Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/Reng reng..../ tiếng điện thoại.

/Reng reng..../

/Reng reng.../

Uể oải đưa tay lên đầu giường lấy chiếc điện thoại có ai gọi mà reo mãi làm cậu bực mình.

Jimin: Gì?

Trợ lý Hyu: Chủ tịch! Ngài định trốn làm hả?

Jimin: lạy anh bây giờ công ty đâu còn giống mấy năm trước đâu mà phải chạy việc, để tôi nghỉ 1 ngày đi!

Trợ lý Hyu: what ngài nghỉ rồi tôi làm gì?

Jimin: ai mà biết bộ anh sống cứ phải bám tôi riết hay gì?

Tắt điện thoại cậu quay sang ôm gối ngủ tiếp. Đã trải qua 5 năm kể từ lúc cậu qua đây rồi, hình dáng cậu cũng thay đổi từ màu tóc đến khuôn mặt, cậu không còn là 1 cậu nhóc 20 tuổi nữa bây giờ cậu là 1 chàng trai 25 tuổi rồi. 5 năm qua nhờ sự tiếp thu học hỏi không ngừng nên cậu đã đưa công ty mình lên được vị trí hàng đầu. Cảm thấy tự hào bản thân nên cậu tự thưởng cho mình 1 giấc ngủ ngo....

/Rầm!!/

Jin: dậy!!!

Jimin: Noooo cho em ngủ đi.

Jin: hôm qua đã nói về Hàn thăm ba mẹ mà dậy thay đồ nhanh!

Jimin: hay là để năm sau đ....

Jin: giờ mày muốn tự dậy hay để anh vác mày đem lên sân bay bằng trạng thái này?

Jimin: Dậy! Dậy liền!

Jin: phải vậy ngay từ đầu có phải ngoan không.

Jimin: em úc ào ả oan /em lúc nào chả ngoan/. (Đang đánh răng)

Jin: đồ anh sắp đem xuống dưới hết rồi đó. Mày về trước đi anh với Namjoon sẽ đi sau.

Jimin: sao 2 người không đi cùng em?

Jin: có bạn đến thăm vào đúng ngày hôm nay nên chưa thể đi được.

Jimin: ò~

Hôm nay là ngày cậu về Hàn thăm ba mẹ, thật ra là cậu bị ép về đó. 1 buổi sáng chill chill đang uống cafe thì ba cậu gọi điện bảo cậu về thăm nhà còn nói cậu mà từ chối thì ba sẽ méc mẹ nên cậu cũng đành quay về.

Jimin: * chơi mà méc mẹ... *

*
*
*
Thư kí: giám đốc tài liệu của ngài.

Yoongi: ừm để đó đi

Trong vòng 5 năm hắn cũng đã leo lên được vị trí này nhờ vào năng lực của chính mình. Hằng ngày hắn đều coi tin tức, lúc đó nghe báo đưa tin tập đoàn của cậu đang dẫn đầu bảng xếp hạng hắn cũng mừng thầm, cậu đang rất cố gắng mà vậy thì hắn cũng phải cố gắng thôi.

/Ting ting.../ Tiếng thông báo.

Ông Min: tối nay có tiệc ta sẽ chính chức thông báo con là người kế thừa mới của công ty mình nên nhớ phải hành xử cho tốt, rất nhiều cổ đông ở đó đó.

Yoongi: vâng!

Hắn đã đảm nhiệm chức Giám đốc gần 2 năm rồi nhưng vẫn chưa ai biết giữa hắn và ông Min có quan hệ như thế nào, không có bí mật nào là dữ mãi phải công khai thôi, bây giờ hắn đã có đủ năng lực để chống chọi với bao nhiêu con người ngoài kia hắn không còn là 1 người suốt ngày chỉ biết ăn chơi gái gú nữa.

_______

__Nhà Park__

Jimin: Má mì con về rồi nè~

Bà Park: ôi trời con tui nó lớn rồi nè.

Jimin: hehe con nhớ mẹ lắm.

Ông Park: nhớ con khỉ khô không gọi điện thì còn lâu mới chịu về. Hừ! mới về đã quấn lấy mẹ.

Jimin: đâu có con cũng nhớ ba lắm đó.

Cậu định lại ôm ba mình 1 cái liền bị ông đẩy ra còn tặng cho ánh mắt khinh bỉ.

Ông Park: mày làm nhiều quá tóc đổi màu hả con?

Jimin: làm gì có!

Bà Park: 2 đứa mà con nói đâu?

Jimin: 2 anh ấy đến sau vì còn bận xử lí vài chuyện.

Ông Park: vậy vô ăn cơm thôi.

Bà Park: đúng rồi con đi đường xá cũng mệt rồi vô ăn thôi, hôm nay mẹ nấu nhiều món con thích lắm đó.

Jimin: vâng con cảm ơn.

Bàn ăn hôm nay lại có thêm 1 cái chén của cậu nữa, bữa ăn lại có thêm nhiều chuyện để nói hơn. Rôm rả được 1 lúc thì ông Park cũng lên tiếng.

Ông Park: Jimin con còn nhớ Yoongi không?

Jimin: có sao vậy ạ?

Ông Park: thằng bé sắp lên kế thừa tập đoàn Min rồi.

Jimin: ồ bất ngờ ghê.

Ông Park: vậy nên tối nay cả nhà ta phải đến bữa tiệc đó để chúc mừng.

Jimin: đi 1 người thôi đi gì lắm thế, con lười đi chết đi được.

Ông Park: ai bảo nhà mình có tận 2 cổ đông chi.

Jimin: vậy ba đi trước đi con chờ anh Jin hyung với Namjoon hyung rồi đi luôn.

Ông Park: ừm cũng được.

Vì đã được thông báo nên cậu gọi cho Jin với RM chuẩn bị đồ rồi bay đến đây. Chiều hôm đó vừa kịp lúc 2 người xuống máy bay nên đã vào nhà cậu ở tạm sẵn chuẩn bị đồ luôn.

Jin: đi chưa?

Jimin: chắc được rồi á.

Namjoon: đi!

_________

Kang: ồ chủ tịch Min đây là con trai ngài sao?

Ông Min: haha đúng rồi.

Kang: cháu mấy tuổi rồi?

Yoongi: dạ cháu 27 ạ

Kang: ừ vừa đẹp trai vừa tài giỏi nhớ làm tốt đấy nhé!

Yoongi: vâng con cảm ơn.

Hôm nay hắn diện cho mình 1 bộ đồ lịch thiệp làm mấy cô con gái của các đối tác dẫn theo đều phải mê mẩn với nhan sắc của hắn.


Yoongi: * sao mấy mẻ này cứ nhìn mình vậy trời nổi hết da gà rồi cho tui về nhà đi ㅠㅠ *

.....: Ôi mẹ ơi!!!

Nghe tiếng kêu của 1 người phụ nữ nên mọi người quay sang nhìn thì thấy cô ta chỉ ra ngoài sảnh có 3 người đang bước vào. Bữa tiệc bắt đầu xôn xao náo nhiệt hơn, hắn cũng nheo mắt lại nhìn rõ xem là ai nhưng vẫn không thể thấy.

Jin: Hello my name is Jin. I'm worldwide handsome!


Namjoon: xin chào!


Jimin: ......

Cậu bước ra từ đằng sau 2 người kia làm hắn bất ngờ. Cậu trông trưởng thành quá mái tóc cũng đổi màu rồi trông rất hợp với khuôn mặt cậu. Căn phòng từ sau khi 3 người bước vào đã bắt đầu ồn ào chỉ quay sang nhìn vào 3 người, cậu thấy vậy nên cũng lên tiếng.

Jimin: chúng tôi không phải nhân vật chính đâu, nếu mọi người cứ nhìn mãi thì chúng tôi sẽ được 1 vé ra về đó.

Nghe cậu nói vậy cả phòng bắt đầu cười lên. Đúng thật là, quên mất nhân vật chính hôm nay là hắn mà nhưng ai bảo cả 3 người xuất hiện bất ngờ quá làm gì.

Lee: sao 3 người này lại ở đây nhỉ họ đáng ra đang ở bên Mĩ chứ?

Hwang: tôi cũng không ngờ luôn, 2 người đại diện cho tập đoàn Kim, 1 người là đại diện tập đoàn Park woah đều là người đứng đầu trong giới kinh doanh đó.

Ông Park: sao mày mới vô đã chiếm spotlight của nó dị con?

Jimin: tại con trai ba đẹp đó.

Namjoon/Jin: cháu chào chú!

Ông Park: ừ chào 2 đứa cảm ơn vì thời gian qua đã chăm sóc Jimin nhà chú nhé.

Jin: không có gì đâu ạ đây là điều nên làm mà con coi em ấy như em trai mình vậy.

Song: woah đẹp trai quá!

Choi: hội tụ 4 tế hết đó ước gì có thể yêu được 1 trong 3 người đó nhưng mà nhìn lại bản thân là đủ biết không có cửa rùi...

Jang: haha kiếp sau chắc cũng không được.

Cả 4 người cứ cười nói mặc cho những người xung quanh đang nhìn mình mà chẳng thèm để í một lúc sau cậu mới sực nhớ ra là mình chưa đi chào hỏi ông Min với hắn đành xin phép mọi người.

Jimin: con đi chào hỏi đã, quên mất!

Jin: em đi 1 mình được không?

Jimin: được!

Cậu nhìn quanh tìm người trong bữa tiệc thấy được liền đi lại chỗ ông Min với hắn chào hỏi.

Jimin: con chào....bác

Cậu hơi cấn vì cách xưng hô dù đã lấy hắn nhưng chưa yêu nên gọi ông Min là bác vậy.

Ông Min: Jimin là con sao?

Jimin: vâng!

Ông Min: đẹp trai quá nhưng ta nghe nói con đang sống ở Mĩ mà?

Jimin: con về thăm ba mẹ, nghe tin Yoongi kế thừa nên đến dự tiệc luôn.

Ông Min: vậy sao? Vậy 2 đứa nói chuyện đi, ta phải đi bàn chuyện với đối tác 1 tí.

Jimin: vâng bác cứ thong thả.

Sau khi ông đi thì cậu cũng quay sang nhìn hắn, nãi giờ hắn cứ đứng ngắm cậu riết mà không nói được gì. Thấy hắn đứng bất động nên cậu lên tiếng làm hắn giật mình lúng túng.

Jimin: Chúc mừng!

Yoongi: à....ờ....c...cảm ơn

Jimin: nhìn anh thay đổi không ít nhỉ?

Yoongi: Em cũng vậy

Hắn vừa trả lời vừa trao cho cậu ánh mắt ôn nhu, cậu biết hắn đang muốn gì nên né tránh ánh mắt đó.

Jimin: anh cứ tiếp khách đi nhé, tôi đi đây.

Thấy không còn gì để nói nữa nên cậu đành quay về chỗ của ba mình, nhìn bóng lưng cậu quay đi làm hắn cảm thấy hụt hẫng, sao lúc cậu không ở đây hắn nghĩ nhiều câu muốn hỏi lắm mà, giờ cậu đứng trước mặt hắn lại không thể nói được gì vậy haizzz.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro