Chương 1 (5) : Ta , Linh Quỳnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-- Địa điểm mặc định chuẩn bị kích hoạt.

Địa điểm cũng tự động kích hoạt?

Thế ta làm gì bây giờ?

【 Tiểu tỷ tỷ có thể xem tư liệu mục tiêu công lược -Lục Văn Từ . 】

Tư liệu?

Linh Quỳnh cẩn thận tìm tìm đồ giám, cuối cùng trông thấy một dòng sieu nhỏ ' Tư liệu nhân vật ' .

Thật sự rất nhỏ, hơn nữa kiểu chữ cùng cùng màu sắc bối cảnh đồ giám căn bản không có gì khác biệt.

Nếu không nhìn kỹ, hoàn toàn không nhìn thấy.

Nhỏ như vậy...... thách đố nhau à?

【Không phải ta đã nhắc tiểu tỷ tỷ rồi sao? 】

"......"

Tư liệu nhân vật không nhiều, ước chừng hai ba trăm chữ, Linh Quỳnh liếc mắt một cái đã đọc hết.

Đại khái chính là:

Lục Văn Từ là một diễn viên ngoài tuyến mười tám bởi vì đắc tội người ta, cơ hồ không có tài nguyên, trải qua mười phần thê thảm.

Không được hào quang nhân vật chính, xem như đã từng đứng trên thiên đàng, cũng sẽ biến thành pháo hôi.

Người đại diện của hắn vì muốn lợi dụng tối đa tác dụng của hắn , mà cùng người hợp mưu, đem người cho lừa gạt hắn đến khách sạn.

Lục Văn Từ cuối cùng nhảy lầu tự tử.

......

2618.

Linh Quỳnh xem bảng số phòng, xác định là ở đây.

Hôm nay trùng hợp là ngày Lục Văn Từ bị lừa đến khách sạn, mà tình cờ cô cùng vừa tình cờ rút được tấm thẻ 2618 .

Là mục tiêu trong nhiệm vụ , cô tất nhiên không thể bỏ mặc anh ta.

Vì vậy, bây giờ cô phải tìm cách để đưa anh ta ra ngoài.

Nhưng làm thế nào giờ.....

Trực tiếp đi vào ?

Linh Quỳnh nhỏ giọng thầm thì: "Không được không được , cái này quá nguy hiểm, ta có chút sợ hãi....."

【 Ting ting , có thể rút thẻ nhaa , một số thẻ có thể dùng để hóa giải nguy cơ, nạp lần đầu giảm giá 50% ~ 】

Vinh Diệu ngoi lên giật dây Linh Quỳnh.

Một [ Thẻ phát triển] có thể được rút một lần.

Giá của một [Thẻ phát triển ]là 1000  tiền thật.

Yea , chính xác ,là tiền thật!

"Các ngươi sao không đi ăn cướp đi ?"

Linh Quỳnh tức giận muốn tìm một nút khiếu nại trên trang chủ.

Nhưng khi nhìn nửa ngày, trang chủ chỉ có ba cái ô biểu tượng trơ trụi , nào có cái nút khiếu nại nào !

"......"

Ân......

Linh Quỳnh im lặng và từ bỏ việc tìm  một nút khiếu nại :"Tiền ở thế giới này sao ?"

【Đúng vậy .】

Một số thẻ có thể hóa giải nguy cơ , nhưng cô có thể rút nó không? Cô cần rút bao nhiêu thẻ mới có thể lấy được?

Đây đều là ẩn số

Đây chỉ đơn giản là một cái bẫy.

Trò chơi rút thẻ đều là bẫy!

Chỉ có những kẻ ngốc mới rơi vào bẫy!

Linh Quỳnh suy xét một hồi, quả quyết cự tuyệt: "Ha ha, không , gặp lại sau ."

【 Vậy tiểu tỷ tỷ chỉ có thể tự nghĩ biện pháp thôi.  】

Vinh Diệu không tiếp tục thuyết phục, nói xong câu này liền im bặt.

"....."

Không phải ! Ngươi thái độ gì đây !

Ta là người chơi hay ngươi là ngườichơi!

Vì khách hàng phục vụ đâu!

Khiếu nại!

Linh Quỳnh hít một hơi thật sâu , nhìn chằm chằm vào bức tường với đôi má phồng lên, tức giận chết ta!!

Linh Quỳnh liếc qua hành lang, nhìn  thấy một chiếc xe dọn vệ sinh đậu ở đằng xa.

Cô chớp mắt hai lần, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

......

Linh Quỳnh cẩn thận đi vào trong , trong phòng có người đang nói chuyện.

"Ngài yên tâm, người còn chưa tỉnh... vâng vâng , biết ngài không thích loại kia...... Vậy ngài chậm rãi chơi, đợi ngài chơi xong thông báo cho ta, ta tới đón người." Giọng của người phụ nữ tràn đầy nịnh nọt cùng lấy lòng vâng trong phòng .

Đang nói chuyện, có người từ bên trong đi ra.

Linh Quỳnh lập tức tiến mở toilet ra .

Váy trên người hơi dài, Linh Quỳnh hít một hơi, vội vàng kéo váy vào.

Váy vừa được kéo vào, người bên kia cũng đi tới, mở cửa rời đi.

Toilet rất rộng rãi,Linh Quỳnh đứng sang một bên khác, hướng mặt ngoài nhìn.

Bên ngoài có một thiếu niên nằm ở trên giường, lúc này sắc mặt đỏ bừng, chống đỡ thân thể muốn đứng dậy.

Đáng tiếc thân thể không còn sức lực, mấy lần ngã ngửa.

Linh Quỳnh thấy rõ dung mạo của thiếu niên, con ngươi hơi tỏa sáng... Quá đẹp!!

Một dung mạo rất sạch sẽ và xinh đẹp, có thể ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Không cùng kiểu với nam chính nhưng hoàn toàn không kém.

Linh Quỳnh chạm vào trái tim nhỏ đang 'đập thình thịch' .

Trai đẹp ai chả thích!

Lại còn là trai đẹp như này chứ .

Đem về giấu đi thật tốt!

.........

"Cậu hôm nay phục vụ ta thật tốt, cậu muốn cái gì ta cho....." Một âm thanh khác bỗng dưng vang lên.

Bóng người dần dần tiến vào phạm vi tầm mắt Linh Quỳnh.

Thiếu niên hơi co lại nhích về sau , lại bị đối phương đè lại bả vai "Nếu như cậu ngoan ngoãn hơn, tôi sẽ không dùng cách này, cậu...."

Trong giọng điệu ấy có vẻ cưng chiều.
Nhưng giọng nói đó không hề dễ chịu chút nào, nó có vẻ ghê tởm nhiều hơn.

Lời kịch của bá đạo tổng giám đốc không phải ai cũng có thể nói a!

Linh Quỳnh ôm cánh nổi da gà, một lần nữa thò đầu ra nhìn.

Thanh niên vừa lúc quay đầu nhìn sang bên này, ánh mắt hai người chạm nhau không báo trước.

Đôi mắt ấy ướt đẫm một chút sương mù, mơ hồ, có tức giận cùng tuyệt vọng đan xen.

Bỗng dưng trông thấy có người, con ngươi thiếu niên sáng lên một đám hi vọng.

Linh Quỳnh giơ tay lên, che miệng khóe môi chậm rãi cong lên, nhỏ giọng nói: "Đừng lên tiếng."

Nàng thu lại ánh mắt, im lặng tại chỗ, ta phải cứu người như thế nào đây a?

Linh Quỳnh gọi Vinh Diệu lên , các ngươi không vì người chơi tân thủ mà cung cấp một điểm trợ giúp sao?

【 Ting ting,rút thẻ a, đảm bảo không lừa đảo, hông thiệt thòi, nạp đầu rất rẻ , còn có thêm quà tặng.  】

Vinh Diệu mở miệng không ngừng dụ hoặc Linh Quỳnh rút thẻ.

"Không rút!" Linh Quỳnh thái độ kiên quyết.

【 Vậy chúc tiểu tỷ tỷ chơi vui vẻ . 】

"......"

Tiếng sột soạt bên ngoài, và tiếng cảnh báo của đàn ông vì sự vùng vẫy của thiếu niên.

Linh Quỳnh xòe hai tay ra, trầm tư nhìn lòng bàn tay, hồi lâu mới chậm rãi nắm thành quyền.

......

Phanh --

Người vừa làm trò đồi bại với thiếu niên đột nhiên trợn mắt ngã xuống bên cạnh.

Lục Văn Từ co người lại, lùi về sau , đôi mắt hơi ngước lên nhìn người đứng bên mép giường.

Cô mặc một chiếc váy bằng vải , trắng mỏng trải dài trên sàn nhà, trên đầu đội một chiếc vương miện nhỏ nạm kim cương trắng và bạc, ngón tay sơn màu làm nổi bật bàn tay trắng nõn , tay nắm một vật trang trí, vẫn đang để ở giữa không trung.

Lục Văn Từ ánh mắt có chút mơ hồ, hắn không biết người này là do hắn tưởng tượng ra, hay là thật sự có người cứu hắn.

Linh Quỳnh ném đồ vật trang trí trong tay đi, đưa tay vỗ ngực một cái, thở ra một hơi.

Vừa vỗ ngực, cô vừa hỏi thiếu niên : "Anh không sao chứ?"

Lục Văn Từ toàn thân bất lực, một lát sau mới lắc đầu.

Lúc này Lục Văn Từ như một con thú nhỏ bị bắt nạt đến nỗi tuyệt vọng, hốc mắt đỏ bừng, đuôi mắt ướt át, làm cho không ai cũng muốn bảo hộ.

Linh Quỳnh lập tức mềm lòng, " Trước tiên ,ta mang anh rời khỏi nơi này đã ,  đừng sợ."

Cô đem người từ trên giường đỡ xuống ,Lục Văn Từ yếu ớt chỉ có thể dựa vào cô.

Thân thể thiếu niên nóng bỏng,hơi thở thở ra cũng là nóng.

Mà hắn cảm thấy người đỡ mình, trên người có một cỗ hơi lạnh, khiến hắn muốn lại gần hơn .

Linh Quỳnh đi hai bước, quay đầu nhìn người trên giường, đảo mắt một cái, đỡ thiếu niên qua một bên ngồi xuống : " Đợi ta một chút ".

Lục Văn Từ không nhìn thấy Linh Quỳnh đang làm cái gì, chỉ nghe thấy đằng sau có thanh âm lôi kéo,đi về phía toilet bên kia .

Một lúc sau, cô gái đi ra, cúi đầu nhìn hắn , "Anh có mang theo điện thoại không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro