Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin: haizzzzzz.....

Namjoon: sao vậy?

Jimin: không....

Lúc đi ăn về cậu cứ ngồi nghĩ đến lời hắn nói không biết có nên ở lại hay là đi. Nếu cậu đi thì hắn sẽ thế nào mà nếu cậu ở lại thì công sức cậu gậy dựng trong 5 năm qua hoàn toàn tan biến à, vậy thì tiếc lắm. Chán nản ngồi thở dài cũng muốn ai đó tâm sự lắm nhưng mà không biết nói sao.

Jimin: /chậc/ aishi....

Namjoon: thằng này nhóc từ nãi giờ cứ bị làm sao đấy?

Jimin: Em!....thôi khỏi đi...

Jin: Sao? Cứ nói đi.

Jimin: Thì là...ví dụ thôi nhá không phải thật đâu!

Jin: ờ

Jimin: có 1 người thích người kia nhưng mà người kia lại không thích rồi đi xa, thế là vài năm sau người kia thành công rực rỡ rồi quay lại tưởng người đó bỏ cuộc rồi ai dè người đó lại bảo là vẫn chờ người kia và muốn người kia cho mình 1 cơ hội thì thế nào nên chọn đi hay không đi?

Jin: Vậy mày có thích nó hay không?

Jimin: Không biết......mà ơ! đã bảo không phải em mà!

Jin: thừa biết người kia là mày còn người đó là thằng Yoongi rồi! Sao? Thành thật trả lời đi có thích hay không?

Jimin: em không biết mà....

Namjoon: Không biết sao? Vậy từ lúc quay về nhóc tiếp xúc với Yoongi có cảm nhận được gì không?

Jimin: em thấy nó lạ lắm....không thể xác định rõ ràng được, em đang rất rối!

Namjoon: đúng là rối thật...mọi thứ bên Mĩ đang rất tốt mà nếu em chọn ở lại thì tiếc lắm còn nếu đi thì anh ta sẽ vẫn chờ nhưng để anh ta chờ mãi thì cũng hơi có lỗi đó haha...

Jin: vậy thì cho anh ta qua đó luôn đi!

Jimin: nhưng anh ta phải làm việc ở đây mà...

Jin: ngốc ạ! Yêu nhau sẽ không vì công việc mà bỏ nhau đâu nếu thích thì thằng nhóc đó qua Mĩ dựng công ty là được mà.

Jimin: í anh là kêu anh ta làm giống em á hả định cư bên Mĩ rồi xây dựng chi nhánh thứ 2 lên sao?

Jin: đúng!

Jimin: nhưng mà anh ta đâu có giống em, ít ra em còn có kinh nghiệm có thể trụ được rồi thành công như bây giờ còn anh ta thì đâu có, cho đến giờ tập đoàn Min vẫn chưa đứng vào top 50 kìa.

Namjoon: Này! Đầu óc của em chỉ để vận dụng trong khi làm việc thôi hả? Em quên rằng có anh ở đây à! Nếu Yoongi mà bị gì thì anh sẽ giúp hơn nữa....em cũng là 1 cổ đông lớn đó, không lẽ em tính đứng nhìn chồng mình bị phá sản à?

Jimin: phải ha! Nhưng mà em đâu có yêu anh ta việc gì phải đem anh ta qua đó chứ.

Jin: Bộ mày không có 1 cảm giác gì với nó à?

Jimin: ......

Cậu nghĩ lại lúc ở cùng hắn đúng là có cảm giác rất lạ giống như chỉ có hắn mới cho cậu cảm giác an toàn muốn được dựa dẫm vậy, cậu vẫn luôn thắc mắc tại sao khi ở cùng hắn cậu lại thấy bản thân mình nhỏ bé đến vậy? Cũng muốn cho hắn cơ hội lắm nhưng mà cậu sợ nếu hắn có được cậu rồi liệu hắn sẽ còn yêu thương cậu không hay là hắn sẽ giống như lúc cậu bị mất trí nhớ.

Jin: nghĩ xong chưa? Trả lời đi, hay là mày sợ nó đang lợi dụng nên mới không dám đến.

Jimin: ừm...đời người không ai biết trước sau...rất sợ.

Namjoon: Jimin ah anh nghĩ em nên cho anh ta 1 cơ hội.

Jimin: tại sao?

Namjoon: không ai rảnh mà chờ đợi 1 người tận mấy năm để về lợi dụng đâu.

Jin: đúng rồi mày cứ thử cho nó cơ hội xem, giống như anh với Namjoon nè! Nó tán cái anh Ok luôn.

Namjoon: sao lúc đó anh lại đồng í nhanh vậy?

Jin: tại lúc đó anh có địa vị cao nên anh chả sợ gì mà đồng í luôn vì nếu em phản bội thì người chết là em chứ không phải anh.

Jimin: hơ hơ may anh không làm gì ảnh ha...

Namjoon: ừ....

Jin: nói chung là đừng sợ, em còn có mọi người mà, nếu thằng nhóc đó làm gì em thì cứ sử dụng nắm đấm múc nó luôn.

Cậu nghe 2 người anh mình tư vấn mà bật cười khúc khích. Đúng rồi ha! Cậu có quyền có tiền có võ việc gì phải sợ chứ nếu hắn có phản bội thì trực tiếp làm cho hắn ta 1 vố rồi đi thôi.

*
*
*
Vì đồ ăn vặt cậu mua để ở Mĩ hết rồi nên qua đây không có gì để ăn, đói quá nên đành đi mua thôi.

/Loạt xoạt/ tiếng xỏ giày.

Jin: tối rồi còn đi đâu đó?

Jimin: đi mua đồ xíu ạ.

Jin: đừng về trễ quá nguy hiểm, ba mẹ em không có ở đây đâu nếu xảy ra chuyện gì cũng không về kịp.

Jimin: em biết rồi em đi 1 lúc thôi.

Vì trung tâm mua sắm cũng gần nhà cậu 1 xíu nên cậu quyết định đi bộ luôn. Hôm nay trời mát mà thi thoảng đi dạo chút cũng không sao.

/Loạt xoạt...bíp/ tiếng máy tính tiền.

Nhân viên: Của quý khách 25.000 won (khoảng 456k tiền Việt).

Jimin: ở đây có trả tiền bằng hình thức quẹt thẻ không ạ?

Nhân viên: vâng có ạ!

Jimin: đây!

Nhân viên: * trời đụ.... *

Nhân viên sốc khi cậu cầm chiếc Black Card sáng bóng của mình đưa ra trước mặt, lần đầu được thấy thẻ này nên cầm chiếc thẻ có chút run.

Jimin: * mẻ này bị bướu cổ hay gì mà tay run vậy? *

Nhân viên: đ...đây thẻ của quý khách, cảm ơn quý khách đã ủng hộ.

Jimin: ừm.

Cậu cầm lấy thẻ vứt vào trong túi đồ ăn luôn làm cho nhân viên sốc thêm lần nữa. Ôi cách người giàu trân trọng tiền là như vậy sao?

Tiếp tục cuộc hành trình đi bộ về, cậu vừa đi vừa bấm điện thoại, rồi đi ngang qua công viên nhìn sơ qua thì chẳng có gì nên chẳng quan tâm mà đi tiếp, vừa đi được vài bước thì nghe thấy tiếng của cô gái làm cậu đứng khựng lại.

.....: Yoongiiiii!!

Yoongi: ủa gì vậy?

Hắn đột nhiên bị cô gái gọi nên giật mình quay ra thì bị cô chạy lại ôm chặt.

......: Hê hê lâu rồi không gặp em nhớ anh ghê.

Yoongi: ừm! Em về khi nào vậy sao không nói với anh?

Hắn cũng ôm lại cô gái đó, 1 cô gái tóc ngắn ngang cổ đang ôm hắn. Tim cậu bắt đầu đập nhanh hơn, mắt trở nên lạnh lẽo lại nhìn hắn, hàm răng nghiến ken két, tay nắm chặt lại mà nhìn khung cảnh này.

Yoongi: được rồi bỏ ra!

.....: cho ôm tí nữa đê.

Yoongi: không!

.....: xí không thì thôi.

Đang xà quần thì hắn ngẩng mặt lên nhìn xem có ai không thì....
/Ping pong~chúng giải độc đắc hoan hô hoan hô~/.

Cậu đang đứng trước mặt hắn nhìn như đang muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy. Đứng nhìn thêm 3s nữa rồi cậu cười khẩy bỏ mặc hắn mà bước đi, hắn thấy vậy cũng hiểu ra được gì rồi hoảng loạn.

Yoongi: trời đỉ má mày báo anh mày rồi Yonji ơi!

Yonji: làm dell gì?

Yoongi: mất anh dâu là tại mày hết đó!

Yonji: wtf anh dâu gì? Đâu? Sao còn đứng đây mau đi kiếm ảnh về đi!!

Hắn nghe cô nói mà chạy theo cậu. Cậu đi nhanh thật mới đây mà đã ở cuối đường luôn rồi hắn hớt hải chạy xồng xộc đến bắt tay cậu lại.

Jimin: Cút ra! Kinh tởm...

Yoongi: ......

Jimin: câu "nhớ" của anh chắc cũng dành cho nhiều người rồi nhỉ? Đúng là ngu khi mới tin lời anh nói!

Yoongi: không phải....

Jimin: Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, đơn li hôn nếu anh không kí tôi trực tiếp phá nát tất cả sự nghiệp của anh!

Cậu hất tay hắn ra rồi bước đi, hắn nghe cậu nói vậy nên đứng bất thần 1 lúc. Không được! Khó khăn lắm cậu mới quay về, hắn không muốn 1 lần nữa mất cậu đâu! 1 bước, 2 bước cứ vậy mà hắn chạy đến ôm cậu khóc nức nở.

Yoongi: Đừng mà! Đừng bỏ anh....
làm ơn...xin em nghe anh nói đi! Hồi nãi không phải như em nghĩ đâu đó là em gái anh....

Jimin: Gì cơ?

Yoongi: Anh còn không biết.... là nó về nước từ khi nào đột nhiên đang cho mèo hoang ăn thì nó lại ôm chứ....anh biết gì đâu.

Jimin: .....

Yoongi: Anh chỉ cho mèo ăn thôi... anh xin lỗi, em đừng bỏ anh....hức....anh không muốn xa em nữa đâu.

Hắn cứ ôm cậu mà nói bằng giọng mũi, cậu nghe hắn nói mà cũng có chút vui nhưng lại có chút xấu hổ vì hiểu lầm hắn. Bây giờ làm sao đây, hắn vẫn không chịu buông cậu ra mà cứ ôm chặt rồi khóc thế này càng làm cậu khó xử thêm.

* Không ai rảnh mà chờ đợi 1 người tận mấy năm để về lợi dụng đâu. *

Cậu nhớ đến lời Namjoon nói. Chờ sao? Cậu có nên tin tưởng hắn không? Có nên cho mình 1 cơ hội không? 1 không gian vắng lặng chỉ có 2 con người đang đứng ôm nhau, 1 người thì khóc lóc ôm chặt lấy người kia không buông còn người kia thì cứ đưa tay lên vỗ lưng người đang khóc.

Jimin: nín đi....tôi xin lỗi

Yoongi: ....không được li hôn mà anh không thích....

Jimin: ừm không li hôn nữa.

Yoongi: em nói thật hả?

Hắn nghe cậu nói nhưng vẫn giữ chặt cậu, hắn sợ lắm sợ nếu bỏ ra thì cậu lại chạy mất, hắn không muốn đâu.

Jimin: bỏ tôi ra được chưa?

Yoongi: Không! Em chỉ đang dụ anh đúng không? Em nói vậy nhưng lát anh bỏ ra em lại chạy đi đúng khô...ưm.

.....

Gì vậy? Cái gì diễn ra thế này? Cậu đang hôn hắn này! Thứ hắn luôn mong đợi tưởng như sẽ không xảy ra nhưng nó lại đang hiện trước mặt hắn.

Cả 2 cùng đắm chìm vào trong nụ hôn, cậu đang từ trạng thái chủ động bây giờ chuyển về trạng thái bị động rồi, hắn hôn lâu đến nỗi làm người cậu mềm nhũn ra không thể đứng nổi nữa, hơi cũng không còn để theo kịp tốc độ của hắn. Nhưng mà....cái người này thở bằng mang tai hay sao mà hơi lắm thế cậu chết mất.

Jimin: hộc....bỏ....thở....

Dùng chút hơi còn sót lại mà thều thào. Hắn nghe cậu nói mà cũng nhanh chóng bỏ ra, cậu được hắn thả liền ngồi thụp xuống mà thở gấp, hắn nhìn cậu như vậy lại có chút áy náy, ai bảo môi cậu ngọt quá làm gì hắn muốn nhả ra từ lâu lắm rồi nhưng mà vẫn không nỡ nên thành ra thế này luôn.

Yoongi: xin lỗi!

Jimin: hộc....anh...tên chết tiệt...

Hắn vừa nghe cậu mắng vừa sốt sắng xoa lưng cho cậu, lấy lại hơi thở rồi cậu bắt đầu ngẩng lên nhìn hắn.

Jimin: .....tên lừa đảo! Khóc chỉ là cái cớ để anh chơi tôi thôi đúng không?

Yoongi: làm gì có!! Anh sợ em bỏ anh nên mới vậy mà! Mà em cũng đừng nhớ lại cảnh đó nữa quê quá...

Jimin: .....

Yoongi: Nè....em đã hôn anh rồi vậy thì tính sao?

Jimin: Tôi thấy anh đầu óc không tỉnh táo nên mới làm vậy thôi, như cách lúc tôi sợ ma anh cũng làm vậy đó!

Yoongi: ồ vậy hong phải em ghen nên mới nổi đoá rồi diễn ra chuyện vừa rồi hả?

Jimin: ai thèm! Tôi là gì của anh đâu mà phải ghen! Xê ra cho tôi về.

Yoongi: em là chồng bé của anh, em có quyền được ghen.

Jimin: hờ hờ thật vinh dự cho tôi quá, chức danh này tôi xin trả lại, tôi không cần.

Yoongi: ơ em có cần phải phũ phàng vậy không? Anh đau đó...

Jimin: đau kệ mẹ anh tránh ra!
* Má!! Tôi mà bị Jin hyung mắng thì anh chết với tôi *

Yoongi: em ghét anh sao....

Cậu nghe hắn nói vậy liền khó hiểu nhìn hắn.

Yoongi: thật sự rất ghét sao?

Jimin: không có

Yoongi: em luôn tránh né anh mà.

Jimin: tôi...

/Reng reng..../ Tiếng điện thoại kêu.

Jimin: * rồi luôn biết ngay... *

Cậu nhìn điện thoại rồi lại nhìn hắn. Hắn nhìn vào điện thoại cậu thì có chữ Jin hyung nên im lặng để cậu nghe máy.

Jimin: al...

Jin: Mày lộn xuống cống rồi hay gì mà đi mua đồ hơn 1 tiếng vẫn chưa về, có biết làm anh mày lo lắm không hả, không về lẹ là anh mày kêu dì giúp việc đóng cửa cho mày ở ngoài đường ngủ luôn!

Cậu bắt máy để điện thoại xa lỗ tai mà vẫn nghe được tiếng của Jin quát đến hắn còn nghe được mà. Cậu nhanh chóng ập ừ vài cái rồi cúi xuống xách bịch đồ chạy về, trước khi đi còn quay lại nói với hắn.

Jimin: Sẽ sớm có câu trả lời thôi, tôi về đây.

Hắn nhìn bóng lưng bé của cậu lon ton chạy dần khuất đi. Không biết câu trả lời của cậu là gì nhỉ?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro