「 ✦ CHAP 1 ✦ 」

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_____________________________

"Giọng hát của em vang vọng bao la,
Không chỉ anh nghe, mà mọi người đều hòa..."

_____________________________

Trong không gian sang trọng nhưng ấm cúng của một phòng trà nổi tiếng, ánh đèn sân khấu rực rỡ chiếu rọi lên bóng dáng mảnh khảnh của Thành An, một ca sĩ trẻ đang dần khẳng định tên tuổi trên con đường âm nhạc. Thành An đứng đó, tựa như một viên ngọc sáng, em ngân nga những giai điệu ngọt ngào của ca khúc mới vừa ra mắt không lâu, nhưng đã nhanh chóng trở thành bài hát yêu thích của nhiều người. Giọng hát trong trẻo, trầm bổng của em như chạm đến từng góc khuất trong trái tim khán giả, khiến không gian trở nên quyến rũ và lôi cuốn lạ kỳ.

♪ Nói với anh tất cả những gì ♪

♪ Đã làm em nhói đau ♪

Mỗi câu hát như được tẩm đẫm cảm xúc, vang lên với sự tinh tế và chân thành, khiến cả căn phòng như lặng đi để lắng nghe từng nốt nhạc. Ánh sáng và âm thanh hòa quyện vào nhau, tạo nên một bức tranh âm nhạc sống động, đầy màu sắc và cảm xúc. Tuy chỉ mới bước vào làng giải trí, Thành An đã thể hiện khả năng vượt trội, chiếm trọn trái tim khán giả bằng sự chân thật trong giọng hát và phong cách biểu diễn đầy đam mê.

Khán phòng chìm trong sự im lặng đầy mê hoặc, mọi ánh mắt đều hướng về em, chàng ca sĩ trẻ với niềm đam mê cháy bỏng. Thành An không chỉ hát, mà như đang kể câu chuyện của chính mình, truyền đạt những cảm xúc sâu lắng qua từng nốt nhạc và từng lời ca. Đối với em, mỗi lần đứng trên sân khấu là một cơ hội để chạm vào trái tim của khán giả, để mang đến cho họ những khoảnh khắc khó quên, và hơn hết, để khẳng định bản thân trên con đường nghệ thuật mà em theo đuổi bằng tất cả sự tận tụy.

Từ một góc khuất trong căn phòng, Lê Quang Hùng, người đàn ông lịch lãm với ánh mắt sâu lắng, lặng lẽ dõi theo từng chuyển động của Thành An trên sân khấu. Là giám đốc điều hành của một tập đoàn giải trí danh tiếng, Quang Hùng không chỉ dẫn dắt nhiều tài năng trẻ vươn tới thành công, mà còn sở hữu một con mắt tinh tường trong việc phát hiện những ngôi sao tương lai. Với kinh nghiệm của mình, hắn nhận ra rằng Thành An không chỉ là một ca sĩ bình thường. Sự đam mê, nghiêm túc và tinh tế trong từng nốt nhạc của em đã chạm đến trái tim hắn, khiến hắn không thể rời mắt và cảm nhận được một sự kết nối đặc biệt mà hắn chưa từng trải qua trước đây.

Quang Hùng nhấp một ngụm rượu vang đỏ, lặng lẽ cảm nhận những giai điệu đang bao phủ căn phòng. Gương mặt hắn dần giãn ra, nét căng thẳng sau một ngày dài làm việc bỗng chốc được thay thế bằng sự thư thái và bình yên. Khi nghe Thành An cất tiếng hát, hắn cảm giác như mọi bộn bề của cuộc sống được xóa nhòa, để lại trong hắn sự nhẹ nhõm kỳ lạ.

Thành An không biết rằng, từ xa, ánh mắt Quang Hùng luôn lặng lẽ dõi theo em. Đối với Quang Hùng, Thành An không chỉ là một tài năng hứa hẹn, mà còn là người đã khơi dậy trong hắn những cảm xúc mãnh liệt mà lâu lắm rồi hắn chưa từng trải qua. Dù giữa họ có một khoảng cách rõ ràng, nhưng chính sự đồng điệu trong âm nhạc và tình yêu nghệ thuật đã kéo hai trái tim lại gần nhau hơn bao giờ hết.

Ca khúc kết thúc, nhưng âm vang của nó vẫn còn đọng lại trong không khí, như những dư âm không thể phai nhòa. Quang Hùng mỉm cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng và trầm tĩnh, nhưng bên trong lòng hắn, một cơn sóng cảm xúc vừa lặng lẽ trỗi dậy.

Thành An bước xuống khỏi sân khấu và đi vào khu vực phía sau của phòng trà, nơi không khí bỗng nhiên trở nên yên tĩnh hơn. Em tháo bỏ chiếc áo khoác dày, để lại sự ấm áp của ánh đèn sân khấu và cảm nhận được sự mệt mỏi từ buổi biểu diễn. Sau khi uống một ngụm nước mát, em mở điện thoại để kiểm tra các tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.

Từ sáng đến giờ, em vẫn chưa có cơ hội về nhà, và giờ đây, nỗi lo lắng về tình trạng của Bảo Khang, người bạn thân thiết, khiến em không khỏi bận tâm. Sáng nay, Khang bị cảm nhưng nhất quyết không chịu đi khám, vẫn một mực đến phim trường mặc dù tình trạng sức khỏe của cậu ấy không tốt. Em không thể không cảm thấy lo lắng và đôi chút bất lực trước sự cứng đầu của cậu bạn mình.

Giờ đây, em chỉ có thể tự hỏi liệu Bảo Khang đã về nhà an toàn chưa và liệu có gặp phải vấn đề gì thêm không. Với tâm trạng lo lắng, em nhanh chóng nhắn tin cho Khang, hy vọng nhận được phản hồi để biết chắc chắn rằng cậu ấy đã về và ổn.

________________________

Khang Ngỗng🦆

thanhan

alo ola

về chưa ngỗng iu ơi?

baokhang

tao về từ chiều rồi

hôm nay đoàn nghỉ sớm

thanhan

ngỗng còn mệt không?

baokhang

khỏe re

bảo rồi, tao không phải trẻ con mà

sáng nay mày cứ lo

thanhan

có mày chủ quan ý

mà an chuẩn bị về rồi

baokhang

nay mày đi hát tận ở đâu?

thanhan

quận Hai

baokhang

mình ở quận Ba đó

xa thấy bà cố vậy an ơi!!!

thanhan

tao đi hát phòng trà

à mà mày ăn gì không ngỗng?

hay tao về rồi mua thuốc với cháo nhé

baokhang

tao ổn rồi

nay có anh chị trong đoàn mua thuốc cho

thanhan

oke ngỗng

thế an đi ăn cái

xong an về nhé

ngỗng mệt cứ ngủ đi

khỏi đợi tao

baokhang

tao bảo khỏe rồi cứ kêu tao mệt

mày muốn tao ốm lắm hả annn!?

thanhan

lo cho còn kêu nữa

thôi tao dọn đồ rồi về đây

lát gặp lại

baokhang đã thả ❤️ tin nhắn

________________________

Đặt điện thoại xuống bàn, Thành An bắt đầu dọn dẹp đồ đạc của mình vào ba lô, chuẩn bị rời khỏi phòng trà. Cầm chiếc áo khoác trong tay, em cảm thấy sự mệt mỏi của buổi biểu diễn dần tan biến khi nghĩ đến món hủ tiếu sườn kho, món ăn yêu thích của mình, mà em sắp được thưởng thức. Tuy nhiên, khi vừa bước ra khỏi phòng trà qua cửa sau, em bất cẩn va vào một người đàn ông đứng ở đó.

"Em xin lỗi ạ! Anh có sao không?"

Em vội vàng lên tiếng, tay giữ chặt ba lô và ánh mắt lộ rõ sự lo lắng. Sự va chạm không mạnh, nhưng đủ để khiến em cảm thấy bối rối và lo lắng.

"Anh không sao đâu! Em là người vừa hát trên sân khấu, phải không? Thành An đúng không?"

Người đàn ông cười nhẹ, ánh mắt ấm áp và chân thành, khiến em cảm thấy phần nào yên lòng. Hắn dường như có một sự quan tâm đặc biệt, và điều đó khiến em cảm thấy hơi lúng túng nhưng cũng có chút vui vẻ.

"D-dạ? Dạ đúng rồi ạ!"

Em ngạc nhiên và vội vàng đáp lại, ngẩng lên nhìn người đối diện với sự bối rối và một chút căng thẳng. Em không thể che giấu sự ngạc nhiên khi nhận ra rằng người đối diện biết đến mình.

"Giọng hát của em thật tuyệt vời, anh thật sự rất ấn tượng!"

Người đàn ông nói tiếp, nụ cười trên môi không thể che giấu sự hào hứng. 

"Anh là Quang Hùng!"

"Dạ vâng... Em cảm ơn anh vì lời khen ạ! Nhưng nếu anh không sao thì em xin phép đi trước nhé ạ! Em chào anh!"

Em nói vội vàng, cảm thấy cần phải rời khỏi nhanh chóng để tránh mất thời gian. Sự háo hức về món hủ tiếu sườn kho mà em đã chờ đợi suốt buổi tối cũng thôi thúc em rời đi ngay lập tức. Có lẽ vì đã quá đói, mà sự cồn cào trong dạ dày càng làm em cảm thấy sốt ruột hơn. Em cảm thấy việc thưởng thức món ăn yêu thích của mình trở nên cấp bách hơn bao giờ hết.

"Ơ... đợi đã!"

Quang Hùng mặc dù cảm thấy có chút tiếc nuối, chưa kịp hỏi số điện thoại của em hay bày tỏ thêm sự quan tâm, thì em đã nhanh chóng quay lưng và chạy đi, để lại hắn đứng đó với một cảm giác hụt hẫng và đôi chút bối rối.

Quang Hùng đứng lặng lẽ, ánh mắt vẫn dõi theo bóng dáng của Thành An khi em rời đi. Hắn cảm thấy một sự hụt hẫng lạ lùng, như thể có điều gì đó quý giá vừa vụt qua tầm tay. Đã lâu lắm rồi, hắn mới nghe được một giọng ca đặc biệt đến vậy. Chất giọng trong trẻo và thanh thoát của em, cùng với sự tinh tế trong cách em truyền tải cảm xúc qua từng lời ca, khiến hắn cảm thấy như mình vừa khám phá ra một viên ngọc quý hiếm trong thế giới âm nhạc.

Cảm giác mà Thành An để lại trong lòng Quang Hùng không chỉ đơn thuần là sự ấn tượng mạnh mẽ với tài năng của em, mà còn là một sự kết nối kỳ lạ mà hắn không thể lý giải ngay lập tức. Hắn cảm thấy một cảm giác ấm áp và cuốn hút, một sự đồng điệu sâu sắc mà hắn không thể mô tả bằng lời. Hình ảnh của em, với vẻ mặt chân thành và giọng hát tuyệt vời, vẫn văng vẳng trong tâm trí hắn, như một bản nhạc tuyệt đẹp không thể quên.

Những phút tiếp theo, khi Quang Hùng tiếp tục đứng đó, tâm trí của hắn chỉ quanh quẩn với hình ảnh của Thành An và giọng hát của em. Hắn không thể không suy nghĩ về khả năng và tương lai của em trong ngành công nghiệp giải trí. Sự thu hút mạnh mẽ và tiềm năng của em khiến hắn cảm thấy một sức hút mạnh mẽ, thôi thúc hắn muốn tìm hiểu thêm về em và sự nghiệp âm nhạc của em.

Tuy nhiên, có vẻ hắn không nhận ra ngay rằng cảm giác đặc biệt này không chỉ là sự ấn tượng với tài năng mà còn là những cảm xúc tình cảm mà hắn đang trải qua. Hắn cảm thấy một sự kết nối sâu sắc, nhưng không biết rằng đó chính là dấu hiệu của tình cảm mà hắn chưa nhận ra.

Hắn cảm thấy như mình đang đứng trước một cơ hội lớn, một kho báu chưa được khám phá trong thế giới âm nhạc, và cảm giác này đã khiến hắn không thể ngừng suy nghĩ về Thành An. Cảm giác tiếc nuối vì không thể trò chuyện thêm với em khiến hắn cảm thấy có một điều gì đó không trọn vẹn, như thể một chương quan trọng trong câu chuyện của em và hắn đã bị bỏ lỡ.

Với những suy nghĩ lẫn lộn và sự ngóng đợi, Quang Hùng quyết định rằng mình sẽ tìm cách để gặp lại Thành An. Hắn không chỉ muốn hiểu thêm về tài năng của em mà còn muốn khám phá những điều thú vị và đầy hứa hẹn mà em có thể mang lại. Hắn không nhận ra rằng tình cảm của mình đã bắt đầu nảy nở ngay từ lần đầu gặp, nhưng cảm giác mạnh mẽ và sự kết nối sâu sắc với Thành An đã khiến hắn không thể quên và tiếp tục nghĩ về em trong những ngày sắp tới. 

[...]

Thành An vừa leo lên chiếc xe máy của mình, và khi máy xe khởi động, em cảm nhận được sự mệt mỏi sau một ngày dài dằng dặc. Buổi tối ở phòng trà đã kết thúc suôn sẻ, nhưng cảm giác đói cồn cào sau buổi biểu diễn khiến em không thể chờ đợi thêm. Gió đêm lướt qua da, mang theo cảm giác dễ chịu và làm dịu đi phần nào những cơn mệt mỏi trong cơ thể em.

Khi đến quán hủ tiếu yêu thích, em nhanh chóng đặt hàng. Món hủ tiếu sườn kho với hương vị đậm đà luôn là món ăn khiến em cảm thấy hài lòng và thư giãn sau những giờ làm việc căng thẳng. Sau khi nhận phần ăn của mình, em không quên gọi thêm một phần để mang về cho Bảo Khang. Em biết rõ thói quen của Khang và sự quan tâm đó là điều em luôn dành cho người bạn thân thiết của mình. Mặc dù biết cậu có thể không ăn ngay, nhưng em vẫn muốn làm vậy vì tình bạn chân thành và sự chăm sóc luôn là điều em quý trọng.

Quay trở về căn hộ nhỏ ở quận Ba, nơi mà em và Bảo Khang đã chung sống trong nhiều năm, em cảm thấy sự ấm cúng và thân thuộc của mái ấm này. Dù không có nhiều tiện nghi sang trọng, nhưng những khoảnh khắc giản dị và ấm áp của cuộc sống cùng nhau là điều quý giá. Căn hộ nhỏ xinh xắn, với những món đồ đơn giản và không gian quen thuộc, mang lại cho em cảm giác an yên và gần gũi.

Khi em bước vào nhà, ánh sáng từ đèn ngủ phản chiếu trên những bức tường, tạo nên một không gian ấm áp và dễ chịu. Bảo Khang đang ngồi trên sofa, chăm chú đọc một tập kịch bản dày cộp. Những trang giấy đầy chữ không làm cậu phân tâm khỏi công việc, và em không thể không mỉm cười khi thấy Khang đang say mê với đam mê của mình.

"Mày về rồi à?"

Bảo Khang ngẩng lên khỏi tập giấy, ánh mắt vẫn dán chặt vào kịch bản. Giọng cậu thể hiện sự quan tâm và nhẹ nhõm khi thấy An trở về.

"Nè, hủ tiếu sườn kho đây!"

Em đặt phần hủ tiếu lên bàn, nở một nụ cười hài lòng. Cảm giác hoàn thành nhiệm vụ và sự chăm sóc dành cho bạn thân làm em cảm thấy hài lòng.

"An vẫn mua cho tao. Đúng là chỉ có bạn tôi thôi!"

Khang mỉm cười, ánh mắt hiện rõ sự cảm kích và hạnh phúc. Cậu nhận phần hủ tiếu và bắt đầu ăn với vẻ ngon miệng, cảm nhận được sự quan tâm từ người bạn thân.

"Rồi rồi, mày ăn xong cứ để đó tao dọn cho, tao đi nghỉ đã, nay mệt quá rồi!"

Em nói, sau đó vội vã đi vào phòng. Cả ngày dài với những hoạt động và sự chuẩn bị cho buổi biểu diễn khiến em cảm thấy mệt mỏi. Dự định của em là cất đồ đạc, tắm rửa để thư giãn và cuối cùng là chìm vào giấc ngủ. Nhưng ngay khi em vào phòng, điện thoại của em bất ngờ có thông báo mới.

Khi nhìn vào màn hình, em không thể tin vào mắt mình: Quang Hùng, người đàn ông mà em va phải lúc nãy, vừa thả tim vào một bài đăng trên Instagram của em. Sự ngạc nhiên và phấn khích khiến tim em đập nhanh hơn.

"Quang Hùng MasterD?"

Em lẩm bẩm, không dám tin vào những gì mình thấy. Đầu óc em quay cuồng khi nhận ra rằng đó chính là giám đốc âm nhạc nổi tiếng, hiện đang điều hành một công ty giải trí lớn.

"Trời ơi, đó không phải là giám đốc âm nhạc, hiện đang điều hành công ty giải trí sao?"

Sự bất ngờ làm em cảm thấy tự trách mình. Nếu em ở lại thêm chút nữa và trò chuyện với hắn, có thể đã có cơ hội để gia nhập công ty và phát triển sự nghiệp âm nhạc của mình. Sự lo lắng và hối tiếc lấn át mọi suy nghĩ của em, làm em cảm thấy như mình đã bỏ lỡ một cơ hội vàng.

"An ơi, sao mày khờ vậy trời!!!!"

Nghe tiếng thở dài của em, Bảo Khang nhanh chóng chạy vào phòng. Cậu bạn của em dù không hiểu rõ tình hình nhưng thấy em có vẻ bối rối, lo lắng.

"An!!!! Bây giờ là gần một giờ sáng rồi, mày có thôi rên rỉ đi không!!!"

Khang kêu lên, không hiểu tại sao An lại có vẻ bối rối và lo lắng đến vậy. Cảm giác của An đã truyền cho cậu sự bối rối và lo lắng, và cậu lo lắng cho bạn mình.

"Ngỗng ơi, tao ngu quá Ngỗng ơi, tao vừa để tuột mất một cơ hội lớn rồi!"

Em gục đầu vào gối, cảm thấy tiếc nuối vì cơ hội đã trôi qua. Cơn hoảng loạn và sự thất vọng đã khiến em cảm thấy cần phải trút giận, và việc đập gối xuống đệm như là cách để giải tỏa cảm xúc.

"Ủa? Nãy mày làm rơi cục sườn nào hay gì?"

Khang ngạc nhiên và thắc mắc, không hiểu vì sao một phần hủ tiếu lại có thể gây ra cơn hoảng loạn như vậy.

"Không phải!!!!"

Khang nhìn em với ánh mắt ngơ ngác, không hiểu sao An lại có vẻ căng thẳng và thất vọng đến vậy.

"An ơi, mày lớn rồi, làm gì kì quá vậy?"

"Ngỗng! Nãy tao va phải giám đốc âm nhạc Quang Hùng MasterD, mà chỉ vì bát hủ tiếu chết tiệt, tao đã chạy đi mà không làm quen với người ta! Trời ơi!!!"

Em gục đầu vào gối, cảm thấy tiếc nuối và hối tiếc vì cơ hội quan trọng đã trôi qua. Những cảm xúc lẫn lộn giữa sự tiếc nuối và sự bối rối khiến em không thể bình tĩnh được.

"Nhưng sao mày biết đó là anh Quang Hùng?"

"Nè, anh ấy vừa thả tim vào bài đăng của tao trên Instagram!"

"Mày khờ vậy, người ta thả tim bài của mày là ra tín hiệu mời mày về rồi! Mày không mau follow người ta đi trời!"

"Ừ nhỉ... sao tao không nghĩ ra vậy ta!"

Em chợt nhận ra sự ngu dốt của mình và cảm thấy có chút hy vọng. Sự hối tiếc đã được thay thế bằng sự quyết tâm.

"Mày cứ hát một mình anh cho lắm vào, quên hết sự đời rồi!"

Khang lắc đầu, nhưng không khỏi cười với sự ngây thơ của An.

"Hì hì, vậy thôi Khang ra ăn tiếp đi, để An tắm cái!"

Em cố gắng cười và nói, cố gắng làm không khí trở nên nhẹ nhàng hơn và xua tan cảm giác thất vọng.

Khang nhướng mày và quay trở lại sofa, trong khi Thành An đi vào phòng tắm, quyết định thư giãn và làm mới bản thân trước khi nghỉ ngơi. Trong lúc tắm, em nghĩ về cơ hội đã mất và tự trách mình vì đã không nhận ra tầm quan trọng của cuộc gặp gỡ. Tuy nhiên, em cũng cảm thấy một tia hy vọng khi nghĩ đến việc có thể khôi phục cơ hội này.

Đêm hôm đó tiếp tục trôi qua với những suy nghĩ về tương lai và sự nghiệp âm nhạc của mình. Em cảm thấy động lực và quyết tâm muốn tiếp tục cố gắng, không để cơ hội qua đi một cách lãng phí. Khi ra khỏi phòng tắm, em cảm thấy nhẹ nhõm hơn và chuẩn bị cho giấc ngủ.

Bảo Khang tiếp tục ăn phần hủ tiếu và cảm thấy hài lòng với sự chăm sóc của An. Dù cậu không hoàn toàn hiểu hết sự bối rối của bạn, nhưng cậu vẫn cảm thấy sự quan tâm và tình bạn chân thành trong hành động của An.

Cuối cùng, Thành An quyết định sẽ không để cơ hội này trôi qua một cách vô ích. Em sẽ tìm cách để gặp lại Quang Hùng và khám phá những cơ hội mới trong sự nghiệp âm nhạc của mình. Đêm đó, em chìm vào giấc ngủ với tâm trạng phấn khởi và một quyết tâm mới, không để cho bất kỳ cơ hội nào qua đi mà không tận dụng.

Những giấc mơ về những buổi biểu diễn lớn và sự thành công trong ngành âm nhạc đã bắt đầu hiện lên trong tâm trí em. Thành An cảm thấy tự tin hơn bao giờ hết và quyết tâm không để bất kỳ trở ngại nào ngăn cản mình. Sự hỗ trợ và tình bạn của Bảo Khang là nguồn động viên quý giá, và em biết rằng với sự chăm chỉ và quyết tâm, những giấc mơ của mình hoàn toàn có thể trở thành hiện thực.

[...]

Sau khi rời khỏi phòng trà, Quang Hùng lái chiếc siêu xe bóng loáng của mình, lướt qua những con đường đêm của thành phố. Hắn hướng về căn biệt thự rộng lớn ở quận Nhất, nơi mà hắn và người em trai sống trong sự xa hoa và tiện nghi. Mỗi khi trở về nhà, cảm giác bình yên trong căn biệt thự như là một sự cứu rỗi khỏi những áp lực và căng thẳng công việc.

Khi bước vào căn biệt thự, Quang Hùng cảm thấy như được ôm trọn bởi không gian rộng lớn và sang trọng. Những bức tranh nghệ thuật treo trên tường, những món đồ nội thất đắt giá, tất cả đều phản ánh phong cách và sự thành công của hắn. Hắn nhanh chóng đi đến chiếc ghế sofa lớn ở sảnh chính, nơi mà hắn thường ngồi để thư giãn và suy nghĩ về công việc.

Vừa ngồi xuống, hắn lôi ngay chiếc điện thoại từ túi ra, mở ứng dụng Instagram lên với sự hồi hộp không thể giấu nổi. Đã từ lâu, hắn không cảm thấy hứng thú với một ai như thế, và chính giọng hát của Đặng Thành An đã khơi dậy một sự say mê bất ngờ trong hắn. Mặc dù hắn đã cố gắng không để cảm xúc ảnh hưởng đến công việc, nhưng sự cuốn hút của Thành An đã khiến hắn không thể không tìm kiếm thêm thông tin về cậu bé ca sĩ đó.

Hắn tìm thấy tài khoản Instagram của Thành An khá dễ dàng. Sự bất ngờ và hào hứng hiện rõ trên khuôn mặt hắn khi hắn thấy những bức ảnh và video về em. Mặc dù hắn định sẽ chỉ theo dõi âm thầm và không tương tác gì, nhưng một phần trong lòng hắn lại không thể kiềm chế được sự tò mò và mong muốn mời Thành An về công ty của hắn.

Khi Quang Hùng đang chìm đắm trong việc xem các bài đăng của Thành An, em trai của hắn, Thượng Long, bước vào nhà. Thượng Long, một chàng trai trẻ với tính cách vui vẻ và hay đùa, luôn mang lại một chút tươi mới và sự hóm hỉnh cho cuộc sống của hắn.

"Anh về rồi hả? Vậy không nhắn em, em vừa ra ngoài ăn bún thịt nướng xong."

Thượng Long vừa cởi bỏ áo khoác và thay giày, vừa hỏi với vẻ mặt hào hứng.

"Ủa Long? Sao hôm nay mày về trước anh thế?"

Hắn trong lúc đang mải mê với điện thoại, không ngờ rằng em trai mình đã về nhà sớm hơn.

"Hôm nay đoàn phim tan sớm, nên em về từ chiều! Mà anh chăm chú xem gì thế, cho em xem với!"

Thượng Long tiến lại gần, tò mò về những gì anh trai mình đang làm.

"Thôi mà, mày xem làm gì!"

Quang Hùng, với ý định giữ kín việc mình vừa đi "stalk" Thành An, cố gắng lảng tránh. Nhưng sự ngây thơ và tò mò của Thượng Long thật sự khiến hắn bất lực.

Cuộc tranh cãi giữa hai anh em, mặc dù nhẹ nhàng, lại khiến Quang Hùng không để ý rằng mình đã lỡ thả tim vào bài đăng của Thành An. Sự cố gắng giấu giếm của hắn đã tạo ra một tình huống hài hước mà cả hai anh em đều không nhận ra.

"Thôi, khỏi tranh đi! Người yêu anh hay gì mà anh giấu kĩ thế?"

Anh tiếp tục châm chọc, làm cho không khí trở nên vui vẻ hơn.

"Mày tào lao nữa đi, làm gì có ai mà người yêu, anh mày đang sợ ế tới già đây!"

Hắn không thể nhịn cười trước sự hóm hỉnh của em trai, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy một chút lúng túng và hạnh phúc.

"Mà hai này, anh ế một mình đi, em không muốn ế nữa đâu!"

Thượng Long, với vẻ mặt châm chọc và một chút tủi thân, tiếp tục trò chuyện với Quang Hùng.

"Mày có người yêu à? Tao bảo mẹ!"

"Không, anh chơi kì. Không phải người yêu, nhưng mà là bạn diễn. Trời ơi, thiên thần đấy hai ơi."

Anh cảm thấy hào hứng và ngưỡng mộ khi nói về người bạn diễn mới, và sự cuốn hút của cậu càng làm anh cảm thấy phấn khích hơn.

"Mày cẩn thận, phim giả tình thật đấy!"

Hắn cảnh báo với một chút đùa cợt, nhưng cũng đầy sự quan tâm.

"Không vấn đề! Em chỉ sợ người ta từ chối thôi!"

Thượng Long nói ra sự lo lắng của mình, nhưng sự tự tin và quyết tâm vẫn hiện rõ trong lời nói của hắn.

"Không thử sao mà biết, mày cứ mạnh dạn lên, anh bảo kê!"

Hắn nói ra một câu, như để khẳng định một điều: Dù Thượng Long có làm sao, hắn vẫn sẽ bảo vệ  em trai mình, không màng lí do gì.

Thượng Long nhìn anh trai với ánh mắt tin tưởng và hy vọng. Sự hỗ trợ và động viên từ anh trai làm cho anh cảm thấy yên tâm hơn và quyết tâm hơn.

"Mà diễn viên đó là ai? Mới à?" 

Quang hùng cau mày, giọng điệu vừa tò mò vừa thận trọng, như thể muốn đảm bảo rằng em trai mình không bị cuốn vào mối quan tâm mới nào.

Thật lòng, hắn đang rất muốn biết thêm thông tin về người mà em trai mình dường như đang chú ý đến.

"Không hẳn là mới," 

Anh trả lời, một nụ cười nhẹ thoáng qua môi. 

"Nhưng là lần đầu em đóng chung với cậu ấy, và cũng là lần đầu cậu ấy đóng vai chính! Hôm nay, cậu ấy có vẻ không được ổn cho lắm... Em vẫn chưa gặp mặt trực tiếp, chỉ đứng từ xa nhìn thôi."

Ánh mắt anh sáng lên khi nói về bạn diễn mới, và niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt anh. Dường như việc được mời tham gia bộ phim này đã mang đến cho anh một niềm hạnh phúc lớn.

"Tên gì?"

"Phạm Bảo Khang!"

Buổi tối tiếp tục trôi qua với những câu chuyện vui vẻ và sự gắn bó giữa hai anh em. Trong khi Quang Hùng vẫn không ngừng nghĩ về giọng hát của Thành An và những cơ hội sắp tới, Thượng Long cũng cảm thấy sự phấn khích và hứng khởi từ người bạn diễn mới ấy.

Quang Hùng biết rằng cuộc gặp gỡ tiếp theo với Thành An sẽ là một cơ hội không thể bỏ lỡ, và hắn quyết tâm làm mọi cách để không bỏ lỡ cơ hội này. Hắn hình dung ra những buổi biểu diễn lớn, những thành công trong ngành âm nhạc, và cảm thấy tự tin hơn bao giờ hết.

Buổi tối kết thúc trong sự lạc quan và hy vọng. Quang Hùng không thể chờ đợi đến lúc được gặp lại Thành An và hy vọng rằng cơ hội để mời em về công ty sẽ sớm đến. Cảm giác hồi hộp và mong chờ trong lòng hắn ngày càng gia tăng, và hắn quyết tâm làm mọi cách để không bỏ lỡ cơ hội vàng này.

Trong ánh đèn mờ của căn biệt thự, Quang Hùng cảm thấy như thời gian trôi chậm lại, và mọi suy nghĩ của hắn đều xoay quanh Thành An. Hắn biết rằng sự nghiệp của em và tương lai của hắn sẽ được kết nối theo một cách nào đó, và hắn sẵn sàng làm mọi thứ để biến những giấc mơ thành hiện thực. 

____________________________

"Dưới ánh đèn sân khấu, em tỏa sáng huyền bí
Hắn đứng lặng lẽ, tim lạc nhịp vì em."

_____________________________

~ 11/09/2024 ~

_____________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro