Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.....: cậu thấy bản vẽ này thiết kế vậy được chưa.

Jimin: hmm sao tôi thấy vẫn còn vài chỗ lủng củng nhỉ? Như ở chỗ này nè, phòng kế toán nên để cách xa các phòng khác vì nếu đến ngày họ thống kê lại tất cả chi tiêu thì phải cần 1 nơi yên tĩnh 1 xíu. Thang máy thì mỗi tầng có 6 cái, 1 góc để 2 cái thang máy ở cạnh nhau là được.

.....: vâng tôi hiểu rồi, tôi sẽ sửa lại.

Jimin: ừm

Cậu sáng sớm đi gặp kiến trúc sư bàn về bản thiết kế bố cục toà nhà, dường như đã quay trở lại dáng vẻ ban đầu rồi nhìn cậu rất chuyên tâm làm việc.

.......: vậy là ổn rồi đúng không? Cái này tôi sẽ về chỉnh sửa lại, có gì xong thì tôi sẽ gọi cho cậu.

Jimin: được! Cảm ơn anh đã hợp tác.

Sau khi bàn xong việc cậu lại lên xe đi học luôn. Vì ở bên này thời gian học là đi trễ về sớm nên cậu có đủ thời gian để làm việc.

Eugen: Hello~

Jimin: ờ

Eugen: sao lạnh lùng dị.

Jimin: sao? Í kiến?

Eugen: không dám không dám, mà nè chuyện công ty sao rồi?

Jimin: vừa bàn xong bản thiết kế rồi.

Eugen: wow đúng là tần suất làm việc của cậu nhanh thật đó, mới vừa rồi bảo sẽ mở công ty vậy mà giờ đã sắp tiến tới giai đoạn xây dựng rồi.

Jimin: đó mới chỉ bước đầu thôi, về sau nếu xây dựng xong rồi sẽ rất bận vì thời gian đầu rất quan trọng.

Eugen: oh vậy rất bận sao?

David: Đúng đó! đối với tôi thời gian đầu hình thành công ty được ví như phá sản vậy phải trụ được vài năm thì công ty mới leo lên được vị trí hàng đầu hơn nữa bên này là Châu Mỹ có rất nhiều đối thủ cạnh tranh.

Jimin: đừng lo tôi có cách giải quyết mà.

David: ừ nhể chúng ta đâu cần lo, Jimin là boss lớn đó.

Eugen: tao quên haha...

Jimin: đừng có tâng bốc tôi.

David: thật mà! Cậu nổi tiếng tới nỗi trong giới kinh doanh ai cũng biết đó chỉ là chưa được thấy mặt thôi nhưng mà có vài người tìm hiểu sâu thì sẽ biết như tôi nè.

Jimin: * mình nổi vậy à? Ngồi 1 chỗ làm mòn đít muốn trĩ luôn mà vẫn có tiếng mới hay ôi vl *

Eugen: mà sao tôi thấy cậu sống ẩn nhỉ, đa số tôi thấy ai mà nổi tiếng người ta sẽ anti rồi nói xấu cho bằng được còn cậu hoàn toàn không có 1 tin xấu nào.

Jimin: ai biết! Tôi còn không biết tôi nổi tiếng như vậy.

Eugen/David: .....

Eugen: cậu đang khiêm tốn hả?

Jimin: Không hề.

David: Thật?

Jimin: ừ...nghe 2 người nói mới biết.

David: cậu đang nằm trong khung top 5 những người có sức ảnh hưởng nhất trong giới kinh doanh đó.

Jimin: ......

Jimin: hở? Khung top 5 luôn á?

Eugen: Google không tính phí.

Cậu mở điện thoại ra sợt thử tên cậu thì vl nó hiện lên đầy luôn này, lướt xuống đọc vài phút thì thấy dòng chữ tập đoàn của Park Jimin đứng thứ 2 chỉ xếp sau tập đoàn của Kim Namjoon.

Jimin: what the f*ck!! Kim Namjoon?

David: sao vậy?

Jimin: người quen tui mà, ủa có nhầm tên không vậy? Ủa đúng cái mặt vô tri này rồi nè!!

Cậu bàng hoàng khi biết mình quen được 1 đấng lớn, không những quen mà còn ở chung nhà luôn chứ, hèn gì nhà bự xe nhiều lại còn nói muốn hợp tác giúp cậu chứ.

David: tao vừa nghe gì vậy?

Eugen: 2 boss lớn quen hiết nhau vl....

David: Làm sao 2 người biết nhau vậy kể cho tôi nghe đi!!

Jimin: chuyện dài lắm lười kể, bây giờ tôi cũng mới biết đó, shock

Eugen: những người tài giỏi đều không biết mình tài giỏi....

*
*
*
__Nhà Kim__

Jin: Jimin đi mua đồ với tụi anh không?

Jimin: mua đồ sao? Đi ạ!

Dù gì ở nhà riết cũng chán, lâu lâu cũng phải đi ra ngoài với mấy anh chứ. Chẳng biết sao cứ ở cùng 2 người anh này cậu lại cảm thấy mình nhỏ bé, cậu rất mến 2 người dù không cùng huyết thống nhưng 2 người lại coi cậu như em trai vậy luôn giúp đỡ từ lúc cậu qua đây cho tới giờ.

Namjoon: đi cẩn thận kẻo ngã.

Jin: quậy là anh cho mày về.

Jimin: em biết rồi mà, 2 người cứ coi em như con nít í.

Cậu bĩu môi nói làm 2 người kia bật cười cảm thấy cậu rất đáng yêu, cái mặt này ai mà nỡ mắng chứ haiz.

Jin: Đi thôi tiến tới trung tâm mua sắm đê.

Namjoon: tuân lệnh!

Jimin: quên mất 2 người đừng có mà rải cơm, thấy rớt nhiều là em tự động về.

Jin: thì mày kêu chồng mày qua đây đi cho đỡ cô đơn.

Jimin: mang tiếng chồng nhưng chưa yêu coi như đang ế.

Jin: hơ hơ....

__Trung tâm mua sắm __

Jin: cái này! Cái đó! Đây nữa thử hết đi!

Namjoon: cái nón này hợp với em nè thử luôn đi!

Jimin: 2 người....rủ em đi để mua mấy thứ này hả? Đồ em nhiều lắm rồi không cần đ....

Jin: Vô thử hay nhịn cơm?

Jimin: vâng em thử

/Roạt/ tiếng kéo màn che.

Namjoon: trông cute đó....

Jin: đúng zị đồ anh mày chọn mà...

Jimin: * còn đâu hình dáng ngầu lòi của tui ㅠㅠ *

Jimin: sao lại màu hồng....

Jin: dễ thương mà....đội cái nón này nữa. Nào quay ra xem mình trong gương nè....khục hahah~

Jimin: anh cười em? Anh cố tình dìm em....huhu các người bắt nạt tui.

Namjoon: Jimin chắc không hợp màu hồng đâu hahah.

Jin: đừng mếu vô thay đồ lại đi nãi giờ anh giỡn thôi, ai biết em mặc tếu vậy...

Cậu cầm bộ đồ đen vô thay rồi lại ra ngoài làm các nhân viên ở đó chết mê chết mệt vì hình dáng của cậu.

Jin: ổn phết!

Namjoon: ra dáng boss lớn lắm nha.

Jin: lấy bộ này đi à không tính tiền cho tôi từ sạp đồ bên này tới bên kia!

Jimin: anh mặc nhiều thế?

Jin: Đâu có! mày mặc mà, anh mua cho mày thoii.

Jimin: what? từ từ tủ đồ em chật rồi em....

Namjoon: thì mở thêm tầng 3 để đồ.

Jin: đúng rồi nhà anh đâu thiếu tiền.

Jimin: Ya! Không phải vấn đều về tiền mà là nhiều vậy sao em mặc hết.

Jin: không mặc hết thì bán, mày mà bán đảm bảo khối người mua.

Jimin: .....

Cậu bất lực luôn rồi, đúng là nói chuyện với người hay sài tiền rất dễ bí lời.

Nhân viên sau khi nghe anh nói xong đều mắt sáng như thấy được mồi trong đây đều hàng hiệu mà anh lại chọn gần 1 nửa cái cửa tiệm thì còn nói gì nữa khách Vip thôi. Nhanh chóng gỡ 1 nửa sạp đồ đem đi đóng gói số lượng đồ lớn nên cần đến 5 - 6 người gói nhưng vẫn lâu nha chắc lần sau gặp 3 người này phải chuẩn bị chục người mới đủ quá.

Jin: gọi người đến xách đồ về đi anh còn muốn xem quầy đồ ăn nữa.

Namjoon: Ok

Sau khi gọi người đến thì đồ cũng vừa kịp lúc gói xong, hơn 10 người xách 1 đống đồ đi thành 1 hàng làm những người trong trung tâm phải ngoái lại nhìn.

.....: ai đại gia mà mua nhiều đồ thế.

......: tôi cũng muốn lấy chồng giàu như vậy ghê.

Namjoon: tính tiền cho tôi đi.

Nhân viên: ờ số tiền....số tiền...từ từ để đếm số đã 1 số 0, 2 số 0,....

Namjoon: đếm chi má! Thẻ nè.

Nhân viên: quý khách có muốn đăng ký làm khách Vip của bên nhãn hàng không ạ.

Jin: Không.

Nhân viên: Vâng vậy thì tiếc quá ạ. Đây! Thẻ của anh. Quý khách lần sau ghé thăm ạ.

Nhân viên: * ghé zề chớ, quất luôn cả nửa sạp rồi chắc mặc cả đời chưa hết nữa *

Jin: ừm tạm biệt.

Nhìn bên dưới xôn xao mà cậu xấu hổ không muốn nghe đành kéo 2 người đi lẹ đến quầy bán đồ ăn, 2 người bị kéo mà cũng nhìn nhau nói.

Jin: rồi cũng sẽ quen thôi.

Namjoon: đúng vậy trước anh cũng ngại lắm về sau cứ phơi ra cho người ta biết đó.

Jimin: mua đồ nhiều vậy coi chừng chưa kịp mặc đã mốc rồi.

Jin: sao mốc được tàn hàng hiệu đó cứ từ từ mà mặc.

Namjoon: đi làm nhân viên sẽ nói là giám đốc mỗi ngày mặc 1 bộ đồ cho xem.

Jimin: trời ơi tha tuii.

Đến khu bán đồ ăn cậu như trẻ háu ăn vậy thấy cái gì là chọn luôn. Jin với RM nhìn cậu mà lắc đầu ngao ngán.

Jin: haiz đúng là còn tuổi ăn tuổi lớn mà.

Namjoon: nói con nít thì lại giận.

Jin: anh có bỏ đói mày hả em?

Jimin: đâu có.

Namjoon: thế này thì ăn đến khi nào?

Jimin: sức em ăn hết được nhiêu đây đó đừng khinh thường em.

Jin: bó tay luôn, mua đồ mặc thì than vãn mãi còn mua đồ ăn thì nguyên 1 nùi.

Jimin: tại đồ ăn có thể xử lý hết trong tích tắc được, còn đồ mặc thì cứ 1 ngày mới được mặc 1 bộ lâu lắm nên phải mua ít thôi chớ.

Namjoon: chịu em luôn Jimin ạ, nhớ ăn hết nhá nhiêu đây mà không cao tí nào thì anh mua thịt cá mập cho ăn.

Jin: mua xương khủng long cho gặm á.

Jimin: hơ hơ...

Khác với khu mua đồ mặc, khu đồ ăn là cậu quất luôn 3 xe đẩy. Sau khi ra tính tiền nhân viên cũng đổ mồ hôi nách với nhà cậu.

Nhân viên: ê mày qua đây giúp tao....

Nhân viên: gì cha tao đang bận bên này rồi tự tính tiền 1 mình đi.

Thế là anh nhân viên 1 mình tính hết 3 cái xe đẩy. Tính xong thì 3 người cũng về còn anh nhân viên thì tay chân run lẩy bẩy, ôi trời mới được làm nhân viên chính thức mà nhận được 1 vé khủng bố tinh thần luôn chắc nghỉ làm quá.

Đẩy bịch đồ đến chỗ để xe chứ hơi đâu xách nhiều cho mệt. Nhưng lần này không những đẩy xe còn phải cõng thêm 1 ông trời nhỏ này trên lưng nữa.

Jin: đúng là trẻ con, hết ăn đến chơi rồi lại ngủ.

Namjoon: hahah em ấy dễ thương mà.

Chuyện là lượn mỏi chân quá cái cậu than thế là RM bảo cậu lên lưng cõng cho, lúc đầu còn lưỡng lự từ chối sau khi bị Jin bế xốc lên để lên lưng anh thì cậu mới không dám nói nữa mà được cõng cứ đung đưa lên xuống như ru võng vậy nên cậu buồn ngủ quá ngủ luôn.

Jin: Bất lực....

Jin: Jimin như 1 thành viên trong gia đình của mình nhỉ? À không từ lúc gặp em ấy, anh đã xác định em ấy sẽ là người nhà của mình rồi.

Namjoon: ừm...em cũng chẳng biết dùng từ nào để miêu tả thằng bé cả, lúc đầu nhìn nó em cũng thấy rất vui cứ như là ông trời định sẵn em ấy sẽ là thành viên trong nhà vậy.

Jimin: mmm....Jin hyung, Namjoon hyung....em lớn rồi mà...

Cậu ngủ mơ thấy gì mà nói mớ làm 2 người phải bật cười. Jin đưa tay lên xoa đầu cậu còn Namjoon thì đang cõng cậu nên dùng tay đỡ mông cậu mà vỗ, giờ 2 người không khác gì đang ru trẻ ngủ cả rất đáng yêu.

Jin: ừ lớn rồi nhưng lớn này phải ăn thêm thì mới cao nữa nhá.

1 người ngủ 1 người cõng 1 người đỡ lấy lưng người đang ngủ vì sợ té bật ra sau. Cả 3 người cứ như 1 gia đình nhỏ vậy, lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt lại rất thương nhau. Bên ngoài nghiêm túc bao nhiêu thì về với vòng tay được cho là gia đình lại cảm thấy nhỏ bé muốn nương tựa bấy nhiêu. 3 bóng người 2 lớn 1 nhỏ cứ vậy mà đi bộ ra chỗ đậu xe vì hầm để xe cũng khá vắng nên cũng không ai để í 3 người mấy. Nhưng nếu thấy thì chắc họ cũng phải bật cười vì 1 khung cảnh ấm cúng này thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro