Chap 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Namjoon: em về rồi.

Jimin: vâng

Jin: đi đâu vậy anh còn tưởng em bỏ về Mĩ không đó.

Jimin: Nào dám chứ....

Jin: vậy sáng giờ đi đâu?

Jimin: đi thăm chi nhánh cũ với đi gặp Yoongi.

Jin: ồ trốn đi gặp chồng à, sao rồi tiến triển gì chưa?

Jimin: tiến...tiến triển gì em gặp anh ta chỉ để kí hợp đồng thôi!

Jin: vậy hợp đồng đâu kí chưa?

Jimin: hợp đồng dĩ nhiê....ủa đâu rồi?

Namjoon: đừng nói là quẳng ở đó rồi chạy về nhá?

Jimin: * thấy mẹ lỡ để hợp đồng ở đó rồi *

Jin: hờ hờ nhìn mặt nó là biết rồi.

Jimin: hợp đồng của em....

Namjoon: còn ngồi ở đây làm gì, lên đó tìm lại đi.

Jimin: mới về luôn đó...

Jin: vậy thì đi cùng đi, anh cũng đói rồi muốn đi ăn luôn.

Cậu đứng dậy gọi tài xế của mình chở cậu đến công ty hắn. Đến nơi cậu liền bước xuống xe nhưng Jin lại dữ cậu lại dặn dò.

Jin: nhớ xuống lẹ nhá anh mày đói lắm rồi.

Jimin: biết rồi mà.

Đi thẳng đến thang máy bấm số tầng 30, cánh cửa mở ra cậu đi lại gần cửa 1 cách nhanh chóng.

/Cốc cốc cốc....cạch/

Cậu hết kiên nhẫn rồi nên mở cửa vào tìm luôn. Hắn không có ở đây nên cậu dễ tìm kiếm hơn. Cậu tìm hết ngóc ngách này đến ngóc ngách kia vẫn không thấy, cũng hơi bực bội nên cậu vò đầu mình.

Jimin: đâu rồi....đm

Thư kí: cậu đang tìm cái này hả?

Cậu quay ra nhìn thì thấy thư ký của hắn đang cầm tập hồ sơ của cậu.

Jimin: Đúng! cảm ơn cô đã tìm giúp tôi.

Cậu định cầm lấy hồ sơ thì cô ta giật tay lại, cậu liền nhíu mày khó hiểu nhìn cô ta đang giở trò gì.

Thư kí: làm sao tôi biết được đây có phải là của cậu hay không lỡ như cậu là trộm thì sao nhìn tác phong của cậu thế này mà cũng cầm được giấy tờ quan trọng thế này à?

Jimin: Này cô! Giấy tờ quan trọng cũng cần phải mặc đồ sang mới được cầm à cô nói chuyện vô lí vậy?

Thư kí: ăn mày mà cũng bày đặt lên giọng à?

Jimin: What? Ăn mày???

Cậu chả hiểu cô ta đang nói gì nhìn cứ như đang muốn kiếm chuyện với cậu vậy, nói chuyện xuyên tạc từ chỗ này qua chỗ kia.

Thư kí: tới đây quyến rũ ngài Min không những tới 1 lần mà còn tới 2 lần trong 1 ngày.

Jimin: Quyến rũ cái gì, tôi đi lấy lại hồ sơ tự nhiên bảo tôi đi quyến rũ? Cô nói cái khỉ gió gì nãi giờ vậy, trả hồ sơ cho tôi!

Thư kí: không trả đó cậu làm được gì tôi!

Jimin: tôi không muốn đánh phụ nữ đâu, ngay khi tôi còn đang nói chuyện đàng hoàng thì mau đưa đây.

Thư kí: Bố người ta ăn trộm đánh người nè!!

Cô ta tự nhiên hét lên làm mọi người chạy vào xem coi có chuyện gì trong lúc mọi người vô thì cô ta vò đầu làm quần áo nhăn nheo rồi ngồi xuống đất diễn như bị cậu đánh vậy. Cậu khó hiểu nhìn cô ta làm trò mà bất lực, tiếng của cô ta kêu như heo bị đem lên lò mổ vậy nhức đầu chết đi được, được 1 lúc thì mọi người cũng chạy vào.

Nhân viên: gì vậy?

Thư kí: cậu ta là ăn trộm đó, cậu ta đã trộm bản hợp đồng của tập đoàn Min khi tôi vào thì thấy cậu ta nên đã giành lại ai dè bị cậu ta đánh cho hức...

Nhân viên: ủa là cậu trai hồi nãi nè! Ủa nhưng vừa rồi không phải cậu ấy về rồi sao?

Jimin: tôi để quên hồ sơ quan trọng ở đây nên muốn đến lấy thôi.

Thư kí: cậu ta nói dối đó...

Yoongi: gì vậy? Sao đứng ở phòng tôi hết thế?

Thư kí: chủ tịch ngài xem cậu ta đến đây để trộm đồ đó còn đánh tôi nữa.

Hắn quay sang nhìn cậu thì thấy cậu cũng đang nhìn hắn rồi nhún vai.

Jimin: đừng nhìn tôi, anh còn nghèo hơn tôi đó!

Yoongi: em có cần phải sát muối vậy không....

Hắn biết là cậu sẽ không làm mấy chuyện này mà, liếc xuống nhìn cô thư kí đang ngồi dưới đất hắn liền trao cho cô 1 ánh mắt khinh bỉ.

Yoongi: camera phòng tôi đâu có hư muốn thì coi lại thôi.

Hắn là muốn trả thù dùm cậu làm cho cô ta bẽ mặt nên lấy điện thoại gọi cho người bên phòng camera check lại.

Yoongi: nhớ gửi video cho tôi luôn.

Trong lúc hắn xử lý thì cậu cũng đi lại ghế sofa mà ngồi, sẵn lấy kẹo trong túi ngồi bóc ăn luôn, trừ thư kí ra ai nhìn cậu lúc này cũng muốn cắn cho vài phát nhìn cưng chết đi được. Sau khi đoạn video được gửi qua thì hắn cũng xem lại, hắn cố tình mở to loa lên cho mọi người cùng nghe thì thấy 1 loạt lời lẽ xúc phạm của cô ta nói với cậu.

Thư kí: tôi...tôi

Nhân viên: nín mồm dùm cái đi đúng là vừa ăn cắp vừa la làng.

Yoongi: khỏi cần đơn cô chính thức bị đuổi việc à người như cô chắc không cần việc đâu tôi sẽ đóng băng hồ sơ của cô để các công ty khác khỏi nhận cô vào làm.

Thư kí: không! Đừng mà! Tôi biết sai rồi ngài đừng làm vậy....

Nhân viên: /chậc chậc/ Tiếc cho cái mặt xinh nhưng thông minh thì không có.

Hắn gọi bảo vệ lên đưa cô ta ra ngoài, thấy cô ta được đưa ra ngoài rồi cậu đứng lên đi tới nhặt lại hồ sơ của mình lên mà phủi.

Jimin: may ghê vẫn an toàn cảm ơn anh nhá tôi về đây.

Yoongi: em làm loạn rồi bỏ đi luôn hả?

Jimin: tôi có làm gì đâu là do cô ta tự biên tự diễn mà.

Nhân viên: e hèm....2 người là gì của nhau vậy?

Yoongi: chồng bé tui đó.

Jimin: ......

Mọi người nghe xong ai cũng há hốc mồm hèn gì lúc sáng hắn vui là vì gặp cậu. Ôi trời ma vương vớ phải được thiên thần à? Đang mải nghĩ thì có người gọi tên cậu.

Jin: Park Jimin!! Làm cái gì mà lâu thế có biết anh mày đói không?

Nhân viên: woah sao lắm người đẹp vậy?

Một giọng nói hờn dỗi quát to từ phía thang máy mở ra đi lại phía cậu làm mọi người quay sang nhìn, cậu thì bất lực lắc đầu.

Jimin: đây xong rồi đây em xin lỗi.

Jin: Phạt mày bao anh ăn bữa này.

Jimin: giàu mà hay tính toán ghê. Để em chào mọi người đã.

Jimin: tôi về đây mọi người làm nhá.

Yoongi: ừ đi cẩn thận.

Cậu quay ra lễ phép chào rồi chạy lại kéo anh đi mất hút 1 cách nhanh chóng chắc đói lắm rồi đây.

Nhân viên: dễ thương quá tôi mê cậu ấy mất thôi.

Nhân viên: còn lễ phép nữa hay tôi lập đàn đập chậu cướp hoa ta.

Yoongi: hờ hờ cậu có cửa chắc?

Nhân viên: em nói đùa chủ tịch bớt nóng haha...

Yoongi: tốt nhất là vậy không thì cậu sẽ có 1 vé nhà sáng nhất làng nha~

Nhân viên: * đáng sợ quá * /run rẩy/

Hắn thiếu điều muốn tống cổ mấy nhân viên này lắm rồi, thật là bực quá mà ai bảo cậu hoàn hảo quá chi làm người nào cũng muốn dành chắc hắn phải bắt cóc cậu rồi nhốt cậu trong tim quá, Jimin là của hắn ai cũng không cho hừ.

Nhân viên: mà chủ tịch Min.

Yoongi: gì?

Nhân viên: người đó là Park Jimin trong lời đồn á hả?

Yoongi: ờ sao?

Nhân viên: sao cậu ấy ở đây vậy với lại nhìn cậu ấy trên tivi khác với đây quá....

Yoongi: em ấy mới về nước ngày hôm qua, nè đừng có mà nghĩ em ấy tầm thường cái dây ẻm đang đeo trên người là Black Card đó.

Nhân viên: wtf tôi còn tưởng đó là thẻ nhân viên cao cấp.

Yoongi: điên quá làm gì có cái thẻ nào cho nhân viên mà bóng loáng như vậy, không nói nữa mọi người đi làm đi.

Nhân viên: chủ tịch à anh sướng quá ước gì tôi cũng được như vậyㅠㅠ.

Yoongi: * sướng nỗi gì tán ẻm riết vẫn chưa được đây, lại còn dễ bị ăn đập nữa haiz người gì đâu mà đanh đá nhưng mà mình thích *

________
__Quán ăn__

Namjoon: ăn chậm thôi coi chừng nghẹn đó hết thì em mua tiếp mà.

Jin: lâu rồi mới được ăn món Hàn đó ngon quá trời.

Cả 3 người đều vô 1 quán bình dân mà ăn, đối với họ thì việc ăn uống sao cũng được cứ có đồ ăn nhét vào bụng là được rồi nên chẳng cần phải vô mấy chỗ cao sang làm gì. Dù gì ở mấy quán như thế này cũng không ai nhận ra còn vô mấy nơi xịn sò vừa dễ gặp phải đối tác mà ăn cũng không được tự nhiên nữa.

Jimin: cô ơi cho con thêm 3 phần nữa!

Chủ quán: đây đây công nhận 3 đứa ăn khoẻ thật đó.

Jin: vì quán cô làm ngon quá đó.

Chủ quán: vậy sao vậy thì ăn nhiều vào cô sẽ giảm giá cho 3 đứa luôn.

Namjoon: ơ vậy thì không được đâu cô cứ tính hết cho tụi cháu đi ăn nhiều vậy mà giảm giá thì hời quá.

Chủ quán: không sao cô làm vì đam mê thôi thấy mọi người vui vẻ khi ăn món cô nấu thì cô cũng mãn nguyện rồi.

Jimin: cô làm ở đây lâu chưa ạ?

Chủ quán: hình như cũng lâu rồi.

Jin: chắc cô giàu lắm nhỉ bán nhiều mà lấy tiền ít mà.

Chủ quán: haha nhà cô không giàu đâu, cô chỉ sống có 1 mình vì chán quá nên cô mở tiệm này để bán kiếm sống qua ngày thôi.

Jin: cô ở 1 mình sao?

Jin quay sang nhìn RM, anh liền hiểu í mà lên tiếng.

Namjoon: nếu cô không chê thì có thể đến nhà tụi con làm việc được không chỉ cần nấu ăn thôi tụi cháu sẽ trả tiền gấp đôi còn cho cô chỗ ngủ nữa.

Chủ quán: đã có chỗ ngủ còn gấp đôi số tiền? Vậy thì có lời quá không vậy?

Jin: không đâu ạ, nhưng mà có điều nhà tụi con không ở đây....

Chủ quán: được mà dù gì ta ở đây 1 mình cũng chán.

Jin: vậy sao! Vậy thì tốt quá cô cho con số điện thoại đi khi nào đi thì tụi con sẽ báo trước cho cô vài ngày để cô chuẩn bị.

Chủ quán: được!

Vậy là sau này Jin cũng đỡ phải nấu ăn ngược lại còn được ăn đồ ngon do người khác nấu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro