Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin: cái đó để bên này....ừm để đó đi....ừ ổn.... Được rồi tất cả mọi người vất vả trong thời gian qua rồi nghỉ ngơi thôi.

......: phù~ đúng là có mệt thật nhưng được làm việc với cậu Park đây thì chẳng sao cả.

.....: đúng rồi thường tôi làm cho mấy chỗ khác tàn bóc lột sức lao động không, còn ở đây thì được cậu chăm lo cho từng cái khăn ướt.

Jimin: mọi người vui là được.

/Ting ting.../ Tiếng tin nhắn điện thoại.

.....: ớ cậu chuyển khoản cho chúng tôi ạ?

Jimin: vâng

.....: nhưng mà không phải chúng tôi đã được cậu giao dịch hết rồi sao?

Jimin: Vì tôi không có thời gian để chở mọi người đi ăn nên nếu mọi người không chê thì hãy nhận ít số tiền này ạ.

.....: woah người gì đâu vừa tinh tế lại còn giàu nữa chứ.

Jimin: đâu có, tôi nghĩ đây là thành quả vì mọi người đã vất vả trong mấy ngày qua thôi.

.....: ôi trời cậu còn trẻ mà đã xây dựng cả 1 công ty rồi đáng nể phục đó.

.....: ước gì có đứa con như cậu Park đây vừa ngoan lễ phép lại còn chu đáo nữa chứ.

Jimin: mọi người nói quá ạ....

Cậu được mọi người khen mà ngại đỏ cả tai, ai cũng buồn cười vì sự đáng yêu của cậu.

/Reng reng/ tiếng điện thoại.

Chuông điện thoại cậu reo cậu liền xin phép mọi người ra ngoài nghe. Ai cũng cười gật đầu bảo cậu đi đi, xem ra chàng trai trẻ này rất bận nhỉ.

Jimin: alo?

Jin: này em có về ăn cơm không?

Jimin: chắc không ạ em ở đây xử lý xong việc rồi về, còn 1 ít xíu nữa xong rồi.

Jin: vậy để anh mang cơm lên cho sẵn đến xem chỗ đó thế nào rồi.

Jimin: cũng được ạ.

*
*
*
Jin: ồ cũng được phết.

Jimin: cứ như quay về quỹ đạo ban đầu vậy.

Jin: yên tâm đi anh đảm bảo sau khi khai trương sẽ rất nhiều người đến kí hợp đồng cho xem.

Jimin: gì chứ anh nói quá bên Hàn em phải trụ 2 năm mới làm ăn phát triển được đó.

Jin: ủa thật mà chỉ cần Namjoon thôi em cũng đủ vươn tầm thế giới rồi.

Jimin: Nhưng cũng đâu phải lúc nào cũng dựa vào anh ấy, em muốn tự lập.

Jin: Làm sao thì làm nhưng mà Namjoon vẫn là người đầu tiên kí hợp đồng.

Jimin: lỡ em kinh doanh sản phẩm bất hợp pháp anh cũng kí luôn hả?

Jin: bọn anh quen thiếu gì cảnh sát với luận sư mày mà làm thế thì bọn anh cũng bao che cho thôi.

Jimin: tại sao phải làm vậy?

Jin: vì em là gia đình của bọn anh.

Jimin: .....

Jin: sao hả không muốn à?

Jimin: không có chỉ là...em cũng được coi là thành viên ạ?

Jin: ừ nếu không muốn thì thôi anh mày về đây.

Jimin: đâu có em muốn mà cho em về chung với!

Jin: mới bảo không về thê, nhóc lùn té bây giờ.

Cậu chạy theo ôm tay anh lắc qua lắc lại như 1 đứa trẻ vậy. Đối với cậu Jin hyung hay Namjoon hyung đều là anh trai của mình, không phải cậu quý 2 người vì vật chất đâu, trước lúc qua đây cậu còn tưởng sẽ bị bơ vơ không thể thích nghi với cuộc sống xa nhà nhưng khi qua thì cậu rất bất ngờ, từng cái ăn cái mặc chỗ ngủ xịn lại còn được giúp đỡ nhiều thứ nữa, có thể coi đây là ngôi nhà thứ 2 của cậu, 1 ngôi nhà chỉ có 3 người nhưng lại chứa đầy tình yêu thương che chở lẫn nhau.

*
*
*

Trải qua mấy tháng cố gắng bây giờ hắn cũng leo lên được vị trí trung trung rồi, không ỷ lại vì quan hệ huyết thống mà leo lên, hắn chính là tự mình làm được, trả giá bằng mồ hôi nước mắt mới lên được vị trí này.

.....: Trưởng phòng Min anh có thấy bản thiết kế tôi để ở trên bàn không?

Yoongi: không

.....: aizz chết tiệt.

Yoongi: sao vậy?

.....: cái bản thiết kế đó rất quan trọng cần phải nộp cho chủ tịch.

Yoongi: cậu có dữ file tờ giấy đó không? Trước khi in ra phải có bản thảo của tờ giấy thì mới in được mà.

.....: phải nhưng mà xui là tôi xoá rồi, haiz chắc phải tăng ca 2 đêm rồi.

Yoongi: vào phòng camera kiểm tra xem lúc đó cậu đã để đâu.

....: ừ ha tôi quên, dạo này lú lẫn cảm ơn trưởng phòng nhá tôi đi đây.

Sau khi nhân viên đó đi xong anh lại quay vào làm việc tiếp nhưng lại chán quá mà thoát chương trình vào báo chí xem tin tức thế nào.

Yoongi: công ty XX sắp được ra mắt sao?

Lướt vài dòng hắn lại chán nản đóng tệp lại.

Yoongi: * aiz kệ đi, có gì mà coi chứ bây giờ thiếu gì công ty thành lập quan tâm làm gì. *

Hắn liếc sang nhìn vào điện thoại của mình đang nằm bên cạnh sấp tài liệu mà thở hắt.

Yoongi: người gì đâu chẳng bao giờ gọi điện về hỏi thăm, bộ tôi không gọi là em cũng không gọi luôn sao cái đồ vô tâm.

Ông Min: hở ai vô tâm?

Yoongi: Hết hồn! Ba...à lộn chủ tịch làm gì ở đây vậy ạ?

Ông Min: xuống kiểm tra xem nhân viên của mình đang tương tư ai mà lại không làm việc.

Yoongi: đừng có chọc con! Mà sao ba xuống đây?

Hắn nói nhỏ hết mức có thể để mọi người không biết được quan hệ giữa 2 người.

Ông Min: chán nên đi kiểm tra các bộ phận xem tiến triển tới đâu thôi.

Yoongi: vậy ba đi đâu thì đi đừng quan tâm tới con.

Ông Min: ờ đang định đi đây khỏi cần ông đuổi nhìn con thấy ghét.

Yoongi: .....

Nhìn ông bước đi hắn lấy điện thoại ra gọi.

Yoongi: alo? Mẹ à ba vừa nói nhìn con thấy ghét.

/Reng reng/

Ông Min: alo? Đúm dồi.... hả? ủa ai vậy? Chết mợ vợ gọi!! À à....đâu có...tôi đâu có, tôi mắng iu hoi à...ủa ê alo...alo.

Hít 1 hơi tính quay sang chửi hắn 1 trận nhưng lại không thấy hắn ở đó.

Ông Min: thằng nghịch tử có ngon thì đứng trước mặt ta nói chuyện nè!

Hắn từ lúc gọi cho mẹ đã đoán trước được tình hình nên bỏ chạy rồi, đâu có ngu mà ở lại bị bòm đầu đâu. Giờ cũng là buổi trưa nên hắn đi ăn luôn, xuống canteen công ty mua 1 khay thức ăn rồi ngồi vào 1 chiếc bàn trống ở đó.

.....: ôi trời coi ai kìa là trưởng phòng đây sao?

Yoongi: .....

.....: tôi tưởng anh chê bai những chỗ nghèo nàn như này nên mới không thèm đến ăn chứ.

.....: kệ anh ta đi chắc trước giàu nên đi ăn đồ sang còn giờ phung phí hết tiền nên vào đây ăn rồi.

Hắn nghe 2 người nói mà cười khẩy, họ tưởng hắn đang cười nhạo nên đi lại hất luôn khay thức ăn đi.

Yoongi: * đồ ăn của tui.... *

....: ô xin lỗi tôi lỡ tay để tôi đền tiền khay thức ăn này cho anh nha~

Gã cầm 20.000 won (khoảng 365k tiền Việt á) đưa ra trước mặt hắn phẩy phẩy 1 vài cái rồi lại ném xuống đất, í bảo nếu hắn cần tiền thì hãy cúi xuống mà lụm. Hắn nhìn gã làm trò con bò nãi giờ mà thích thú cười.

.....: Sao? Chê ít hả hay là....50.000 won (khoảng 912k tiền Việt).

Gã lại rút ra tờ 50.000 won mà ném xuống đất. Hắn nhìn gã làm vậy rồi bẻ các khớp tay, cúi xuống lụm làm gã tưởng hắn lụm tiền nên cười sảng khoái ai dè thứ hắn cầm lên là cái khay thức ăn.

/Bang!/

Chưa kịp định hình được gì thì đã bị hắn cầm khay thức ăn phang 1 phát vào đầu, gã ngã ngửa ra nằm lên đống thức ăn vừa nãi làm đổ.

Hắn quỳ 1 chân, cúi xuống nhìn vào mặt gã mà cười khẩy làm gã cay cú phải nghiến răng.

Yoongi: 70.000 won là số tiền dư sức để mua hạt óc chó về bồi bổ cho cái não của anh đó. Lần sau nếu muốn trả tiền thì cầm Black Card đập vào mặt tôi chứ vài đồng lẻ này của anh tôi xin bố thí lại.

.....: Mẹ nó! Cậu dám....

Gã đứng lên định dơ tay lên đánh hắn thì hắn né ra nên gã đã đánh trượt rồi lại trượt chân té thêm lần nữa, nhìn gã té mà mọi người ở đó đều bật cười.

Yoongi: chỉ duy nhất có 1 người có thể đánh được tôi thôi, anh không xứng.

Người mà hắn đang nói chính là cậu đó, không phải hắn bảo là chỉ có cậu mới được đánh hắn đâu mà í hắn muốn nói cậu là người duy nhất mà hắn không kịp né đó, lúc cậu còn ở đây chỉ cần hắn làm gì sai thì đảm bảo chưa kịp chạy đã bị cậu tẩn cho vài phát rồi, nhớ lần cậu hồi lại kí ức hắn chỉ lỡ bực quá nên đóng laptop của cậu mạnh làm kẹt tay cậu thôi mà đã bị cậu phang cho 1 phát rồi. Eo ôi lúc đó nhìn cậu đáng sợ lắm, con ngươi sắc bén nhìn hắn, cả lời nói đanh thép với sát khí cậu toả ra làm hắn muốn nghẹt thở tim đập bình bịch luôn mà, lực đánh cậu tác động rất mạnh đó.....may mà cậu nương tay đánh 1 cái thôi chứ không là hắn tàn phế luôn rồi.

Gã bị hắn làm vậy còn bị mọi người đứng cười nên quê quá đứng dậy bỏ đi. Nhìn gã đi mà hắn thở phào, hồi còn làm 1 công nhân bé đâu có ai đụng hắn đâu bây giờ lên chức trưởng phòng lại có người đến kiếm chuyện, haiz muốn ăn 1 bữa cũng không yên.

Nhân viên: Trưởng phòng ah! Vừa nãi cậu ngầu lắm đó.

Nhân viên: đúng vậy hắn ta là người hay bắt nạt chúng tôi lắm vì ỷ vào gia thế nhà mình mà hay vênh mặt với cấp trên, lần này may mà có anh giúp, anh là vị cứu tinh của chúng tôi đó.

Yoongi: * ỷ vào gia thế? Ba có biết chuyện này không nhỉ? Hay để lên nói với ba ta, mà nãi mới chọc ba đi trốn giờ quay lại chẳng khác gì vào hang cọp *

Yoongi: thôi kệ trước sau gì chả chết.

Nghĩ 1 lúc hắn cũng sải chân bước đi, bấm vào tầng thang máy cao nhất, từ từ đi lại hé cửa mở ra.

Yoongi: Hello ba...

Ông Min: mày vào đây! Ba có quà!

Yoongi: hoi hong cần quà đâu...

Ông Min: Vô!

Hắn nghe giọng nói của ông mà giật mình sợ hãi bước vào, vừa bước vô đã bị ông nhéo tai làm hắn đau đến ré lên.

Yoongi: éc!! Đau đau đau đau... phụ vương! đồ nhi biết sai rồi lần sau sẽ không dám tái phạm.

Ông Min: hứa của con toàn là hứa suông, có tin khi Jimin về ta bảo thằng bé dạy dỗ lại không hửm?

Yoongi: không! Em ấy đánh đau lắm không muốn đâu con xin lỗi mà...

Ông Min: biết chừa chưa?

Yoongi: chồi...(Chưa+rồi -> chồi)

Ông Min: đàng hoàng!

Yoongi: Rồi!

Ông Min: tốt! Lên đây làm gì?

Yoongi: ba biết tên trưởng phòng công nghệ không?

Ông Min: Không, Sao?

Yoongi: con nghe mọi người bảo hắn ta ỷ vào gia thế nhà hắn nên suốt ngày bắt nạt mọi người, vừa nãi có kiếm chuyện với con nữa.

Ông Min: vậy thì đuổi đi là được, công ty ta thiếu gì người có gia thế mà tài giỏi đâu.

Yoongi: đuổi đi vậy lỡ hắn làm gì công ty mình thì sao?

Ông Min: ta không tin người trong công ty im lặng để hắn muốn làm gì thì làm.

Yoongi: ồ đúng ha! Hắn bắt nạt nhiều người vậy mà.

Ông Min: việc đơn giản này mà nghĩ cũng không ra rồi sao lên vị trí như ta làm việc đây?

Yoongi: thì ba cứ từ từ con đang trong quá trình tìm hiểu mà, con cũng đâu có giỏi bẩm sinh như chồng bé con đâu.

Ông Min: ờ mày là nhất! Lượn đê!

Yoongi: đi liền~ ba nhớ xem hồ sơ của thằng kia rồi cho nó phắn luôn nhá!

Ông Min: ừm



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro