Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa tiệc cứ vậy mà kết thúc, hắn bắt đầu với chức vụ mới cũng có thể bận hơn còn cậu hôm nay khá nhàn rỗi, cậu chỉ đi thăm lại công ty của mình thôi.

Jimin: xin chào!

Nhân viên: giám đốc!

Nhân viên: mày điên! Ngài ấy lên chức chủ tịch từ lâu rồi thê.

Nhân viên: xin lỗi tôi quên.

Jimin: không sao, ở đây thế nào có ổn không?

Nhân viên: rất ổn ạ

Jimin: có cần tu sửa lại chỗ nào không tôi sẽ cho người đến sửa?

Nhân viên: không mấy sửa cho công ty bé lại được không chứ đi mỏi chân quá.

Jimin: hơ hơ cái này thì không được đâu...

Đứng nói chuyện 1 lúc, cậu đi kiểm tra các nơi khác xem sao rồi lại vào căn phòng trước đây cậu làm việc.

Jimin: Quào! Ếu có ai.

Ngồi lên ghế 1 lúc rồi lại chán, cậu muốn đi đâu đấy nhưng lại chưa nghĩ ra.

Jimin: * hay đi tham quan công ty anh ta nhỉ, sẵn kí hợp đồng luôn *

Suy nghĩ 1 lúc rồi cậu cũng đứng dậy lái xe qua tập đoàn Min. Đi lại trước bàn tiếp tân hỏi phòng của hắn.

Jimin: cho tôi hỏi phòng của chủ tịch Min ở đâu ạ?

Tiếp tân: cậu có hẹn trước không?

Jimin: có!

Ngu gì nói không chứ, nói không rồi bị đuổi về thì sao, quê ẻ.

Tiếp tân: vậy để tôi kêu người đến đưa cậu lên phòng ngài ấy ạ, cậu có thể đi ra kia ngồi chờ.

Cậu nghe lời đi ra đó ngồi, nhưng mà mấy người làm trong đây bị gì á cứ đi ngang qua lại bẹo má nựng cậu bộ tưởng cậu là em bé hay gì?

.....: ôi ai mà dễ thương vậy?

Jimin: * các người không biết tôi là ai thì đừng đụng vào muốn chết hay gì? *

Hôm nay khác với dáng vẻ thường ngày cậu chỉ diện cho mình 1 bộ đồ bình thường thôi cái áo thun dài tay với cái quần jean nhưng có sợi dây dài màu đen cậu đang đeo ở cổ kia là Black Card đó. Mới đầu cậu tính để thẻ ở ví nhưng mà nghĩ lỡ để vào ví mất thì sao nên mua dây đeo thẻ đựng card luôn. Chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất, ai nhìn vào cũng nghĩ nó là đồ bình thường nên cũng chẳng để í mấy.

Ngồi được 1 lúc thì cũng có người đến dẫn cậu đi. Bấm thang máy đến tầng 30, thư ký của hắn chỉ cậu phòng của hắn ở kia rồi đi làm việc khác. Cậu cũng khó hiểu nhìn cô ta, ở đây tiếp khách như vậy sao? Chỉ chỗ cho khách rồi bỏ đi luôn. Bất lực bước đến gần cửa thì cậu nghe tiếng quát của hắn.

Yoongi: CÚT RA NGOÀI!!

Nhân viên: dạ dạ tôi xin lỗi....tôi...
tôi đi ngay.

Cậu nghe vậy liền đứng nép vào 1 góc để người trong kia mở cửa ra không đụng cậu. Có chuyện gì vậy nhỉ? Cậu quay sang nhìn mấy người làm cùng tầng với hắn đang bàn chuyện to nhỏ nhìn có vẻ đang rất sợ.

Nhân viên: cậu có sao không?

Nhân viên: ừm...không sao.

Nhân viên: haiz hôm nay ngài ấy lại giận rồi mỗi lần ngài ấy mà giận thì không khác gì ma vương, đáng sợ lắm.

Nhân viên: ê hồi nãi có cậu trai kia được thư ký Yoon dẫn đến đó, xui ghê bây giờ ngài ấy đang giận mà không biết sẽ thế nào nữa.

Jimin: * nói gì vậy chả nghe thấy gì? *

/Cốc cốc cốc.../

Cậu chả quan tâm nữa mà quay ra gõ cửa thấy không khí im lặng nên cậu mở cửa bước vào luôn. Hắn tưởng cậu là nhân viên vừa nãi nên lại quát tiếp.

Yoongi: ĐÃ BẢO LÀ RA NGOÀI BỘ ANH KHÔNG NGHE TÔI NÓI À?

Jimin: To mồm với ai đấy? Tôi lại đục 1 phát vào mỏ anh giờ.

Nhân viên: trời má cậu ta đang nói gì vậy chủ tịch sẽ giết cậu ấy mất!!

Thấy cậu bước vào phòng nên mọi người cũng lại hóng hớt ai dè vừa ghé tai sát vô thì nghe cậu chửi hắn. Woah lần đầu có người dũng cảm đến thế chửi chủ tịch như con luôn.

Hắn nghe giọng lạ liền ngẩng mặt lên nhìn thì thấy cậu đang đứng đó.

Yoongi: ji.... jimin! sao em ở đây?

Jimin: Đến kí hợp đồng mà anh đuổi thì thôi! Tôi về.

Yoongi: ơ không đừng đi mà...

Hắn chạy lại dữ vai cậu, bị hắn làm cho giật mình nên theo phản xạ vật hắn 1 phát.

/Rầm!!/
(Úi chà cảnh này quen ghê hê hê)

Nhân viên: trời duma đánh nhau hở?

Nhân viên: ulatr cậu trai kia bị ngài ấy đánh hả?

Nhân viên: nghe thôi đã thấy thốn rồi.

Jimin: Chết mẹ!! xin lỗi! Anh có sao không??

Yoongi: đau...

Jimin: ai bảo anh đụng tôi làm gì làm hết cả hồn.

Yoongi: anh có làm gì đâu! Oan ức quá!

Jimin: có bị thương ở đâu không? Có đứng được không? Hay để tôi bế anh.

Cậu hoảng loạn hỏi hắn vì sợ hắn bị gì, cậu biết sức của mình không hề nhẹ, làm người ta gãy xương chắc cậu chết mất.

Yoongi: không cần!

Hắn chính thức dỗi cậu luôn, khi không vật hắn té lại còn đổ thừa hắn. Từ từ đứng dậy đi lại sofa ngồi, cậu thấy vậy liền cảm thấy có lỗi nên đi lại chỗ hắn.

Jimin: tôi xin lỗi....tôi không cố í.

Yoongi: .....

Hắn cầm gối ở ghế sofa mà ôm quay ra chỗ khác không thèm nhìn cậu.

Cậu nhìn hắn như vậy lại có chút khó hiểu thường ngày thì có dáng vẻ ngầu lắm ai dè hắn cũng có mặt này à. Cậu cũng im lặng không nói gì luôn. Hừ để xem ai thắng, mãi không thấy động tĩnh gì cậu dở trò giả vộ mếu máo, tưởng thế nào ai dè hắn chịu không nổi nữa liền quay sang bế cậu ngồi vào lòng mà dỗ cậu ngược lại.

Yoongi: ơ...đừng khóc anh xin lỗi!
Là lỗi của anh đừng khóc!

Jimin: tôi không cố ý mà....

Yoongi: ừ ừ biết rồi! Em không sai anh sai là tại anh hết.

Jimin: là tại anh làm tôi giật mình.

Yoongi: rồi rồi là anh làm em giật mình, nín đi đừng khóc nữa.

Jimin: tôi chỉ đi kí hợp đồng cũng bị mắng.

Yoongi: ừm anh đáng ghét xin em đừng khóc nữa anh chết mất.

Bây giờ hắn mới biết, nước mắt của cậu là điểm yếu của hắn nhìn cậu khóc là hắn cảm thấy bản thân mình có lỗi, hắn không muốn nhìn cậu khóc đâu xót chết mất. Được 1 lúc thì cậu không khóc nữa, mắt mũi cậu đều đỏ hết lên vì vừa nãi mới khóc, lông mi cậu vẫn còn ướt vì nước mắt, hắn thấy vậy liền đưa tay lên lau phần nước còn đọng lại trên mắt cậu.

/Sụt sịt..../

Jimin: .....

Mắc cỡ quá hai ơi, cậu tự thấy xấu hổ rồi đó tự nhiên nghĩ đâu ra cách giả khóc trước mặt hắn chi, giờ không biết đào đâu ra cái lỗ để chui xuống nữa, ulatr cậu thắng rồi nhưng mà vẫn không thích thú xíu nào. Môi cậu bây giờ cứ mím chặt mắt nhìn xuống 1 chỗ nào đó chứ không dám nhìn hắn.

Jimin: * sao im lặng dị giờ sao đây.... *

Yoongi: Jimin!

Cậu nghe hắn gọi rồi mới chịu quay lên nhìn hắn, đột nhiên lại bị hắn hôn cái chóc vào trán.

Yoongi: anh vẫn luôn chờ em, rất nhớ lần này xin em đừng đi nữa có được không?

Jimin: ......

Cậu cũng chẳng biết nói sao nữa, bao năm cậu tưởng khi cậu đi rồi thì hắn sẽ buông bỏ cậu nhưng hắn lại chờ cậu. Đúng là hắn có thay đổi không ít nhưng mà nếu....nếu như cậu đồng í thì liệu hắn còn như vậy không hay là hắn chỉ đang lợi dụng cậu?

Yoongi: anh không bắt em trả lời liền đâu nhưng anh hứa....

Jimin: đừng có hứa!

Yoongi: hở?

Jimin: những người nói hứa tàn là nói xuông!

Hắn nghe cậu nói mà bật cười rồi lại cúi đầu xuống để lên vai cậu.

Yoongi: vậy anh không hứa...em sẽ thế nào?

Jimin: cho tôi thời gian suy nghĩ....

Yoongi: được!

Jimin: ....có thể bỏ tôi ra được không?

Yoongi: Không muốn....làm ơn cứ như thế này 1 lát được không, anh đã rất nhớ em.

Jimin: .....1 lúc thôi đó....

Cứ ôm cậu thế này hắn nghiền mất thôi, cậu rất ấm còn thơm nữa ôm rất vừa người hắn. Hắn ước gì bây giờ thời gian ngưng lại hắn có thể ôm cậu mãi. Cậu bị hắn ôm mà người cứng ngắc không dám thở mạnh nhưng mà....hình như ôm thế này cũng có chút thích. Một lúc sau cậu cũng cảm thấy lưng có chút mỏi nên bảo hắn bỏ ra nhưng gọi hoài mà vẫn không thấy động thái gì.

Jimin: Nè! Bỏ tôi ra....anh có nghe tôi nói không vậy? Yoon...ngủ rồi à?

Cậu từ từ gỡ tay hắn ra rồi leo xuống người hắn. Đặt hắn nằm xuống rồi lại liếc mắt nhìn khuôn mặt đang ngủ.

Jimin: ......

Jimin: * chắc anh ta làm việc nhiều nên mệt nhỉ? *

Thò tay vào túi lấy 5 viên kẹo của mình rồi để đó, mấy viên kẹo này cậu mang theo để mỗi lần cảm thấy mệt đều lôi ra ăn cho đỡ buồn chán. Xoa vùng trán vừa nãi bị hắn hôn cậu liền thở dài rồi cũng xoay người ra khỏi phòng. Vừa bước ra thì có nguyên dàn người ở đó nhìn cậu.

Nhân viên: hơ hơ....hi!

Jimin: mọi người làm gì vậy?

Nhân viên: hồi nãi cậu có bị thương ở đâu không?

Nhân viên: đúng rồi tôi nghe tiếng động lớn nên chạy ra xem, cậu có sao không?

Jimin: tôi có bị gì đâu?

Nhân viên: vậy tiếng động hồi nãi là gì? Không phải cậu bị đánh sao?

Cậu nghe mọi người nói mà nhớ lại cảnh hồi nãi cậu vật hắn rồi khóc lóc....

Jimin: không chỉ bị rớt đồ thôi...

Nhân viên: vậy hồi nãi không phải cậu chửi chủ tịch sao?

Jimin: làm gì có chắc mọi người nghe nhầm rồi.

Nhân viên: vậy hở? Lạ ha.

Nhân viên: bây giờ mới để í trông cậu dễ thương quá, cậu tên gì vậy?

Jimin: Jimin

Nhân viên: ồ tên cậu giống 1 người đứng đầu về giới kinh doanh nhỉ.

Jimin: Í chị là Park Jimin á hả?

Nhân viên: đúng òi tui nghe nói cậu ấy rất đẹp trai đó lại còn trẻ nữa thật muốn gặp quá đi.

Jimin: chắc trùng tên thôi nhiều người bị trùng tên mà.

Nhân viên: đúng ha với lại người đó đang ở Mĩ mà cậu lại đang ở Hàn.

Cậu nhìn mọi người đứng đó bàn về cậu mà có chút buồn cười, lắc đầu vài cái rồi cũng chào mọi người đi về. Hắn sau khi tỉnh dậy không thấy cậu cũng biết là cậu đã về. Quay sang nhìn thì thấy có mấy viên kẹo ở đó liền thắc mắc.

Yoongi: cái này của ai vậy?

Thấy bên cạnh đó có tờ giấy bé nên hắn cầm lên xem.

- Cho vài viên kẹo đó ăn đi, đừng làm việc quá sức.

Jimin.

Hắn nhìn viên kẹo cậu cho mà cười tủm tỉm, xé 1 viên ra ăn rồi mở cửa ra ngoài. Mọi người thấy hắn ra liền sợ hãi nhưng nhìn kĩ thì không thấy hắn đang bực mà ngược lại hắn còn cười rất tươi.

Yoongi: mọi người làm việc vui vẻ nhó!

/Rùng mình..../

Nghe hắn nói mà mọi người thấy ớn cả người, cả phòng quay sang nhìn nhau mà hiểu í.

Nhân viên: ngài ấy bị gì vậy mày.

Nhân viên: không biết! Sáng thì như diêm Vương giờ thì lại vui vẻ.

Nhân viên: thấy ghê quá mày ơi...

Nhân viên: có khi nào chủ tịch là người đa nhân cách không!

Nhân viên: chắc vậy lần sau phải né né thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro