Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quán café Q'Laura nằm tại một góc tư đường ở trung tâm Sài Gòn. Cảnh tượng ồn ào của xe cộ bên ngoài hoàn toàn trái ngược với không khí trầm lắng bên trong quán cafe. Quán được thiết kế theo lối kiến trúc cổ điển mà phá cách, tràn ngập trữ tình mà cũng không kém phần tươi trẻ.

Q'Laura là một chuỗi quán cafe được mở theo tiêu chuẩn quốc tế, chi nhánh có mặt ở khắp thế giới, riêng Việt Nam đã là hơn mười quán, đổ bộ từ Bắc tới Nam. Chủ của quán là một phụ nữ đã ngoài ba mươi tuổi, tính tình cô hòa nhã dễ gần. Mặc dù là chủ nhưng cô thích nhân viên gọi mình là quản lý. Chồng của cô là một con lai Việt - Pháp là tổng giám đốc của tập đoàn RM đa quốc gia cũng được xem là hậu trường vững mạnh của Q'Laura.

"Thiên Đình, nhờ cậu đấy. Cậu biết mình yếu tiếng Anh mà, chị quản lý lại không có ở đây. Đi mà giúp mình đi nhá!"

"Kiều, mình chỉ là người pha chế. Cậu cứ cầm menu nói khách chỉ vào là được mà."

"Thiên Đình nhờ vào cậu đấy nhé!" Nói xong Kiều xoay người hướng cửa phòng nhân viên chạy vào.

"Hey!" Thiên Đình gọi theo hướng Kiều đã chạy đi bất đắc dĩ lắc đầu. Cô cũng sắp tới giờ tan ca rồi cơ mà, hôm nay cô cũng bận đấy chứ, cô còn một bữa tiệc nhất định phải tham dự nữa mà. Khi biết chắc mình tránh không nổi rồi, Thiên Đình mới nhẹ nhàng đẩy cánh cửa quầy bar hướng về phía vị khách ngoại quốc kia.

Anh ta là một người Pháp, với mái tóc vàng óng làm nổi bật lên vầng trán cao ráo, đôi mắt màu xanh lam kết hợp với sóng mũi cao cùng với nụ cười như có như không càng khiến cho anh ta thêm vẻ tà mị. Tóm lại, ấn tượng đầu của cô với người đàn ông này, chính là yêu nghiệt. Đảo mắt nhìn xung quanh quán, Thiên Đình nhận ra từ lúc anh bước vào quán, không khí nơi đây yên lặng đến kì lạ. Hầu như ai cũng để ý đến anh chàng ngoại quốc ở giữa quán. Thấy anh chàng có vẻ không chú ý đến đã có người tới Thiên Đình đành sử dụng tiếng Pháp để giao tiếp với vị khách này.

"Xin chào! Ngài muốn dùng gì?"

Đối với John mà nói, một tuần qua quả nhiên là một cơn ác mộng kinh hoàng. Kiếm ra một người trong cái thành phố rộng lớn, đông người như thế này lại chỉ với một chút manh mối, điều đó quả thật... Điền rồ. Anh chán nản, muốn nhâm nhi một ly cafe đen kết nhưng cafe ở Việt Nam anh thật sự nuốt không nổi. Nó quá nặng! Uống vào một ly cũng có thể khiến anh thức trắng hai đêm liền.

Đang miên man trong suy tư, bỗng xuất hiện một giọng nói trong trẻo vang lên, kéo anh trở về thực tại.

Anh ngước lên nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình. Cô tầm mười tám, mười chín tuổi, cao khoảng mét sáu lăm, nước da trắng mịn theo đúng chuẩn của người Việt Nam. Đôi mắt màu nâu kết hợp với đôi mày thanh tú, mái tóc dài màu đen được buộc lệch qua một bên, khiến cô trông tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.

Nhìn qua, cô có vẻ vẫn còn những nét trẻ con, lương thiện. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt của cô thì anh nhận ra mình sai rồi!

So với vẻ bề ngoài, nội tâm của cô lại hoàn toàn trái ngược. Ánh mắt không một gợn sóng, bình tĩnh hoàn toàn không màng đến mọi sự xung quanh mình. Cô không hề để anh vào mắt, và đây là một sự sỉ nhục cho anh. Chưa hề có một ai, dùng thái độ này mà đối mặt với anh đặc biệt là phụ nữ. Giọng điệu rất lịch sự, khách sáo và cũng cực kỳ lạnh lùng xa cách.

Thấy anh ta chăm chăm nhìn mình, Thiên Đình chỉ lập lại nụ cười và câu hỏi đúng chuẩn của mình. "Xin chào! Ngài muốn dùng gì?"

"Phát âm rất chuẩn, cô là phiên dịch viên tiếng Pháp sao?" John ngạc nhiên trước tiếng Pháp của cô, cô phát âm rất chuẩn, thậm chí còn chuẩn hơn những người phiên dịch viên. Anh thật lòng khen ngợi cô gái trước mắt kèm theo một nụ cười rực sỡ khiến xung quanh phát ra tiếng thét chói tai cũng những cô gái.

"Thưa ngài, không! Tôi là người pha chế nơi đây. Xin hỏi ngài muốn dùng gì?" Không để ý đến xung quanh, Thiên Đình lần nữa nở nụ cười công thúc đáp lại vị khách, đồng thời cũng nhắc nhở anh ta gọi món.

"Cô là một người pha chế sao." Giọng nói mang theo tia giễu cợt, John nhìn qua từ trên xuống dưới, âm thầm đánh giá cô. Dáng chuẩn, ba vòng no đủ, chỗ nào tuy không hẳn là đại mỹ nữ đầy mê hoặc nhưng cũng được xếp vào hàng ngũ xinh đẹp. Một mỹ nhân như vậy lại làm người pha chế, anh cũng không rõ mình nên say người hay say thức uống nơi đây đây.

Thiên Đình hơi nhíu chân mày, ánh mắt của người này đang nhìn ở đâu vậy. Khẽ ho khan, cô lấy lại bình tĩnh nhìn vị khách quái dị này. Cô thật không muốn kéo dài thời gian, cô sắp trễ giờ mất rồi.

"Dạ phải, thưa ngài! Không có vấn đề gì chứ?"

"Không có gì, người pha chế? Tốt thôi, hiện tại tôi muốn một ly cafe phù hợp với tâm trạng tôi hiện giờ."

Thiên Đình thoáng kinh ngạc nhìn qua vị khách trước mặt nhưng cũng không nói gì chỉ điềm đạm cúi chào rồi quay lại phòng pha chế. Hiện tại, đã qua ca của cô nên ở quầy bar bây giờ là Thắng, bởi vậy muốn pha chế cho vị khách này cô phải vào phòng pha chế thôi.

Thật sự thì Thiên Đình rất có hứng thú với cafe, nên cô dành ra rất nhiều thời gian để nghiên cứu về các loại cũng như cách pha chế theo từng hương vị của cafe. Uống cafe cũng là một loại nghệ thuật, mỗi một hương vị, màu sắc, cách pha chế, cách uống đều có thể mang lại cho người thưởng thức một tâm trạng khác nhau.

Cô am hiểu trên hai trăm loại cafe và các cách pha của mỗi loại. Tuy nhiên, ở VN điều này không được quan tâm lắm, nơi đây sử dụng cafe như một dạng thực phẩm kích thích, uống theo thói quen và mọi người uống nó đơn giản bởi tác dụng của nó. Nhưng họ nhất định không chịu bỏ một tí thời gian để cảm nhận được cái hay và vẻ đẹp của cafe.

Vì đam mê nên cô mới làm người pha chế ở đây, đây là một quán cafe theo tiêu chuẩn quốc tế nên chắc chắn sẽ có nhiều loại cafe bình thường cô không thể nào tiếp xúc được. Thỉnh thoảng cũng có một vài nhà nghiên cứu cafe đến đây tìm cô để cùng đánh giá một loại cafe nào đó. Tuy nhiên đây là người đầu tiên yêu cầu cô pha cafe theo tâm trạng.

Muốn làm nhà pha chế theo tâm trạng không chỉ khó ở việc am hiểu nhiều loại cafe mà còn phải biết cách nhìn nét mặt để đánh giá được tâm trạng của khách hàng. Đây là một điều khá khó, bởi có những người rất đơn giản toàn bộ tâm sự của họ đều đã được vẽ sẵn trên mặt, cũng có những người cho dù có am hiểu lòng người bao nhiêu vẫn không thể đoán được tâm trạng của họ.

Vị khách hàng này chân mày hơi nhíu, trán lộ vài vết nhăn do suy nghĩ. Mắt hay nhìn vào khoảng không mang một chút lo lắng mà lại như đang gợi nhớ, tưởng tượng. Nước da trắng đặc trưng của phương Tây đang dần bị thay thế bởi là da đỏ ửng do cháy nắng, xem ra vị khách này đang tìm kiếm thứ gì đó. Vết thâm quanh mắt tuy không đậm nhưng có thể cho thấy tâm trạng của vị khách đang không thoải mái. Anh là người Pháp, vùng đất của sự lãng mạn, chắc hẳn anh rất để ý đến vấn đề thưởng thức cafe, xem ra anh không hợp với khẩu vị của cafe Việt Nam rồi.

Thiên Đình cố nhớ lại ấn tượng của mình về vị khách kia, sau một hồi hồi tưởng cô quyết định kết hợp giữa loại cafe Mo - Rhum có hương vị moka với vị thoáng nhẹ của rượu rhum Pháp tạo cảm giác say nồng và cafe Robusta - Culi Coffee.

Culi Coffee có vị đắng hơi gắt, hương thơm say đắm với màu sắc đậm đà của Robusta tạo cảm giác sảng khoái, năng động; kết hợp hài hòa cafe Mo – Rhum tạo nên một chuỗi cảm nhận đầy mới lạ.

Cô hi vọng vị khách ngoài kia có thể cảm nhận được những gì mà cô muốn truyền đạt. Cái khó của cô bây giờ chính là tỉ lệ của mỗi loại, thành công sẽ tạo nên một ly cafe thượng đẳng nhưng nếu thất bại điều tồi tệ nhất chính là say cafe. Bởi đây là sự kết hợp hai thái cực của cafe nếu chúng không hài hòa được với nhau thì chúng sẽ chống lại lẫn nhau điều này sẽ làm cho người thưởng thức như là bị say nắng.

Trong khi chờ cafe được pha, Thiên Đình giao phần còn lại cho nhân viên phục vụ còn bản thân mình bước nhanh về phía phòng thay đồ của nhân viên. Cô thật sự đã trễ rồi,Chi kỳ này sẽ cằn nhằn cô chết mất. Thay đồ xong không một giây chậm trễ cô xoay người bước nhanh về phía cửa quán tay nhấn mở nguồn chiếc điện thoại.

Trong khi làm việc cô luôn có thói quen tắt nguồn điện thoại. Sau khi đã an vị trên chiếc xe bus, Thiên Đình phát hiện mình có ba cuộc gọi nhỡ của Chi và mười một tin nhắn.

Chi: Bữa nay cấm trốn, bà mà không tham gia bữa tiệc này coi như bỏ.

Chi: Lát tui ghé nhà đón bà, cấm lộn xộn.

Chi: Đồ tui kêu người mang đến nhà bà đó, nhớ thay nha!

Tường: Có cần tụi anh ghé đón không?

Thuận: Lát tụi anh ghé đón em, chuẩn bị sớm đi nhé!

Chi: Hôm nay mình sẽ giới thiệu anh hai của mình với bạn. Yên tâm anh hai mình dễ chịu lắm.

Thành: Tình yêu ơi sinh nhật vui vẻ nhé! Bên này lạnh quá, qua đây chơi với anh đi.

Thành: Nhận được quà cấm không được quăng nghe chưa. Ngủ ngon nha tình yêu, mơ thấy anh đó!

Chi: Anh hai có việc đột xuất rồi, anh hai hứa cuối tuần sẽ bù.

Vô Danh: Sinh nhật vui vẻ! Nhớ anh không?

Chi: Một tiếng nữa tui qua, cấm chạy loạn đó.

Thiên Đình nhìn tin nhắn cuối cùng của Chi là cách đây năm phút. Xe bus đi hết hai mươi phút, còn ba lăm phút chuẩn bị, chuẩn rồi.

Quay lại với anh chàng John, sau khi cô gái lui vào phòng pha chế anh lại tiếp tục quay lại với công việc của mình, nhưng tầm mắt thỉnh thoảng vẫn hướng về phía cửa phòng. Một lát sau, có một nhân viên bưng ly cafe đi về hướng anh nhưng không phải cô gái đó, trong lòng thoáng lên một tia tiếc nuối mà chính anh cũng không hiểu. Anh thật sự tò mò, rốt cuộc thì cô gái đó tính cho anh uống gì đây. Anh vốn chỉ là muốn giỡn với cô một chút không ngờ cô bỏ đi thật.

"Chúc quý khách ngon miệng." Nhân viên phục vụ sau khi bày bàn xong, cúi chào rồi xoay người rời đi. Bỏ lại tên vị khách nước ngoài đang ngẩn cả người. Anh nhớ là mình còn chưa gọi gì mà, không lẽ cô thật sự đi pha cái gì mà cafe tâm trạng gì đó chứ. Mang theo ánh mắt hoài nghi, anh nâng ly cafe lên xem xét. Ly cafe có màu nâu xánh, có hương thơm nhẹ thoang thoảng có chút hương vị của rhum Pháp.

Nâng ly lên nhấm nháp một chút... Anh không tự chủ được mà nhướng lông mày. Mùi vị thật sự rất tuyệt vời, đã bao lâu rồi anh không được uống một ly cafe đủ chuẩn như thế này. Không đúng, phải nói là anh chưa bao giờ uống được một ly như vậy, có chút gì đó quen quen có chút gì đó lạ lạ.

Nhấm nháp thêm một chút - bắt đầu với mùi say nồng dễ chịu của loại café Mo - Rhum, nhẹ nhàng với hương vị quen thuộc của rhum Pháp khá hợp với tâm trạng hiện tại của anh. Anh quả thật đang rất phiền muộn đây, chỉ mong sao mau kiếm cô được cô gái thần bí kia để mau chóng được quay về Pháp nghỉ ngơi. Thật là một chiếc gối êm được đưa đúng lúc hai mắt đã cay xè, cứ như cô gái hiểu hết những tâm sự của anh vậy rồi sau đó dùng sự say nồng của Mo - Rhum để ủi an anh vậy.

Kết thúc hương vị nhẹ nhàng say nồng của loại cafe Mo - Rhum, tiếp đó đột ngột ập đến một vị đắng gắt của Robusta – Culi Coffee. Thật là hay, trong một ly cafe lại kết hợp được hai thái cực trái ngược hoàn toàn mà lại không mang lại cho người thưởng thức một ý niệm bài xích nào. Say nồng của Mo - Rhum như bảo ban, an ủi người khác còn vị đắng gắt của Robusta - Culi Coffee lại như hối thúc khích lệ, tạo cảm giác thoải mái năng động của thực khách.

Là cô ấy pha sao, thật là ấn tượng. Một nhà pha chế theo tâm trạng mấy ai trên thế giới thành công. Đối với cafe, cô có sự am hiểu rất đáng khâm phục. Mỗi loại cafe đều có những yêu cầu nhất định mới có thể pha được một ly đúng tiêu chuẩn, cô không chỉ pha một cách chuẩn xác mà còn có thể kết hợp chúng một cách hài hòa. Chỉ trong chốc lát mà cô hầu như đã nắm được toàn bộ tâm trạng của anh, chẳng lẽ tâm trạng anh dễ nắm bắt vậy sao.

"Xin hỏi. Liệu tôi có thể gặp người pha chế một lát được không?" Anh dùng tiếng Anh để hỏi một nhân viên trong quán.

"Dạ được, xin ngài chờ trong giây lát."

Nhân viên bước về phía quầy bar gọi Thắng. Thắng cũng là một nhân viên pha chế giống như Thiên Đình, tuy không xuất sắc như cô nhưng cũng thuộc hàng ngũ điêu nghệ.

"Ngài có yêu cầu gì thêm?" Thắng dùng tiếng Anh để hỏi vị khách này. Anh không có thiện cảm với anh chàng này. Xét về mặt nào đó cũng có thể nói chính là ghen tị. Anh chàng này xuất hiện thu hút hầu hết ánh mắt của mọi người trong quán mà điều này vốn dĩ thuộc về anh.

"Tôi không gọi anh." Thái độ của John thay đổi hoàn toàn, anh lạnh lùng liếc mắt nhìn anh chàng trước mặt rồi quay nhìn chỗ khác hoàn toàn không để anh ta vào mắt.

"Anh muốn gặp Đình sao, cô ấy hiện không có ở đây. Bây giờ là ca làm việc của tôi."

"Anh có thể đi." Anh hiện chỉ muốn gặp cô, người khác anh không có hứng.

Mang theo tâm trạng khó chịu tiếp tục thưởng thức ly cafe, anh sẽ sớm quay lại tìm cô, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nhất định anh sẽ quay lại! Đang nhâm nhi tách cafe thì điện thoại của anh bỗng rung lên.

"Lão đại bên này có chuyện cần lão đại. Anh về bên này đi, bên đó tôi ứng phó được."

"Được, chuẩn bị máy bay cho tôi." Wen là một trong những thuộc hạ thân thuộc của anh. Mọi việc của anh hầu như anh ta xử lý hết phân nửa, bởi vậy anh mới có thời gian đi đây đó. Tuy nhiên có những việc anh cần phải lộ diện, như hôm nay là một ví dụ. Bên Đức bọn tạo loạn đang gây náo, cục diện này mà anh không giải quyết sớm thì hậu quả sẽ rất nhức đầu. Uống xong ly cafe gọi phục vụ tính tiền anh bước nhanh về phía cửa, thời gian đối với anh luôn dư giả nhưng có những việc anh không thể từ từ được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro