảo tàng mỹ thuật.

Ngoài cổng bảo tàng nghệ thuật, Linh Quỳnh bị ai đó chặn lại.

Cô quay đầu lại và thấy một chàng trai đẹp trai đang chạy về phía mình.

Mẹ ơi!

Triệu Vân Diệp!

Nam chính!

Triệu Vân Diệp nhìn có chút ủ rũ, rõ ràng còn chưa thoát khỏi cái bóng từ cái chết của nữ chính.

Thế nhưng......

Cô không có dựa theo bản kịch bản gốc, đi an ủi nam chính a .

Nam chính tự động tìm tới cửa làm gì??

Triệu Vân Diệp: "Mình có chút chuyện muốn hỏi cậu, cậu có thời gian không?"

Linh Quỳnh lúc này lắc đầu lia lịa: "Không được, không quen, hẹn gặp lại."

Nói xong, cô gái xách váy chạy đi.

Số phận của nguyên chủ còn chưa đủ đáng sợ sao?

Ta điên mới nói chuyện cùng với anh.

Chạy mau a!!

"Bạn học Diệp." Triệu Vân Diệp đuổi theo, ngăn Linh Quỳnh : " Mình chỉ là muốn hỏi cậu một chút chuyện."

Linh Quỳnh khoát khoát tay: "Chúng ta không quen biết, có thể nói cái gì a?"

"Bạn học Diệp......"

Linh Quỳnh liếc thấy người phía sau, trực tiếp từ bên cạnh Triệu Vân Diệp chui qua, như một làn khói trốn đến sau lưng Thẩm Hàn Đăng.

Thẩm Hàn Đăng còn không biết có chuyện gì, đột nhiên bị cô gái nhỏ nắm quần áo, thò một cái đầu từ bên cạnh ra.

"Làm gì vậy?" Thẩm Hàn Đăng trầm mặt, "Buông ra!"

———— Tiểu kịch nhỏ ————

Thẩm Hàn Đăng: Ôm ta!

Linh Quỳnh: A! Anh cũng có ngày hôm nay!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro