55(20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùi Tử Thanh ngoài cười nhưng trong không cười: "Diệp tiểu thư, cô còn nhớ lần trước cô đối xử với ta như thế nào không?"

Hắn chỉ có thể nhớ là mình tìm cô để nói chuyện.

Nhưng sau đó...

Hoàn toàn mơ hồ.

Làm thế nào cũng nhớ không nổi.

Hắn suy nghĩ rất nhiều, bất kể nghĩ thế nào, đều cảm thấy kỳ quái.

Linh Quỳnh: "Ta có thể làm cái gì với anh? Ta chỉ là cô gái chân yếu tay mềm mà thôi .."

Bùi Tử Thanh: "..."

Chân yếu tay mềm...... Bùi Tử Thanh dò xét cô một lần từ trên xuống dưới, so với những cô tiểu thư nhà giàu yếu ớt không có gì khác biệt, nhìn qua đúng là chân yếu tay mềm

Nhưng mà......

Trải qua chuyện lần trước, Bùi Tử Thanh có chút khó tin.

Bùi Tử Thanh cười cười xảo trá :"Diệp tiểu thư, chỉ cần cô từng làm, nhất định sẽ lưu lại chứng cứ, cô cảm thấy thế nào?"

Linh Quỳnh có chút tán thành gật đầu, "Anh nói đúng."

Con mắt Bùi Tử Thanh nhíu lại, "Cho nên Diệp tiểu thư thừa nhận là cô làm chuyện lần trước sao?"

Linh Quỳnh kinh ngạc, "Ta thừa nhận chỗ nào vậy?"

Cô chỉ đồng ý với câu nói kia của hắn, chứ không có nói cô đã làm gì.

Bùi Tử Thanh vẫn duy trì ý cười giả dối, ánh mắt lại âm trầm: "Diệp tiểu thư tốt nhất đừng để ta tìm được chứng cứ."

Bùi Tử Thanh: "......"

Vốn cho rằng có thể xuống tay từ con nhóc này, tìm một chút phiền phức cho Thẩm Hàn Đăng.

Ai biết tự gài bẫy ngược lại mình.

"Sẽ không." Giọng nói ngọt ngào của Linh Quỳnh rơi vào bên tai Bùi Tử Thanh, chợt có chút xa cách, tựa như có gì đó ngăn cách giữa hai người họ.

Hắn nhìn thấy cô gái đứng trước mặt mình, khóe môi cong lên mỉm cười, lông mày và đôi mắt đầy nụ cười dịu dàng.

Trong đôi mắt trong veo ấy dường như có ánh sáng tán xạ khiến hắn có chút mê muội.

Cô gái tiến lên một bước, đến gần hắn và nói nhỏ điều gì đó.

Bùi Tử Thanh đột nhiên đi vụt qua cô, đi vào trong đám người.

......

Linh Quỳnh ôm cánh tay, nhìn Bùi Tử Thanh đi đến giữa đám người, leo lên chỗ cao, trong tầm mắt không hiểu của mọi người, bắt đầu cởϊ qυầи áo, gây nên một tràng cảnh ồn ào náo động.

Động tác Bùi Tử Thanh rất nhanh, làm mọi người không phản ứng kịp.

Chờ khi bọn họ đi ngăn lại, Bùi Tử Thanh đã cởi gần hết đồ trên thân.

Linh Quỳnh không có hứng thú đối với những chuyện ồn ào xảy ra trước mắt, khóe môi ẩn ẩn có nụ cười nhạt, quay người rời đi, nhưng vừa quay đầu đã đụng vào lồng ngực ai đó, tiếp đó bên hông lại có thêm một bàn tay.

Linh Quỳnh ngẩng đầu lên, nở nụ cười tươi tắn và ngoan ngoãn:" Thiếu gia."

Thẩm Hàm Đăng nhìn đám người ồn ào:" Vừa rồi cô đã làm gì Bùi Tử Thanh?"

"Chỉ muốn để anh ta đi diễn một đoạn kịch ngắn mà thôi." Linh Quỳnh nhìn sang theo "Ai biết anh ta còn làm ra chuyện kích thích như vậy."

" Cô nói gì cậu ta cũng nghe theo sao?"

Anh vừa rồi đã nhìn thấy Bùi Tử Thanh đứng nói chuyện cùng cô, trước sau cũng không quá 2 phút.

Sao cô có thể làm cho Bùi Tử Thanh nghe lời như vậy?

Linh Quỳnh nghĩ nghĩ "Có thể là nhờ mị lực xuất sắc của ta?"

"......"

"Nơi này khắp nơi đều có camera giám sát, cô nói chuyện với cậu ta như vậy, một lần coi như là trùng hợp, còn hai lần thì sao? Cô cảm thấy người của Bùi gia sẽ bỏ qua cho cô sao?"

Linh Quỳnh tràn đầy tự tin, "Ta đã tìm hiểu rồi, chỗ đó không có camera, thiếu gia yên tâm, ta rất chuyên nghiệp, sẽ không để bị người ta bắt đâu."

Thẩm Hàn Đăng đột nhiên nhớ tới camera giám sát mới lắp đặt trong biệt thự.

Rõ ràng chỉ cần là chỗ có thể hoạt động, đều bị giám sát bao trùm, nhưng cô vẫn có thể tìm được góc chết.

"Cho nên cô đã làm gì với cậu ta?"

"Ta nói cho anh cũng có được gì đâu?"

Thẩm Hàn Đăng híp híp con mắt, nắm bắt được bản chất để Linh Quỳnh mở miệng, "50 vạn."

Linh Quỳnh duỗi ra một ngón tay.

"Đừng có được voi đòi tiên."

"Ta đang giúp anh giáo huấn anh ta." Linh Quỳnh chỉ vào Bùi Tử Thanh, "Không có công lao cũng có khổ lao!"

Thẩm Hàn Đăng: "......"

Ai mượn cô giáo huấn !

Thẩm Hàn Đăng nhịn một chút "Nói."

Linh Quỳnh biết thẩm Hàn Đăng đồng ý, vui rạo rực hỏi: "Biết thôi miên không?"

"......"

Thẩm Hàn Đặng đương nhiên biết.

Cũng đã có thời gian, Chu Tịnh muốn dùng cách này đối phó anh.

Thế nhưng thôi miên......

Cũng không đến mức thần kỳ như vậy.

Phải có nhiều thời gian tập cho người ta quen thứ gì đó, sau đó liền có thể làm cho người đó làm một số thứ theo ý mình.

Nhưng mà cô và Bùi Tử Thanh mới tiếp xúc bao lâu đâu?

"Cô có thể dùng thuật thôi miên để cậu ta cởi quần áo trước mặt mọi người sao?"

"Nếu ta muốn anh ta đi chết, anh ta cũng sẽ đi." Giọng nói cô gái nhỏ trong veo mềm mại, nhưng lời nói lại cực kỳ phách lối tự tin.

Không biết vì sao sống lưng Thẩm Hàn Đăng đột nhiên lạnh buốt.

Anh có một trực giác, những điều cô nói là sự thật.

Thẩm Hàn Đăng muốn tiếp tục hỏi, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt về.

.....

Sau chuyên lần này của Bùi Tử Thanh, quả nhiên cũng không một ai phát hiện hắn đã từng nói chuyện với Linh Quỳnh.

Chu Tịnh ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường, nhưng trong tiệc sinh nhật của mình lại xảy ra chuyện như vậy, không nói cũng biết bà ta khó chịu đến mức nào.

Sau khi Bùi Tử Thanh bị người nhà dẫn đi, bầu không khí yến hội có chút ngượng ngùng.

Có thể Chu Tịnh cần yên tĩnh, chẳng biết từ lúc nào rời khỏi buổi tiệc..

"Cô đang tìm cái gì?" Thẩm Hàn Đăng bị Linh Quỳnh lôi đi khắp nơi, giữa lông mày mơ hồ hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn.

Tại sao bắt anh chạy loạn khắp nơi cùng cô?

"Nếu ta biết thì tốt rồi......" Linh Quỳnh quay đầu nhìn bốn phía, nhỏ giọng thầm thì.

"Cô nói cái gì?"

Linh Quỳnh quay đầu nở nụ cười nhu thuận "Không nói gì nha."

"Chính cô......"

Linh Quỳnh dường như nhìn thấy thứ cô đang tìm kiếm, trực tiếp đẩy anh ra và chạy về phía bên đó.

Thẩm Hàn Đăng giẫm lên đá cuội trên đường, hung hăng nghiền một cái.

Xem ra nên đổi chủ nhân cho lồng chim....

Anh ngược lại muốn xem cô muốn làm gì!

Thẩm Hàn Đăng đi theo qua, Linh Quỳnh đột nhiên chạy tới, lôi hắn trốn vào đằng sau bụi cây bên cạnh.

"Diệp Khinh Đường......"

"Suỵt." Linh Quỳnh đặt một ngón tay lên môi anh, Thẩm Hàn Đăng tức giận 'bùm' một tiếng phát ra.

"Anh xem." Linh Quỳnh thu tay lại, làm một cái khẩu hình, ra hiệu anh nhìn ra bên ngoài.

Thẩm Hàn Đăng: "......"

Chu Tịnh đứng dưới bóng cây xanh, hai bên đều bị che khuất, chỉ cần không đi vào, gần như sẽ không nhìn thấy bên trong.

......

Đứng cạnh Chu Kính còn có một người đàn ông.

Người đàn ông đang nắm tay Chu Tịnh  nói chuyện.

Sắc mặt Chu Tịnh không tốt, muốn hất tay người đàn ông ra, kết quả thử mấy lần đều không thành công.

"Em đã nói, sau này anh đừng đến những nơi như thế này tìm em nữa!" Chu Tịnh cao giọng tiếp "Anh nghĩ em muốn vậy sao?"

Người đàn ông cười an ủi: "Còn không phải là anh không liên lạc được với em nên anh là lo lắng cho em sao . Em đừng tức giận, vẫn chưa có ai phát hiện anh tới đây, một lát nữa anh đi liền, sẽ không để cho người khác nhìn thấy."

Chu Tịnh đuổi người, "Anh đi nhanh đi."

Người đàn ông nhìn Chu Tịnh ám chỉ, "Thật vất vả anh mới tới được một chuyến......"

Chu Tịnh nhíu mày "Ở bên trong còn có rất nhiều người chờ em."

Người đàn ông: "Không cần để ý chút thời gian này, không phải em đã sắp xếp người tiếp đón khách rồi hay sao."

Chu Tịnh rõ ràng không vui, thế nhưng người đàn ông nói chuyện rất ngọt ngào, chặn đường lui của Chu Tịnh.

Chu Tịnh không có cách nào rời đi, lại không dám ầm ĩ với người đàn ông, thu hút người tới, chỉ có thể ỡm ờ.

Nơi này chính xác sẽ không có ai tới, nếu không phải do Linh Quỳnh cố ý đến tìm, cũng không phát hiện được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro