Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng VIP tại Casino Ma Cao.

"Anh nghĩ mình có thể thắng được tôi sao, Lập Hằng?"

"Nghiêm Phong, sự ngạo mạn sẽ giết chết anh. Cùng tôi đánh một ván, thế nào?"

Nghiêm Phong nhàn nhạt gật đầu một tiếng. Thị trường Đông Nam Á, anh muốn đương nhiên sẽ có cách để có được nhưng cái tên John kia muốn đánh bạc thì cứ việc đi mà đánh, tại sao lại phải kéo anh vào cái vụ cá cược này.

Đông Nam Á là một trong những thị trường béo bở, nếu có thể nắm được nó tổng lợi nhuận trong năm có thể tăng lên mười phần trăm. Thị trường như thế không một nhà tư bản nào có thể nhắm mắt làm ngơ. Đặc biệt sau những năm bốn mươi lăm, thị trường này ngày càng được mở rộng và phát triển vượt bậc. Với thị trường tiêu thụ rộng lớn và nguồn nhân công dồi dào nơi đây đã dần trở thành viên ngọc xanh của thế giới. Huống chi, anh còn cần xác định một số thông tin ở nơi này.

"Được. Baccarat, một ván quyết định tất cả. Nhường anh đặt trước." Lập Hằng nâng ly rượu trong tay làm động tác mời.

"Đặt bên player đi."

Nghiêm Phong nhìn Lập Hằng ngồi ở phía đối diện. Đứng ở giữa, người tiếp viên đã bắt đầu chia bài.

Baccarat, có lẽ là một sự lựa chọn hay. Đây có thể nói là loại bài đơn giản và giải quyết mọi việc nhanh gọn nhất. Lập Hằng rốt cuộc đang nghĩ điều gì lại lấy cờ bạc mà cá cược với anh.

Đối diện với ánh mắt của Nghiêm Phong, Lập Hằng không phản ứng gì chỉ nâng ly rượu vang lên thưởng thức. Anh không phải là kẻ không biết thế cuộc, đi đánh bài với một thần bài mà không có sự chuẩn bị nào, anh cũng không vô dụng đến thế.

Hai người ngồi đối diện, mỗi người nhìn về một phía đuổi theo ý nghĩ riêng của mỗi người. Bên tai họ là giọng nói của cô tiếp viên đang thông báo kết quả ván bài.

"Player 5, Banker J." Giọng nói của cô tiếp viên là âm thanh duy nhất trong căn phòng này. Âm thanh trong trẻo vang lên làm nổi bật lên sự tĩnh lặng của căn phòng lại làm cho nhiệt độ nơi đây như tụt xuống vài độ.

"Kết quả." Căn phòng vẻn vẹn chỉ có mười người, ai cũng chăm chú nhìn cô tiếp viên ngoài trừ hai người trong cuộc. Hai người mỗi người cầm trên tay ly rượu vang nhìn như không vào ly rượu, mỗi người theo đuổi suy nghĩ riêng của bọn họ. Họ không để ý đến ván bài dường như đã biết trước kết quả, nhưng chiến thắng lại chỉ có một.

"Player 7, Banker 6."

Nghiêm Phong nhếch miệng cười nhạt, muốn đấu với anh, anh ta còn non lắm. Lập Hằng trong mắt thoáng một tia kinh ngạc, nhưng rồi cũng nhanh chấn tỉnh, nở nụ cười nhàn nhạt với Nghiêm Phong.

"Không hổ danh là thần bài, tôi quả nhiên cần phải học hỏi nhiều. Chúc mừng anh độc chiếm Đông Nam Á thành công." Lập Hằng nở nụ cười ma lãnh: "Tuy nhiên tôi chỉ nói thị trường này sẽ là của anh nhưng tôi không hề nói sẽ đích thân đưa cho anh và cũng không nói là khi nào đưa."

"Tên khốn này!" Một thuộc hạ đứng bên cạnh Nghiêm Phong tiến lên chắn trước mặt anh đồng thời chỉ súng về phía Lập Hằng.

"Sao nào không đủ kiên nhẫn nghe lão đại chúng tôi nói tiếp sao?" Thuộc hạ bên Lập Hằng cũng động thủ. Lập Hằng không làm gì chỉ đứng một bên xem động thái của Nghiêm Phong.

Nghiêm Phong giơ tay cản bước tiến của tên thuộc hạ của John, đồng thời ngồi xuống chiếc sofa ở cuối phòng, ngụ ý muốn nói chuyện. Lập Hằng cũng không nhiều lời ngồi xuống phía đối diện.

"Nói!" Nghiêm Phong cũng không lằng nhằng trực tiếp đi vào vấn đề, thị trường anh muốn nhưng nếu quá phiền phức thì anh chẳng ngại mà trực tiếp đi chiếm.

"Việt Nam, thành phố Hồ Chí Minh, một người con gái có nhóm máu AB, bối cảnh khá đặc biệt. Phần còn lại là của anh, tìm được người hay không còn tùy thuộc vào bản lĩnh của anh." Lập Hằng lấy trong túi áo ném cho anh một sợi dây chuyền. Đối với một nhà vũ khí thì chỉ nhìn sơ cũng biết được đây là một sợi dây chuyền đã được phủ một lớp bột hoạt tính sẽ được mở bằng mật mã, khi mở được chỉ cần bỏ lên màn hình cảm ứng là có thể lấy được thông tin cần thiết.

Nghiêm Phong khó hiểu nhìn người đối diện, phá mật mã đối với trong giới mà nói là quá đơn giản.

"Sợi dây chuyền này được mở bằng một dãy số đặt ẩn trong sợi dây đeo trên cổ của cô gái đó. Đừng cố mà mở nó, chỉ sau ba lần ấn mật khẩu sai thì toàn bộ dữ liệu trong đó sẽ biến mất. Mỗi lần cố phá thì nó sẽ tự gia cố thêm vòng bảo vệ. Nói cách khác, không có cô gái đó các anh đừng hòng có được Đông Nam Á." Nói xong anh đứng lên bước ra phía cửa phòng bỏ lại sau lưng thêm một câu: "À, thời hạn của các anh chỉ có một tuần. Sau thời gian đó các ngươi nên bỏ thị trường này đi là vừa."

"Doãn, xử lý anh ta đi. Dám phản bội tôi." Lập Hằng vừa bước ra khỏi phòng liền ra lệnh cho thuộc hạ xử lý tên chủ sòng bạc, khiến anh mất đi một thị trường quan trọng như thế, cái mà tên đó nhận được không phải cái chết mà là sống không bằng chết.

Khi John quay trở về phòng VIP, anh ta liền cảm nhận được không khí quái lạ trong đây. Chẳng lẽ Nghiêm lại thua sao? Không thể nào, thà nói Sao Hỏa sắp rơi trúng Trái Đất còn dễ tin hơn chuyện này. Vậy rốt cuộc là có chuyện gì?

"Nghiêm, sòng bài này quả nhiên chất lượng nha! Nếu lần sau có cơ hội..." John chưa kịp nói hết câu đã phải tập trung tinh thần né tránh cú đấm của Nghiêm.

"Này! Nghiêm, anh bị động kinh à?" Đùa à, mặc dù thân thủ của John cũng thuộc hàng cao thủ thế nhưng sao có thể so lại với Nghiêm Phong được. Anh đã né hơn mười chiêu rồi, không biết có thể tránh thêm được chiêu nào nữa không.

Liên tục hai cú đấm tới tấp vào ngực và cú đá song phi trúng cằm, John quả nhiên đã tới điểm cực hạn, hoàn toàn không để ý đến hình tượng mà ngã nằm trên đất. Nghiêm Phong ra đòn xong coi như lửa giận đã giảm đi được nửa, anh bước đến sofa lấy chiếc áo vest rồi xoay người bước ra khỏi phòng.

"Này! Đừng giỡn chứ! Đánh người ta thương tích đầy mình rồi xoay người bỏ đi là sao?" John ấm ức từ trên mặt đất bò dậy, tên này ra tay độc thật đấy.

"John đến giờ này mà anh còn không biết vì sao lão đại bực mình sao? Chẳng phải ngày thường anh thông minh lắm sao? Tính ra, anh cũng đã may mắn lắm rồi. Nếu anh mà là người khác không khéo đầu đã nở hoa rồi" Thiên đứng kế bên tốt bụng chìa tay ra cho John lấy đà đứng lên, kèm theo một động tác bắn súng..

"Sao thế không phải là Nghiêm thua thật đấy chứ?" John đứng hẳn lên, phủ bụi trên người rồi cất bước theo Thiên ra ngoài. Vừa đi vừa lẩm bẩm oán than.

"Tên này quả nhiên chẳng có trái tim, đánh người ta xong bỏ đi một mạch vậy đấy. Cũng chẳng thèm chờ, thật uổng công mình đã đem cơ hội chiếm Đông Nam Á mà chỉ tốn thời gian chơi một ván bài cho anh ta."

"Anh nghĩ anh ta có cơ hội thắng lão đại sao?" Thiên nhìn John bằng một cặp mắt xem thường.

"Thế sao anh ta còn động kinh như vậy. Lần này tôi nhất định phải đòi cả vốn lẫn lời mới được."

"Anh đấy! Nên chuẩn bị quan tài đi là vừa." Kiệt đi bên cạnh tốt bụng chen vào một câu cảnh báo. John đưa con mắt khó hiểu xoay qua nhìn Kiêt.

"Lão đại, Nghiêm lão đại thắng ván bài nhưng thị trường Đông Nam Á vẫn chưa chiếm được." Một thuộc hạ của John đi sau lưng tiến lên giải thích rõ cho lão đại của mình nắm rõ tình hình. John nhíu mày nhìn anh.

"Nhờ phúc của chú mà bây giờ toàn bộ hệ thống định vị và tìm kiếm đang loạn lên hết kia kìa. Tìm kiếm một người giữa đất Sài Gòn đông người đâu có dễ ăn như vậy." Kiệt tiếp lời tên thuộc hạ giải thích rõ cho John hiểu tình hình.

"Tóm lại, trong tuần phải kiếm bằng được cô gái đó. Chỉ có vậy thôi? Có vậy cũng ra tay đánh người sao." John hiểu rõ tình hình lại càng tức, không phải chỉ là kiếm người thôi sao. Đối với Nghiêm Phong mà nói kiếm một người có khó gì.

"Lạy anh đấy! Thành phố Hồ Chí Minh có biết bao nhiêu người nhóm máu AB, thêm đó chúng ta lại không biết mặt dây chuyền kia như thế nào. Chưa nói đến giả sử cô gái đó không đeo trên người mà để ở nhà thì sao. Mẹ kiếp! Bối cảnh đặc biệt, thế nào là đặc biệt, con chủ tịch hay thiên kim, một tên ăn mày bối cảnh cũng đặc biệt vậy." John ngớ người nghe Thiên tuôn một tràng, tên này hiếm khi nói tục nha, xem ra anh ta cũng muốn nổi điên rồi.

"John lão đại, phiền người nhanh chân một chút. Lão đại chúng tôi đang ngồi chờ trong xe." Tên tài xế tiến về phía bọn John đang nói chuyện, kéo John về hiện tại.

Sau khi đóng cửa, xe liền khởi động rời khỏi Venetian Macao. Trong xe rõ ràng có hệ thống điều hòa, thế sao mà vẫn lạnh thế này. John nheo mắt nhìn về hướng đối diện, Nghiêm Phong rõ ràng là không có nhìn qua bên này, vậy mà lại có cảm giác rét lạnh từng cơn.

"Nghiêm, kỳ này cậu muốn xử sao?" John lên tiếng chấm dứt màn sóng ngầm này

Nghiêm Phong yên lặng nhìn John trong giây lát rồi lên tiếng: "Cho anh một tuần phối hợp với tổ định vị tìm cho ra cô gái ấy. Chú ý đặc biệt đến các đối tượng có liên quan đến tập đoàn E đột nhiên xuất hiện trong thời gian gần đây."

"Nghiêm, tôi đâu phải vô công rỗi nghề."

"Khu vực này tôi nhất định phải có được cho dù phải dùng đến những biện pháp mạnh hơn. Tôi cũng không hy vọng anh sẽ phải cháy túi để đền bù những tổn hại ấy."

"Nghiêm! Cậu quá đáng quá đấy!" Nghĩ đến chiếc túi đang bị đe dọa, John bất chấp hình tượng mà dậm chân chỉ tay mắng mỏ Nghiêm Phong.

Mà người đối diện vẫn nhàn nhạt nhìn anh.

"Nếu hôm nay lão đại không xuất hiện ở đây làm bứt dây động rừng, thì Đông Nam Á đã đang nằm gọn trong tay chúng tôi cách đây hai tiếng rồi, không tới lượt để cho bọn họ bày trò. Nếu anh không bị bọn chúng nắm khớp, anh nghĩ lão đại sẽ dễ dàng xuất hiện trong địa bàn của bọn họ như vậy? Còn ra vẻ bài bạc, chẳng qua chỉ là chút thủ đoạn để lấp liếm thời gian hòng giật lại Đông Nam Á của tên Lập Hằng kia thôi. Tội của anh có chết vẫn chưa sạch tội!"

John chột dạ gãi đầu.

"Được rồi, vậy thì tới Việt Nam thôi."

"John lão đại nơi này giao lai cho anh hẹn tuần nữa tại Paris, máy bay đi Việt Nam đã sẵn sàng rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro